Edit: Mavis Clay
“Ha ha ha ha ha ha ha ha! Vân Phong, ngươi không cứu được nó đâu.” Ngọc Liên đắc chí cười to, bàn tay siết rất rất chặt.
Cơ thể Tiểu Hoả nhanh chóng phình to thêm, đạt tới cực hạn.
“Grào! Nữ nhân chết tiệt, có chết bản đại gia cũng kéo theo ngươi!” Hoả Vân Lang gầm lên, mở to miệng, nhiệt độ nóng rực nhanh chóng toả ra, tạt thẳng lên mặt Ngọc Liên.
“A!” Nàng ta hét lên thảm thiết, không tránh được ngọn lửa, gương mặt gần như bị phá huỷ hoàn toàn.
“Aaaaa!” Ngọc Liên ôm lấy gương mặt bị thương của mình, ánh mắt nhuộm đầy sát khí.
Ám Nguyên Tố tàn nhẫn chui vào cơ thể Tiểu Hoả, “Súc sinh, chết đi!”
“Tiểu Hoả!” Vân Phong kêu lên, vừa rồi nàng đã cố gắng kéo Tiểu Hoả về lại nhẫn khế ước nhưng không thể.
Không kéo nó về được, Vân Phong cũng không dám tuỳ tiện tấn công, càng không thể dùng nguyên tố dung hợp.
Nàng nghiến răng tung dải Tinh Thần Lực ra đánh lên người Ngọc Liên.
Vân Phong tấn công rất nhanh, nhưng có nhanh thế nào cũng không bì kịp tốc độ Ám Nguyên Tố làm phình cơ thể Vân Lang.
“Tiểu Hoả ca ca, không!” Yêu Yêu gào lên, chợt thấy Hoả Vân Lang đã phình tới mức hết cỡ rồi nổ tung.
“Grào!” Tiếng sói rú lên như vào thời khắc cuối cùng, một ngọn lửa bùng lên, xen lẫn Ám Nguyên tố nồng nặc toả ra xung quanh.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Ngọc Liên điên cuồng cười lên bên trong, tiếng cười khiến lòng người lạnh lẽo.
Trái tim Vân Phong đau nhói.
Cảm giác đau đớn từ trong lòng bắt đầu lan ra, khiến mắt nàng đau xót, thậm chí còn hơi ướt, nàng không chút do dự xông vào đống đỏ đen hỗn độn, “Tiểu hoả, trả lời ta! Tiểu Hoả!”
Không có tiếng đáp của Hoả Vân Lang, trước mắt Vân Phong chỉ là mớ màu sắc hỗn loạn.
Bàn tay siết chặt lại, đôi mắt Vân Phong đỏ ngầu.
Ánh mắt khoá lên Ngọc Liên vẫn còn đang ngông cuồng.
“Ta giết ngươi!” Vân Phong thét lên, không chút do dự lao tới, hai tay đan lại với nhau, năm màu nguyên tố bị nàng ép lại với nhau, phát ra tiếng kêu to lớn.
“Con người, trả mạng đi!” Bốn ma thú khế ước như nổi điên, một người đồng đội thân thiết của họ đã rời đi.
“Ha ha ha ha ha! Các ngươi không giết được ta đâu.” Ngọc Liên đột nhiên cười lên điên cuồng, bàn tay động vào hư không, một khe hở không gian nhanh chóng xuất hiện, nàng ta nhánh chóng nhảy vào đó.
Gương mặt bị ngọn lửa thiêu cháy vẫn treo nụ cười hài lòng, “Vân Phong, lần này mặc dù không tạo thành thương tổn gì cho ngươi, nhưng ta cũng không bị thịt.
Sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau, khi đó chính là ngày chết của ngươi.”
Ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, năm hệ dung hợp trong tay nàng đã xong, lòng bàn tay bị lực nguyên tố xé rách thành mấy vệt vết thương, máu tí tách chảy xuống theo kẽ tay, nhưng nàng không hề quan tâm chút nào.
Bàn tay nàng cung lên, năm hệ dung hợp bay về phía Ngọc Liên, nàng ta cười to, “Ngươi không giết được ta đâu! Ha ha ha ha!” Khe nứt không gian chủ chút nữa là sẽ đóng lại, quả cầu nguyên tố của Vân Phong không thể tới được.
