Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 7

Phong gật gật đầu, Triệu hồi sư và ma pháp sư có cùng phạm trù tinh thần lực, đều dùng tinh thần lực để tiếp xúc và sử dụng nguyên tố tự nhiên, chẳng qua Triệu hồi sư có thể khống chế ma thú, mà ma pháp sư chỉ có thể sử dụng nguyên tố mà thôi.

“Con nói còn muốn trở thành một chiến sĩ, con cũng biết việc này có nghĩa là con phải tu luyện cả ba loại, nếu những lão già này mà còn sống, cũng đều bị hù chết đấy.”

Vân Phong mỉm cười, “Con không muốn trở thành một cường giả yếu đuối, lại càng không muốn trở thành một thứ ngu ngốc lúc nào cũng có thể dễ dàng bị đối thủ đánh bại! Nếu là cường giả, sẽ không để lại cho đối thủ cơ hội giết mình, cũng không được có ý niệm thua người khác trong tư tưởng!”

Tổ tiên vừa nghe, mắt lộ ý cười, ý tưởng của nha đầu kia có điểm kinh thế hãi tục, nhưng lại chạm vào lòng ông, tính tình cuồng ngạo này có vài phần tương tự ông, quả nhiên là đứa trẻ từ Vân Gia!

“Tốt lắm, đã có ý tưởng thì quyết tâm làm, đừng có lùi bước.”

Vân Phong cười, chỉ cảm thấy mình nhất thời có một chỗ dựa, vị tổ tiên này là chỗ dựa rất lớn rất cao, đối với Vân Phong mà nói chỉ cần câu nói đầu tiên của tổ tiên đã có thể cho nàng rất nhiều dũng khí và động lực.

“Đúng rồi, có phải thiếu chút nữa con mất mạng không?”


Tổ tiên khiến Vân Phong kinh ngạc, tổ tiên cười cười, “Đi vào không gian tinh thần của con, tự nhiên thấy được ký ức của con, con tính làm gì?”

Định làm gì? Quanh thân Vân Phong đột nhiên tản ra một luồng khí lạnh, rét lạnh như vậy, hơi thở gần như có thể đóng băng, trưởng tử Lâm Gia đánh chết Vân Phong, nếu không phải nàng, Vân Phong thật sự đã chết, khoản nợ này tất phải đòi, Lâm Gia nhòm ngó tài sản của Vân Gia không phải ngày một ngày hai, nhị ca nàng chết thảm Lâm Gia cũng không thoát khỏi can hệ, tất cả, Lâm Gia đều phải trả!

“Tất nhiên là phải báo, nhưng không phải hiện tại, bây giờ con quá yếu, đối mặt với trưởng tử Lâm Gia không có năng lực phản kích, huống chi là mọi người trong Lâm Gia!”

“Hứ, những kẻ đó sớm hay muộn đều phải chết, dám đụng đến Người Vân Gia, sống cũng không lâu nữa đâu……” Tổ tiên vừa rồi còn cười nhạt giờ lại tỏ ra âm trầm, ý cười ở khóe miệng trở nên dữ tợn, Vân Phong chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

“Ba tháng, ba tháng sau chính là ngày con vào Vũ học viện, đến đó, con sẽ tự tay giết nó.”

“Ba tháng?” Tổ tiên có chút kinh ngạc, tiện đà lại cười ha ha, trong hai mắt sâu như trời đêm lóe lên ánh sáng, “Tiểu gia hỏa, có phải con tự hạ mình quá thấp không?”

Quá thấp? Vân Phong nghi hoặc, chẳng lẽ thực lực của mình hiện tại rất cao sao? Nàng căn bản chưa từng tu luyện, dù gì cũng chỉ là một linh hồn ở nhờ, mấy ngày này chuyện duy nhất mà nàng làm chỉ sợ là dung hợp linh hồn mà thôi.


