Thiên Thần Bóng Tối (Dark Angel)

Chương 4

Làm sao nàng lại cảm thấy phiền muộn và thất vọng đến thế? Nàng không buồn, Jennifer tự nói chắc chắn với bản thân vào buổi sáng ngaỳ hôm sau. Chẳng qua do nàng vẫn còn quá mệt mỏi đấy thôi. Phòng tiếp khách ở tầng dưới ngập tràn những hoa, một nửa là dành cho nàng và một nửa là của Samantha. Nhưng mặc dù tất cả những sôi động, kích thích đã xảy ra từ hôm qua, Sam vẫn sôi lên vì hào hứng và thích thú như cũ.

-“Jenny ơi, Chị xem bao nhiêu là hoa các quý ông gửi đến tặng chúng ta này!” cô nói, vòng tay cô trải rộng ra hết cỡ như thể cô đang xoay mình theo một điệu vũ ở trong khu vườn vậy.-“Em phải thú nhận là, một số trong đó em không tài nào nhớ nổi mặt nữa. Thật là tuyệt vời làm sao, cái cách mà những quý ngài thường gửi hoa đến cho chúng ta sau buổi ra mắt xã hội ấy! Nhưng ít nhất thì họ cũng nên đến để xác thực lại lòng ngưỡng mộ của mình chứ, phải vậy không chị?”

-“Ừ , phải” Jennifer chạm nhẹ ngón tay lên 1 chiếc lá trong lẵng hoa lớn nhất. Nàng cảm thấy dường như muốn khóc 1 chút và cũng chẳng thể hiểu nổi- hay là tha thứ cho bản thân mình. Nàng có đầy đủ mọi lý do để vui sướng, hạnh phúc một cách vẻ vang. Buổi tối thật là một thành công tuyệt vời cho cả hai người bọn họ. Dường như các suất nhảy không bao giờ đủ để họ có thể gật đầu đáp ứng với tất cả các quý ông đã mời bọn họ.

-“Ví dụ như lẵng hoa này” Samantha cười.-“Ngài Kersey nhất định đã phải yêu cầu lẵng hoa lớn nhất mà cửa hàng hoa có thể cung cấp được. Chị hẳn phải thích mê ly. Hai người trông thật rực rỡ và xứng đôi vô cùng, chị Jenny. Tất cả mọi người đều nói như vậy, và ai ai cũng biết là chị đã đính hôn. Việc công bố hôn ước của chị chỉ còn là thủ tục nữa thôi.”

-“Anh ấy trông đẹp trai một cách phi thường , phải vậy không em?” Jennifer hỏi một cách mơ màng, tâm trí lang thang trở lại nỗi thất vọng của nàng vào buổi tối hôm trước- mặc dù nàng không chịu thừa nhận một cách thẳng thắn có điều gì đáng thất vọng lúc đó. Như nàng đã mong đợi, Lionel đã khiêu vũ với nàng lần thứ 2 sau bữa tiệc đêm, nhưng họ hoàn toàn không có cơ hội để nói chuyện với nhau. Khiêu vũ không có ích cho một cuộc chuyện trò, ngoại trừ nếu đó là một điệu valse. Nhưng lại không có một điệu valse nào vào tối qua bởi vì nàng và Samantha cũng như rất nhiều tiểu thư trẻ tuổi khác không được phép nhảy điệu vũ đó.Không có một cơ hội nào cho bọn họ được những “nữ hoàng bảo trợ” ( ý là các bà cô già ) phê chuẩn. Một tiểu thư không được phép nhảy điệu valse cho đến khi được bọn họ gật đầu.

-“Và anh ấy cũng gửi cho em một bó hoa thơm nữa.” Samantha nói, nhấc một bông lên và ngửi hương thơm ngào ngạt của nó.-“Anh ấy tử tế thật phải không chị, Em xin lỗi vì đã từng gọi anh ấy là người lạnh lùng. Em sẽ không bao giờ làm thế nữa. Một quý ông mà gửi tặng em một lẵng hoa thơm không thể nào là một người lạnh lùng được.” Cô cười vang 1 lần nữa.-“Chị có cho rằng chúng ta sẽ có 1 vị khách đến thăm chiều hôm nay không? Dì Aggy nói rằng chuyện đó có thể chấp nhận được. Em vẫn muốn chuyện đó xảy ra biết bao , nhưng rồi lại dừng ngay lại khi nghĩ nếu như việc này là không hợp lẽ.”