Nhưng một bóng người đột nhiên lao tới, Lam Dực mở cả bốn cánh, như tia chớp lao lại gần, gương mặt lạnh như băng.
Bốn chiếc cánh tăng sức vỗ, đẩy dòng khí màu xanh lục về phía quả cầu của Vân Phong, quả cầu lập tức được gia tăng tốc độ bay vụt về phía trước.
“Cái gì?” Ngọc Liên thấy quả cầu tăng tốc lao về phía mình, vội vàng phất tay đóng lại khe nứt không gian, nhưng quả cầu nguyên tố vẫn nhanh chóng xông vào, tiếp cận với khe nứt không gian.
“Nổ!” Vân Phong quát khẽ, chỉ nghe trong không khí vang lên một tiếng trầm đục, toàn bộ không gian rung động vài đợt.
“Nàng ta chết chưa?” Yêu Yêu đỏ mắt nói, Vân Phong rũ mắt, “Cho dù không chết thì cũng nửa tàn phế.”
“Chủ nhân…” Lam Dực lên tiếng, Vân Phong lập tức xoay lại nhìn mỡ hỗn độn dưới đất, Tiểu Hoả là ma thú hệ hoả đầu tiên mà nàng khế ước, là người làm bạn lâu nhất với nàng, vẻ ngoài của nó chỉ là một tiểu thiếu niên, nhưng điệu bộ nói chuyện cứ như là một ông lão, lần nào nó cũng bảo vệ nàng, Tiểu Hoả…
“Tiểu Phong, tay của ngươi.” Yêu Yêu nghẹn ngào thốt lên, cảm giác mát lạnh từ tay Vân Phong lan tới, lúc này nàng mới cúi xuống nhìn tay mình, da nàng rách tơi tả, vết thương do dung hợp năm loại nguyên tố tạo ra rất ghê gớm, nàng sững sờ nhìn nó, thì ra là tay nàng bị thương, nhưng tại sao nàng không thây đau đớn gì cả?
Ba ma thú khế ước còn lại im lặng, Hoả Vân Lang nổ tung không để lại chút dấu vết nào cả, cho dù muốn cứu vãn cũng không có manh mối mà tìm…”
“Là lỗi của ta.” Ngón tay Vân Phong co lại, làm động tới vết thương máu thịt nhầy nhụa, nhìn dòng máu chảy xuống từ tay, nàng cảm thấy mình thật vô dụng.
“Không phải là lỗi của chủ nhân, Hoả huynh có chết… cũng không tiếc điều gì.” Lam Dực nói, “Thân là ma thú khế ước của Triệu Hồi Sư, chúng ta đều có tư tưởng tự giác hy sinh vì Triệu Hồi Sư.”
Vân Phong đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt của bốn ma thú khế ước khiến nàng thẫn thờ.
Tự giác ngộ hy sinh cho Triệu Hồi Sư?
“Theo lý thuyết chỉ có khế ước ma thú chủ tớ mới có tinh thần như thế, khế ước của chúng ta tuy rằng là bình đẳng, nhưng tiểu Vân Phong là chủ nhân của chúng ta, chúng ta đều cảm thấy rất may mắn, dù có phải bỏ mạng vì ngươi cũng cam nguyện.” Hoa tỷ thấp giọng nói, hốc mắt Vân Phong đau xót, gương mặt Yêu Yêu giàn giụa nước mắt, “Tiểu Hoả ca ca… Tiểu Hoả ca ca cũng nghĩ thế, nhất định là nghĩ như thế…”
“Triệu Hồi Sư sẽ không đau lòng với cái chết của ma thú, Triệu Hồi Sư làm nhiều điều như thế cho ma thú chỉ có mỗi ngươi thôi.” Nhị Lôi nói, thở dài thườn thượt, “Ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi, nếu như mỗi khi gặp nguy hiểm liên luỵ tới Triệu Hồi Sư, ma thú sẽ có tự giác của chính mình.”
“Bước lên con đường Triệu Hồi Sư này ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tình huống thế này, ma thú khế ước rồi sẽ tới lúc rời khỏi ngươi.” Nhị Lôi nói, nhìn thẳng vào mắt Vân Phong, “Ma thú khác với con người, một khi đã khẳng định một ai, nó đều có thể hy sinh tất cả.”
