Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 615

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Mavis Clay

Luân Sanh nghe nàng nói thế, mặt lộ vẻ khó hiểu, Vân Phong cười không nói nhiều nữa, ánh mắt chuyển sang người mặc áo choàng đen đứng cạnh Nhị Hoàng Tử, ý cười bên môi vẫn không biến mất, coi như lần này mình không phí công, quả nhiên là có chút thu hoạch.

“Có thể đến được tận đây, ta có thể hiểu rõ thực lực và khả năng của chư vị, không thể không nói khiến ta rất hài lòng.” Nhị Hoàng Tử vẫn giữ nụ cười khiêm tốn, ánh mắt hài lòng quét qua từng người, cường giả Tôn Thần cấp năm vẫn còn tầm mấy chục người, đây là một tin tốt dành cho Nhị Hoàng Tử.

“Tiếp theo, cuộc thi mới chính thức bắt đầu, vốn nên thi đấu riêng biệt hai cuộc thi chất thuốc và sức mạnh, nhưng lần này ta sẽ không theo khuôn phép cũ nữa.” Nhị Hoàng Tử nói xong hơi hạ giọng xuống, “Hiển nhiên ta cũng rất rõ, thực lực của Dược Tề Sư vốn không cao, có thể tới được đây hoàn toàn là dựa vào sức mạnh của chất thuốc, nhưng tổng thể mà nói, một Dược Tề Sư ưu tú là có thể chống lại được với một cường giả chí cao.”

Toàn bộ Dược Tề Sư ở đây thầm thấy căng thẳng trong lòng, vẻ mặt Luân Sanh cũng hơi tối lại, Vân Phong nhíu mày suy nghĩ, lần này Nhị Hoàng Tử lại muốn tung kỳ chiêu gì nữa đây?

“Chư vị Dược Tề Sư yên tâm, ta sẽ không để các ngươi đối chiến với các cường giả đâu, như vậy thì quá không công bằng rồi. Dược Tề Sư cũng là một tài nguyên quý báu với ta, ta sẽ không để lãng phí một cách dễ dàng.” Nhị Hoàng Tử cười ha ha, “Thi đấu chất thuốc và thi đấu sức mạnh sẽ được tiến hành cùng một lúc, quy tắc thì vô cùng đơn giản.” Nhị Hoàng Tử vung tay lên, người Huyết Hồn đứng bên cạnh vung nhẹ góc áo choàng, sau lưng Nhị hoàng Tử đột nhiên xuất hiện một khoảng không gian mênh mông.

“Đây là khu vực dược liệu được thiên nhiên vun trồng, không thiếu các kỳ trân dị bảo quý hiếm, Dược Tề Sư vào trong có thể tự do hái dược liệu mình cần, ta sẽ đưa ra cách điều chế, các Dược Tề Sư có thể tự do chọn lựa.” Nhị Hoàng Tử nói xong cười rộ lên, “Về phần chư vị tham gia thi đấu sức mạnh, nhiệm vụ của các ngươi càng đơn giản hơn, bên trong khu vực này đã được bố trí các thẻ bài có ký hiệu, người nào tìm được nhiều thẻ bài có ký hiệu nhất là người chiến thắng cuối cùng.”

Mấy chục cường giả nghe thế không khỏi kinh ngạc, lần đầu tiên nghe thấy quy tắc như vậy đấy. Vậy mà lại không phải là thi đấu bằng lôi đài.

“Cuộc thi này cũng có vài quy tắc đặc biệt, mỗi Dược Tề Sư có thể đồng hành cùng hai vị cường giả, hai cường giả đồng hành cùng Dược Tề Sư thắng chung cuộc đều được trọng dụng, các cường giả không đồng hành cùng Dược Tề Sư, ngoại trừ thẻ bài đánh ký hiệu, còn có thể sử dụng thẻ bài báo danh.”

“Ý của Nhị Điện Hạ là…”

Nhị Hoàng Tử mỉm cười, “Một tấm thẻ bài báo danh lấy được có thể bằng với mười tấm thẻ ký hiệu.”


Vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người ở đây lập tức biến đổi. Trong lòng các cường giả bắt đầu nỏi sát ý. Sắc mặt Vân Phong tối sầm, Nhị Hoàng Tử, tâm cơ ngươi khá đấy.

Cách xử lý nhanh nhất là đoạt lấy thẻ bài báo danh, một có thể bằng mười. Thay vì đi tìm thẻ bài ký hiệu không biết giấu ở đâu, chi bằng ra tay nhằm vào thẻ bài báo danh. Nhị Hoàng Tử nhìn biểu cảm thay đổi của mọi người, nụ cười càng sâu hơn, “Đó chính là quy luật, thời hạn là một tháng, nếu một tháng sau không thể ra ngoài đây được thì cũng đừng ra nữa.”

