Edit: Mavis Clay
Ma thú hệ phong bị một con người đạp lên là một chuyện cực kỳ hiếm có, đây chính là một nỗi sỉ nhục lớn với ma thú hệ phong. Huống chi còn là vương giả tuyệt đối trong hệ phong, Huyễn Thú Phong Hệ. Lưng Huyễn Thú lại bị con người đạp dưới chân nó. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, thực sự sẽ không ai tin nổi đây chính là sự thật.
“Nhân loại đáng chết!” A Kim điên cuồng vẩy cánh, khớp xương trong đôi cánh ra sức vỗ mạnh, sức mạnh kinh hồn. Xem ra là muốn hất văng Vân Phong xuống.
Vân Phong nghiến răng, ngón tay đan lại với nhau trong khe xương của đôi cánh, rồi tóm chặt lấy. Cơ thể cúi thấp, hai chân dùng lực đạp trên lực A Kim.
Huyễn Thú Phong Hệ điên cuồng giãy giụa cơ thể, còn Vân Phong thì dùng hết sức để trụ vững gót chân, lúc này A Kim hệt như một con ngựa hoang, mà nàng thì là chủ nhân muốn thuần phục con ngựa hoang đó.
“Không ngờ lại là tình huống này…” Lão giả nhìn mà trợn mắt há mồm, A Lạc bên cạnh lẩm bẩm, “Vậy mà A Kim lại bị một con người đạp lên lưng…”
“Chết tiệt!” A Kim gào thét vang dội cả bầu trời, nổi nóng, tức giận. Nhân loại chết tiệt ti bỉ lại dám đạp lên lưng hắn. Tin này mà truyền ra ngoài, tôn nghiêm Huyễn Thú của hắn sẽ quăng đi đâu? Hất xuống! Hắn muốn hất văng nhân loại đáng hận này xuống, rồi một chưởng bóp chết nó.
“Lông vũ bay tán loạn đầy trời, A Kim quằng quẩy trong đống lông vũ, tốc độ đẩy lên tới mức cao nhất, nhưng cho dù hắn có cố làm gì thì Vân Phong vẫn đứng vững được trên lưng hắn, cơ bản không thể hất được.
“Đến Huyễn Thú mà chủ nhân cũng dám leo lên…” Nam ma thú khế ước ngẩn người nhìn lên không, bầu trời lông vũ bay đầy, Hoa tỷ vươn tay tiếp lấy được một sợi, nắm lại sợi lông vũ, cho dù là sợi lông đã rời khỏi bản thể, nhưng ở gốc vẫn có năng lượng Phong Hệ nhàn nhạt. Không hổ là Huyễn Thú, năng lượng nguyên tố đã lớn đến mức phân bố bất kỳ ở đâu trong cơ thể. Đây là sức mạnh mà ma thú bình thường không thể nào so sánh được.
“Con người! Cút khỏi lưng của ta!” A Kim lại tức giận gầm lên, thở phì phò trên không, đôi cánh bị Vân Phong níu lấy, chỉ cần nàng vẫn chưa buông tay thì hắn chắc chắn có vẫy cả đời cũng không hất được nàng. Nàng ta lại dám chạy lên lưng của mình.
Vân Phong cũng thở hồng hộc, A Kim vừa rồi lên cơn điên muốn hất văng nàng khiến nàng phải dùng toàn lực mới không bị hất văng đi, bị giày vò một phen như thế, không chỉ A Kim mệt mỏi mà chính nàng cũng vậy, nhưng vào lúc này mình không thể yếu thế được.
“Thế nào? Ngươi thua chưa?” Vân Phong cất giọng cười khẽ, ngón tay tăng sức, kéo một cái cánh của A Kim ra. Mặt A Kim tái mét. Người đột nhiên đảo lộn 1 vòng, lao thẳng xuống dưới.
Tiếng gió gào thét vựt qua bên tai, chỉ chút nữa thôi là sẽ đâm sầm vào lòng đất.
“Chủ nhân!” Năm ma thú khế ước thét lên, còn Vân Phong thì nghiến răng, sống chết không buông ra.
Mắt A Kim lóe lệ quang, lúc gần sát tới mặt đất đột nhiên bẻ lái, lướt ngang mặt đất cách một khoảng, năm ma thú thấy thế đều kinh hồn bạt vía, khi thấy Vân Phong vẫn ổn thì thở phào một hơi.
Nhị Lôi và Yêu Yêu tới chỗ ba con bị thương, tình hình hiện giờ đã không cần bọn họ nhúng tay vào nữa, hãy để chủ nhân tự mình giải quyết.