“Hại chết Tiểu Hoả không phải là Tiểu Phong, là nữ nhân chết tiệt kia.
Là Huyết Hồn!” Yêu Yêu hét lên, Vân Phong nắm chặt tay, vết thương lại toạc ra, dòng máu đỏ tươi thấm ra từ tay nàng, “Ngọc Liên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Huyết Hồn, Vân Phong ta thề, phải khiến cho các ngươi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.”
“Con Hoả Vân Lang kia còn chưa chết, các ngươi thương tâm gì dữ thế?” Một giọng nói vang lên, sau đó không gian hơi chấn động, A Lạc xuất hiện trước mắt Vân Phong, nàng nghe vậy sửng sốt.
Chưa chết?
“Cơ thể của nó không có ở đây, sao lại…” Vân Phong kinh ngạc nhìn A Lạc, hắn nhăn nhó, “Cho dù cơ thể không ở đây, nhưng khế ước giữa ngươi và nó đã giải trừ chưa?”
Bốn ma thú khế ước đồng loạt nhìn về phía Vân Phong, nàng ngẩn người, khế ước… khế ước giữa nàng và Tiểu Hoả… nó vẫn còn.
Vẫn chưa bị giải trừ.
Nàng và Tiểu Hoả là khế ước chủ tớ, nếu khế ước bị giải, ma thú mà chết thì nàng cũng sẽ bị thương.
Vẫn còn nhẫn khế ước.
Vân Phong đột nhiên lấy nhẫn khế ước ra, chiếc nhẫn hệ hoả vẫn còn.
“Tiểu Hoả ca ca còn sống, huynh ấy chưa chết!” Yêu Yêu reo lên.
“Nhẫn khế ước vẫn còn, Hoả huynh không sao…” Lam Dực thở phào, “Thật không thể tin nổi… Đại nhân, cơ thể của Hoả huynh đã không còn, sao huynh ấy… lại còn sống vậy?”
Huyễn thú A Lạc khẽ nhíu mày, “Con Hoả Vân Lang kia vốn là ma thú biến dị, trong cơ thể có Ám Nguyên Tố, Ám Nguyên Tố vừa rồi không ngừng chui vào cơ thể khiến Ám Nguyên tố của hắn bị kích thích, tiện thể… đánh thức một số thứ ở trong.”
“Thứ ở trong?” Vân Phong nhíu mày, Tiểu Hoả thực sự rất đặc biệt, trong cơ thể có tới hai loại nguyên tố hoả và ám, cũng là ma thú duy nhất có thể hiểu được lời Nhục Cầu nói.
“Trong cơ thể con Hoả Vân Lang này có sức mạnh của tiên sinh.” Lời nói của Huyễn thú A Lạc làm ai nấy sửng sốt.
Ngay cả Vân Phong cũng giật mình.
Tiên sinh mà A Lạc nói chính là Huyễn Thú Thổ Hệ.
“Sức mạnh của tiên sinh rất bí ẩn, nếu không phải nhờ lần này ta cũng không phát hiện ra được.” A Lạc nhìn về phía Vân Phong, xem ra tiên sinh thực sự đặt hy vọng trên người nàng, nếu không đã chẳng chuẩn bị sớm tới như thế.
Vị lão giả kia nói đã từng gặp nàng ở Mê Vụ Sâm Lâm, chính là lúc nàng khế ước với Tiểu Hoả.
Chẳng lẽ vào lúc đó, Huyễn Thú Thổ Hệ đã đưa sức mạnh vào cơ thể Tiểu Hoả, cùn nhờ thế mà hắn mới có thể hiểu được Nhục Cầu nói gì?
“Hệ thổ đại diện cho nguồn gốc của sự sống, Huyễn Thú Thổ Hệ… có sức mạnh luân hồi chuyển kiếp.” Hoa tỷ nói, đôi mắt lục thoáng qua một tia sáng, “Nói như vậy, cậu nhóc mặc dù đã bị huỷ cơ thể, nhưng thú hồn của nó vẫn còn.
