Edit: Mavis Clay
“Triệu Hồi Sư ngũ hệ, tình báo về ngươi chúng ta đã sớm thu thập được, cũng đã sớm đề phòng ngươi rồi.” Cường giả Huyết Hồn cười lên quỷ dị, nhìn năm nhẫn khế ước trên tay Vân Phong, “Đồ Lương chết trong tay ngươi khiến cả Huyết Hồn đều rất ngạc nhiên, thậm chí ngươi còn tắt được cả lửa của hắn, Huyết Hồn đúng là đã xem nhẹ người rồi.”
Đồ Lương… chính là cường giả cấp bậc Thần Quân lần trước đã bị nàng nuốt mất linh hồn.
Vân Phong cười lạnh, “Lúc Huyết Hồn nhận ra được ta, ta đã sớm không còn là Vân Phong ngày xưa nữa rồi.”
“Hừ! Huyết Hồn đúng là nên sớm nhận ra ngươi, đó cũng là sơ sót của chúng ta nên mới để ngươi lớn mạnh được như ngày hôm nay.
Nhưng tới đây là kết thúc rồi.”
“Nàng lớn mạnh không liên quan tới bất kỳ kẻ nào cả.
Cho dù các ngươi có cản lại cỡ nào, tiểu Phong Phong vẫn sẽ chịu khó tiến lên.
Còn các ngươi cuối cùng sẽ tới kỳ sụp đổ.” Khúc Lam Y nói, cường giả Huyết Hồn cười quái dị, “Tiểu tử, ngươi nghĩ chúng ta không biết Nạp Khê tộc làm gì sao? Thật sự cho rằng Tứ Đại Gia Tộc có thể liên hiệp được với nhau?”
“Ngươi có ý gì?” Khúc Lam Y nhíu mày, Mạch Nguyên Bộ bên cạnh kinh ngạc không thôi, Nạp Khê tộc.
Ý trung nhân của nha đầu Vân Phong vậy mà lại là người của một trong Tứ Đại Gia Tộc.
Có thể thấy địa vị của tiểu tử này ở Nạp Khê tộc cũng không hề thấp.
“Khục khục khục khục! Ý của ta rất rõ.
Các ngươi nên chấm dứt mơ tưởng hão huyền kia đi thôi.
Bề trên của Huyết Hồn đã ra lệnh, Vân Phong sống chết ra sao mặc kệ, chỉ cần có thể mang ngươi về, dù chỉ là cái xác thôi cũng được.”
“Khốn khiếp!” Khúc Lam Y thầm mắng, vẻ mặt Vân Phong trở nên hung hãn, “Tàn hồn nhị ca Vân Khải của ta có phải đang ở đây không?”
Cường giả Huyết Hồn phía đối diện cười lên điên cuồng, áo choàng trên người đột nhiên bay lên, phía dưới áo choàng tối như mực, chỉ có một vầng sáng nhạt đang không ngừng sáng lên.
Hơi thở Vân Phong như ngưng lại.
“Ngươi lẻn vào đây là để tìm thứ này sao? Khục khục khục khục, mặc dù chỉ là tàn hồn, nhưng sức mạnh phát ra thực đúng là kinh người, ta có được thực lực như ngày hôm nay cũng là nhờ nó ban tặng.
Ha ha ha!”
“Là như thế sao…” Vân Phong lẩm bẩm, gương mặt phủ đầy mây đen.
Trong lòng dấy lên ngọn lửa tức giận phừng phừng.
Hắn lại dám khinh nhờn linh hồn nhị ca như thế.
Cho dù là tàn hồn cũng không ỏ qua.
Nàng muốn giết hắn.
Khúc Lam Y và Mạch Nguyên Bộ nghe xong cũng rất không đành lòng, tàn hồn Vân Khải đã bị lợi dụng, hắn còn điên cuồng hút lấy sức mạnh của tàn hồn, điều này làm sao mà Vân Phong có thể chịu nổi.
Khúc Lam Y quay đầu lại, bắt gặp gương mặt ẩn nhẫn của Vân Phong, hắn không phải là người Vân gia mà còn không chịu nổi, huống chi là Vân Phong.
Khúc Lam Y thầm quyết định, lần này tiểu Phong Phong có muốn thế nào hắn nhất định cũng sẽ theo tới cùng.