Mọi người lại căng thẳng. Cách làm việc của Nhị Hoàng Tử hoàn toàn không giống như lời đồn đại tý nào. Có khi còn độc ác hơn cả Đại Hoàng Tử!

“Được rồi các vị, cuộc thi đã bắt đầu, các vị có thể hành động rồi.” Nhị Hoàng Tử bật cười, có người bước tới, trên tay cầm một vài phương pháp điều chế cung cấp cho Dược Tề Sư lựa chọn, hơn mười cường giả nhìn nhau, có vài người đã vọt vào, có kết bạn có đi một mình, Nhị Hoàng Tử thì đứng sang một bên nhìn.

“Liên tiểu thư, chúng ta có thể tạo thành một nhóm không?” Luân Sanh mỉm cười.

Vân Phong nhếch môi, Dược Tề Sư khá là an toàn trong cuộc thi này, dù sao có cướp thẻ bài của họ cũng vô dụng, trong chiến trường đấu loạn này Dược Tề Sư không chịu liên lụy, nhưng giữa các Dược Tề Sư vẫn có tranh đoạt, dù sao dược liệu cũng không có nhiều, ngươi chiếm được thì người khác nhất định sẽ không được.

“Được.” Vân Phong gật đầu.

Luân Sanh cười, “Vậy ta đi lấy phương pháp điều chế.” Luân Sanh tiến lên lấy phương pháp điều chế, Vân Phong lẳng lặng chờ bên cạnh, các Dược Tề Sư ở ngoài đã nhanh chóng bắt nhóm với các cường giả, những người đã tạo nhóm xong đã vọt vào khá nhiều. Vân Phong chuyển tầm mắt nhìn người Huyết Hồn bên cạnh Nhị Hoàng Tử.

Nhị Hoàng Tử Thiên Yêu tộc có dính dáng tới Huyết Hồn, nói cách khác Thiên Yêu tộc không thoát khỏi liên quan tới bọn chúng, căn cứ Huyết Hồn mà nàng muốn tìm rất có thể nằm ngay bên trong Thiên Yêu tộc. Không được gấp, mọi chuyện đều không được gấp. Có đầu dây này, nàng không lo không bắt được cái đuôi của chúng.

“Đi thôi.” Luân Sanh nhanh chóng quay lại, Vân Phong nhìn thoáng qua cách điều chế trên tay hắn, là một trong cách phương pháp Đại Sư ba sao, dược liệu và quá trình đều rất khó, tỷ lệ thành công rất thấp, “Ngươi cầm cái khó nhất?”

Luân Sanh gật đầu, “Muốn thắng đương nhiên phải lấy cái khó nhất.”

Vân Phong nhếch môi, “Vậy chúng ta đi thôi.”


Luân Sanh cất phương pháp điều chế vào đi theo sau lưng Vân Phong, chỉ chốc lát sau tất cả mọi người đã lần lượt vào trong, Nhị Hoàng Tử cười lớn, “Ngươi cảm thấy cuộc tranh đấu này sẽ có kết quả thế nào?”

Người Huyết Hồn mặc áo choàng đen phủ toàn thân cười khẽ, chậm rãi nói, “Dồn các loại sát ý lại với nhau, kẻ còn lại cuối cùng đương nhiên là mạnh nhất.”

Nhị Hoàng Tử cười ha hả, “Không sai, có lý.”

Đây là một chiến trường đấu loạn, trông như có quy tắc nhưng thực ra hoàn toàn không có hạn chế. Chỉ cần gợi sát ý và máu tanh nổi lên khắp nơi, thả mười mấy ma thú vào một không gian, cấu xé tranh đấu lẫn nhau, kẻ còn sót lại cuối cùng chính là kẻ mạnh thực sự.

“Chúng ta cùng chờ xem.” Nhị Hoàng Tử cười khẽ nói nhỏ.

Luân San kể lại các dược liệu cần để điều chế cho Vân Phong nghe, nàng có thể giúp hắn tìm kiếm, chất thuốc khó nên dược liệu cần cũng cực kỳ trân quý, hai người tìm rất lâu rồi vẫn không phát hiện ra nổi một loại trong đó.

“Đúng là để tìm được mấy dược liệu quý hiếm này tốn công thật đấy.” Luân Sanh nhìn kỹ xung quanh lẩm bẩm, Vân Phong thì lại trầm tư, trên đường bọn họ chưa chắc có thể sóng êm gió lặng, bắt đầu âm thâm chém giết nhau rồi.