Ma thú chết theo lý thì không thể sống lại, cho dù có thú hồn cũng chẳng làm được gì, vậy mà… Huyễn Thú Thổ Hệ lại có thể khiến ma thú sống lại.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Yêu Yêu mừng rỡ nấc lên, các ma thú khác nghe vậy mới thở phào, Vân Phong nhìn chiếc nhẫn khế ước màu đỏ, “Tiểu Hoả… ở trong nhẫn khế ước?”
Huyễn thú A Lạc gật đầu, “Đúng thế, sức mạnh của tiên sinh giúp hắn có cơ hội để hồi sinh, chỉ cần chờ đợi, hắn sẽ lần nữa phá kén, chỉ là ngươi không được sử dụng Hoả Nguyên Tố nữa, hắn hồi sinh cần Hoả Nguyên Tố trong cơ thể ngươi chống đỡ.”
“Hiểu rồi!” Vân Phong gật đầu, đặt nhẫn khế ước hệ hoả trong lòng bàn tay, tinh thần sa sút vừa rồi đã biến mất, chỉ cần Tiểu Hoả không sao là tốt rồi… Chỉ cần hắn vẫn không sao.
“Tiên sinh đối xử với ngươi thật đặc biệt, so với sự tính toán sâu xa của tiên sinh, ta còn kém rất xa.” A Lạc lẩm bẩm nhìn Vân Phong, “Đợi khi Hoả Vân Lang kia sống lại, Vân Phong, ngươi đừng cô phụ kỳ vọng của tiên sinh.”
“Nghĩa là sao?” Vân Phong nghi hoặc, Huyễn thú A Lạc nhướng mày, “Ta sẽ không nói gì nữa đâu, ngươi cũng đừng hỏi nữa.” Không gian chấn động, A Lạc biến mất.
Vân Phong suy tư nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, khi hồi sinh đừng làm cô phụ kỳ vọng của tiên sinh với mình, những lời này nghĩa là sao? Sau khi Tiểu Hoả sống lại sẽ có thay đổi gì sao?
“Tiểu Vân Phong, lần này ngươi có thể yên tâm rồi.” Hoa tỷ mỉm cười nói, Nhị Lỗi gãi đầu, “Năng lực của Huyễn Thú nghịch thiên thật… con bà nó, ma thú chết rồi mà cũng có thể hồi sinh lại được.”
“Huyễn thú hệ thổ có thể nắm quyền sống chết của ma thú trong tay.” Lam Dực lẩm bẩm, “Chúng ta không hiểu biết nhiều về ma thú, nhưng thi thoảng để lộ năng lực cũng đủ thấy được năng lực của họ không hề tầm thường chút nào.”
“Tiểu Hoả ca ca không sao là tốt rồi.” Yêu Yêu nói, đôi mắt long lanh nhìn Vân Phong, “Tiểu Phong, chúng ta chờ Tiểu Hoả ca ca sống lại là tốt rồi.”
Vân Phong giương khoé môi, cảm giác như mây mù tan sau mưa, “Hiển nhiên rồi, để nó nghỉ ngơi cho tốt đi, rồi sẽ có ngày chúng ta gặp lại.”
“Nữ nhân chết tiệt kia mà biết cậu bé con vẫn chưa chết chắc chắn sẽ tức điên mất thôi.” Hoa tỷ miết gương mặt của mình, “Nếu nguyên tố dung hợp của tiểu Vân Phong khiến nàng ta bị thương thì tốt quá rồi.”
“Mặt của nàng ta đã bị huỷ, nếu như cơ thể trở nên tàn phế thật đúng là vui gấp bội.” Lam Dực lạnh lùng nói, Yêu Yêu gật đầu, “Đúng thế!”
Vân Phong cười lạnh, “Nàng ta tốn công tốn sức như thế, cuối cùng lại tạo nên một cơ hội mới có lợi cho ta, Tiểu Hoả phải lột xác trùng sinh, sau này nên “cảm tạ” nàng ta thật tốt mới đúng.”
Các ma thú khế ước cười khẩy, trong lòng nổi lên sát ý, nếu lần sau gặp lại, bọn họ chắc chắn sẽ “cảm tạ” thật tốt.