“Nha đầu Vân Phong…” Mạch Nguyên Bộ thực sự không ngờ tới tàn hồn Vân Khải lại như thế này, khi nhìn ánh sáng nhạt bị bóng tối bao phủ, ông cũng chẳng đành lòng nhìn tiếp, ông có thể hiểu được sự phẫn nộ trong lòng nàng, nhưng kế hoạch của bọn họ không thể loạn được.
Mạch Nguyên Bộ rất rõ, họ không có khả năng để đối kháng với cường giả Huyết Hồn này.
“Nha đầu Vân Phong, ta hiểu vì sao con tức giận, nhưng quan trọng nhất là phải đoạt lại linh hồn của Vân Khải.
Còn mấy chuyện khác… sau này không thiếu thời gian báo thù.” Mạch Nguyên Bộ khẽ gằng giọng, một điểm sáng loé lên trong mắt Vân Phong, bàn tay vung lên, năm tia sáng chói mắt trong nhẫn khế ước tung ra.
“Dùng hết sức mạnh của các ngươi, nghiền nát hắn cho ta.” Lệnh của Vân Phong vang lên trong đầu năm ma thú khế ước, cả năm đều chưa từng nhận được lệnh khát máu như thế này, đủ thấy nàng tức giận tới cỡ nào.
“Vâng! Chủ nhân!”
Năm tia sáng chói loá bay về phía cường giả Huyết Hồn, tiếng ma thú gào thét chấn động cả không gian nơi đây.
Vân Phong tung người xông tới, Mạch Nguyên Bộ hít một hơi tung người lên theo, Khúc Lam Y thì lùi lại về sau nửa bước, Quang Nguyên Tố chảy xuôi trong tay tuỳ thời chuẩn bị hỗ trợ.
Trận chiến đã bắt đầu.
“Khục khục khục! Vô dụng thôi!” Cường giả Huyết Hồn cười lên điên cuồng, áo choàng trên người cuồn cuộn như sóng, từng luồng khí âm hàn từ trong người hắn toả ra tán loạn.
Năm ma thú khế ước không dùng năng lượng nguyên tố, đều sử dụng sức mạnh vốn có của ma thú mà tấn công.
“Xoẹt!”
Ma thú có móng vuốt sắc nhọn nên có thể tấn công được toàn lực, trong lúc năm ma thú đang hung hãn tấn công, cường giả Huyết Hồn đột nhiên nhận ra được điều gì đó, nhanh chóng lùi lại về sau, sườn mặt lập tức ngênh đón một trận gió.
Quả đấm hoá thú của Vân Phong đã tới ngay bên cạnh.
“Vụt!” Bàn tay hoá thú của Vân Phong hàm hứa sức mạnh bàn bạo của ma thú, áo choàng của tên cường giả Huyết Hồn lay động, cơ thể quỷ dị lách qua bên Vân Phong, làm quyền của nàng đánh vào không khí.
“Phanh!” Mặc dù đòn tấn công của Vân Phong thất bại, nhưng Mạch Nguyên Bộ thì không.
Thân là Chiến Sĩ, một quyền của ông càng nặng hơn, nhưng cường giả Huyết Hồn có vẻ không hề có bất kỳ thương tổn nào, hắn cười quỷ dị, khí lạnh từ trong áo choàng bắn về phía Mạch Nguyên Bộ, ông nhanh chóng lách mình, hung hiểm né tránh.
“Thì ra các ngươi là có chuẩn bị mà tới.” Cường giả Huyết Hồn lùi lại vài bước, đôi mắt âm trầm nhìn lướt qua nhóm Vân Phong, bọn chúng nếu không có chuẩn bị mà tới thì sao có thể không vận nguyên tố lực và chiến khí mà chỉ sử dụng sức mạnh cơ thể bình thường? Cường giả Huyết Hồn nheo mắt lại, “Khục khục khục khục, cho dù như thế, các ngươi cũng không thắng nổi đâu.”
“Grào!” Móng vuốt Hoả Vân Lang từ trên không vồ xuống, trong mắt cường giả Huyết Hồn hiện lên sự ngoan độc, khí lạnh trong áo choàng bắn ra, đánh thẳng về phía Tiểu Hoả.
