Edit: Mavis Clay
“Vân Phong” cười dữ tợn nhìn đám ma thú khế ước, đầu lưỡi kiếm qua khoé môi một cách tà đạo, “Nếu các ngươi của cản ta thì tấn đông đi.
Ta sẽ không phòng thủ đâu.
Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Đôi mắt đỏ thẫm nhìn Tiểu Tức Tức đang co rúm lại thành một cục, sự tham lam trong mắt tăng cao hơn vài phần.
“Nếu ta ra ngoài thì sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” “Vân Phong” khàn hàn nói, bàn tay lộn lại, hơi thở đỏ rực từ lòng bàn tay xả ra, lao thẳng về phía Tiểu Tức Tức.
Năm ma thú khế ước lập tức lao lên, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, làm gì làm cũng phải bảo vệ linh hồn của ma tức.
“Ha ha ha, chỉ bằng các ngươi mà muốn cản ta lại? Đúng là nực cười.” “Vân Phong” gầm lên, luồng khí đỏ đột nhiên gia tốc xuyên qua lớp cơ tiến tới cạnh Tiểu Tức Tức.
Nó là của ta!
“Vèo!” Một ngọn gió lao tới, một cái bóng linh hoạt lao tới bên cạnh Tiểu Tức Tức, cơ thể nhỏ dài quấn lấy Tiểu Tức Tức đang run lẩy bẩy nhanh chóng kéo đi.
“Vân Phong” thấy thế liền biến sắc.
Vẻ dữ tợn xẹt qua mặt, hoàn toàn biến thành ngươi khác.
Vân Phong bị mắt đỏ chiếm cơ thể đã không còn là con người nữa mà là một ma thú khát máu.
“Làm tốt lắm, Tiểu Lôi.” Bóng dáng linh hoạt kia trở lại bên người Vân Khinh Thần, Tiểu Lôi gật đầu Vân Khinh Thần chùi vệt máu bên môi, năm ma thú lập tức tụ lại bên cạnh hắn, “Không được làm hại cơ thể của chủ nhân, cho dù chúng ta có tránh cũng khó tránh được.”
“Không sai, huống hồ còn phải làm sao để chủ nhân có thể tỉnh lại.”
Năm ma thú chau mày, vì cơ thể Vân Phong đã bị chiếm lên liên lạc với nàng đã hoàn toàn bị cắt đứt, tiếng của ma thú khế ước không tới cạnh nàng được.
“Hu hu… Đừng có lại gần ta…” Tiểu Tức Tức co lại thành một cục, ôm chặt lấy Tiểu Lôi, làm Tiểu Lôi suýt thì bị nó bóp ngạt, Vân Khinh Thần nhíu mày nhìn “Vân Phong”, chiếm lấy cơ thể tiểu cô cô rốt cuộc là gì, làm sao để gọi tiểu cô cô mình tỉnh lại được?
Màu đỏ “Vân Phong” long sọc lên, “Cứu được một lần chứ không cứu được lần hai đâu.” Mủi chân điểm lên, “Vân Phong” biến mất.
“Cẩm thận! Thực lực mắt đỏ khó lường.” Lam Dực quát lên, Vân Khinh Thần nhíu mày, mắt đỏ? Chẳng lẻ mắt đỏ cũng là một loài ma thú?
“Khinh Thần, nhiệm vụ của ngươi là chú ý tới linh hồn ma tức.” Lam Dực nói, Vân Khinh Thần gật đầu, năm ma thú khế ước lập tức lao tới, bảo vệ không gian quanh Vân Khinh Thần, phòng bị nhìn khắp mọi hướng, “Không để ngươi cướp đi đâu! Tuyệt đối không!” Yêu Yêu tức giận thét lên, tiếng cười khàn khàn đột nhiên vang lên, “Vậy thì xem thử bản lãnh của các ngươi nào.”
“Mắt đỏ, đừng có coi thường chúng ta.” Nhị Lôi gầm lên, tia sét trên người bắn ra, cả năm ma thú vẻ mặt kiên định, lần này dù thế nào cũng không thể để linh hồn ma tức bị thương, tuyệt đối không.
“Tấn công.” Lam Dực quát lên, năm ánh sáng từ năm ma thú toả ra.