Không khí hơi rung lên, một khe nứt tách ra, một bóng người nhếch nhác từ trong lảo đảo bước ra, mất thăng bằng ngã xuống đất, đôi chân chậm rãi bước tới trước mặt Ngọc Liên đang thở hồng hộc nằm dưới đất, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng kia đang cúi xuống nhìn ả.
“Bảo ngươi đi làm nhiễu Minh Trưởng Trì, ngươi đã làm gì thế?”
Ngọc Liên khốn đốn đứng dậy, gương mặt bị ngọn lửa thiêu rụi trông dỡ tợn khác thường, gương mặt này gần như đã hoàn toàn bị phá huỷ, áo choàng trên người nát như tương, cơ thể chằn chịt vết thương sâu, một chân của nàng ta đã bị mất một nửa.
“Ta muốn giết nàng ta! Giết nàng ta!” Ngọc Liên tức giận gào thét, âm thanh khàn khàn khó nghe, người đứng trước mặt nàng ta nhìn xuống cười lạnh, “Đây chính là cái giá mà ngươi phải trả, mùi vị nguyên tố dung hợp thế nào?”
Ánh mắt Ngọc Liên tràn ngập điên cuồng, “Vân Phong! Ta phải giết ngươi! Giết chết ngươi! Ha ha ha ha, ta đã giết ma thú khế ước của nàng ta rồi! Ha ha ha ha!”
“Hừ, nhưng nàng ta có tới năm ma thú khế ước lận, ngươi giết một con mà cũng muốn kể công?”
Ngọc Liên sững người, ánh mắt đờ đẫn nhìn người kia, đôi mắt người kia lạnh băng, “Ngươi vẫn còn hữu dụng với Huyết Hồn, chưa chết được đâu.” Người kia chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay lạnh lẽo vuốt gương mặt đã bị huỷ của Ngọc Liên, “Trong lòng vẫn hận Vân Phong đúng không, vậy thì hãy giữ lại lòng hận thù này cho thật tốt, để giết nàng ta ngươi có tình nguyện dâng lên mọi thứ không?”
“Tình nguyện! Chỉ cần có thể giết được ả!”
“Ha ha ha ha ha!” Tiếng cười vang lên quỷ dị, sau đó lạnh lẽo thu lại, “Không tồi, ngươi là một tài năng đáng được bồi dưỡng, Huyết Hồn sẽ cho ngươi sức mạnh, chỉ cần ngươi nghe lời, rồi sẽ có một ngày ngươi nắm được mạng Vân Phong trong tay.”
Ánh mắt Ngọc Liên tràn ngập sát ý, chỉ cần có thể giết chết Vân Phong, làm gì nàng ta cũng tình nguyện.
Ả muốn Vân Phong phải chết trong tay mình, muốn giẫm đạp Vân Phong dưới chân.
Nếu ngọc Liên biết những gì mình làm hôm nay chỉ để lót đường cho Vân Phong, huỷ đi gương mặt không thể giết được Tiểu Hoả mà còn giúp nó cải tạo, gia tăng sức mạnh cho Vân Phong, có lẽ nàng ta sẽ hận tới mức tức chết mình.
Lúc người Nạp Khê chạy tới, Ngọc Liên đã chạy mất, Minh Tưởng Trì chưa hề bị quấy nhiễu, Vân Phong và các ma thú khế ước đã trở lại ngoài Minh Tưởng Trì.
Khúc Lam Y vội vã chạy tới, khi thấy bàn tay của Vân Phong thì tối tăm mặt mũi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của hắn trầm thấp, Vân Phong mỉm cười, “Không có gì.”
“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y quát khẽ, Quang Nguyên Tố thận trọng chữa tay cho nàng, nàng chỉ im lặng, nàng muốn đích thân giải quyết chuyện Ngọc Liên.
Dùng tay của mình lấy mạng của nàng ta.
“Các ngươi cũng không chịu nói sao?” Khúc Lam Y nhìn về phía đám ma thú khế ước, bọn chúng cũng không nói gì, Khúc Lam Y nhíu mày, “Sao không thấy Hoả Vân Lang đâu?”
Đám ma thú nhìn nhau, đồng loạt im lặng, Vân Phong lẳng lặng nói, “Ta bảo Tiểu Hoả đi làm chuyện khác rồi, trong thời gian ngắn nó sẽ không quay lại được.”
