Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 684

Edit: Mavis Clay

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Đồ đại nhân cười lên điên cuồng, phù chú Thần Hoàng khác đánh lên kết giới do ma tức tạo ra, kết giới nhanh chóng nứt vỡ. Ám Nguyên Tố cuốn lấy người Huyết Hồn duy nhất còn lại, Đồ đại nhân nhanh chóng xông ra ngoài, chỉ thấy một luồng Ám Nguyên tố tới gần một lỗ hổng trong sơn động, nhanh chóng thoát ra ngoài.

“Vèo!” Vừa rời khỏi động, Đồ đại nhân dừng lại giữa không trung, mặt đất chấn động lên từng hồi, không ngừng lõm xuống dưới. Người Huyết Hồn lượm được về cái mạng không khỏi hít một hơi, nguy hiểm thật…!

Đồ đại nhân lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, mặt đất không ngừng lõm xuống, chỉ chớp mắt đã sụp đổ.

“Grào!” Tiếng dã thú gào thét vang lên, rung động cả bầu trời. Ba cái đầu dữ tợn lộ ra, đôi mắt sáng quắc lên. Móng vuốt dữ dằn quắp lại, toàn thân ma thú dỏng lên giữa mặt đất không ngừng xụp đổ. Ba cái đầu rắn mở to miệng, khạc ra từng tiếng kêu khàn khàn khó nghe, sống lưng nhanh chóng mọc ra một đôi cánh nhanh chóng bay lên trời.

“Phần phật!” Đôi cánh vận lực mạnh, cơ thể to lớn của ma tức bay lên, cơ thể di chuyển với tốc độ cao, nhanh chóng biến mất.

“Đại nhân, chúng ta không đuổi theo sao?” Người Huyết Hồn lập tức kêu lên, Đồ đại nhân cười lạnh, “Đuổi theo? Chỉ bằng đám phế vật không dùng được nữa như các ngươi sao?”

Người Huyết Hồn kia lập tức im miệng, Đồ đại nhân im lặng đứng trên không nhìn hướng mà ma tức biến mất, khẽ nhíu mày, cho dù có đuổi theo cũng không bắt được nó, đành phải đợi tới lần nó ngủ say tiếp theo vậy. Ma tức Thần Hoàng hắn không đôi phó nổi. Mới nãy chỉ mới chút xíu đã giết chết ba Thần Vương, ma tức thực đúng là không thể xem thường, ghê gớm hơn là Vân Phong. Nếu không phải tại nàng ta, lần này đã chắc chắn có thể bắt được ma tức rồi.

Nghĩ tới Vân Phong là mặt mày Đồ đại nhân lại xám xịt, hàm răng nghiến lên kẽo kẹt, sau đó cười giả tạo, “Dung khí có thể biến hình tuỳ ý? Trên người ta có không ít thứ tốt, Đồ Duy và mấy tên kia có lẽ cũng vì thứ này nên mới không nhận ra.” Nếu không phải gã nghĩ tới khả năng này cộng thêm khi nãy trong lúc đột ngột tấn công Ám Nguyên Tố mặc định bỏ qua thức này, rất khó phát hiện có sự tồn tại của không gian dung khí này.

Cho dù có không gian dung khí như thế thì sao? Trong bụng ma tức nàng ta có thể làm được gì? Một khi ra ngoài chỉ có chết. Nếu không ra được thì để Huyết Hồn đón đầu đánh thôi. Đồ đại nhân cười xong vung hắc bào, “Chúng ta đi.”

Người Huyết Hồn thấy khoé miệng gã mỉm cười âm trầm, có chút không rõ tại sao hình huống ra thế này mà gã vẫn có thể cười được. Ma tức không bắt được, lại còn mất bốn Thần Vương, thêm hai lá phù chú Thần Hoàng, lần này phải nói là không kiếm được chút lợi ích nào, còn tổn thất không ít, hình hình thế này mà đại nhân còn có thể cười thành tiếng?