Năm hơi thở Thần Vương cùng lao tới, Vân Khinh Thần ở giữa, cảm nhận hơi thở to lớn dao động, sức mạnh cường hãn của ma thú, trái tim không khỏi run lên.
Đây chính là ma thú khế ước của tiểu cô cô, bằng hữu sống chết.
Thề chiến đấu bảo vệ linh hồn ma tức.
Bên ngoài hỗn chiến loạn lạc, còn trong chỗ linh hồn Vân Phong, là một vùng tăm tối và yên tĩnh vô tận.
Vân Phong với ý thức mơ hồ và mù mịt không tỉnh táo, không ngừng phiêu đãng, nàng không lạ gì cảm giác này, lúc mới tới thế giới này linh hồn nàng cũng như thế, cho tới khi một chùm sáng hấp dẫn, trở thành Vân Phong bây giờ… Bây giờ rốt cuộc nàng đang ở đâu?
“…Vân Phong, Vân Phong!” Bên tai vang vọng tiếng kêu quen thuộc mang theo sự vội vã, ý thức Vân Phong thoáng bừng lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Vân Phong, tỉnh lại.” Làn sóng đanh thép xông vào tai Vân Phong, ý thức vừa rồi còn hỗn tạp bừng tỉnh, toàn bộ đều cực kỳ rõ nét.
“Na Tà?” Vân Phong choàng mở mắt ra, nhìn xung quanh, bóng tối bao trùm khắp nơi, mọi thứ mờ mịt, nàng đang ở đâu đây?
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.” Giọng Na Tà như trút nhẹ gánh nặng, Vân Phong mờ mịt vuốt trán mình, “Ta đang ở đâu đây… Ta nhớ là…” Vân Phong lập tức biến sắc, cảnh tượng trước khi mất ý thức tái hiện lại trong đầu, Tiểu Tức Tức đã vô tình thả mắt đỏ ra ngoài.
“Không sai, ý thức của ngươi đã bị mắt đỏ áp chế, hiện giờ là hắn đang tháo túng cơ thể của ngươi.”
“Sao lại thế được? Chỉ có ta cho phép hắn mới có thể chiếm cơ thể ta, lần này…”
“Vân Phong, phong án của hắn đã bị mở ra.” Giọng Na Tà hiện rõ sự nặng nề, Vân Phong ngạc nhiên, mở ra? “Ý của ngươi là… sợi xích phong ấn nó đã bị mở ra?”
“Chưa hoàn toàn mở ra, nhưng thực sự đã bị mở ra một phần, hắn ta giảo hoạt hơn ngươi nghĩ nhiều, sau mỗi lần nuốt thú hồn hắn có thể tích góp từng chút một năng lượng, hắn nuốt càng nhiều thì năng lượng lấy được cũng ngày càng nhiều, tới bây giờ hắn cũng đã nuốt được không ít linh hồn, hơn nữa còn có ngoại lực vô ý giúp đỡ, nó đã cở ra được một phần phong ấn, nếu không đã không có khả năng áp chế ý thức của nguyên chủ là ngươi xuống.”
Vân Phong nhíu mày, không phải là nàng chưa từng nghĩ tới việc nuốt thú hồn có thể gia tăng sức mạnh của mắt đỏ, nhưng bây giờ nàng có nuốt nhiều hơn nữa theo nàng nghĩ chưa đủ khiến mắt đỏ thoát khỏi tầm kiểm soát.
Rất dễ nhận thấy, mắt đỏ chắn chắn không nói gì giấu tới tận bây giờ.
Tới bây giờ mới phá một phần phong ấn, hay cho một ma thú giảo hoạt.
Hiện giờ mắt đỏ đang chiếm cơ thể của nàng, ma tức… “Không ổn!” Vân Phong thầm nguyền rủa, mắt đỏ luôn coi thú hồn là thức ăn, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho linh hồn ma tức, chỉ cần nuốt được linh hồn ma tức, vậy thì nhị ca… sẽ không cứu được nữa.