“Ta tuyệt đối sẽ không thua con người!” A Kim gầm lên. Vân Phong cũng cười sang sảng, “Không nhận thua, vậy thì ta vẫn sẽ ở trên lưng của ngươi.”
“Chết tiệt! Đừng tưởng rằng ta thật sự bó tay với ngươi. Nếu không phải vì áp chế thực lực… Con người hèn mọn như ngươi ta cơ bản không thèm đặt vào mắt.”
Mắt Vân Phong chuyển lạnh, ngón tay dùng sức. Đôi cánh bị Vân Phong báu vào trong sâu thêm.
“Vậy sao? Nhưng mà bây giờ chẳng phải ngươi đang bị nhân loại hèn mọn mà ngươi nói giẫm lên lưng ngươi sao?” Chân Vân Phong tăng sức, đứng thẳng người dậy. Mặt A Kim hoàn toàn sầm xuống. Đôi mắt lục như muốn tóe ra lửa. Khí thế bị đè nén lâu trong cơ thể có xu hướng muốn bùng nổ.
Lão giả và A Lạc ở bên ngoài xem chiến khẽ biến sắc, lão giả vung tay lên, không gian phong tỏa lập tức mở ra một lỗ hổng, “A Kim! Đủ rồi!” Lão giả quát khẽ lên, tay áo vung lên, một dây leo mò về phía Vân Phong quấn lấy nàng rời khỏi lưng của A Kim.
A Lạc vươn tay cản lại A Kim sắp bùng nổ sang một phía, A kim phẫn hận hừ một tiếng không làm gì nữa. Khúc Lam Y vội vàng đi tới cạnh nàng, kiểm tra thương thế nàng một vòng rồi mới yên tâ,.
“A Kim, lần này ngươi thua rồi.” Lão giả nhàn nhạt nói, A Kim lập tức nổi nóng, “Ta không thể nào bại dưới tay một con người được.”
“Thua rồi!” A Lạc nói, A Kim ngạc nhiên, lão giả xoay người nhìn Vân Phong rồi cười, “Không thể không nói, cách làm của ngươi rất hữu dụng, nhưng đây là dưới tình huống mà A Kim áp thực lực xuống ngang ngươi, chiêu đó có tác dụng một lần, nhưng lần sau thì không đâu.”
Vân Phong đáp “vâng!” một tiếng, lần này coi như cũng may, mình trời xui đất khiến lại nhảy trúng lưng A kim, có lẽ hắn là do nhất thời khinh thường mất cảnh giác nên mới bị như thế, cách này bình thường không có khả năng có hiệu quả, dù sao thực lực giữa nàng và Huyễn Thú cũng chênh nhau quá nhiều, trong thời gian ngắn A Kim đã có thể khiến ba ma thú khế ước mất đi năng lực chiến đấu, sức mạnh thực sự rất đáng sợ.
“Ngươi cũng đừng có mà không phục, nếu một ngày nào đó nàng có thực lực ngang với ngươi, ngươi chưa chắc sẽ là đối thủ của nàng đâu.” Lão giả nhìn A Kim, hắn hừ một tiếng không nói gì.
“Nhân loại kia bị giam ở tầng năm Thú Tháp, A Lạc sẽ đưa ngươi tới đó.” Lão giả nói, sau đó tới bên cạnh A Kim, vỗ tay lên vai hắn, “A Kim, ngươi và ta.”
Lão giả và A Kim chớp lóe biến mất khỏi Thú Tháp, chỉ còn lại A Lạc, một Huyễn Thú lạnh nhạt cao lớn ít nói.
Vân Phong thu ba ma thú khế ước lại vào trong nhẫn khế ước, cả ba con đều đang bị thương không nhẹ, cần một khoảng thời gian để điều dưỡng, đòn tấn công của A Kim tuy không chí mạng nhưng xuống tay rất tàn nhẫn, cũng may là có khả năng tự hồi phục được.
Nàng ngước mắt nhìn nam tử tóc đen lãnh khốc trước mặt, A Lạc xoay người, “Nếu là lời tiên sinh nói thì, đi thôi.”
Khúc Lam Y lặng lẽ cầm lấy cổ tay Vân Phong, kéo nàng lùi lại mấy bước, hạ giọng thầm thì bên tai nàng, “Nhìn cổ tay của hắn kìa.”
Vân Phong lặng lẽ nhìn lại, sau đó kinh hãi. Chỗ cổ tay A Lạc có những tia sét li ti bắn ra, trong không khí dường như còn mơ hồ nghe được cả tiếng sấm. Đó là biểu hiện của sự tập trung năng lượng. Trong lòng Vân Phong nặng nề, chẳng lẽ Huyễn Thú Lôi Hệ cũng muốn đánh một trận với nàng?