Một vạch đen xẹt qua không trung, nhanh chóng biến mất, mặt đất sụp xuống cũng dần yên tĩnh lại. Bên cạnh đất đá hỗn loạn là vết móng cào xé, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không thể ngờ được nơi đây từng trải qua tình huống như thế nào.

Bên trong Long Điện, vẻ mặt Vân Phong âm trầm, nàng không ngờ rằng Đồ đại nhân lại đột nhiên đổi hướng tấn công, bây giờ nàng đã hiểu, đòn này của hắn là để tra ra nàng đang ở đâu.

Đồ đại nhân lợi dụng năng lượng phù chú Thần Hoàng, lợi dụng tính bao phủ của Ám Nguyên Tố, trong đám đất đá hỗn loạn một món đồ nhỏ như thế cũng không thoát được cảm giác của gã, lúc này nàng thực sự không ngờ rằng, mặc dù cũng vội vàng điều khiển Long Điện thành hạt bụi trôi nổi, nhưng vật biến thành hiển nhiên vẫn không giống bình thường, cứ thế một hạt bụi bất bình thường bị Đồ đại nhân phát hiện.

Bị phát hiện xong ném vào bụng ma tức, thật khiến nàng bất ngờ, bây giờ Long Điện biến thành bụi trong bụng ma tức, mặc dù chưa có gì đáng ngại, nhưng nàng và Vân Khinh Thần đều không thể ra ngoài.

Tuy nhiên có thể lợi dụng thử Truyền Tống Trận ở tầng bốn Long Điện, nhưng một khi truyền tống ra ngoài thì e rằng không thể tìm được ma tức nữa. Vất vả lắm mới tìm được nó, nàng không muốn cứ thế mà đi, nhị ca vẫn đang chờ nàng, không thể cứ thế không công mà lui được.

“Tiểu cô cô.” Vân Khinh Thần thấy Vân Phong nhăn mày thì nói, “An Hoa Thảo Tinh chết rồi, không vội sao?”

An Hoa Thảo Tinh đã được Vân Phong chộp lấy trước khi vào Long Điện, cọng hoa nhanh chóng khô héo, màu sắc sáng bóng lấp lánh nhanh chóng bị mất đi, toàn thân như bị rút sạch dưỡng khí, không còn chút sinh khí nào.

Vân Phong nhíu mày, Am Hoa Thảo Tinh như thế chẳng còn hữu dụng… “Nhất định phải còn sống, xem ra chúng ta đành đợi cơ hội sau thôi.” Ngón tay Vân Phong tăng sức, An Hoa Thảo Tinh bị nghiền thành mảnh, vỡ vụn rơi xuống đất.

“Chúng ta đang ở trong bụng ma tức thật sao?” Vân Khinh Thần nghi ngờ. Vân Phong gật đầu, “Đúng thế, có lẽ con cảm nhận không được rõ, bên ngoài toàn là hơi thở Thần Hoàng của ma tức. Hình như nó đang di chuyển.”


Vân Phong im lặng, thời gian tiếp theo ma tức ngủ say là bao lâu, nếu hơn thời hạn ba tháng thì phải làm sao đây?

“Khó mà đoán được thời gian tiếp theo nó ngủ là bao lâu… tiểu cô cô.” Vân Khinh Thần nhíu mày nhìn Vân Phong, “Mặc dù chỉ mới mất có vài ngày, nhưng chỉ cần ngày nào ma tức chưa ngủ, chúng ta lại lãng phí thời gian.”

Vân Phong thở dài, đúng thế, thời gian với nàng lúc này quý báu khác thường, từng giây từng phút đều không thể bỏ qua. Vừa nghĩ tới nhị ca vẫn chưa rõ sống chết, tâm lý nàng không khỏi sầu não, nàng không thể cứ chờ mãi như thế được.

“Không chịu ngủ thì bắt nó phải ngủ.” Vân Phong thấp giọng nói, Vân Khinh Thần sửng sốt. “Bắt nó… ngủ kiểu gì?”