“Chuyện không tệ như ngươi nghĩ thế đâu, cũng may có ma thú khế ước của ngươi ở đây, không nhờ họ ma tức đã sớm biến mất rồi.” Lời Na Tà khiến Vân Phong không khỏi thả lỏng ra một chút, khi bị chiếm lấy cơ thể, mọi giác quan của nàng đều đã bị ngắt hết, giống như Nhục Cầu, muốn thoát cũng khó.
“Ta phải đoạt lại quyền kiểm soát.
Đây là cơ thể của ta.
Sao nó có thể tuỳ tiện chiếm đoạt được?” Vân Phong siết chặt thành quyền, ngẩng lên, “Na Tà, giúp ta.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, “Hiển nhiên là sẽ giúp ngươi rồi, dù sao ta và hắn cũng là kẻ thù không đội trời chung.”
Vân Phong sửng sốt.
Kẻ thù không đội trời chung? Na Tà và mắt đỏ? “Các ngươi biết nhau?”
Xung quanh chìm vào yên lặng, sau đó giọng Na Tà vang lên, “Năm xưa đi theo ngươi cũng là vì ta cảm nhận được trong cơ thể ngươi có hơi thở của hắn.
Chuyện của ta và hắn đã rất lâu rồi.”
Thì ra là vì mắt đỏ, khí xưa ở Mê Vụ Sâm Lâm Na Tà không hiểu sao đột nhiên theo mình, thì ra cái gì cũng có nguyên nhân của nó, lúc đó nàng không biết trong cơ thể mình có mắt đỏ, mafg mối quan hệ giữa nó và Na Tà cũng khiến nàng phải ngạc nhiên.
“Mắt đỏ có thần phận gì?” Vân Phong nhíu mày, có thể trở thành tử địch với Na Tà, thân phận của mắt đỏ chắc chắn không đơn giản.
“Đừng nhắc tới những thứ vô dụng này nữa, sau này ngươi sẽ biết thôi, bây giờ quan trọng nhất là đoạt lại cơ thể của ngươi, còn nữa… ngươi phải dùng chính sức mạnh của mình phong ấn hắn trở lại cơ thể.”
“Dùng chính sức mạnh của ta phong ấn hắn?” Vân Phong ngạc nhiên, “Thực lực của ta kém xa hắn, làm sao mà…”
“Ngươi có ta.” Na Tà cất giọng, Vân Phong cảm thấy an tâm, “Tích góp sức mạnh lâu như thế, bây giờ cũng có chút tác dụng rồi, nếu không thì ngươi nghĩ sao ta vẫn luôn nằm trong không gian không ra ngoài? Bây giờ hắn đang náo loạn trong cơ thể ngươi, ta cảm nhận được rất rõ.
Ta sẽ không để hắn được như ý đâu, tuyệt không để hắn lấy lại được tự do.”
“Ta phải làm gì?” Vân Phong nhìn bóng tối trên đỉnh đầu mình, giọng Na Tà vang lên, “Trên người hắn còn phong ấn vẫn chưa được cởi bỏ hoàn toàn, chỉ có một phần cởi ra được thôi, thời gian hắn chiếm cơ thể ngươi cũng có hạn chế, muốn đoạt lại cơ thể ngươi cũng dễ, ngươi dùng chính sức mạnh của ngươi phong ấn hắn lại, thừa cơ đúng lúc.”
“Mặc dù hắn giảo hoạt, nhưng sẽ không ngờ rằng ta đã thức tỉnh.” Bóng Na Tà đột nhiên xẹt qua sự lạnh lẽo, Vân Phong có thể nghe được sự thù hận và tức giận trong đó, giữa hai người quả nhiên thuỷ hoả bất dung.
“Sau đó ta sẽ vận sức mạnh kéo linh hồn hắn rút lại về cơ thể ngươi, cái ngươi cần làm là sử dụng sức mạnh tinh thần đưa hắn trở lại không gian kia trong cơ thể mình.
“Chỉ cần làm vậy là được?” Vân Phong nhíu mày, để mắt đỏ trở lại không gian kia là được rồi? Nàng không cần phải làm gì để áp chế hắn lại sao?
“Ha ha, đừng coi thường không gian kia, tác dụng của nó không hề tầm thường đâu, mặc dù còn chưa tới mức mạnh, nhưng sớm muộn cũng sẽ có một ngày trở thành không gian chủ nhân chân chính.”
Vân Phong nhíu mày, nói vậy là sao? Sao nàng càng nghe càng thấy mông lung vậy? “Vân Phong, đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần áp chế hắn trở lại không gian kia là được, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Bên ngoài không kéo dài thời gian được, nhân lúc hắn chưa nuốt linh hồn ma tức giam hắn trở lại ngay.”
“Hiểu rồi!” Vân Phong nói thầm, trong khoảnh khắc nhắm hai mắt lại, cảm giác quanh người nàng chợt ấm áp, nàng biết Na Tà đang bên cạnh nàng, để nàng có thể an tâm.
Năng lượng thâm trầm bắt đầu quanh quẩn quanh thân Vân Phong, đó là năng lượng ấm áp của Na Tà, cường đại mà yên ổn, Vân Phong im lặng chờ đợi Na Tà tạo cơ hội cho nàng, nàng sẽ ép mắt đỏ trở lại không gian kia, để hắn biết ai mới là chủ nhân thực sự của cơ thể này.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tràng tiếng cười lỗ mãng mang theo sự khàn khàn và hưng phấn.
Đôi mắt đỏ tươi nhuộm tia sáng khát máu, khí đỏ trong lòng bàn tay lan tràn tung tác, cuộc chiến trong cơ thể ma tức tới hồi gay go.
“Đáng ghét!” Tiểu Hoả chật vật né công kích, đưa tay lau vết máu trên mặt mình, ánh mắt tràn ngập tức giận, “Không được hoá bản thể ở đây làm thực lực bị áp chế đi ít nhiều, cơ bản không phải là đối thủ của hắn.”
“Cẩn thận!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên, ánh sáng lục đột nhiên lao tới đẩy Tiểu Hoả ra, hung hiểm tránh thoát một đợt tấn công, Tiểu Hoả lộn người ổn định lại cơ thể, “Cảm ơn.”
“Hoả huynh ngàn vạn lần đừng khinh thường, cho dù chúng ta có ở bản thể cũng không phải là đối thủ của hắn đâu.” Mắt Lam Dực thâm trầm, ngọn mày nhíu chặt, “Sức mạnh của hắn… quá mạnh.”
“Con bà nó, lão tử đánh chết ngươi.” Nhị Lôi gầm lên giận dữ, từng tia sét giáng xuống nhưng đều bị “Vân Phong” né tránh.
“Ngươi không thể muốn chiếm là chiếm cơ thể tiểu Vân Phong được, đường hoàng trả lại mau, ta còn bỏ qua cho ngươi.” Hoa tỷ đã chuyển giới tính thành mặt nam nhân nóng nảy hung ác, hoàn toàn không bận tâm là đang trong cơ thể ma tức, từng sợi dây mây uốn lượn không chút kiêng kỵ, gương mặt tuấn tú hiện lên chút điên cuồng.
Toàn thân cả năm ma thú khế ước đều bị thương loang lổ máu, “Vân Phong” thì không hề có tý thương tổn nào, cả năm ma thú đều rất tức giận, đa phần tình huống đều phải tránh né không thể nào đánh trả lại được.
Vân Khinh Thần thì chăm chú bảo vệ linh hồn ma tức, trong lúc chiến đấu hắn không dám thả lỏng ra chút nào, chỉ cần linh hồn ma tức mất đi toàn bộ những kiên trì nãy giờ sẽ thành uổng phí.
Tiểu cô cô trở lại mà biết được chắn chắn sẽ rất đau lòng.
“Vân Phong! Sao ngươi còn chưa tỉnh lại nữa?” Nhị Lôi rống lên, trong lòng mọi người đều nghĩ tới một điều, Vân Phong, chừng nào thì ngươi mới có thể tỉnh lại?
“Trước khi ta ăn được linh hồn ma tức nàng ta sẽ không tỉnh lại đâu.” “Vân Phong” dữ tợn cười, “Cơ thể này vẫn chưa tốt, ít nhất không thể tự do hành hạ các ngươi tới chết, thật đúng là đáng tiếc.” “Vân Phong” nhíu mày, cơ thể này có nhiều hạn chế, ngay cả thực lực của hắn cũng bị hạn chế, thật sự rất khó chịu.
“Hừ, cơ thể này cùng lắm chỉ là một cái vỏ mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta tự tay xé nát nó.” “Vân Phong” lẩm bẩm, chân màu cau chặt lại, nhìn đám ma thú vẫn đang cản hắn trước mặt không khỏi bực dọc, “Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng ta hết kiên nhẫn bồi các ngươi tiếp rồi.”
Bàn tay “Vân Phong” đan lại với nhau, từng tia đỏ từ lòng bàn tay toả ra, một thứ gì đó nhanh chóng tụ lại và hình thành.
“Cẩn thận.” Đám ma thú trở lại bên cạnh Vân Khinh Thần, “Vân Phong” cười dữ tợn, “Còn bảo vệ lẫn nhau? Ha ha ha ha, nếu như Vân Phong mà biết chính tay nàng ta giết chết ma thú của mình không biết sẽ có vẻ mặt gì.
Ha ha ha ha.”
“Không thực hiện được đâu.” Yêu Yêu lạnh mặt, “Cho dù có chết Tiểu Phong cũng sẽ không bi thương, tuyệt đối sẽ không để ngươi vừa lòng đẹp ý đâu.”
“Đúng thế, chủ nhân tuyệt đối sẽ không bị gục ngã.”
Sắc mặt “Vân Phong” dữ tợn, bàn tay tăng sức, ánh sáng đỏ lòm từ lòng bàn tay toả ra, “Một lũ mạnh mồm.
Vậy thì thử xem?”
Sức mạnh cường đại không ngừng tăng lên, đây không phải là sức mạnh mà Vân Phong có thể đạt tới được, nó bạo ngược hơn, dung tàn hơn.
Đôi mắt đỏ ngầu hằn học đầy độc ác, năng lượng gợn sóng lan ra, vẻ mặt mấy ma thú khế ước trầm xuống, mắt đò không hề nói đùa.
Lần này mà không né đi chắc chắn sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Lam Dực lùi lại một bước, “Lùi lại mau, đây là đòn cuối cùng của nó.”
Bốn ma thú khác muốn nói gì đó nhưng Lam Dực lắc đầu, “Đừng nhiều lời, tốc độ của ta là nhanh nhất, ta mà tránh không nổi thì đừng nói là các ngươi.”
“Lam Dực ca ca!” Yêu Yêu kéo lấy cánh tay Lam Dực, hắn mỉm cười, “Nếu thực sự phải có một mạng để lại đây, ta tình nguyện đó là ta.”
“Con bà nó, tới lúc nào rồi mà còn sống sống chết chết? Chết trong tay mắt đỏ không thấy nhục à?” Nhị Lôi gầm rú, Tiểu Hoả cũng nói, “Ngươi tránh ra cho ta.
Chưa tới thời khắc cuối cùng chúng ta sẽ không từ bỏ đâu.”
“Ta biết, chưa tới thời khắc cuối cùng thì không thể từ bỏ được.
Bây giờ là thời khắc mấu chốt.
Các ngươi đừng quên chúng ta phải bảo vệ cái gì.” Lam Dực hét lên, “Vân Phong” đã vận công xong chuẩn bị bùng phát, hai mắt Lam Dực tối sầm, lao lên phía trước.
“Quay lại mau!” Tiểu Hoả tức giận gầm lên, muốn xông tới kéo Lam Dực lại, nhưng tốc độ hắn không thể nào bằng được Sư Ưng bốn cánh.
Một sợi dây mây lớn kéo Tiểu Hoả lại, hoa tỷ lạnh lùng nói, “Người nên quay lại là ngươi đấy.”
“Lam Dực ca ca.” Yêu Yêu gào thét, Nhị Lôi bên cạnh không mừng mắng chửi, tia sét trên người nổ lên tý tách.
Bóng xanh lục đang không hề ngần ngại lao thẳng tới phía trước, ánh sáng đỏ ngầu tung ra chuẩn bị nổ tung trước mặt hắn.
“Ha ha ha ha ha!” Tiếng khàn khàn cười lên tràng dài.
Ánh mắt “Vân Phong” tràn ngập điên cuồng, “Vân Phong, thật muốn xem thử vẻ mặt của ngươi khi ma thú của ngươi lại chết trong tay của chính ngươi, ngươi sẽ có…” Vẻ mặt “Vân Phong” đột nhiên khựng lại.
Sâu trong mắt tràn ngập sự khó tin, trong đầu vang lên một giọng nói.
“Ngươi càn rỡ lâu lắm rồi đấy.”
“…La ngươi! Lại là ngươi!” “Vân Phong” gầm rú, đôi mắt như đỏ thêm, “Đừng hòng làm hỏng chuyện tốt của ta.” “Vân Phong” trợn trừng mắt, nhưng giọng nói trong đầu vẫn vang lên, “Ngươi sẽ phải trả giá đắt.”
“Ngươi tính làm gì? Ngươi đừng có hòng.” “Vân Phong” quát khẽ, cơ thể dừng giữa không trung, năng lượng đỏ dao động vài pha, sức mạnh yếu đi rất nhiều, “Không không…”
“Cút ngay ra khỏi cơ thể của Vân Phong.” Na Tà quát lên, sức mạnh cường đại từ trong cơ thể Vân Phong toả ra, ra sức kéo linh hồn đỏ, “Vân Phong” gào thét, cơ thể co rúm lại, linh hồn đỏ bị cưỡng ép tách khỏi cơ thể.
“Ầm!” Năng lượng đỏ tự sụp đổ.
Mọi người ngẩn ra.
“Chủ nhân.” Lam Dực tiến lên trước duỗi tay ôm lấy Vân Phong, lúc này nàng đã ngất đi, tà khí quanh thân đã biến mất, Lam Dực thở phào một hơi, nguy cơ đã được loại trừ rồi.
“Đáng ghét! Buông ta ra! Buông ta ra.” Hàng loạt tiếng gào thét vang lên bên tay Vân Phong, nghe tiếng gào thét của mắt đỏ, Vân Phong biết Na Tà đã thành công, “Vân Phong, giao cho ngươi.” Tiếng Na Tà vang lên, tinh Thần Lực trong cơ thể Vân Phong bắt đầu khởi động, trói lại linh hồn màu đỏ, kéo vào không gian tối.
“Không!” Tiếng thét không cam lòng khi bị áp vào không gian, chợt nghe thấy tiếng xích vang lên khoá lại, “Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc!”
“Thả ta ra ngoài!” Tiếng mắt đỏ vang vọng, kèm theo đó là tiếng xích kéo lê vang lên, Vân Phong thầm niệm chú tới không gian tối, một đôi mắt đỏ xuất hiện trước mặt nàng, bên trong con ngươi tràn ngập tức giận và thù hận.
“Vân Phong, ngươi sẽ phải hối hận! Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.” Mắt đỏ tức giận gào thét, Vân Phong cười lạnh, “Ta cũng sẽ khiến ngươi phải hối hận, nhớ lời của ta.”
“Vân Phong, Vân Phong…” Mắt đỏ còn muốn nói tiếp nhưng ý thức của Vân Phong đã hoàn toàn rời đi, chỉ còn lại tiếng xích không ngừng vang vọng.
Vân Phong mở mắt ra, sương mù trong mắt bị đẩy lui còn lại sự thanh tỉnh, thấy nàng tỉnh lại, đám ma thú khế ước yên lòng lại, đây là Vân Phong, là chủ nhân của bọn họ.
“Tiểu Phong, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.” Yêu Yêu đưa tay ôm lấy Vân Phong, dụi dụi đầu vào lòng nàng.
Vân Khinh Thần cười, “Tiểu cô cô, người tỉnh lại rồi, thật tốt quá.”
Vân Phong đưa mắt, lúc này mới phát hiện ai cũng đều bị thương, trông vô cùng tơi tả, nàng khẽ nhíu mày, là do mắt đỏ làm cả sao? “Các ngươi có gì đáng ngại không?” Vân Phong xoắn chặt ngọn mày, Lam Dực lắc đầu, “Chủ nhân yên tâm, toàn là bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng lo.”
Vân Khinh Thần bước tới, thận trọng đưa Tiểu Tức Tức trong lòng ra, “Tiểu cô cô, ma tức đã ngủ rồi.