Hoa tỷ thấy không ổn lập tức dùng dây mây quấn lấy Tiểu Hoả đưa hắn về phía sau, nhưng khí lạnh kia như có mắt khoá chặt lấy Tiểu Hoả, đánh lên cơ thể hắn.
“Ư!” Tiểu Hoả co rúm người lại, vẻ mặt đầy khổ sở, “Tiểu Hoả!” Vân Phong lo lắng, Tiểu Hoả co người ngẩng đầu lên, “Ta không sao… Bị Ám Nguyên Tố xâm nhập mà thôi, hãy cẩn thận với khí lạnh trên người của lão…”
Tiểu Hoả là ma thú biến dị, trong cơ thể cũng có một lượng nhỏ Ám Nguyên Tố, cho dù có bị Ám Nguyên Tố xâm nhập cũng không có nguy hại tới tính mạng, Mạch Nguyên Bộ thấy thế không khỏi cau mày, “Vừa rồi khi quả đấm của ta chạm lên cơ thể hắn, nhận thấy cơ thể hắn cứng rắn vô cùng… giống như là tượng đá vậy.”
Vân Phong nhíu mày, sức mạnh của hắn có được đều là hấp thu từ linh hồn nhị ca trong người.
Sức mạnh linh hồn của Vân Khải đang nuôi dưỡng cho hắn.
Chết tiệt, thực đúng là đáng ghét mà.
Vân Phong siết chặt nắm tay, thậm chí còn hơi run rẩy.
Nàng nhất định phải đoạt linh hồn Vân Khải lại, sẽ không để cho Huyết Hồn lợi dụng thêm bất kỳ một lần nào nữa.
“Mạch tiện bối, Không gian lực có tác dụng với hắn không?” Vân Phong nhỏ giọng hỏi, Mạch Nguyên Bộ sững sờ, “Ta… chưa từng thử tới điều này…”
“Vậy thì tới thử xem!” Vân Phong tối sầm mặt, bàn tay hướng vào một điểm trong hư không rồi nắm chặt lại.
“Ầm!” Không gian phát ra tiếng rung nhỏ, vùng không gian trong lòng bàn tay Vân Phong vặn vẹo.
Ánh mắt nàng âm trầm, bàn tay siết chặt.
Không gian chuyển hướng lan tới cường giả Huyết Hồn.
“Khục khục khục khục, vô dụng thôi.” Cường giả Huyết Hồn cười lên quái dị, áo choàng trên người rung lên, Vân Phong lần nữa lại thấy ánh sáng nằm bên dưới hắc bào.
Đáy lòng của nàng quặn đau.
Nhị ca! Bàn tay đang nắm vào hư không càng siết chặt hơn, không gian lực xông về phía cường giả Huyết Hồn.
“Ha ha ha ha ha ha!” Tiếng cười điên cuồng vang lên, Không Gian Lực tiến tới bên người cường giả Huyết Hồn thì bị hoá giải.
“Không gian lực cũng vô dụng thôi.” Mạch Nguyên Bộ nhíu mày, cả Hoa tỷ và Không Gian Lực của Vân Phong đều hoàn toàn bị hoá giải, cường giả Huyết Hồn vẫn không hề có bất kỳ thương tổn nào.
Năm ma thú thấy thế cũng rất ngạc nhiên, “Chủ nhân, năng lực của tên Huyết Hồn này quá cổ quái.” Tiếng Lam Dực vang lên trong đầu Vân Phong, mắt Vân Phong đỏ lên, lạnh lùng nói, “Năng lực của hắn xuất phát từ sức mạnh linh hồn của nhị ca.”
“Cái gì?” Cả năm ma thú đều ngạc nhiên.
“Nói như vậy, linh hồn nhị ca của tiểu Vân Phong ở trong cơ thể của hắn?” Hoa tỷ ngạc nhiên, tất cả ma thú tối mặt, “Vân Phong! Giờ làm sao để lấy linh hồn ra đây?”
Nhị Lôi nóng nảy, “Giờ ngươi nói sao chúng ta sẽ làm vậy!”