“Ma tức ngủ là vì áp lực ba linh hồn trong cơ thể quá nặng, khi áp lực quá mức nó sẽ cần thiếp đi, lần này hôn mê bị cắt ngang, có lẽ nó vẫn chưa hồi phục nhiều nguyên khí, nếu muốn nó ngủ thêm lần nữa hẳn không phải là khó.”

Mắt Vân Khinh Thần sáng lên, “Ý tiểu cô cô là chủ động khiến nó thấy mệt? Nhưng… phải làm sao mới có thể làm hao tổn sức mạnh linh hồn của nó?”

Vân Phong nhỏ giọng cười, “Nói tới đây cũng phải cảm ơn vị Đồ đại nhân kia, nếu không phải gã quăng chúng ta vào cơ thể ma tức, chúng ta cũng khó mà có khả năng tổn thương tới linh hồn am tức.”

“Ý tiểu cô cô là ở bên trong?”

Vân Phong gật đầu, “Đúng thế, linh hồn đều ở trong cơ thể, hiện giờ chúng ta đang ở trong cơ thể ma tức, có thể nói như cá gặp nước.” Vân Phong nói xong đứng lên, “Ta tới trước tìm hiểu một chút, Khinh Thần, tốt nhất con nên ở trong Long Điện đi.”

Vân Khinh Thần đáp ứng, đây là trong bụng ma tức, tình hình bên ngoài vẫn không rõ, tiểu cô cô nói sao thì hắn làm vậy.

Một luồng sáng bao lấy Vân Phong, nhanh chóng biến mất khỏi Long Điện, vừa ra bên ngoài nàng lập tức chuẩn bị, Tinh Thần Lực bao lấy quanh người, hơi thở ma tức phả vào mặt, không ngờ dự đoán Vân Phong không cảm nhận bất kỳ ý tấn công nào, hơi thở bình thản gần như có chút lười biếng, rất có thể là do trong người bên ma tức không đề phòng. Cho dù như thế nàng cũng không thả lỏng cảnh giác, phòng tầm mắt, không gian trong cơ thể ma tức rất lớn, trên tường thịt có niêm mạc nhàn nhạt, trông cực kỳ sạch sẽ, không hề có tý chất lỏng ghê gớm nào.

Vân Phong lửng lờ trôi về phía trước, xuyên qua nhiều khe xương và vài nội tạng, trong cơ thể ma thú khác với con người, có vài cấu tạo rất kỳ lạ, Vân Phong vừa đi vừa tìm kiếm, đột nhiên thấy trên đầu có vài cục thịt nhô ra, chồng lên nhau tạo thành không gian nhỏ, ba sợi tơ màu đỏ hơi mờ toả ra dọc từ đó, đi vào trong cơ thể ma tức.

Vân Phong nhìn hồi lâu rồi nhảy lên, không gian nhỏ này khá giống với chỗ của trung tập con người, mặt ngoài đều có cơ thịt, bên trên có mạch máu rõ ràng, thậm chí còn có thể thấy dòng máu chảy dọc.

Mấy múi cơ phải luôn trong trạng thái khép chặt, vậy mà lúc này lại có vài khe hở, Vân Phong nhìn vào bên trong loáng thoáng có thể thấy vài chuyện khác, nhưng nhin cũng không rõ lắm. Nàng tập trung, đột nhiên nghe thấy bên trong có vài tiếng khò khè, nghe như tiếng rắn.

Chẳng lẽ chỗ này chính là chỗ của linh hồn ma tức? Vân Phong nhíu mày, trong lòng càng cẩn thận hơn, nhìn trước mặt vẫn là múi cơ khép chặt, nàng nghĩ xem làm sao để mở nó ra…

“Ngươi là ai?” Một tiếng kêu non nót vang lên, làm Vân Phong giật cả mình.

“Ngươi là ai? Tới chơi với ta sao?” Tiếng trẻ con lại vang lên, Vân Phong nhìn xuống cục thịt trước mặt, tiếng kêu phát ra từ đâu… Đây rốt cuộc là thứ gì?