“Đi theo ta.” A Lạc đứng lại nói, Vân Phong và Khúc Lam Y đuổi theo ở sau, A Lạc nhìn chằm chằm vào Vân Phong, nàng nhạy bén cảm nhận được hơi thở âm trầm đang bị hắn từ từ ép xuống, con Huyễn Thú Lôi Hệ này thực sự có ý chiến đấu.
“Vèo!” Truyền Tống Trận mở ra, nhấn chìm bóng ba người vào trong. Lão giả vừa ra ngoài Thú Tháp chợt tối mặt, quay ngoắt đầu lại.
“Ha ha ha. Thì ra tiểu tử A Lạc cũng có suy nghĩ đó.” A Kim cười khoái chí, lão giả bất đắc dĩ giật khóe miệng, ánh mắt nghiêm túc nhìn A Kim, hắn làm lơ, “Lão đầu, ông không đi khống chế A Lạc một chút sao?”
“A Lạc đúng mực hơn người nhiều.”
“Ha ha ha!” A Kim cười to, “Lão đầu, A Lạc khi nghiêm túc sẽ có án mạng đó.”
Trong hành lang không gian, đây không phải là một hành lang không gian bình thường, phàm ở trong hành lang không gian đều sẽ bị lực không gian tác động lên, mà trong này chẳng những không có lực không gian tác động, mà còn chẳng có chút năng lượng không gian nào. Đây không phải là một lối đi bình thường, chính xác mà nói, đây là một không gian được mở ra một cách tách biệt hoàn toàn.
“Ngươi muốn làm gì?” Khúc Lam Y tối mặt bảo hộ Vân Phong ở sau lưng, ánh mắt A Lạc âm trầm quét về phía Vân Phong.
“Đừng hòng.” Khúc Lam Y nói, cản lại trước nàng.
A Lạc chậm rãi nhíu mày, “Tránh ra.”
Gót chân Khúc Lam Y vững chắc, không hề có ý lùi lại. Vân Phong thò đầu ra, “Huyễn Thú Lôi Hệ, ngươi có ý gì?”
Ánh mắt A Lạc quét về phía Vân Phong, “Với ta.”
Vân Phong cười khổ, Khúc Lam Y nghiến răng kèn kẹt, “Cho dù có là Huyễn Thú cũng không thể quá vô sỉ như thế được. Trong năm hệ ma thú đã có ba hệ trọng thương, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng đừng lộ liêu tới vậy chứ?”
A Lạc nhíu chặt mày, im lặng. Vân Phong không biết nên nói gì, Lôi Hệ thực sự rất hiếu chiến, trong bảy hệ nó là hệ có sức mạnh bùng nổ nhất, tính tình đều rất cổ quái. Nhị Lôi đã thế, Huyễn Thú Lôi Hệ trước mắt này càng thêm hoa đại tuyệt thế.
“Bây giờ ta đánh với ngươi là ta chịu thiệt.” Vân Phong nói.
A Lạc im lặng vài giây, “Ta nhường ngươi ba chiêu.”
Vân Phong và Khúc Lam Y ngạc nhiên, người này thực sự muốn đánh nhau lắm rồi hả? Tình nguyện nhường ba chiêu vẫn muốn ép Vân Phong phải ra tay?
“Muốn đánh thì ta đánh với ngươi.” Khúc Lam Y giận dữ nói, ánh mắt A Lạc lạnh lùng, “Không cần tới ngươi.”
Khúc Lam Y nổi đóa, Vân Phong kéo ống tay áo của hắn, “Nếu ta không đánh với ngươi thì sao?”
Vẻ mặt A Lạc âm hàn, “Nếu không đánh thì đừng hòng rời đi.”
Hay cho một tên vương giả nhưng lại cứng đầu phách lối. Nội tâm Khúc Lam Y mắng mỏ không ngừng, đúng là Huyễn Thú vô sỉ. Thật đúng là mất đẳng cấp.
Khóe miệng Vân Phong giật mạnh, cái tình huống gì thế này? Nào có đạo lý nào nhất định phải đánh cho bằng được chứ? “Ngươi không sợ tiền bối sẽ nói gì sao?” Vân Phong thăm dò, trông tình hình thì trong 7 hệ ma thú hệ thổ giống người ở vị trí lãnh đạo nhất, Huyễn Thú Lôi Hệ hẳn sẽ tuân theo mới phải.