Khúc Lam Y nhìn nàng chằm chằm, quỳ một chân xuống, “Không nói thật thì nghĩ ta không biết gì? Người Nạp Khê tộc chết là do Ám Nguyên Tố, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đây không phải là lần đầu tiên ta thấy thủ pháp kiểu đó.”
Vân Phong hơi mím môi không nói gì, Khúc Lam Y không khỏi thở dài, “Người Huyết Hồn có thể vào lãnh thổ Nạp Khê tộc lại không nói ai biết, người Huyết Hồn này ta có thể đoán được là ai rồi, Ngọc Liên đúng không?”
Ánh mắt Vân Phong hơi giật mình, Khúc Lam Y thấp giọng nói, “Không khó để đoán nàng ta sẽ gia nhập Huyết Hồn, lúc trước trục xuất ra khỏi Nạp Khê tộc ta vốn cũng không muốn để ả sống, chỉ tiếc đã tới trễ chưa thành công được.”
Vân Phong ngạc nhiên, lúc đầu lam Y đã có suy nghĩ này? Khúc Lam Y thở dài, “Lão đầu không giết nàng ta là do còn lòng thương hại, nhưng trong mắt ta, nàng ta không thể không chết.
Nếu ả không chết, sớm muộn gì cũng sẽ thành hoạ lớn, bây giờ nhìn lại rất giống với suy nghĩ ban đầu của ta.”
“Đúng là nàng ta, nàng ta đã gia nhập Huyết Hồn, mục đích là để giết ta.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y nhíu mày, “Bây giờ đã không còn bất cứ lý do gì để giữ mạng ả lại cả, gia nhập Huyết Hồn, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Vân Phong im lặng, Khúc Lam Y nhìn gương mặt đang suy tư của nàng, nhỏ giọng nói, “Chuyện của Ngọc Liên ta cũng có liên quan, nếu không phải vì ta, ả đã không ghét nàng như thế.”
Vân Phong lắc đầu, “Đây là vấn đề cá nhân của nàng ta, không liên quan tới chàng.”
Khúc Lam Y thở dài, “Nàng không nói cho ta biết là ả, muốn tự tay giải quyết sao?”
Vân Phong mím môi, “Ừ, thật sự ta muốn như thế.”
“Nếu nàng đã muốn như vậy thì ta sẽ không chúng tay, nhưng nếu ả làm hại tới nàng, ta nhất định sẽ không đứng nhìn.”
Ánh mắt hai người đối với nhau, Khúc Lam Y lắc đầu bất đắc dĩ, hắn hết cách với Vân Phong rồi, thực sự là không còn cách nào nữa.
“Hiên Dật và Bặc Nguyên Di sinh sao rồi? Chàng tới đây hai người họ không làm gì bất thường chứ?” Vân Phong hơi lo lắng, đây là lúc Nạp Khê tộc khá loạn, nếu Hiên gia hay Bặc Nguyên gia thừa cơ hành động, nhất là hai người kia thì khá rắc rối.
“Trước khi ta tới đây, lão đầu đã gọi người hai nhà kia đi rồi, nói là phòng ngừa ngộ nhỡ, thực ra là đặt đám người kia dưới tầm mắt của mình.” Mắt Khúc Lam Y hơi loé lên, “lão đầu cố chấp cự tuyệt, bọn họ không thể xuống tay được, nếu cương quyết với quan hệ Nạp Khê tộc, bọn họ sẽ không được tốt lành gì.” Khúc Lam Y cười lạnh, “Có lẽ nên hướng dẫn Huyết Hồn tới hai nhà kia làm khách, có lẽ họ sẽ thay đổi chủ ý.”
Vân Phong cười khan, thật chỉ có Khúc Lam Y mới nghĩ tới ý tưởng đó.
“Coong coong coong coong!” Trong Minh Tưởng Trì đột nhiên toả ra sóng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, sắc mặt Vân Phong và Khúc Lam Y căng thẳng, hai người thẳng người, “Ầm!” Một tiếng nổ cường đại phát ra, sức mạnh linh hồn từ trong Minh Tưởng Trì khuếch tán, trái tim Vân Phong và Khúc Lam Y rung lên, là lực linh hồn của Vân Khải.