“Ùng ục.” Trong lúc Vân Phong còn chưa kịp trả lời, múi cơ đột nhiên tách ra, nàng lập tức lùi lại, ánh mắt cảnh giác, một đôi mắt to long lanh nhìn Vân Phong làm nàng sững sờ, đôi mắt này… rất đơn thuần và ngây thơ.

Ánh mắt lấp lánh như nước chớp vài cái, tò mò nhìn nàng, múi cơ lại tiếp tục tách ra, cho tới khi mở ra toàn bộ Vân Phong mới có thể thấy rõ được hết, đây là một gương mặt đứa trẻ có vảy rắn trên mặt, mặc dù hình dáng con người nhưng có rất nhiều cảm giác của ma thú, ngũ quan cũng gần giống thú, chỗ nào cũng có thể thấy được dấu vết của ma thú.

“Ngươi và ta trông không giống nhau.” Bé con tò mò chớp mắt, cười khì khì nói, làm Vân Phong không biết đáp lại kiểu gì, “Sao ngươi không nói gì thế? Chẳng lẽ ngươi không biết nói?”


Vân Phong giật môi, “Ngươi là ai?”

Tiểu linh hồn nghe nàng lên tiếng thì vui vẻ vỗ tay, “Thì ra ngươi vẫn nói được. Ta là tiểu Tức Tức.”

Huyệt thái dương Vân Phong giật giật, Tiểu… Tiểu Tức Tức?”

“Còn có một bên khác tên là Tiểu Tức, còn lại thì gọi là Tiểu Tiểu Tức, nhưng mà họ đều vẫn đang ngủ, chưa có dậy.” Tiểu linh hồn ngây thơ nói, Vân Phong lập tức hiểu được, Tiểu Tức Tức trước mặt này chính là linh hồn của ma tức.

Vân Phong kết luận xong thì hơi ngạc nhiên, ba linh hồn, phân ra cũng rất rạch ròi, mỗi linh hồn đều có cá tính khác nhau, lại có thể dung hợp trong cùng một cơ thể, có thể thấy khả năng nắm giữ linh hồn của ma tức rất mạnh.

“Ngươi tên gì?” Tiểu linh hồn ngây ngô nghẹo đầu, mắt to ngập nước nhìn Vân Phong, nàng nói, “Tên ta là Vân Phong.”

“Vân Phong… Vân Phong…” Tiểu linh hồn lẩm bẩm, cuối cùng vung tay lên, “Thật là một cái tên rườm rà, ta không muốn nhớ đâu. Ngươi tới chơi với ta sao?” Đôi tay nhỏ bé đầy vảy rắn đột nhiên nắm lấy tay Vân Phong, nàng theo bản năng muốn rút lại, nhưng ngón tay kia khẽ bóp lại, sức lực lớn tới mức khiến nàng xém thì thốt lên. Sức lực của nó thực lớn.

“Ngươi không phải tới để chơi với ta?” Tiểu linh hồn đột nhiên lạnh giọng, Vân Phong im lặng, cảm nhận được sự không bình thường toả ra từ người linh hồn này, “Nếu ngươi không phải tới chơi với ta, thì sẽ là thức ăn của ta.” Nó đột nhiên ngẩng mặt lên, miệng mở ra đỏ ngầu, đôi mắt vốn lấp lánh thuần khiết cũng đổi màu hoá thú.

Bàn tay Vân Phong đột nhiên nắm ngược lại. Tiểu linh hồn sửng sốt.

“Ta tới chơi với người.” Vân Phong nói, tiểu linh hồn sững sờ trong chốc lát rồi cười lên, tiếng cười cực kỳ hồn nhiên, “Quả nhiên là thế, ta cũng không muốn ăn sạch ngươi.”

Trán Vân Phong không khỏi rịn mồ hôi lạnh, về sức mạnh nàng không phải là đối thủ, kể cả về sức mạnh tinh thần có lẽ nàng cũng không phải là đối thủ. Cũng may linh hồn ma tức có mặt ngây thơ này, đây mới là chỗ may mắn.