“Đánh nhau với ta, ta để ngươi qua, nếu không thì đừng hòng rời đi.” A Lạc nói, hơi thở mênh mông nhanh chóng áp chế lại, ép xuống cảnh giới Thần Vương ngang với nàng. Những tia sét nhỏ màu tím quanh cổ tay di chuyển nhanh chóng, mang theo ánh sáng tím rực rỡ, hình ảnh này chứng tỏ mọi thứ dành cho cuộc chiến đều đã xong.
Vân Phong ngao ngán, xem ra thực sự không đánh với hắn thì đừng hòng rời khỏi đây…
“Ta đánh với ngươi.” Khúc Lam Y nói, nhưng Vân Phong lắc đầu, “Không sao, mặc dù không biết tại sao hắn cứ muốn phải đánh với ta, nhưng có lẽ phần nào đã bị tình huống khi nãy tác động nên cũng muốn tìm hiểu ta thử xem rốt cuộc có thể thắng Huyễn Thú được hay không, đừng nên để họ coi thường mới phải.”
Vân Phong sải bước đi ra từ sau lưng Khúc Lam Y, đôi mắt thẳng tắp nhìn thẳng về phía A Lạc, “Yêu cầu của ngươi, ta đồng ý. Có điều….”
“Ngươi nói đi.” Đáy mắt A Lạc sáng lên một tia ẩn chứa sự hưng phấn và hiếu chiến.
“Mọi thứ đều phải có điểm dừng.” Nàng duỗi cơ mặt, “Vừa rồi là do ta may mắn nên mới thắng được A Kim, với lại cũng dựa vào chút thủ đoạn nhỏ, ngươi hẳn sẽ không không biết điều này.”
Lông mày không có biểu hiện cảm xúc gì hơi giật giật, A Lạc chậm rãi đảo cổ tay, tia sét nhỏ nơi lòng bàn tay nhảy múa, “Biết!”
Vân Phong hít một hơi thật sâu, nếu đã trốn khoogn thoát… nếu đã không thể tránh được cuộc chiến này, thì cứ việc đối mặt thôi. Huyễn Thú, lại Huyễn Thú, chẳng lẽ mỗi lần nàng gặp Huyễn Thú nào cũng đều phải đánh một trận với chúng? Vậy thì sao mà chịu nổi?
Khúc Lam Y có chút nóng nảy, đây không phải là một kẻ địch bình thường, đây là Huyễn Thú. Mặc dù thực lực và hơi thở đã được ép xuống cho cùng cấp với Vân Phong, nhưng dù sao Huyễn Thú vẫn là Huyễn Thú. Nếu không phải vừa rồi A Kim bị Vân Phong thừa cơ nhảy lên lưng, muốn đánh bại chắc chắn phải cực kỳ tốn sức, nhưng bây giờ lần này chính là hệ lôi, chẳng lẽ Huyễn Thú Lôi Hệ cũng có cánh?
“Lam Y, đừng lo quá… ta sẽ không sao đâu, có lời nói của Huyễn Thú Thổ Hệ ở đây, hắn không dám làm gì quá nặng với ta đâu.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y bất đắc dĩ phải đứng sang một bên.
Trong mắt A Lạc hiện lên vẻ phấn khích, “Hiện giờ ngươi chỉ còn hai hỗ trợ, nên ta có thể nhường ngươi ba chiêu.”
Vân Phong nhíu mày, ba chiêu cũng được. Nếu hắn đã tình nguyện nhượng bộ thì nàng sẽ không khách khí nữa.
Lấy ma trượng ra, và cả hai ma thú khế ước còn lại, “Hiện!”
Nhị Lôi và Yêu Yêu đồng loạt nhíu mày, không phải chứ, lại Huyễn Thú nữa. Chủ nhân sao lại động tới Huyễn Thú nữa rồi?
“Nhị Lôi, ngươi biết đòn tấn công mạnh nhất của hệ lôi là gì không?”
Nhị Lôi im lặng một thoáng, nhíu mày nói, “Lôi Phạt, đây là đòn tấn công hệ lôi cao nhất mà lão tử biết. Nhưng không biết có tác dụng với Huyễn Thú Lôi Hệ hay không. Thân là Huyễn Thú Lôi Hệ chắc chắn sẽ có mức độ miễn nhiễm nhất định với đòn tấn công hệ lôi.”
“Yêu Yêu, ngươi thì sao?”
“Tiểu Phong, bản chất của ma pháp hệ thủy thua xa hệ lôi, thay vì nói tấn công, chi bằng nói nó hỗ trợ tăng sức mạnh thì đúng hơn.”
//