Jennifer chạm vào một trong những lẵng hoa thơm của mình nhưng không cầm nó lên. Những bông hồng. Những đóa hồng đỏ thắm. Chắc chắn thật không dễ kiếm ra những bông hồng vào mùa này trong năm.

Chàng đã không quay trở lại phòng khiêu vũ. Chàng chắc hẳn đã trở về nhà sau bữa tiệc đêm hay là đã ngồi cả buổi tối còn lại trong phòng đánh bài. Nàng vẫn còn cảm thấy bực bội vì thực tế là nửa giờ quý giá trong bữa tiệc đêm đáng lẽ ra nàng phải được ở bên Lionel thay vì là với chàng.Cuộc trò chuyện đó lẽ ra phải là giữa nàng và người đính ước của nàng chứ không phải là với Bá tước Thorhill. Nhưng, nếu như nàng có cùng với Lionel lúc đó, họ cũng buộc phải ngồi ở chiếc bàn trung tâm và cũng vẫn chẳng có cơ hội cho một cuộc nói chuyện riêng tư. Và Tử tước Kersey thì không chu du khắp Châu Âu vào năm ngoái và chắc sẽ không có khả năng làm nàng mê mẩn với những câu chuyện đó và lại càng không thể thỏa mãn những khao khát được tận mắt chứng kiến những chuyến du ngoạn và cảnh đẹp đó của nàng.

Đó không phải là lỗi của Bá tước. Nàng biết vậy. Nhưng dù sao chăng nữa nàng vẫn bực bội với chàng. Nó thật thiếu công bằng, nhưng sự thật là đôi khi ta không thể hoàn toàn công bằng được trong những vấn đề mắc mớ với trái tim.( Câu này hay à nha , phải ghi sổ.) Nàng chạm nhẹ đầu ngón tay lên một cánh hoa hồng và nghiêng đầu để hít thở hương thơm dịu dàng của nó.

Ngay lúc này, nàng có một lý do xác thực để cảm thấy bực bội với với cả chàng và Dì Agatha nữa. Dì Agatha đã nói với nàng vào cuối buổi vũ hội rằng nàng lẽ ra không nên khiêu vũ với Bá tước Thornhill, và lại càng không nên cho phép chàng được dẫn nàng đến bàn ăn khi mà không có một ai cùng tham gia lúc đó với họ.

-“Ta không thể tượng tượng được tại sao anh trai của ta lại mời người đó.” Phu nhân Brill nói.-“Anh ta là 1 Bá tước, dĩ nhiên, và vô cùng giàu có bên cạnh việc là chủ nhân của một trong những bất động sản phồn vinh nhất nước Anh. Nhưng ngay cả như vậy , anh ta cũng không thích hợp làm khách mời cho một vũ hội có mặt những tiểu thư trẻ tuổi và ngây thơ. Ta nhất định sẽ dứt khoát ngăn cản anh ta nếu anh ta định mời cháu hay là Samantha một vũ điệu trong tầm tai của ta.”

-“Cháu không biết , dì ạ” Jennifer nói.-“Anh ấy cư xử như một quý ông thanh lịch. Làm sao cháu có thể nói không?”

-“Anh ta mang một tiếng xấu khủng khiếp” Phu nhân Brill nói.-“Và sẽ may mắn cho cháu nếu anh ta tránh xa ra. Cháu không có chuyện gì để nói với anh ta đâu , Jennifer ạ. Nếu như cháu gặp anh ta lần nữa, cháu phải gật đầu một cách lịch sự nhưng bằng cách đó tất cả những quý cô đều phải thể hiện sự từ chối lịch thiệp của mình là không muốn có bất kì một ước muốn làm quen xa hơn với anh ta. Nếu như anh ta vẫn khăng khăng, cháu buộc phải từ chối thẳng thừng.”

Bà không nói ra tiếng xấu kinh khủng Bá tước đang mang và có vẻ bị sốc khi Jennifer thậm chí còn có ý định hỏi rõ đó là chuyện gì.