“Chúng ta chơi gì đây? Nếu ngươi không làm ta vui, ta vẫn sẽ ăn ngươi.” Tiểu linh hồn cười khanh khách, bộ dáng cực kỳ vui, Vân Phong ảo não, “Chơi quá sức ngươi sẽ mệt đấy.”

Tiểu linh hồn cười khúc khích, “Mệt thì đi đánh một giấc, Tiểu Tức hay Tiểu Tiểu Tức cả Tiểu Tức Tức đều như thế.”

Vân Phong nhíu mày, hoá ra là thế… “Nếu không có ai chơi với ngươi thì sao? Lần này là ta, lần sau lỡ không có ai vào chơi với ngươi thì sao?” Nàng dẫn từng bước, Tiểu Tức Tức cười khúc khích, “Không biết, bình thường Tiểu Tức và Tiểu Tiểu Tức đều tỉnh, ba người chúng ta cùng chơi với nhau, nhưng lần này chỉ có một mình ta… họ thì không tỉnh lại.” Tiểu Tức Tức nói tới đây thì ngẩng lên, nhìn thẳng vào nàng, “Chúng ta chơi gì đây?”

Huyệt thái dương của Vân Phong giật giật, “Ngươi và Tiểu Tức, Tiểu Tức Tức bình thường chơi cái gì?”

Tiểu linh hồn nghẹo đầu nghĩ kỹ, rồi cười khanh khách, “Chúng ta thường so ai có lưỡi dài hơn.”

Huyệt thái dương của Vân Phong lại giật mạnh, linh hồn lắc tay nàng, “Mau thè lưỡi ngươi ra coi nào.” Cái lưỡi đỏ thẫm trong miệng nó thò ra, làm huyệt của Vân Phong lại nhảy lên vài cái, “Mau thè ra nào.”

Vân Phong nhíu mày, “Ngươi thắng rồi, lưỡi ngươi dài hơn ta.”


“Vậy chúng ta chơi trò khác, so cổ ai dài nhất nhé.” Vừa dứt lời, cái đầu con người đột nhiên hoá thú, một cái đầu rắn dữ tợn xuất hiện trước mặt Vân Phong, hình như một linh hồn chỉ có một đầu ma tức.

Cái cổ dài đầy vảy, tiểu linh hồn cười thích thú, “Mau tới so với ta nào.”

Huyệt Vân Phong lại giật lên, “Ngươi thắng rồi.”

“Vụt!” Cái cổ dài đột nhiên rụt lại, hình dáng con người lại xuất hiện, tiểu linh hồn mất hứng nói, “Chơi với ngươi chẳng vui gì cả, ta muốn Tiểu Tức và Tiểu Tiểu Tức chơi với ta…”

Huyệt thái dương Vân Phong lại giật lên vài hồi. Không được! Ba linh hồn này mà cùng tỉnh lại, để ma tức nhanh chóng ngủ lại là không thể nào.

“Một người chơi với ngươi rất vô vị, phải nhiều người chơi với ngươi mới hay, bình thường toàn là hai người kia chơi với người, ta để nhiều người cùng chơi với ngươi thấy thế nào?” Vân Phong vội nói, tiểu linh hồn mở to mắt nhìn nàng, “Nhiều người cùng chơi với nhau sẽ vui?”

Vân Phong gật mạnh đầu, cảm thấy nụ cười trên mặt mình như cứng lại, “Đúng thế, ngươi chưa thử sao biết được?”

“Được được.” Tiểu linh hồn lập tức buông tay Vân Phong ra, vui sướng vỗ tay, “Vậy ngươi mau để họ ra ngoài cùng chơi với ta nào.”

Vân Phong giật khoé miệng, nàng không còn cách nào đành phải đưa hết ma thú khế ước và Vân Khinh Thần ra ngoài, trao đổi đại khái về linh hồn ma tức, Vân Khinh Thần cười khan, “Tiểu cô cô…” Hắn cảm thấy không ổn cho lắm.