“Tuyệt đối sẽ không chừa hắn đường sống.” Sắc mặt Lam Dực cũng lạnh đi, nhóm ma thú khế ước đều hiểu tại sao Vân Phong tức giận, vì thế bọn họ cũng tức giận.
“Tuy sát thương nguyên tố vô dụng với hắn, nhưng dù sao hắn cũng vẫn là người Huyết Hồn, chưa có nổi cái gan hút Quang Nguyên Tố vào trong cơ thể đâu.” Khúc Lam Y nói, nhăn mày, “Quang Nguyên Tố của ta có thể khiến hắn bị hạn chế, muốn lấy được linh hồn Vân Khải trước tiên phải khống chế được hắn đã.”
“Hắn nói không sai, chỉ cần có thể hạn chế được hắn, vài giây là được rồi.
Lợi dụng năng lực của Cung Thiên Tình để thu hồi linh hồn Vân Khải.”
Lòng Vân Phong chùng xuống, khống chế cũng không phải là dễ, Quang Nguyên Tố của Khúc Lam Y có thể hạn chế được hành động của hắn, nhưng bọn họ phải tìm ra được phương pháp đột tiến, làm sao để tới được gần hắn.
Vân Phong nheo mắt nhìn hắc bào cổ quái trên người tên cường giả Huyết Hồn.
Khí lạnh từ nó có xen lẫn Ám Nguyên Tố, lỡ có ai đó sơ hở để nó xâm nhập vào người thì…
“Nyanya!” Một tiếng nhỏ vang lên bên tai Vân Phong, Nhục Cầu với vẻ ngoài đã thay đổi bỗng nhiên nhảy ra khỏi vòng tay không gian, đô mắt to tròn như quả nho nhìn Vân Phong, chớp chớp vài cái.
“Nó thay đổi rồi!” Một ma thú khế ước thấy Nhục Cầu vừa xuất hiện liền thốt lên.
Ai nấy đều ngạc nhiên, nhất là Tiểu Hoả, nhìn những hoa văn màu đỏ trên người Nhục Cầu, nó ngạc nhiên, cục thịt nhỏ này mà cũng có ngày thay đổi nữa sao?
“Phong Phong kya!” Nhục Cầu ngẩng lên, tiếng chói chang, Tiểu Hoả lập tức hồi thần, “Chủ nhân, Nhục Cầu nói giao cho nó!”
Vân Phong nghi hoặc nhíu mày, Nhục Cầu thực sự rất có khả năng, nhất là hàm răng sắc nhọn của nó, dường như không có thứ gì là không thể đâm thủng, hơn nữa tốc độ của nó thực sự rất khinh người.
Có khi tên cường giả kia còn chẳng thấy nổi hành động của Nhục Cầu đâu.
“Nhục Cầu, làm phiền ngươi.” Vân Phong thấp giọng nói, tiếp tục ra lệnh, “Tạo thành đột phá trong nháy mắt, cắn chặt lấy hắn.”
Đôi mắt của các ma thú khế ước sáng quắc lên, “Vâng! Chủ nhân!”
“Đó chính là con ma thú bất định theo bên cạnh ngươi?” Cường giả Huyết Hồn vừa thấy Nhục Cầu xuất hiện thì nhíu mày, bọn chúng có nắm giữ một vài tài liệu về Vân Phong, tuy nhiên con ma thú này thì bọn chúng không tra rõ ra được là giống gì hay có năng lực gì.
“Có vẻ nó không khác gì với tình báo…”
“Nyanya!” Nhục Cầu tung người lên cao, nhanh chóng thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ khiến người ta phải líu lưỡi.
“Cái gì?” Cường giả Huyết Hồn choáng váng.
Tốc độ của thứ kia lại nhanh tới như vậy? Hắn cơ bản không thể thấy nổi quỹ tích chuyển động của nó.
“Ở đâu?” Cường giả Huyết Hồn nhất thời cảm thấy hoảng hốt, rốt cuộc là đang ở đâu? Rốt cuộc nó chạy đi đâu rồi?
“Vèo!” Trong không gian vang lên tiếng vang bé xíu, cường giả Huyết Hồn lập tức xoay người, nhưng chẳng có gì cả.
Lúc này Khúc Lam Y mở lòng bàn tay của mình ra, ánh mắt thận trọng nhìn cường giả Huyết Hồn, hắn lật tay lại, ánh sáng chói loá đánh thẳng về phía kẻ kia.