Ba ngày tổi qua, tốc độ hai người cũng không thanh, dù sao tìm kiếm dược liệu cũng cần phải cẩn thận, trong ba ngày này tạm thời vẫn chưa gặp cường giả khác, coi như cũng khá yên bình. Hai người thả chậm tốc độ cẩn thận tìm kiếm, tuy gặp được nhiều dược liệu nhưng đều không phải là thứ mà Luân Sanh cần, nếu là nơi khác mà tập trung nhiều dược liệu như thế, đây chính là một mảnh đất quý.

“Hả?” Luân Sanh chợt lấy có một chỗ đất màu đỏ, bất giác cảm thấy kinh ngạc men thao màu đỏ tiến lên, càng về phía trước màu đỏ càng đậm, Luân Sanh ngẩng lên, đến khi thấy được cảnh tượng trước mắt, gương mặt tái hẳn đi.

“Sao thế?” Vân Phong theo sau tới, thấy Luân Sanh đứng sững lại thì tiến lên nhìn tình huống trước mặt, ánh mắt liền trầm xuống.

Trên đất là một thi thể phơi không khí, bên dưới máu chảy khắp nơi, trên cái xác có vô số những vết thương ghê rợn, trông như đã trải qua một trận ác chiến, thẻ báo danh của hắn đã bị cướp đi, trong đôi mắt thú vẫn còn đọng lại sự khó tin và tức giận.


“Nhanh như thế đã…” Luân Sanh tái mặt lẩm bẩm, Vân Phong om lặng, mới ba ngày đã bắt đầu chém giết rồi.

“Đi thôi.” Vân Phong lên tiếng, Luân Sanh gật đầu, hai người đi về phía trước, Vân Phong im lặng. Đã có người không nhịn được bắt đầu xuống tay rồi, có người thứ nhất thì sẽ có vô số những người khác, có lẽ thẻ bài ký hiệu gì đó vốn chẳng hề tồn tại, mục đích của Nhị Hoàng Tử chính là để các cường giả chém giết lẫn nhau. Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng tối đi, còn có một việc khác khiến nàng chú ý hơn, cơ thể chết rồi, vậy thì linh hồn đâu? Đã chạy đi đâu rồi?

Thời gian chỉ có một tháng, bất luận là Dược Tề Sư hay cường giả đều phải vội vàng, Dược Tề Sư thì tốn thời gian đi kiếm dược liệu, còn các cường giả đã vắt óc nghĩ cách tìm thứ được gọi là thẻ bài đánh ký hiệu, hoặc là cướp lấy thẻ bài ghi danh của người khác, sát ý gió tanh mưa máu bắt đầu khởi động.

Năm ngày trôi qua, cuối cùng Vân Phong và Luân Sanh cũng phát hiện được mấy loại dược liệu cần thiết, việc tìm dược liệu không thể để thời gian kéo quá dài, nếu không việc chế tạo chất thuốc sẽ cực kỳ căng thẳng, tỷ lệ thành công của chất thuốc lại còn thấp, phải cần tới mấy lần thử. Nếu trong vòng mười ngày không thể tìm được toàn bộ dược liệu cần thiết, cuộc thi chất thuốc sẽ không còn có lợi thế nữa.

“Chỉ còn một loại cuối cùng nữa thôi.” Luân Sanh vui mừng, “Liên tiểu thư, thật là đa tạ ngươi.” Luân Sanh cảm kích nhìn Vân Phong, nàng mỉm cười, nàng không giúp nhiều lắm cho hắn, mức độ nhận biết của hắn có thể còn cao xa hơn cả nàng.

“Ta nhất định sẽ thành công!” Luân Sanh nói.

Vân Phong mỉm cười, “Chỉ còn một loại cuối cùng là Vô Căn Thảo thôi, nếu đã được gọi là Vô Căn Thảo thì chắc sẽ không có rễ, cũng sẽ không sinh trưởng ở nơi bất kỳ nào đó.”

Luân Sanh cười, “Ta có biết một chút về Vô Căn Thảo, nó không có rễ, cũng được coi là một trong những loại dược liệu kỳ lạ, loại dược liệu này không sinh trưởng trên mặt đất mà thường sống ở trong nước. Loại cỏ này lơ lửng trong bước, vị trí không hề cố định, có thể gặp được hay không chỉ có thể dựa vào duyên phận.”

“Nói như vậy, bước tiếp theo của chúng ta là tìm nơi có nguồn nước.” Vân Phong nhìn phía trước, chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở hải tộc trong cơ thể trào ra, tìm nguồn nước không hề khó với Vân Phong, ma thú hải tộc vốn sống trong nước nên vốn rất mẫn cảm với nước.