Vân Phong thở dài, “Không được dùng tiểu xảo gì cả, chơi với hắn bình thường cho tốt. Tới khi nó mệt ngủ mất thì thôi.”

Đám ma thú khế ước cười khổ, cuối cùng Hoa tỷ đổi tâm tình đầu tiên, cười tươi tắn bước tới. “Ai nha, để tỷ tỷ tới chơi với ngươi, ta cho ngươi biết này…” Đám ma thú đều tiến lên, Vân Khinh Thần cũng thả Tiểu Lôi và Băng Liệt, nói rõ tình huống xong, Tiểu Tôi xoay người quấn lên cổ tay Khinh Thần, bộ dáng kiểu các thích làm gì thì làm không liên quan tới ta, vẻ mặt Băng Liệt cũng từ chối, Vân Khinh thần nghiến răng ném hắn đi.

Thời gian trôi qua, ma tức càng ngày càng vui sướng, cười nói cả ngày nhưng kèm theo là một cảnh tượng hết sức quỷ dị. Một đứa trẻ không lớn không nhỏ chạy khắp nơi, mấy người xung quanh nó mặc nó làm gì để làm như thế. Tiểu linh hồn bò lên trên đầu nhị lôi, kéo loạn tóc hắn lên, cười khanh khách, Nhị Lôi rùng mình một phát, đau quá má ơi.

“Chủ nhân, nó không hề có tý mệt nào cả.” Lam Dực lau mồ hôi, bọn họ không biết ngày đêm chơi với nó cũng phải một tháng rồi. Vậy mà tinh thần còn sung sức như thế, không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi nào.

“Vân Phong! Lão tử chịu hết nổi rồi.” Nhị Lôi gàm lên, tiểu linh hồn túm giật tóc hắn cười vui hơn, Vân Phong cũng không nỡ nhìn, đám ma thú của nàng bị tên nhóc này hành hạ cực kỳ thảm, Tiểu Tức Tức không hề nể tay tý nào, sức mạnh lớn cực kỳ, không chỉ ma thú của nàng chịu ngược đãi, Băng Liệt cũng phải đang không ngừng trốn.

“Không chịu nổi cũng phải chịu.” Vân Phong cắn răng, hết cách rồi, nàng cũng vội lắm chứ, một tháng đã qua rồi, Tiểu Tức Tức chưa hề có dấu hiệu buồn ngủ nào, chơi còn càng ngày càng vui, còn có hai tháng nữa, nàng sắp hết đợi nổi rồi.

“Đừng có đuổi ta. Cứu mạng!” Băng Liệt thét lên, nó chật vật chạy xung quanh, Tiểu Tức Tức thì vui sướng đuổi theo sau, cuộc truy đuổi như thế một ngày diễn ra phải mấy lần, ma tức làm gì mà không đuổi được Băng Liệt? Rõ ràng là đang đùa giỡn.

“Chủ nhân, ta không làm nữa đâu!” Băng Liệt kêu lên, Vân Khinh Thần than thở, có chút không nỡ xoay đầu.

“Chủ nhân, người không thể đối xử với ta như thế.” Băng Liệt vẫn còn gào thét, Tiểu Tức Tức vui sướng đuổi theo sau, cười cực kỳ vui, Vân Phong chợt nhíu mày, rốt cuộc phải thế nào nó mới chịu ngủ đây, chẳng lẽ đánh nó bất tỉnh?

“Tiểu Phong, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách.” Yêu Yêu nhìn bộ dạng nhếch nhác của Băng Liệt, Vân Phong than thở, nàng cũng hết cách, ngoại trừ cách này nàng thật sự không biết làm sao để ma tức ngủ, đánh động mạnh rất có thể sẽ khiến hai linh hồn đang ngủ khác tỉnh dậy, tới lúc đó thực sự mới rắc rối to.