“Giờ nếu con khế ước với một ma thú ngang cấp, đừng nói thằng oắt con Lâm Gia kia, cho dù toàn bộ Xuân Phong Trấn, muốn san bằng cũng dễ dàng.”

Vân Phong hít sâu, chỉ cảm thấy nghe được một câu vô cùng kinh sợ, nàng không thể tin được nhưng lại không thể không tin, nếu lời này là trong miệng người khác nói ra, cho dù là cường giả cao cấp, nàng cũng có chút hoài nghi, nhưng hiện tại lại là tổ tiên, vị Triệu hồi sư vĩ đại này!

“Con…… Rất lợi hại ạ?” Đây có lẽ là một vấn đề thật ngây thơ và ngốc nghếch, nhưng là vấn đề Vân Phong muốn biết nhất, năng lực của nàng bây giờ đến tột cùng như thế nào, vì sao có thể dễ dàng san bằng Xuân Phong Trấn, san bằng một trấn nhỏ, đó là chuyện của võ giả hoặc ma pháp sư ít nhất là trung cấp, chẳng lẽ…… giờ nàng đã tới trung cấp? Điều này sao có thể!

“Tiểu gia hỏa, tuy nói thực lực của con hiện tại không cao, nhưng so với người cùng thế hệ con không có đối thủ, cho dù kẻ tự xưng thiên tài cũng không thể so sánh với con.” Khi nói trong giọng điệu của tổ tiên còn mang theo đắc ý và kiêu ngạo, trong mắt điểm ý cười, “Thực lực của con cuối cùng đã đến đâu, hãy tự cảm nhận đi.”

Nghe lời tổ tiên, Vân Phong chỉ thấy tim đập mạnh, so với người cùng thế hệ không có đối thủ, cho dù kẻ tự xưng thiên tài cũng không thể so sánh, chỉ mới mấy ngày đã không thể so sánh? So với thiên tài càng thiên tài hơn?

Thấy Vân Phong đờ đẫn, tổ tiên mỉm cười thản nhiên, giống như chờ nàng tiêu hóa tin tức này, thân ở trong không gian tinh thần của Vân Phong, tổ tiên có thể trực tiếp tiếp xúc với Tinh thần lực của Vân Phong, kỳ thật khi vừa mới tiến vào thân thể Vân Phong, tổ tiên cũng cảm thấy hoảng sợ.


Trong cơ thể tiểu gia hỏa này ẩn chứa tinh thần lực khiến ông cảm thấy sâu không lường được! Ông là ai chứ, ông là một trong năm vị triệu hồi sư ngàn năm mới có của Đông Đại Lục, hơn nữa nói tự khen một chút là mạnh nhất! Triệu hồi sư thậm chí còn rành nguyên tố, hiểu tinh thần lực hơn cả ma pháp sư, thế nhưng ông lại không thể đo được cực hạn của tinh thần lực trong cơ thể nha đầu này.

Đây có nghĩa là gì, có nghĩa là nha đầu kia trưởng thành rồi chắc chắn sẽ siêu việt hơn mình năm đó!

Do thể chất của Đông Đại Lục, người trong cơ thể có thể xuất hiện tinh thần lực rất hiếm, tinh thần lực dồi dào lại cực ít, cường giả tối cao cũng không thể thăm dò được thực lực của Vân Phong, có thể nói là kể từ khai thiên lập địa.

Nếu tổ tiên Vân Gia còn tại thế, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua một mầm yêu nghiệt như thế, đưa mắt khắp Hạo Hãn Đại Lục có mấy người có tiềm chất như vậy! Nếu Vân Phong sinh ra ở quý tộc, chỉ sợ sớm đã là thiếu nữ thiên tài rồi.

Tổ tiên vừa cảm thán đồng thời đáy lòng cũng có kiêu ngạo, yêu nghiệt như thế sinh ra ở Đông Đại Lục, lại sinh ra ở Vân Gia! Yêu nghiệt như thế nếu trưởng thành sẽ xuất thế ngang trời, nghĩ đến cảnh tượng kia, tổ tiên nở nụ cười hả hê.