“Quang Nguyên Tố?” Cường giả Huyết Hồn vừa nhìn thấy Quang Nguyên Tố, hắc bào lập tức rung lên, hung hiểm né tránh.
Khúc Lam Y thấy thế lập tức chắc chắn suy nghĩ của mình, hắn có thể hấp thu được sức mạnh của các nguyên tố khác, duy Quang Nguyên Tố thì không.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!” Liên tục thêm mấy cột sáng được triệu hồi, cường giả Huyết Hồn liên tục tránh né, cho tới cột sáng cuối cùng.
Ngay tại lúc đó, một chiếc bóng đầy lông vọt thẳng tới trước mặt của hắn, nhào về phía cổ cắn một phát.
“Phập!” Hàm răng sắc nhọn của Nhục Cầu độc ác cắm vào da thịt cứng như đá.
Thứ mùi khó ngửi từ vết cắn lan ra, Nhục Cầu ghét bỏ chun mũi, bực dọc nhấn sâu hàm răng thêm một chút.
“A!” Bị Nhục Cầu cắn đau, cường giả Huyết Hồn lập tức thét lên thất thanh.
Sao có thể thế được? Sao cơ thể của hắn lại có thể bị thứ này cắn thủng được, sao có thể được?
“Vèo vèo vèo vèo!” Từng đợt khí lạnh từ trong hắc bào tuôn ra, bằng mắt thường có thể thấy được sự rần rật từ những sợi gân trên người cường giả Huyết Hồn, Nhục Cầu cắn cực kỳ mạnh, không hề có ý nhả ra.
“Ngay chính lúc này.” Vân Phong thét lên, cả năm ma thú đồng loạt xông tới.
“Quang Xích!” Khúc Lam Y quát lên, Quang Nguyên Tố trong tay hắn lập tức ngưng tụ thành xích nhỏ, nhanh chóng khống chế lại tứ của cường giả Huyết Hồn.
“Grừ!” Tiếng dã thú gào rú vang lên, năm ma thú khế ước cắn chặt lên cơ thể cứng như đá của hắn, móng vuốt và hàm răng ma thú cố định vững vàng, mắt cường giả Huyết Hồn đỏ lên, khí lạnh trong hắc bào không ngừng tuôn ra cuồn cuộn.
“Vân Phong, mau!” Mạch Nguyên Bộ và Vân Phong cùng nhau xông lên, nghe tiếng của Mạch Nguyên Bộ, Vân Phong lập tức nhắm mắt lại, Cung Thiên Tình đang ở trong Long Điện nhanh chóng được tia sáng đưa ra ngoài.
“Thiên Tình!” Vân Phong thấy Cung Thiên Tình vừa ra ngoài lập tức quát lên, Cung Thiên Tình không chút bối rối, nàng đang chờ chính khoảnh khắc này.
Bàn tay mở ra, ngọn lửa gần như trong suốt bùng lên, Vân Phong và Mạch Nguyên Bộ tiến lên, hai người vung tay tung áo choàng tên cường giả Huyết Hồn lên.
Vầng sáng lấp lánh nào đó bị bao vây trong một vùng tối tăm, Cung Thiên Tinh hơi nhăn mắt, tử hoả trong tay chầm chậm bay tới.
“A! Các ngươi dám?” Tử hoả vừa chạm vào cơ thể, cường giả Huyết Hồn lập tức gào lên đầy thống khổ.
Hắn liều mạng giãy giụa, đám ma thú lập tức ghìm chặt hơn giữ hắn thêm một thời gian nữa.
Tử hoả nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể Huyết Hồn, Cung Thiên Tình nhíu chặt lông mày, trán bắt đầu toát mồ hôi, cái nàng cần làm là dùng hết sức điều khiển tử hoả tách linh hồn ra khỏi cơ thể này.
Ánh sáng nhạt dưới sự lôi kéo của tử hoả dần bị kéo ra khỏi cơ thể cường giả Huyết Hồn, Cung Thiên Tình không dám dùng sức quá mạnh vì sợ sẽ làm hại tới chính linh hồn.
Vân Phong và Mạch Nguyên Bộ cũng nín thở mà nhìn, không dám có bất kỳ hành động nào.
“Các ngươi đừng có hòng, đừng có hòng.” Áo choàng cường giả Huyết Hồn bần bật.
Xích ánh sáng trên người hắn sắp bị phá vỡ! Khúc Lam Y lập tức cau mày, “Tiểu Phong Phong, nhanh lên! Chúng ta không kiên trì thêm được lâu đâu.”
Vân Phong nhíu chặt ngọn mày, không dám thúc giục Cung Thiên Tình, bàn tay của nàng nhầy nhụa mồ hôi, nàng cũng biết là mình phải nhanh lên, nếu không… Nghiến răng, tử hoả trong tay bùng lên mạnh hơn, linh hồn được kéo ra nhiều phần hơn.
Một gương mặt đột nhiên xuất hiện.
Con ngươi Cung Thiên Tình co rụt lại.
Gương mặt này là… U Nguyệt!
Nhị ca! Vân Phong trợn tròn mắt, gương mặt tuấn tú trên linh hồn kia là dung mạo mà Vân Phong không thể quen hơn.
Ngũ quan đã khắc sâu trong trí nhớ kia sao nàng có thể quên được? Nhìn dáng vẻ sững người của Cung Thiên Tình, Vân Phong hiểu rõ tâm tình lúc này của nàng, “Thiên Tình!” Vân Phong gọi, Cung Thiên Tình bừng tỉnh, cắn răng tiếp tục tăng lực của tử hoả.
“Đáng ghét!” Cường giả Huyết Hồn dự cảm được chuyện gì sẽ xảy ra nếu linh hồn Vân Khải bị kéo ra khỏi cơ thể, cơ thể rắn như sắt thép lập tức phát lực, xích ánh sáng lập tức vỡ tan.
“Lui ra!” Khúc Lam Y đột nhiên gào lên, lập tức lao tới, cường giả Huyết Hồn đã được giải phóng khỏi xích ánh sáng lập tức bùng nổ, khí lạnh chuẩn bị hút ngược linh hồn Vân Khải lại vào trong.
“Ngươi đừng có hòng!” Vân Phong gào lên.
Lập tức tung quyền đánh lên cơ thể cứng rắn, cường giả Huyết Hồn gầm lên, cả năm ma thú khế ước bị đánh văng.
“Chủ nhân!” Cả năm ma thú thốt lên, cường giả đưa tay nắm lấy Nhục Cầu đang cắn trên cổ kéo ra, hàm răng cứng đang ngoạm làm kéo theo một mảng thịt.
Máu đen ngòm như mực tuôn ra từ cơ thể, toả ra mùi tanh gắt khác thường.
“Nyanya!” Nhục Cầu lật người lại, thoát khỏi bàn tay của cường giả Huyết Hồn, hắn cười lên âm trầm, khí lạnh đột nhiên đánh về phía Cung Thiên Tình.
Cung Thiên Tình đứng đó không tránh, nhăn mặt nhìn gương mặt của linh hồn, lòng nàng đau như cắt.
U Nguyệt… là huynh hay là… Vân Khải, huynh rốt cuộc là U Nguyệt hay là Vân Khải? Bất luận huynh là ai, muội cũng phải cứu huynh ra, cho dù có phải dùng cả tính mạng của muội.
“Thiên Tình!” Vân Phong lập tức lao tới trước, thấy Thiên Tình không có ý định né tránh, cứ nhất quyết nắm lấy linh hồn Vân Khải, nàng chắn trước mặt Cung Thiên Tình, nầng tay lên.
“Thổ Thuẫn!” Thổ Thuẫn chắn trước mặt Vân Phong, cho dù thế nào nàng cũng phải cho Thiên Tình thời gian.
“Chỉ thêm chút nữa thôi!” Cung Thiên Tình nghiến răng, tử hoả trong tay bập bùng, cho nàng thêm chút thời gian, nàng nhất định sẽ cứu được huynh ấy ra ngoài.
“Đừng hòng lấy đi linh hồn của hắn.
Hắn là của ta!” Cường giả Huyết Hồn gào thét, từng luồng khí lạnh đua nhau đánh lên tường chắn đất của Vân Phong, tường đất nhanh chóng nứt vỡ.
“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y thấy năng lượng kia sắp đánh trúng Vân Phong thì phất tay lên.
Quang Nguyên Tố hoá thành cột sáng bẻ hướng của luồng năng lượng, sượt qua bên cạnh Vân Phong.
Nàng thở phào, Cung Thiên Tình sau lưng nàng vẫn đang cố gắng từng thời khắc cuối cùng.
“Đừng hòng!” Cường giả Huyết Hồn thấy đòn tấn công của mình bị đánh bật, mặt dầy sát khí, hắc bào đột nhiên tung lên, bàn tay tung ra một tia chớp đánh thẳng về phía tim của Vân Phong.
“Tiểu Phong Phong!” Con người Khúc Lam Y co lại, tốc độ của hắn có mau hơn nữa cũng chả kịp.
“Chủ nhân!” Cả năm ma thú khế ước đồng loạt lao về phía Vân Phong, Hoa tỷ tung ra một bụi cây nhưng tốc độ không bằng nổi tốc độ của tên cường giả Huyết Hồn.
Vân Phong cắn răng, hai tay đan lại với nhau.
Ba năng lượng nguyên tố khác nhau dao động.
“Ha ha ha ha, vô dụng thôi Vân Phong.
Ngươi đừng cố làm gì nữa, linh hồn của ngươi cũng sẽ là của ta thôi.” Cường giả Huyết Hồn quát lên, bàn tay vung xuống.
Vân Phong buông tay ra, năng lượng dung hợp bay ra, nhưng chưa kịp vỡ tung đã bị hút vào trong áo choàng quỷ dị kia.
Vô dụng! Vân Phong tối sầm mặt, cho dù có chết cũng không thể lùi được.
Nhìn bàn tay sắp tiến về phía ngực mình, nàng hít thật sâu một hơi, cơ thể mình hoá thú nên có nhận chưởng này chắc cũng không sao, chỉ cần nàng không mất mạng là được rồi.
“Vèo!” Một bóng người ngoài dự đoán xông vào, chắn trước Vân Phong.
“Phập!” Tiếng cơ thể bị đâm xuyên qua, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi Vân Phong.
Vài tia máu bắn lên gương mặt nàng, nàng trợn mắt nhìn gương mặt mang theo nụ cười yếu ớt, “Mạch tiền bối…”
“Vân Phong! Ta thành công rồi!” Cung Thiên Tình sau lưng vui mừng reo lên, linh hồn của Vân Khải đã được hoàn toàn lấy ra.
“Chết tiệt!” Cường giả Huyết Hồn gào lên, bàn tay rút ra khỏi người Mạch Nguyên Bộ, nhưng bắp thịt toàn thân ông co lại, giam cánh tay bên trong cơ thể của mình.
“Mạch tiền bối.” Vân Phong rống lên, nhìn cánh tay trước ngực ông, giọng nàng run rẩy.
“Đi ngay!” Mạch Nguyên Bộ quát lên, Vân Phong cắn răng, đưa Cung Thiên tình và tàn hồn Vân Khải vào trong Long Điện.
“Vèo!” Lưỡi dao ánh sáng đánh tới, cánh tay cường giả Huyết Hồn bị cắt phăng.
“A!” Tiếng thét thảm thiết vang lên, Khúc Lam Y nhanh chóng chạy tới, Vân Phong đưa năm ma thú vào nhẫn khế ước xong, hai người mỗi người vịn một bên Mạch Nguyên Bộ lập tức biến mất.
“Đi đâu rồi? Ra đây ngay!” Cường giả Huyết Hồn thấy nhóm Vân Phong đột nhiên biến mất, hắc bào tung lên, từng luồng khí lạnh toả ra đánh vào từng ngóc ngách trong không gian.
Nhưng chẳng có bất kỳ ai cả.
“Chết tiệt! Các ngươi không thoát được đâu! Không thoát được đâu!” Cường giả Huyết Hồn gào rú bên ngoài Long Điện.
Bên trong Long Điện, Mạch Nguyên Bộ toàn thân đầy máu ngã xuống, Khúc Lam Y càu mày dùng Quang Nguyên Tố để chữa trị, nhưng lông mày của hắn như đang nối thành một đường.
Cung Thiên Tình lặng lẽ ngồi bên cạnh, cẩn thận chạm vào linh hồn Vân Khải, đầu óc trống rỗng, đôi mắt ngẩn ngơ nhìn gương mặt kia, vẫn chưa hồi hồn lại được.
“Lam Y, Mạch tiền bối sao rồi?” Vẻ mặt Vân Phong âm trầm, tình hình Mạch Nguyên Bộ không ổn chút nào, sắc mặt của ông tái nhợt, hơn nữa sinh khí dường như rất yếu.
Khúc Lam Y im lặng, nhưng gương mặt càng lúc càng âm u, Mạch Nguyên Bộ cố kéo thành nụ cười, giọng nói khàn khàn vội vã, “Ta hiểu rõ tình hình của mình, dù là sức mạnh nào cũng không thể cứu ta trở lại.”
“Sẽ không đâu!” Vân Phong thốt lên khẩn thiết, “Quang Nguyên Tố không được, con còn chất thuốc sinh mạng.
Mạch tiền bối nhất định sẽ không sao.”
Mạch Nguyên Bộ cười rộ lên, người run lên bần bật, “Vân Phong à, vô dụng thôi…”
“Tiểu Phong Phong, Mạch tiền bối thực sự là như ông ấy đã nói…” Khúc Lam Y nhỏ giọng, nhìn ông sâu xa, ông đã sớm biết tình huống của mình…
“Sao lại thế này!” Trái tim Vân Phong co rút, Mạch Nguyên Bộ chỉ cười, “Mấy năm qua, tâm nguyện cuối cùng của ta chỉ là… có thể cứu lại được linh hồn của đứa trẻ này… Vì thế ta cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa…”
“Mạch tiền bối!” Vân Phong gằng giọng, Mạch Nguyên Bộ vẫn cười, “Cơ thể của ta… đã sớm không ổn nữa rồi, còn linh hồn của đứa trẻ kia… hãy nhanh chóng đưa vào cơ thể thực, nếu không…” Mạch Nguyên Bộ ho khan, “Cơ thể của ta… hãy để làm dung khí cho đứa trẻ kia đi…”
Vân Phong ngạc nhiên.
Khúc Lam Y thì thở dài, tay vẫn phủ trước ngực Mạch Nguyên Bộ, Quang Nguyên Tố của hắn lúc này chỉ còn tác dụng kéo dài thời gian mà thôi.
Mạch Nguyên Bộ thở hắt vài hơi, xụi lơ nằm xuống, mắt vô hồn nhìn lên trần, “… Vân Lan, đôi bạn già chúng ta… cũng tới lúc nên tụ họp rồi…”
“Mạch tiền bối!” Mắt Vân Phong đỏ lên, nhưng ông đã từ từ nhắm mắt lại, Khúc Lam Y ngẩn ra, một sợi linh hồn mờ nhạt thoát ra khỏi cơ thể, mờ dần rồi biến mất.
Vân Phong ngồi đó, nhìn Mạch Nguyên Bộ đã im bặt, Khúc Lam Y thì nhíu mày tiếp tục dùng Quang Nguyên tố để làm khép vết thương, không lâu sau, cái hố sâu trước ngực đã nhanh chóng được phục hồi lại như cũ, hắn lên tiếng, “Đưa Vân Khải vào cơ thể này đi.”
Vân Phong giật bắn người, Khúc Lam Y ngẩng lên, “Đừng phụ sự cố gắng của Mạch tiền bối, không làm tiếp, công sức của chúng ta cũng sẽ trở nên uổng phí.”
Vân Phong cứng họng, nhìn gương mặt đã khép chặt mắt của Mạch Nguyên Bộ, nghiến răng gỡ mảnh đồ trên cổ xuống, tới bên cạnh Cung Thiên Tình, nàng ngước lên nhìn Vân Phong, Vân Phong vừa đưa vật lại gần mảnh hồn Vân Khải, hai phần linh hồn lập tức hoà làm một lại với nhau.
Khúc Lam Y xuất chưởng, Quang Nguyên Tố bao bọc linh hồn đã được dung hợp đầy đủ, hít sâu một hơi nhanh chóng đưa vào cơ thể của Mạch Nguyên Bộ.