Một còn ứng phó không nổi chứ đừng nói là cả ba.

“Vèo!” Băng Liệt quay lại nhảy thẳng ra sau lưng Vân Phong, “Bộp!” Tiểu Tức Tức đang đuổi theo sau đụng vào ngực Vân Phong, làm nàng xém bị văng mất, vất vả lắm mới ổn định được người mình, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo từ ngực.

“Ưm? Người ngươi có thứ gì thế?” Hai mắt Tiểu Tức Tức sáng lên, tay mò về phía ngực nàng, Vân Phong cả kinh. Muốn ngăn lại nhưng không kịp nữa, cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ tay Tiểu Tức Tức dò thẳng vào ngực Vân Phong.

“Chủ nhân!” Đám ma thú hô lên, Vân Phong khoát tay ý bảo họ đừng tới, nín thở im lặng, nàng biết nó đang chơi đùa chứ không nghiêm túc, như một đứa trẻ đang tò mò xem thử.


“Tiểu Tức Tức, mau đưa tay ra ngoài.” Vân Phong nói, tiểu linh hồn cười khúc khích, “Từ từ từ từ, ta đang tìm xem có thứ gì vui không.”

Cảm giác lạnh lẽo lan khắp người Vân Phong, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng có bàn tay lạnh lẽo mò tới linh hồn mình, cái lạnh này là toả ra từ tay nó, Tiểu Tức Tức háo hức mò tiếp, “A? Sao lại có cánh cửa?”

Vân Phong thất kinh. “Không được” Nàng muốn kéo cánh tay Tiểu Tức Tức ra ngoài, nhưng cảm giác ươn ướt lạnh lẽo chợt quấn lên cửa, là cái lưỡi dài đỏ thẫm của Tiểu Tức Tức.

“Đừng có động đậy, nếu không ta sẽ không vui đâu.” Đôi mắt lấp lánh như nước chớp một cái, cánh tay tăng sức đẩy cánh cửa kia ra, Vân Phong chợt cảm thấy trước mặt có ánh sáng loé lên, sau đó thì chìm vào bóng tối, toàn bộ ý thức nàng bị kéo thẳng vào một cái hố sâu.

“Hử? Sao lại không có gì cả?” Tay của Tiểu Tức Tức mò mẫm ở trong, không tìm được đồ khiến nó thấy hứng thú, cái lưỡi đành bất mãn rụt về, cong miệng lên chép, “Không tin, trên người ngươi chắc chắn có thứ gì đó vui…”

Tiểu Tức Tức kiên trì tìm kiếm nhưng không phát hiện ra được gì cả, nhưng Vân Phong trong lúc đó đã thay đổi, đôi mắt vốn đen đổi thành màu đỏ tươi như máu, hơi thở quanh thân cũng nhanh chóng thay đổi.

“… Hử? Sao ta thấy… có gì đó không đúng thế nhỉ?” Tiểu Tức Tức lẩm bẩm, khuôn mặt từ từ ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu của “Vân Phong” đang nhìn chằm chằm vào nó, bên trong hằn rõ sự tàn nhẫn và sát khí.

“…A…A…A” Tiểu Tức Tức lập tức bật khóc rụt vội tay mình tránh xa khỏi Vân Phong ra, nhanh như chớp trở lại nơi mình đã ở lúc đầu, toàn thân run rẩy trong đó.

“Vân Phong” ung dung đứng dậy, từng bước một bước về phía Tiểu Tức Tức, theo từng bước “Vân Phong” lại gần, toàn thân Tiểu Tức Tức càng run lên dữ dội. “Đừng có lại đây, hu hu hu hu… đừng có lại đây…”

“Tiểu Phong…” Yêu Yêu nhăn mày tính bước sang nhưng Lam Dực kéo ngược trở lại, “Đó không phải là chủ nhân, nhìn đôi mắt kia đi, đó là Mắt Đỏ trong cơ thể chủ nhân.”

Yêu Yêu ngẩn ra. “Mắt đỏ lại chiếm lấy cơ thể Tiểu Phong?”