“Tổ tiên, người làm sao vậy?” Nghe được tiếng cười của tổ tiên, Vân Phong nhất thời có cảm giác rùng mình, cảm thấy như…… bị người ta lừa gạt?

“Khụ khụ, không có việc gì, nha đầu, về việc tu luyện chiến sĩ con muốn đến Vũ học viện?”

Tổ tiên làm Vân Phong khẽ nhíu mày, nếu có lựa chọn nàng không muốn đến cái Vũ học viện dở hơi ấy, nguyên nhân duy nhất chính là giải quyết thằng nhóc Lâm Gia kia, về phần tu luyện chiến sĩ, trước mắt ngoài Vũ học viện có giáo sư, nàng có thể đi đâu tìm người dạy? Tổ tiên sao? Tổ tiên là Triệu hồi sư, cũng không tinh thông đạo của chiến sĩ, Vân Phong nghĩ đến đây không khỏi có chút cảm khái, nếu tổ tiên là tam tu thì tốt rồi.


Nhưng Vân Phong lại không nghĩ đến, tam tu, ý niệm này toàn bộ đại lục chỉ sợ cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được.

Thấy Vân Phong u sầu, tổ tiên lại cười hắc hắc, ông giống như đặc biệt thích thấy dáng vẻ chán nản của Vân Phong, tổ tiên vung tay lên, Vân Phong chỉ cảm thấy thứ gì đó bay ra khỏi không gian tinh thần của nàng, đột nhiên mở mắt ra, liền thấy trước mắt có chiếc vòng tay đen nhánh đang trôi lơ lửng, tản ra ánh sáng quỷ dị.

“Đây là vòng tay không gian, mau đeo vào.” Vân Phong gật gật đầu, không chút do dự đã đeo lên cổ tay mình, vòng tay vừa đeo như có linh tính khít sát vào vòng tay Vân Phong, rồi lại lặng lẽ biến mất.

“Không, không thấy nữa!” Vân Phong nhìn cổ tay trống không, không khỏi chớp mắt vài cái, biến mất? Là đi đâu?

“Ha ha, tiểu gia hỏa đừng kinh ngạc như vậy, như là chưa từng thấy vậy.” Tổ tiên có chút trêu chọc nói, vị tổ tiên này không biết đã sống bao lâu, cũng không biết đạt đến đỉnh cao nào, hiện tại lại chẳng tỏ vẻ cường giả, trưởng bối ở trước mặt Vân Phong, đối với Triệu hồi sư thứ hai của Vân Gia, tổ tiên rất yêu thích.

“Chỉ cần dùng ý nghĩ, nó sẽ xuất hiện.” Làm theo lời tổ tiên, khi nàng dùng ý nghĩ, vòng tay quả nhiên lại xuất hiện lần nữa, nàng lại nghĩ, lại quỷ dị biến mất.

“Đây là ma pháp không gian, chỉ có ma pháp sư đạt tới cấp bậc thống lĩnh mới có thể tạo ra, đây cũng chỉ là mánh khóe nhỏ thôi.” Tổ tiên nói đến dửng dưng, làm Vân Phong suýt nữa hôn mê bất tỉnh, ma pháp như vậy còn là mánh khóe nhỏ? Ma pháp cấp bậc thống lĩnh đấy! Cuối cùng là ma pháp cấp bậc nào trước mắt tổ tiên mới là mánh khóe lớn chứ?

“Được rồi, cái này coi như là quà ta tặng con ngày gặp mặt, mau vào xem đi.” Giọng điệu Tổ tiên mang theo chút vội vàng, giống như tiểu hài tử mở quà, Vân Phong mỉm cười, lập tức liền gọi vòng tay ra, ý thức cũng thoải mái đi vào, khi Vân Phong tiến vào không gian trong vòng tay, nàng lại hoàn toàn chấn động lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment