Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 713


Edit: Mavis Clay
Vân Phong mở to mắt, lúc này mới cảm nhận được gò má mình hơi lành lạnh, nhìn ánh mắt đau lòng của Khúc Lam Y làm nàng có chút khó tin, sao hắn lại tới đây? “Lam Y…” Vân Phong lên tiếng, lúc này mới kinh ngạc phát hiện giọng mình lại khàn tới như thế.


Khúc Lam Y ôm nàng vào lòng, cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo trên người Vân Phong, trái tim nhói lên từng cơn khó chịu, Tiểu Phong Phong của hắn khóc rồi…
“Đừng khóc, ta tới rồi đây, Vân Khải không sao đâu, cac trưởng giả Nạp Khê tộc đã đồng ý cho mượn rồi.” Khúc Lam Y ôm chặt Vân Phong, hy vọng có thể dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm cho nàng.


Vân Phong ngạc nhiên, cho mượn rồi? Các trưởng giả Nạp Khê tộc vậy mà lại đồng ý? Sao lại thế? Có phải Khúc Lam Y đã làm gì không, mới khiến cho những trưởng giả kia đồng ý như thế.


Vân Phong nghĩ tới đây đột nhiên bắt lấy tay Khúc Lam Y, siết chặt, “Có phải chàng đã làm gì không? Hay là hứa hẹn điều gì? Hay là trao đổi điều gì đó? Lam y, ta không cho phép chàng làm thế, có hiểu không?”
Khúc Lam Y cười, đau lòng nhìn Vân Phong, “Ta không hứa hẹn gì cả, không làm gì cả.”
“Ta không tin.” Mắt Vân Phong sáng rực lên, “Ta không tin.

Minh Tưởng Trì là nơi nào chứ, mặc dù ta không quá rõ, nhưng hiểu tại sao các trưởng giả không cho mượn.

Sư tôn nói bọn họ còn từ chối, nhưng sao bây giờ lại đồng ý? Lam Y, chàng nói thật cho ta.

Nếu mạng của nhị ca phải lấy chàng để đổi, ta thà để nhị ca đừng trở lại còn hơn.

Chàng hiểu không?” Ngón tay nàng bấu chặt tới nỗi khớp xương trắng toát lên, đôi mắt hiện lên sự kinh hoảng chưa bao giờ có, thậm chí còn bất lực, chỉ cần nghĩ tới việc các trưởng giả chịu nhường là do Khúc Lam Y lấy gì đó ra để đổi là nàng lại thấy sợ.


Khúc Lam Y đau lòng không thôi, ôm chặt lấy Vân Phong, nắm lấy tay nàng, “Thật sự không có, ta không trao đổi thứ gì cả, ta chỉ kể lại tầm quan trọng của Vân Khải cho các trưởng giả biết thôi, sự sống chết của Vân Khải không phải là vấn đề của một người, điều này Nạp Khê tộc có thể hoàn toàn hiểu được.”
“Chàng thật sự… không làm gì sao?” Vân Phong vô định hỏi, chỉ sợ Khúc Lam Y sẽ giấu nàng điều gì, hắn cười khẽ, “Thật sự không có, ta thề nhé?”
Vân Phong lập tức lắc đầu, cảm giác đuối lả chợt ập tới người, toàn thân mềm nhũn cứ thế ngã vào lòng Khúc Lam Y, mắt nàng nóng lên, nhị ca không sao rồi… Thật tốt quá.


Khúc Lam Y ôm ngang Vân Phong lên, nhìn vệt quầng thâm dưới mắt nàng, biết nàng đang lo lắng chuyện Vân Khải, lần này Vân Khải mà gặp chuyện gì, nó sẽ trở thành một lỗ hổng không thể nào bù đắp được trong lòng nàng, mãi mãi không thể lấp đầy.


Vân Phong khẽ nhắm hai mắt lại, thầm thở nhẹ ra một hơi, tâm trạng thay đổi nhanh chóng khiến nàng thấy hơi mệt, một giây trước còn cho rằng Vân Khải chắc chắn sẽ chết, chỉ vài giây sau Vân Khải không còn chuyện gì.

Vân Phong bất đắc dĩ nâng khoé môi, chuyện như vậy đừng tới lần hai cho nhờ.


Vân Phong chậm rãi vươn cánh tay ra ôm cổ Khúc Lam Y, vùi mặt vào cổ hắn, toàn thân hắn toả ra hơi thở an tâm, chàng ấy tới rồi, tới vào đúng lúc này…
Khúc Lam Y ôm Vân Phong trở lại, Phong Thanh Huyền và Cung Thiên Tình thấy hắn xuất hiện thì ngạc nhiên, Cung Thiên Tình vui tới bật khóc, biết hắn xuất hiện Vân Khải chắc chắn sẽ không sao, Phong Thanh Huyền thì nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn đầy phức tạp.


Khúc Lam Y đặt Vân Phong xuống, ôm quyền với Phong Thanh Huyền, cung kính nói, “Phong tiền bối, Nạp Khê tộc đã hiểu tầm quan trọng của Vân Khải, các trưởng giả đã đồng ý rồi, Minh Tưởng Trì có thể để cho Vân Khải vào.”
“…Thật tốt quá, thật tốt quá.” Cung Thiên tình lẩm bẩm, cảm xúc chất chứa lâu cuối cùng cũng bật khóc, “Vân Khải, thật là tốt quá… sẽ không còn chuyện gì rồi.”
Phong Thanh Huyền đứng lên khẽ thở dài bước tới cạnh Khúc Lam Y, do dự một chút cuối cùng vỗ lên vai Khúc Lam Y, “Tiểu tử, ta phải đổi cách nhìn với ngươi đấy.”
Khúc Lam Y mỉm cười, “Việc này đừng chậm trễ, Phong tiền bối, chúng ta mau chóng về tộc thôi.”
Phong Thanh Huyền đồng ý, nhìn về phía Vân Phong, nam tử mà đồ đệ coi trọng quả nhiên không tệ.



Mọi người lập tức mang theo Vân Khải trở về nạp Khê tộc, Khúc Lam Y xuất hiện khiến tình hình Vân Khải miễn cưỡng được ổn định trở lại.

Phong Thanh Huyền nhíu mày, lần này tiểu tử này mà không kịp thời chạy tới, kết quả Vân Khải e rằng khó lường, cho dù Nạp Khê tộc có đồng ý cũng không còn kịp nữa.


Trở lại Nạp Khê tộc, Khúc Lam Y lập tức đưa mọi người tới sâu trong tộc, nơi ở của các trưởng giả, cũng chính là nơi của Minh Tưởng Trì.

Phong Thanh Huyền gặp lại các trưởng giả, sắc mặt cực kỳ xấu, các trưởng giả cười gượng, “Phong huynh, chúng ta đã cho mượn rồi, huynh cũng đừng giận nữa.”
“Hừ.” Phong Thanh Huyền hừ lạnh không nói gì nữa.

“Tình hình của tiểu tử này không thể trì hoãn thêm được nữa.”
Các vị trưởng giả đều gật đầu, “Năng lượng trong Minh Tưởng Trì rất lớn, muốn mở ra phải do chúng ta cùng duy trì, cơ thể của hắn vào trong mới không có bất kỳ nguy hiểm nào, Phong huynh vào là được rồi, tiểu bối các ngươi ở lại đây đi.”
Vân Phong gật đầu, hiển nhiên biết không thể để người thường vào Minh Tưởng Trì, huống hồ các trưởng giả Nạp Khê tộc có thể đồng ý đã là không dễ rồi, không phải ai cũng có thể vào trong đó được.


“Đồ đệ, đưa An Hoa Thảo Tinh và đầu ma tức cho vi sư.” Phong Thanh Huyền nói, Vân Phong lập tức đưa hai món đồ cho ông, ông vung tay lên, gió nổi cuốn lấy Vân Khải rồi đi vào trong Minh Tưởng Trì, Vân Phong biết, có sư tôn ở đây, nhị ca chắc chắn sẽ không sao.


“Mấy người các ngươi canh ở ngoài, mặc dù là ở trong Nạp Khê tộc nhưng vẫn phải tăng cường chú ý, nhất là trong quá trì chúng ta đang duy trì, không thể di chuyển cũng không thể làm bất cứ gì khác được.” Các trưởng giả nói, Vân Phong gật đầu, nàng hiển nhiên sẽ trông chừng ở ngoài, đợi nhị ca lần nữa tỉnh lại.


Ba người ra ngoài, đây là trung tâm Nạp Khê tộc, cơ bản sẽ không ai dễ dàng lui tới, khung cảnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây thi thoảng xào xạc, quá trình trị liệu cho Vân Khải không thể tính được thời gian, không ai biết bao lâu mới có thể tỉnh lại.


Sắc mặt Cung Thiên Tình đã tốt hơn nhiều, nàng thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi xuống một tảng đá, gương mặt hốc hác cuối cùng cũng mỉm cười.

Vân Phong nhìn dáng vẻ của nàng mà không đành lòng, “Thiên Tình, ở đây có ta rồi, ngươi về nghỉ ngơi trước chút đi.”
Cung Thiên Tình lắc đầu, “Ta không mệt.”
Vân Phong nhíu mày, nàng tiều tuỵ tới mức này, nếu không phải có tinh thần đang chống đỡ, nàng đã sớm sụp đổ rồi.

“Ngươi khác với chúng ta, trông ngươi tiều tuỵ tới mức nào rồi kìa, nhị ca tỉnh lại mà ngươi đã ngã xuống mất thì sao đây?”
Cung Thiên Tình còn muốn nói tiếp nhưng Khúc Lam Y nói, “Đây là trong Nạp Khê tộc, sẽ không có gì nguy hiểm đâu, cho dù có gì ngoài ý muốn ngươi ở đây cũng chỉ thêm phiền thôi.” Mặc dù lời này hơi phũ phàng nhưng vẫn có lý, Cung Thiên Tình cắn môi, đúng thế, thực lực của nàng không cao, nếu thực sự xảy ra chuyện gì cũng chẳng giúp được.

Nàng quay đầu lại nhìn vào trong, nàng thật sự rất muốn tận mắt thấy Vân Khải bình an vô sự, như vậy thì nàng mới được yên tâm.


“Thời gian trị liệu sẽ không ngắn đâu, cơ thể của ngươi không chịu tiếp nổi đâu, chỉ bằng về trước đi, nghỉ ngơi cho khoẻ rồi trở lại cũng không muộn.” Vân Phong nhỏ giọng trấn an, Cung Thiên Tình mặc dù cắn môi có chút lưu luyến, nhưng hiểu Vân Phong đang nghĩ cho mình, cơ thể của nàng nàng hiểu rõ, thực sự đã hao tổn rất nhiều, chẳng mấy chốc sẽ không chịu nổi nữa.


“Vậy được, ta về nghỉ trước, sẽ trở lại ngay.” Cung Thiên Tình đứng lên, không khỏi loạng choạng, Vân Phong vội đỡ lấy, Khúc Lam Y nhíu mày, đã thế rồi còn cố gượng?
“Ta đưa ngươi về.” Vân Phong nói, Cung Thiên Tình lắc đâu, “Không cần đâu, ngươi ở đây canh chừng đi, ta tự về được.”
“Ngươi nghĩ đây là đâu, có thể tuỳ ý để mình ra vào sao?” Khúc Lam Y bước tới nhìn Cung Thiên Tình, làm nàng hơi xấu hổ, “Ta không có ý đó…”
“Ta đưa nàng về, Tiểu Phong Phong ở đây đi.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong gật đầu, dù sao đây cũng là Nạp Khê tộc, Khúc Lam Y đi lại tiện hơn, nàng ở lại đây là được.


“Đi thôi.” Khúc Lam Y thấp giọng nói, Cung Thiên Tình gật đầu, loạng choạng bước đi, Khúc Lam Y không đưa tay dìu nàng, chỉ lo tiến về phía trước, bộ dáng hoàn toàn không quan tâm, Vân Phong thấy thế không khỏi lắc đầu, ngoại trừ nàng bất luận là nữ giới nào hắn đều lạnh nhạt như thế.



Mặc dù trông không quan tâm, nhưng bước chân Khúc Lam Y đã chậm hơn nhiều, từ từ đưa Cung Thiên Tình ra ngoài, nàng mặt mày tái nhợt theo sau, bước chân hơi loạn, nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Khúc Lam Y không khỏi bật cười.


“Ngươi còn có hơi mà cười được?” Khúc Lam Y lạnh nhạt cất giọng, Cung Thiên Tình mỉm cười, “Ngươi tốt với Vân Phong thật đấy.”
Khúc Lam Y ngoái đầu lại nhìn, “Sao tự dưng lại nói thế?”
“Rất nhiều nam nhân mặc dù cũng tốt với nữ nhân mình thích, nhưng cũng đối xử dịu dàng với nữ nhân khác.”
Khúc Lam Y nhíu mày, Cung Thiên Tình nói tiếp, “có lẽ là từ thái độ thân thiện, tóm lại sẽ không đối xử lạnh nhạt như thế với người khác phái, nếu đổi lại là bất cứ ai khác có lẽ sẽ đỡ ta, chứ không phải là vô tâm như ngươi.

Nhưng mà nhờ điều này mới thấy ngươi thực sự thích Vân Phong, chỉ tốt với mỗi mình nàng.”
Khúc Lam Y bĩu môi, “Ta chỉ để ý tới nàng ấy, người khác chẳng hơi đâu mà trông nom.”
Cung Thiên Tình cười to, “Tính tình lạnh thật đấy, nam nhân của Vân Phong thật đúng là khác với người thường, có ngươi bên cạnh nàng thật là tốt.”
Khúc Lam Y quay đầu lại, Cung Thiên Tình đột nhiên nghĩ tới gì đó cười nói, “Bây giờ nghĩ lại với thân phận, thực lực và địa vị của ngươi Nạp Khê tộc chắc có không ít nữ tử thích ngươi, ngươi có thể trưng ra cái dáng vẻ đó thực sự không dễ.”
“Cái này thì có gì, nữ nhân đã không thích thì hiển nhiên không cần phải nói nhiều.”
Cung Thiên Tình cười, hắn nói gì cũng lớn lên trong hoàn cảnh chúng tinh phủng nguyệt, ánh mắt và biểu đạt ái mộ hiển nhiên không ít, nhưng hắn không hề tự phụ như những nam nhân bình thường, chỉ riêng điểm này đã đủ chứng minh hắn khác với người khác, cũng chỉ có nhân tài như thế mới có thể sóng vai cùng Vân Phong.


Cung Thiên Tình lại loạn choạng bước đi, sự mệt mỏi trong nhiều ngày bắt đầu hiện rõ.

Sau khi hai người rời khỏi khu vực phía sau, Cung Thiên Tình đột nhiên ngã xuống.

Nghe tiếng động làm Khúc Lam Y hơi nghiêng đầu, thấy Cung Thiên Tình ngã xuống không khỏi lắc đầu, “Ra ngoài đây.” Theo lệnh, một bóng người bước ra từ hư không, “Thiếu Chủ.”
“Bế nàng về… trong sân ta.

Trước khi nàng tỉnh lại, ngươi canh chừng cho nàng.” Khúc Lam Y lên tiếng, ngươi kia rõ ràng sững sờ, nhìn nữ nhân đang ngất dưới đất không biết nên nói gì.


Khúc Lam Y nhíu mày, sắc mặt rõ ràng không vui, người kia lập tức lên tiếng, “Dạ!” Rồi đưa tay ôm lấy Cung Thiên Tình nhanh chóng biến mất, Khúc Lam Y ngay sau đó quay lại, nam nhân khác thế nào không liên quan tới hắn, hắn chỉ biết người cho hắn được ấm áp chỉ có một người, đó là Vân Phong.


Vân Phong và Khúc Lam Y đợi hơn mười ngày, không hề rời đi bất kỳ khoảnh khắc nào, trong Minh Tưởng Trì cũng không truyền ra bất kỳ tin tức gì, nếu không phải lúc nào cũng có sóng sức mạnh lan tới, Vân Phong đã không chờ được lao vào xem thử tình hình, mặc dù biết đây là một quá trình không hề dễ dàng, nhưng vẫn có lo lắng.


Thời gian tiếp tục trôi qua thêm một tháng, hai người Vân Phong và Khúc Lam Y vừa canh chừng vừa tu luyện, Cung Thiên Tình không quay lại, cơ thể hao tổn quá nhiều thời gian một tháng hồi phục là vẫn ít, mấy ngày này gần như tiêu hao hết năng lượng cả đời này của nàng.


Mọi thứ đều yên tĩnh cho tới khi một bóng người hiện ra làm chấn động cả Vân Phong và Khúc Lam Y, Khúc Lam Y ngạc nhiên, “Lão đầu?”
Tộc trưởng Nạp Khê nghiêm túc bước tới, Vân Phong và Khúc Lam Y đứng lên, mặc dù không biết vì sao Tộc trưởng lại tới đây, nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy dường như là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Trong tộc đã xảy ra chuyện gì sao?” Khúc Lam Y nhíu mày, nhìn vẻ mặt đó của lão đầu là đã biết có chuyện rồi, còn là chuyện không nhỏ, nếu không ông ấy đã chẳng tới đây.”
“Còn nhớ chuyện Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp không?” Tộc trưởng thấp giọng nói, Vân Phong gật đầu, “Chuyện này vãn bối vẫn chưa hề quên, làm phiền bá phụ chạy vạy.”
Tộc trưởng Nạp Khê tộc khoát tay, “Những thứ này là chuyện nhỏ thôi, thẳng thắn mà nói chuyện Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp không hề thuận lợi chút nào, Nạp Khê tộc lánh đời đã lâu, không có qua lại gì với hai nhà khác, Hiên gia và Bặc Nguyên gia đều tỏ thái độ không lạnh không nóng, cũng không thể hiện thái độ sẽ hợp tác.”
“Điều này vãn bối hiểu, liên hiệp Tứ Đại Gia Tộc vốn không dễ dàng.” Vân Phong nói, “Nếu không nhờ bá phụ lo liệu, chỉ với một mình con không hề có bất kỳ khả năng nào.”
Tộc trưởng Nạp Khê khẽ thở dài, “Gần đây không biết là ai đi đồn đại chuyện Minh Tưởng Trì mở cho ngoại tộc ra bên ngoài.”

Vẻ mặt Khúc Lam Y cực kỳ khó coi, “Lão đầu, ý của ông sẽ không phải là hai tộc kia mặt dày ra điều kiện đấy chứ?”
Tộc trưởng Nạp Khê tộc thở dài não nề, “Đúng thế, ngay vừa rồi hai tộc kia phái người tới truyền lời, điều kiện liên hiệp là hai tộc kia cũng phải được sử dụng Minh Tưởng Trì.”
“Hoang đường.” Khúc Lam Y quát lên, ánh mắt bùng lên ngọn lửa cháy hừng hực, “Mặt dày cũng vừa vừa phải phải thôi, lời nói không biết xấu hổ thế mà cũng nói ra được sao?”
Vân Phong cảm thấy nặng nề.

“Chuyện này cũng tại con, nếu không phải vì chúng ta, hai tộc kia sẽ không yêu cầu như thế.”
Tộc trưởng Nạp Khê thở dài, “Hai tộc kia dường như cắn vào tính khẩn cấp của việc liên hiệp, nếu không đã chẳng nói ra điều kiện như thế, Vân Phong con phải biết rằng, điều kiện này dù thế nào Nạp Khê tộc cũng sẽ không đồng ý.”
Vân Phong gật đầu, “Điều này vãn bối hiểu, yêu cầu này quá vô sỉ.”
Tộc trưởng Nạo Khê thở dài, “Nạp Khê tộc từ chối thì cũng đồng nghĩa với việc liên hiệp không được, như vậy thì, hy vọng liên hiệp Tức Đại Gia Tộc sẽ hoàn toàn tan vỡ.”
“Mấy kẻ vô sỉ kia chỉ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi, cho dù liên hiệp bọn chúng cũng sẽ chẳng thật lòng xuất toàn lực, chẳng qua là muốn lợi dụng Minh Tưởng Trì mà thôi.” Vẻ mặt Khúc Lam Y âm trầm, “Tứ Đại Gia Tộc cổ xưa? Kẻ nào cũng toàn vô sỉ mà thôi.”
“Không sao, cho dù Tứ Đại Gia tộc không liên hiệp cũng không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ có biện pháp khác.” Vân Phong nói, Nạp Khê tộc đã làm hết sức rồi, nàng không thể yêu cầu thêm được nữa, đổi lại là nàng cũng sẽ quả quyết cự tuyệt, Hiên gia và Bặc Nguyệt gia thực đúng là chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tính tình kiểu đó có liên hiệp cũng vô ích.


Đồng minh không thật lòng phối hợp thì không cần cũng được.

Ngược lại chỉ tổ thêm chuyện xấu.


Tứ Đại Gia Tộc không thể liên hiệp thì phải làm sao để bù đắp lại đây, chỉ dựa vào Nạp Khê tộc và Vân gia hiện giò, sức mạnh không đủ… Vân Phong đã nghĩ tới cách khá, Tứ Đại Gia Tộc không thể liên hiệp, vậy thì thử liên hiệp các thế lực khác thôi.


Còn có hai mảnh bản đồ đang nằm trong tay hai gia tộc khác nữa, xem ra không thể hoà bình mà lấy rồi.


“Chuyện này bá phụ từ chối là đúng rồi.” Vân Phong mỉm cười, Tộc trưởng Nạp Khê tộc gật đầu, ông tới là để nói cho nha đầu này biết khả năng liên hiệp đã không còn.

Khúc Lam Y nhíu mày, “Đây chỉ là chuyện nhọ, tin trong tộc Nạp Khê vậy mà truyền ra tới bên ngoài, Nạp Khê tộc nhất định không thể chứa kẻ ăn cây táo rào cây sung.”
Tộc trưởng Nạp Khê tối sầm mặt, lời hắn nói có lý, kẻ đấy mà không bắt lại, Nạp Khê tộc không làm gì chẳng phải sẽ bị người khác nắm rõ hành tung hay sao? Nạp Khê tộc không thể bỏ qua kẻ ăn cây táo rào cây sung như thế.


“Lão đầu, chuyện này giao cho ta đi, ông không cần làm gì đâu.” Khúc Lam Y nói, Tộc trưởng Nạp Khê bật cười, “Tiểu tử, cuối cùng cũng chịu làm việc rồi hả?”
Khúc Lam Y giật nhẹ khoé miệng, “Cho tới bây giờ ta chưa từng làm gì cả, chẳng lẽ người trong tộc thực sự cho rằng thiếu chủ này chỉ để trang trí thôi sao?”
Tộc trưởng cười lớn, vỗ vai hắn, “Thanh niên tốt, vung tay lên làm là tốt rồi.”
“Hiển nhiên là phải làm cho thật tốt rồi.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, Tộc trưởng nhìn vào trong Tưởng Minh Trì, “Tình hình bên trong sao rồi? Mọi thứ vẫn thuận lợi chứ?”
Vân Phong mỉm cười, “Bá phụ yên tâm, tất cả đều thuận lợi.”
Tộc trưởng gật đầu, dặn dò vài câu rồi rời đi, sau khi ông đi không khí quanh Khúc Lam Y đột nhiên lạnh xuống, Vân Phong hiểu rõ cảm nhận của hắn vào lúc này, chuyện này mà xuất hiện ở Vân gia, nàng sẽ không tránh khỏi đau lòng, hành động đó chẳng khác gì phản bội cả.


“Vẫn luôn cho rằng Nạp Khê tộc đặc biệt, không ngờ vẫn không thể ngoại lệ.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, Vân Phong nói nhỏ, “Tình hình như thế là khó tránh khỏi, dù là Vân Phong cũng có thể thôi.”
“Mặc dù biết là thế, nhưng khi xuất hiện thật khiến người phải thất vọng, chào đón lại chỉ là giết cho thoả sự phẫn nộ.” Khúc Lam Y siết chặt tay, đáy lòng tức giận, Vân Phong nhíu mày, “Chàng tính làm gì?” Tình hình Nạp Khê tộc nàng không rõ, không thể đường đột đề xuất gì.


“Chuyện bí mật như thế mà người trong tộc biết được, ngoại trừ lão đầu thì chỉ có mấy thúc bá ngang hàng với lão đầu.”
“Chuyện như vậy không chỉ có mỗi bá phụ biết?”
Khúc Lam Y lắc đầu.

“Nạp Khê tộc rộng lớn, đây là tộc chính, trong tộc còn có một vài chi nhánh, thực lực huyết mạch của họ không bằng nhánh chính tộc, quản lý dòng nhánh chính là các thúc bá đó, họ có địa vị giống lão đầu, tuy nói lão đầu là tộc trưởng Nạp Khê tộc, nhưng quyền quyết định tổng thể vẫn phải nói cho những thúc bá khác.”
Vân Phong hiểu rõ, gia tộc quá lớn quả nhiên khó quản lý tốt, “Chàng có manh mối gì không?”
Khúc Lam Y cười lạnh, “Người có thể loan tin này ra ngoài hiển nhiên là mấy kẻ có bất mãn với lão đầu rồi, lão đầu luôn làm việc cẩn thận, đối xử với chi nào cũng như nhau, chỉ ngoại trừ một chuyện.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Vân Phong choàng hiểu.

“Ý chàng là… chuyện Ngọc Liên?”
Khúc Lam Y gật đầu, “Ngọc Liên là người của tộc nhánh, lão đầu thấy nàng thiên tư không tệ nên muốn làm mai cho nàng, từ lúc nàng còn nhỏ đã tới tộc chính, đứa trẻ dòng thứ có thể tới tộc chính tu luyện phải nói là một niềm vinh dự, nhưng nàng ta một hai tìm mọi cách quấn lấy ta, lão đầu cũng đã nhiều lần nhẫn nại, nếu không lão đầu đã sớm trở mặt ép rời khỏi nhà rồi.”
“Ngọc Liên không biết tiết chế khiến bá phụ tức giận, vì thế mới trục xuất nàng ta khỏi Nạp Khê tộc.”
“Hừ, là nàng ta tự chuốc lấy.” Khúc Lam Y nói, “Nàng ta không biết tự lượng sức mình, không giết đã là nhân từ rồi, talaji quên mất địa vị chi đó cũng không thấp, nàng ta bị trục xuất khỏi Nạp Khê tộc, chi của nàng ta khó tránh nọi sinh oán hận trong lòng.”

“Ngọc Liên bị trục xuất thì chi cũng bất lực, bây giờ lại có một cơ hội tốt để trút giận, nhưng bọn họ lại không hề biết tính nghiêm trọng trong đó.” Vân Phong nói, “Chuyện này vẫn còn có thể vãn hồi, không biết rõ mục đích của dòng thứ trừng phạt cũng không được, hoà khí trong tộc đã mất càng mất thêm.”
“Ta hiểu điều này, nhưng chỉ sợ chi có mục đích khác.” Sắc mặt Khúc Lam Y âm trầm, “Nếu thực sự là thế, Nạp Khê tộc cũng nên dọn dẹp cho thật sạch.”
Vân Phong nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, “Lam Y, ta tin người tộc chàng.”
Khúc Lam Y nắm ngược lại, “Ta tin tộc ta, chuyện này có thể tin họ có phản bội hay không lại là chuyện khác.”
Vân Phong thở dài, “Ta đi cùng chàng nhé?”
Khúc Lam Y mỉm cười, “Nàng ở lại đây đi, chuyện này ta tự đi cũng được.”
Vân Phong lắc đầu, “Năm ma thú khế ước ở đây là được rồi, hơn nữa chúng ta có liên lạc tới nhau, bên này xảy ra chuyện ta có thể lập tức trở lại được.” Vân Phong vung tay lên, năm tia sáng xuất hiện, dặn dò đám ma thú ở lại, có chuyện gì lập tức phải báo lại cho nàng.


“Được rồi, lần này ta sẽ đi cùng chàng.” Giọng điệu không cho phép cự tuyệt khiến Khúc Lam Y cười khẽ, “Được được được.” Thú thật, hắn không mong Vân Phong thấy chuyện này, hắn thấy đó như là một chuyện xấu trong nhà.


Vân Phong không hề để ý, trong mắt nàng Khúc Lam Y vẫn luôn tốt với mình, có chuyện gì hắn cũng ở bên cạnh, lần này nàng phải theo hắn, nếu tình hình có gì không ổn, nàng cũng không mong hắn đối mặt một mình.


Vì thế hai người cùng nhau lên đường, nhánh của Nạp Khê tộc không ở gần tộc chính mà cách một khoảng xa, nhánh cũng phân bổ xung quanh dòng chính, người trẻ tuổi dòng thứ có thể tới dòng chính là một niềm vinh dự lớn, nhưng phần vinh dự này rất khó có, dù sao huyết mạch của dòng thứ cũng không thuần, phương diện tư chất thiên phú kém hơn rất nhiều, trừ phi là mầm non đặc biệt tốt, nếu không thì không có tư cách tới dòng chính, huyết mạch dòng thứ tới dòng chính cũng không nhiều, chỉ tẻ lẻ vài người.

Ngọc Liên có thể tới dòng chính là may mắn của nàng ta, nhưng lại không nắm tốt số phận trong tay mình.


Vừa đi Khúc Lam Y vừa giải thích mối quan hệ giữa dòng chính và dòng thứ Nạp Khê tộc cho Vân Phong nghe, “Mặc dù ta gần như không qua lại với người dòng thứ, nhưng ta biết để vào được dòng chính thì huyết mạch ở dòng nhánh không dễ dàng tý nào, trong huyết mạch dòng chính, dòng thứ dù có tốt ra sao cũng chỉ là bậc thứ, vì thế huyết mạch dòng thứ chắc chắn sẽ liều mạng tu luyện.”
“Như vậy thì mối quan hệ của Ngọc Liên ở dòng chính không tồi, nàng cũng có tư chất.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y khẽ hừ.

“Cũng chính vì thế mà nàng ta mới không tự nhìn rõ được bản thân.”
“Trong dòng nhánh, địa vị của Ngọc Liên rất cáo, tộc trưởng dòng thứ rất kiêu ngạo vì nàng ta, nàng ta bị trục xuất khỏi Nạp Khê tộc, dòng thứ của nàng ta chắc chắn sẽ bị dòng khác nhạo báng.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y nhíu mày, “Đây là điều hiển nhiên, cạnh tranh giữa các dòng nhánh với nhau rất quyết liệt.”
Vân Phong thở dài, Đại gia tộc thực đúng là mâu thuẫn sâu sắc, ngoài mặt Nạp Khê tộc trông có vẻ tốt, ít nhất nàng không thấy được những cuộc đấu đá nhau nghiêm trọng, nhưng bây giờ nói về các dòng nhánh nàng mới hiểu toàn cảnh, xem ra mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ.


“Lần này ta không tính để lộ thân phận, có vài chuyện âm thầm mới có thể thấy được mọi thứ.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong đồng ý, dòng thứ có ý đồ khác hay không vẫn chưa thể kết luận được, Lam Y vẫn cần phải tin tưởng họ, hy vọng sự tin tưởng này sẽ không bị cô phụ.


Chưa tới một ngày hai người đã tới được chi của Ngọc Liên, hai người đeo mặt nạ Thiên Ảnh, biến thành hai gương mặt bình thường, quy mô dòng thứ kém xa dòng chính, nhưng số lượng người không hề ít, theo như Khúc Lam Y biết mỗi chi có tới không dưới mấy trăm người.


Hai người bước vào khu vực của dòng thứ, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, dù sao đây cũng là khu vực của Nạp Khê tộc, có thể đi lại ở trong chắc chắn là người trong tộc.

Vừa vào trong, một loạt những cảm xúc không rõ kéo tới, kèm theo đó là những cách nói oán hận nhằm vào Vân Phong.


“Ngọc Liên bị trục xuất khỏi Nạp Khê tộc làm chúng ta bị các chi khác giễu cợt, thực là nhục nhã.

Mọi thứ đều là tại Vân Phong kia.”
“Nếu không phải tại nàng ta, Ngọc Liên rất có thể là hôn thê của Thiếu Chủ, đều tại Vân Phong kia nhảy ra, chưa kể cướp mất Thiếu Chủ, còn hại Ngọc Liên tới như thế.”
Lời nói như thế bay đầy trời đất, Vân Phong không ngờ oán niệm của dòng thứ này với nàng lại nặng tới như thế, Khúc Lam Y nghe thấy thì nhăn nhó mặt mày, “Ngọc Liên kia hình thành nên cái tính kiểu đó chính là tại chỗ này.”
“Thôi, bọn họ thể nào chẳng bảo vệ người của mình, không sao đâu.” Vân Phong lạnh nhạt, dù có nói khó nghe hơn nàng cũng không thấy gì, sự thật ra sao có nói với đám người này cũng vô dụng.


Khúc Lam Y không thể nào nhịn được nữa, Ngọc Liên khiến hắn thấy rất ghê tởm, không ngờ dòng thứ này lại vu oan cho nữ nhân hắn yêu.

Bọn chúng dám nói tiểu Phong Phong là xen ngang hắn và Ngọc Liên.


“Đừng để ý.” Vân Phong mỉm cười, cầm lấy tay Khúc Lam Y, “Ta chỉ quan tâm tới ánh nhìn của chàng, những người khác không liên quan gì tới ta.”

Bình Luận (0)
Comment