Lam Dực ngẩng lên, nhìn mấy ma thú khác, bọn họ đều cảm thấy lo lắng giống nhau, Vân Khinh Thần nhăn mày, đó không phải là tiểu cô cô. Đó là một linh hồn hoàn toàn xa lạ.

“Hu hu hu hu… Đừng có lại đây, đừng có lại đây…” Tiểu Tức Tức co rụt, run lên bần bật, “Vân Phong” nhìn nó, toả ra sự tham lam, đó là khát vọng muốn nuốt chửng nó.

“Ngươi không được động vào nó.” Lam Dực hét lên, “Vân Phong” quay đầu lại, Lam Dực nhíu mày, “Chủ nhân cần linh hồn của nó, chủ nhân cần đầu ma tức để cứu nhị ca.”

“Nàng ta cứu ai thì liên quan gì tới ta?” Giọng nói khàn khàn lại vang lên, “Vân Phong” quay lại nhìn Tiểu Tức Tức, “Ta sao bỏ qua được một mỹ vị như thế chứ?”

“Ta sẽ không để ngươi thực hiện được.” Một giọng nói vang lên, Vân Khinh Thần đứng chắn trước Tiểu Tức Tức, nhìn Vân Phong trước mặt, “Không cần biết ngươi là ai, ngay lập tức rời khỏi cơ thể tiểu cô cô.”

“Vân Phong” nhíu mày, trong mắt tràn ngập sự khinh thường, bàn tay vung lên, sức mạnh vô hình đánh lên người Vân Khinh Thần, hắn không tránh được bị đánh lên tường thịt.

“Vèo vèo vèo” Toàn bộ ma thú của Vân Phong đều chạy tới, Lam Dực nhăn lại, “Mắt đỏ, bây giờ ngươi còn phụ thuộc vào cơ thể chủ nhân, nếu ngươi nuốt linh hồn ma tức, chủ nhân biết được sẽ không để ngươi tự do đâu. Ngươi sẽ mãi mãi bị giam cầm trong cơ thể của nàng ấy.”

“Vân Phong” cười phá lên, trong mắt thoáng qua vệt sáng, “Nuốt thú hồn nó xong, khả năng thoát khỏi bàn tay của nàng ta cũng sẽ tăng thêm một bước. Tới lúc đó chẳng cần tới nàng ta ta cũng có thể lấy lại được tự do.”

Sắc mặt của đám ma thú biến đổi, “Vân Phong” cười lên hung ác, “Các ngươi muốn tấn công? Không tính tới thực lực, các ngươi dám ra tay với cơ thể này sao? Nên nhớ rằng, mặc dù bên trong là ta, nhưng đây vẫn là cơ thể của Vân Phong đấy.”

“Hèn hạ.” Tiểu Hoả gào lên, đám ma thú khế ước cũng rất căm tức, bọn họ hiển nhiên không thể ra tay với Vân Phong, cho dù mắt đỏ chiếm lấy cơ thể nàng, nhưng họ không thể làm hại tới cơ thể của chủ nhân được.

Vân Khinh Thần bị đánh bay đứng lên, lau vệt máu trên khoé miệng, nheo mắt nhìn “Vân Phong”, không sai, cho dù thế nào hắn và đám ma thú của tiểu cô cô cũng không thể tấn công nàng, chỉ là… “Tiểu Lôi.” Vân Khinh Thần thầm thì, màu tím nhạt quấn quanh cổ tay hắn chậm rãi ngọ nguậy, Vân Khinh Thần mấp máy, “Nhắm thẳng mục tiêu, mang Tiểu Tức Tức lại đây.”

Tiểu Lôi gật đầu, lập tức biến mất. ánh mắt Vân Khinh Thần lạnh lẽo, không làm hại tiểu cô cô có nghĩa là phải bảo vệ linh hồn của ma tức, đợi cho tới khi tiểu cô cô tỉnh lại.

Bình Luận (0)
Comment