Vân Phong nhìn xuống, Tiểu Tức Tức đã chìm vào giấc ngủ say, trận hỗn chiến vừa rồi nó chẳng có phản ứng gì cả, thì ra là đã ngủ mất rồi, do sợ hãi tột độ cộng thêm trước đó tiêu tốn sức lực cuối cùng cũng khiến nó mệt mỏi mà ngủ đi.
Coi như trong hoạ cũng được phúc, Vân Phong thầm an ủi chính mình, cẩn thận nhận lấy Tiểu Tức Tức đã ngủ say đặt vào chỗ ban đầu của nó, đám cơ thịt lập tức từ từ khép lại, bao lấy Tiểu Tức Tức.
một tia sáng xẹt qua đưa mọi người vào trong Long Điện, chuyện sau đó thì đơn giản hơn nhiều, thao túng Long Điện rời khỏi cơ thể ma tức, rồi chờ An Hoa Thảo Tinh ra đời thôi.
Ma tức lại chìm vào trạng thái ngủ miên man, nó đã tìm được một sơn động kín đáo, ma thú khế ước quay trở lại nhẫn khế ước, Vân Phong và Vân Khinh Thần bình tĩnh chờ.
Ma tức bị cắt mất một đầu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, hơi thở vẫn phả đều đều trong sơn động, hai người ngồi sang bên đợi An Hoa Thảo Tinh xuất hiện.
Vân Khinh Thần không hỏi Vân Phong về chuyện của mắt đỏ, nàng cũng chẳng nói, có một số chuyện đừng nên cho hắn biết thì hơn, nàng cảm thấy có vài thứ đã vượt qua phạm vi mà nàng hiểu được.
Hai người kiên nhẫn chờ một khoảng thời gian, hai tháng đã qua.
“Tiểu cô cô, người xem.” Hai mắt Vân Khinh Thần sáng lên, ngón tay chỉ vào một chỗ nào đó, Vân Phong nhìn sáng, trên mặt đất bên cạnh ma tức có một thứ đang mọc lên, cánh hoa mượt mà bóng loáng, kèm theo nhị hoa kỳ lạ, đó chính là An Hoa Thảo Tinh.
“Không vội, đợi nó nở ra hoàn toàn rồi nhổ.” Vân Phong nói, hai người lại tiếp tục đợi An Hoa Thảo Tinh lớn lên, thêm nửa tháng sau, An Hoa Thảo Tinh cuối cùng cũng mọc lên khỏi mặt đất, hoàn toàn trưởng thành.
Vân Phong lộn cổ tay lấy ra một chiếc bình, vừa mở nắp bình, bên trong liền toả ra một mùi hương thanh đạm, Vân Khinh Thần thắc mắc, “Tiểu cô cô làm gì thế?”
Vân Phong cười khẽ, đặt chiếc bình xuống đất, bên trong không chảy ra giọt chất lỏng nào, nhưng mùi hương thanh đạm vãn không ngừng toả ra, bỗng nhiên An Hoa Thảo Tinh uốn éo đi tới, lần theo mùi hương, bộ dáng như đang say, cái miệng trong nhị hoa đóng đóng mở mở, dường như đang tham lam hô hấp, cho tới khi toàn thân nó chui vào trong bình, Vân Phong nhanh chóng tiến lên đậy nắp bình lại, An Hoa Thảo Tinh giật mình vùng vẫy muốn ra ngoài nhưng đã trễ.
“Thứ này thật đúng là thần kỳ.” Vân Khinh Thần không khỏi tấm tắt, Vân Phong cất bình vào, “Đây cũng không phải là đồ của ta, là của sư tôn giao cho ta.”
Vân Khinh Thần lại cảm thán, “Sư tôn của tiểu cô cô thật đúng là thần thông quảng đại, như một lão tiền bối không chuyện gì là không biết cả vậy.”
Vân Phong mỉm cười, “Đúng thế, kiến thức và kinh nghiệm không hề tầm thường chút nào, ta còn kém rất xa.”
“Có tư cách làm sư phụ của tiểu cô cô, lão tiền bối hiển nhiên không phải người tầm thường rồi.” Vân Phong cười nói, “Lần này sự cố gắng của tiểu cô cô không uổng công rồi.”