Sau khi sức mạnh khuếch tán cường đại rút về, Minh Tưởng Trì êm ả lại như cũ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, “Vào đi.” Giọng nói hơi mỏi mệt của các trưởng giả vang lên, đầu Vân Phong hơi run lên, cùng Khúc Lam Y nhanh chóng tiến vào.
Các vị trưởng giả đợi ở trong, sắc mặt có chút mệt mỏi, khi thấy Vân Phong và Khúc Lam Y, các vị trưởng giả như đang nghĩ điều gì đó, “Nếu không phải đích thân nhìn thấy, thật khó tưởng tượng được hắn lại có sức mạnh linh hồn mạnh mẽ tới như thế.”
Vẻ mặt các vị trưởng giả hiện lên sự kinh sợ, “Vân gia… không đơn giản chút nào, trước đây là do chúng ta nông cạn rồi.”
“Các vị trưởng giả đừng nói thế, Tứ Đại Gia Tộc đều có chỗ đặc biệt cả mà.” Vân Phong nói, các vị trưởng giả cười lớn, “Mấy người chúng ta đã già rồi, Nạp Khê tộc ra sao chúng ta sẽ không nhúng tay nữa, tất cả hãy để đám thanh thiếu niên mấy đứa đi.”
Khúc Lam Y trịnh trọng nói, “Trưởng giả yên tâm.”
“Ừ!” Các vị trưởng giả gật đầu, vung tay lên, vách tường minh Tưởng Trì mở ra, Phong Thanh Huyền uể oải bước ra ngoài, Vân Phong vội vàng tiến lên, “Sư tôn, người thấy thế nào?”
Phong Thanh Huyền cười, “Vi sư ổn, đưa nhị ca của con ra ngoài đi.”
Vân Phong gật đầu, “Lam Y, làm phiền chàng, ta không tiện vào Minh Tưởng Trì.”
Khúc Lam Y gật đầu cất bước đi vào trong, đưa Vân Khải đang ngủ say ra ngoài, năng lượng trong cơ thể Vân Khải đã hoàn toàn hồi phục, khác với trước đây ở chỗ hắn không còn là Chiến sĩ tầm thường nữa, trải qua sự điều chỉnh lần này, sức mạnh linh hồn cường đại đã được kích thích, dung hợp tốt hơn với cơ thể hắn, sức mạnh mạnh mẽ này có thể tuỳ ý hắn khống chế, thực lực của hắn sau khi tỉnh lại cũng sẽ tăng trưởng nhanh như gió.
“Đồ đệ, tiểu tử này phải cần tịnh dưỡng vài ngày mới tỉnh lại được.” Phong Thanh Huyền nói, Vân Phong gật đầu, đỡ lấy ông, “Sư tôn cũng đi nghỉ đi, người đã rất lao lực vì chuyện nhị ca rồi, còn các vị trưởng giả nữa, vãn bối vô cùng cảm kích.”
“Khách khí với họ làm gì, đồ đệ con đừng làm mất mặt vi sư.” Phong Thanh Huyền nói, các vị trưởng giả cười rộ lên, “Phong huynh có đồ đệ như thế này, thật là đáng hâm mộ, được rồi, các ngươi mau trở lại trong tộc đi, chúng ta cũng cần phải đi nghỉ ngơi.”
“Vậy chúng ta trở lại trong tộc trước, các vị trưởng giả hãy đi nghỉ đi.” Khúc Lam Y nói, dùng Tinh Thần Lực đỡ lấy Vân Khải rồi dẫn Vân Phong và Phong Thanh Huyền trở lại tộc, trên đường trở về Phong Thanh Huyền nhìn thấy dấu vết chiến đấu, khẽ nhíu mày, “Đồ đệ, Nạp Khê tộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vân Phong và Khúc Lam Y đưa mắt nhìn nhau, không muốn để sư tôn lo lắng tới điều này, “Không có gì đâu Phong tiền bối, chỉ là mấy con nhãi tôm nhãi tép thôi.”
Phong Thanh Huyền nhíu mày nhìn sang Vân Phong, nàng cười tươi tắn, “Đúng thế, đồ đệ có thể giải quyết được hết bọn chúng.”
Phong Thanh Huyền hiểu được gì đó, “Cũng được, vi sư không quan tâm nữa.”