Luân Sanh cười rộ lên, “Với hải tộc các ngươi, tìm nguồn nước là chuyện dễ nhất, ta thật đúng là may mắn.”

Hơi thở hải tộc chầm chậm lan ra chui vào trong đất, Vân Phong cẩn thận cảm nhận, toàn bộ những thứ xung quanh đều hóa thành vật có liên quan tới nước. Nàng cẩn thận tìm hiểu từng dao động quen thuộc, mơ hồ, từng dao động từ một hướng khác truyền tới, Vân Phong mở mắt ra, “Tìm được rồi.”

Dưới sự chỉ dẫn của Vân Phong, hai người nhanh chóng vượt qua rừng cây um tùm, chỉ chốc lát sau Luân Sanh đã nghe được tiếng nước chảy, “Ở trước mặt rồi.”

Tốc độ hai người tăng nhanh, quả nhiên phía trước chính là một thác nước chảy xiết cuồn cuộn, càng tới cần tiếng nước càng lớn, bọt nước kích động văng tứ phía, bên dưới hồ sâu sóng nước lăn tăn, làn không khí ẩm ướt xộc vào mũi.

Luân Sanh vội vàng chạy tới bên hồ nước, đôi mắt vội vàng tìm tòi, Vân Phong cười rộ lên, “Thay vì tìm trên mặt nước, chi bằng tim trong nước dễ hơn.”


Luân Sanh lập tức gật đầu, hai người vừa tính nhảy xuống nước, thì đột nhiên có hai hơi thở Tôn Thần cấp bảy quét tới, Vân Phong lập tức kéo Luân Sanh tránh sang một bên, luồng năng lượng đánh thẳng vào trong nước, kích văng vài bọt sóng.

“Là ai?” Luân Sanh giật mình ngẩng đầu lên, nhanh chóng có ba bóng người xuất hiện, chính là thanh niên đã khiêu khích ngày hôm đó.

“Chậc chậc, ta còn tưởng là ai, lại là ngươi à.” Thanh niên khiêu khích thấy Luân Sanh thì bĩu môi, “Người lại còn bắt nhóm với người khác cơ đấy, thật đúng là ly kỳ.”

Ánh mắt hai cường giả bên người thanh niên liếc sang Vân Phong và Luân Sanh, “Tránh ra!”

Vân Phong cười lạnh, “Nên tránh là bọn ngươi mới đúng, thứ gì cũng có thứ tự trước sau hết cả.”

Thanh niên khiêu khích suy tư nhìn Vân Phong, nhỏ giọng nói, “Cẩn thận nàng ta chút.”

Hai cường giả nghe thế đồng loạt hừ khinh thường, “Nàng ta cũng có chút thực lực đó, nhưng còn kém xa cảnh giới Thần Vương lắm. Nàng ta cũng giống bọn ta thôi, đều là Tôn Thần cấp bảy, lo lắng của ngươi là thừa thôi, hai Tôn Thần cấp bảy chúng ta còn không áp chế được mỗi một mình nàng ta sao?”

Thanh nhiên khiêu khích nghe thế nhíu mày, “Tôn Thần cấp bảy? Thực sự là Tôn Thần cấp bảy sao?”

“Hiển nhiên rồi! Nếu nàng ta thực sự là Thần Vương, trước khi chúng ta tới đây đã phải sớm nhận ra rồi chứ.”

Thanh niên khiêu khích nghe thế mới bình tâm lại, suy nghĩ lại cũng thấy phải, sao nàng có thể có được thực lực Thần Vương được. Hôm đó chắc chắn là do cường giả khác ra tay, là hắn quá lo lắng mà thôi. Tôn Thần cấp bảy… Mặc dù cũng rất mạnh, nhưng một suy cho cùng đánh không lại hai. Kết luận Vân Phong không phải Thần Vương, thanh niên khiêu khích tự tin hơn rất nhiều, dù sao hắn cũng còn có hai Tôn Thần cấp bảy làm chỗ dựa.

“Cái gì mà thứ tự trước sau chứ? Người nào có năng lực đương nhiên là ưu tiên hơn.” Hắn ta lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Luân Sanh, “Ngươi cũng tới để tìm Vô Căn Thảo sao?”

Luân Sanh không trả lời, vẻ mặt thanh niên khiêu khích càng ác độc hơn, hôm nay hắn đã tìm được toàn bộ dược liệu rồi, chỉ còn


//

Bình Luận (0)
Comment