Vân Phong cười nói, “Con cũng giúp ta không ít, nếu không nhờ có sự hỗ trợ của con tiểu cô cô đã thiệt rồi.”
Vân Khinh Thần cười xấu hổ, hai người rời khỏi động của ma tức, sư tôn nói với nàng, An Hoa Thảo Tinh vẫn có thể hồi sinh như đầu của ma tức, lấy đi vẫn không sao, chẳng mấy chốc An Hoa Thảo Tinh mới sẽ xuất hiện, tiếp tục bảo vệ ma tức ngủ say.
“Tiểu cô cô, chúng ta cũng về thôi.” Vân Khinh Thần nói, Vân Phong nhìn về phía trước, “Ừ, chỉ là trước khi về vẫn còn một chuyện cần phải hoàn tành.”
“Thôn trưởng, thôn trưởng.” Trạch viện nho nhỏ đột nhiên có nhiều tráng hán xông vào, một nam nhân trung niên vẻ mặt ưu sầu bước ra, “Ầm ĩ cái gì? Ta chưa có điếc, nghe thấy rồi.”
“Thôn trưởng.
Có tin tốt!” Mặt tráng hán đỏ lừng lẫn kích động, ngược lại thôn trưởng trông không mấy hứng thú lắm, “Ở Ngoại Vực này thì có tin tốt gì chứ?” Ba tháng đã qua rồi, bên thành Hạt Vĩ vẫn chưa có tin gì truyền tới, không chừng vị cường giả kia ngại phiền đã rời đi rồi… Haizzz.
“Thôn trưởng.
Thật sự là tin tốt.
Độc Hạt… Độc Hạt đã bị diệt rồi.”
Vẻ mặt thôn trưởng cứng lại, hai mắt sáng lên, “Ngươi nói gì lặp lại lần nữa xem.”
“Diệt rồi.
Toàn bộ người Độc Hạt đều đã bị diệt sạch không còn một mống rồi.”
Thôn trưởng thoáng sửng sốt, sau đó cười lên mừng rỡ, “Ha ha ha! Quả nhiên là nhờ đúng người.
Đúng là cường giả.
Diệt rồi! Diệt sạch rồi!”
“Ha ha ha, Độc Hạt không còn, Ngoại Vực cuối cùng cũng yên bình trở lại rồi.
Nghe nói trong một đêm, thế lực Độc Hạt ở thành Hạt Vĩ đã bị dọn sạch rồi.
Thật là hả dạ lòng người.”
“Cường giả kia trông còn trẻ như vậy, không ngờ ra tay lại hoành tráng như thế đấy.”
“Thật tốt quá.
Chết sạch rồi, chúng ta cũng có thể trải qua được những tháng ngày yên bình.”
Thôn trưởng đang vui vẻ đột nhiên nghiêm túc, “Độc Hạt đã bị diệt là tốt, nhưng rất khó sẽ không xuất hiện kẻ thứ hai, thứ ba.”
“Ý thôn trưởng là…?”
Thôn trưởng nhíu mày, cuối cùng thấp giọng nói, “Xem ra… Ngoại Vực cũng cần xây dựng lại, chúng ta cũng nên tìm một cảng để tránh gió thôi.”
“Cảng tránh gió? Dù là những thế lực khác chiếm giữ cũng chẳng tốt lành hơn Độc Hạt.
Huống hồ ở cái nơi rách nát như Ngoại Vực này ai mà tới chứ?”
Thôn trưởng cười, “Bàn về cảng tránh gió, thế gian này trừ Vân gia ở Nội Vực còn có thể là ai nữa?”
Ngoài cửa Vân gia ở Nội Vực, có hai bóng người đang vội vã quay về, vọt thẳng vào trong đại trạch Vân gia, tới chỗ viện của Vân Khải, “Sư tôn! Con về rồi!” Vừa tới cửa Vân Phong là thốt lên, nhưng bên trong im ắng không một tiếng động, Vân Phong và Vân Khinh Thần đều nhíu mày, nàng lập tức đẩy cửa ra, mắt mở to, trên giường trống không, đã sớm không còn bóng dáng của Vân Khải.