Mọi người trở lại tộc, Phong Thanh Huyền được bố trí ở một nơi cực kỳ yên tĩnh để tu luyện, Vân Khải được đưa tới viện Khúc Lam Y để tĩnh dưỡng, hiện giờ trong Nạp Khê tộc đang lọt vào khủng hoảng, không ai ngờ tới được rằng Huyết Hồn lại xông vào sâu như thế, mặc dù thương vong không nhiều, nhưng đã chứng tỏ Nạp Khê tộc không còn kiên cố như trước nữa.
Mặc dù Vân Phong muốn tự tay giải quyết Ngọc Liên, nhưng Khúc Lam Y cho rằng phải để cho người trong tộc biết việc làm của Ngọc Liên, để Nạp Khê tộc yên ổn lại, đồng thời để người trong tộc nhìn rõ tính chất của ả ta, hơn nữa cũng có thể giảm bớt chỉ trích với Vân Phong.
Vân Phong gật đầu đồng ý, giải quyết Ngọc Liên với nàng không những không ảnh hưởng mà còn giúp Nạp Khê tộc ổn định nhân tâm.
Những lời bàn tán là những người suy nghĩ không đúng trong chuyện của Ngọc Liên.
Sau khi sự thực được công bố, toàn thể Nạp Khê tộc xôn xao, Ngọc Liên gia nhập Huyết Hồn cũng đồng nghĩ với việc nàng đã hoàn toàn phản bội lại Nạp Khê tộc.
Những lòng thương hại trước giờ của người trong tộc với Ngọc Liên lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngộ, dòng thứ của Ngọc Liên cũng chịu đả kích lớn chưa từng có, cũng may Tộc trưởng Nạp Khê tộc ra mặt trấn an mới khiến tình hình ổn định trở lại.
Tới đây, cả tộc đều đả biết về Huyết Hồn, cuối cùng cũng hiểu Nạp Khê tộc liên hiệp với Vân gia là sự tất yếu, những lời bất mãn với Vân Phong cũng đã không còn, những lời chất vấn với Khúc Lam Y và Tộc trưởng Nạp Khê đã biến mất.
Sau khi Hiên gia và Bặc Nguyên gia biết được tình hình ở Nạp Khê tộc, tâm trạng có chút phức tạp, Vân gia và Nạp Khê tộc đã bắt buộc phải liên hiệp, bọn họ rốt cuộc có nên liên hiệp hay không, thật là đắn do.
Với Minh Tưởng Trì, hai nhà này đã hiểu là mình si tâm vọng tưởng, Nạp Khê tộc chắc chắn sẽ không nhượng bộ, bọn họ uy hiếp cũng chẳng có nghĩa lý gì, khích bác từ bên trong thì đã không còn hiệu quả, ngược lại còn khiến họ càng thêm đoàn kết, nghĩ tới đây hai nhà kia không khỏi có chút buồn bực.
Nạo Khê tộc bày ra tư thái ngươi muốn gì khiến hai nhà càng thêm hoang mang, Nạp Khê tộc không hề hao tổn chút nào không phải là chuyện duy nhất, vì thế hai nhà quyết định trở về, tính toán lại.
Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh khi biết phải rời khỏi Nạp Khê tộc thì trái tim không khỏi xôn xao, bọn họ vẫn chưa vào được Minh Tưởng Trì, tuy nhiên bây giờ đi thăm dò Vân Khải thì không phải là việc khó.
Đêm khuya yên tĩnh, hai người tiến về phía viện của Khúc Lam Y, lúc này hắn và Vân Phong đang ở chỗ khác, hai người thoát được tai mắt của cả Nạp Khê tộc.
“Thấy được Vân Khải là hiểu được phần nào tác dụng của Minh Tưởng Trì.” Bặc Nguyên Di Sinh nhỏ giọng nói, hiên Dật đẩy mắt kính, “Di Sinh, ta cảnh báo trước, đừng làm chuyện ngươi không nên làm.”
Bặc Nguyên Di Sinh cười ha ha, trong mắt xẹt qua tia ám quang, “Ngươi yên tâm, chuyện không nên làm ta tuyệt đối sẽ không làm, nhưng mà có chuyện ta không thể dễ dàng bỏ qua.”