Chàng lẽ ra không nên mời nàng khiêu vũ. Chàng không nên dẫn nàng lại đến một chiếc bàn đặc biệt như thế. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. Nàng sẽ làm điều Dì Agatha dặn dò nếu chàng lại gần nàng một lần nữa. Không đầy 2 tuần nữa việc đính hôn của nàng sẽ được công bố và sau đó nàng sẽ được tuyệt đối an toàn trước những quý ông trẻ tuổi khác, tai tiếng hay là không.

-“Hôm nay là một ngày đẹp trời.” Samantha nói, đi lang thang bên khung cửa sổ và nhìn lên trời.-“Mặc dù mặt trời không ló rạng. Chị có nghĩ là chúng ta sẽ nhận được lời mời đi dạo trong công viên không Jenny? Nếu như bất kì 1 quý ông nào đề nghị. Ôi em hi vọng như vậy. Mời cả hai chúng ta! Dĩ nhiên là chị không cần phải lo lắng gì rồi. Ngài Kersey chắc chắn sẽ mời và anh ấy sẽ đưa chị đi dạo.Nhưng còn em thì phải ngồi nhà chờ đợi thôi.’

Jennifer vòng cánh tay qua người em họ và cùng cô rời khỏi căn phòng.-“Trước khi em phàn nàn xa hơn nữa” nàng nói-“hãy nghĩ lại 1 tháng trước đây thôi, Sam, hay là 1, 2 năm trước. Niềm vui lớn nhất của chúng ta chỉ là nỗi mong đợi được dạo bước vào làng để thay và sắp xếp lại những đóa hoa trên bàn thờ chúa trong nhà thờ mà thôi.’

-“Ôi , đúng rồi.” Samantha đồng ý.-“Nhưng cũng không sao, nếu như chiều nay không có vị khách nào viếng thăm và không được dạo chơi ngoài trời thì còn có những buổi chiều mai, và dĩ nhiên, Vũ hội sắp tới của Nhà Chisley nữa.”

Và Lionel chắc chắn sẽ đến, Jennifer nghĩ.

*********************************

Chàng đã gửi đến nàng một lẵng hoa thơm buổi sáng ngày hôm nay.Không có gì là quá mức, đơn giản chỉ là chuyện một quý ông được mong đợi nên làm khi gửi đến nàng một lẵng hoa vào buổi sớm sau lễ hội ra mắt của nàng. Nhưng chàng đã gửi đến nàng những đóa hồng, quá đắt và rất hiếm trong thời gian này của năm, và chàng đã chủ tâm cẩu thả khi không gửi tặng tiểu thư tóc vàng nhỏ nhắn kia một lẵng hoa như phép xã giao thông thường.

Chàng sẽ không viếng thăm ngôi nhà trên quảng trường Berkeley trong buổi chiều nay, mặc dầu chàng đã cân nhắc đến ý tưởng đó và nó càng trở nên cám dỗ chàng hơn khi phát hiện ngài Albert cũng dự định đến đó. Tham dự một vũ hội lẫn giữa hàng trăm vị khách mời với bước vào một phòng khách chỉ có 12 người là một sự khác biệt ghê gớm. Chàng chắc hẳn sẽ không được chào đón trong phòng khách đó đâu. Ít nhất thì chàng cũng sẽ bị đông đá bởi bà rồng già người được gọi là dì của cô gái cho mà xem. Bà ta chắc hẳn sẽ bài binh bố trận cả một đội cận vệ xung quanh nàng chỉ sau khi chứng kiến một vài khoảnh khắc ngắn ngủi chàng đã tận dụng được trong buổi tối hôm qua.

Không , chàng sẽ không viếng thăm Quảng trường Berkeley.Nhưng chàng sẽ đi dạo trong công viên vào giờ thích hợp hi vọng được gặp nàng ở đó.Nàng chắc chắn sẽ có mặt ở công viên vào ngày hôm sau lễ ra mắt của mình. Đó sẽ là việc hợp lý nhất để làm và không nghi ngờ gì nữa Kersey sẽ hộ tống nàng . Kế hoạch tuyệt hảo.

Chàng sẽ thực hiện nó từ từ, Ngài Thorhill quyết định chắc chắn lại 1 lần nữa vào buổi sáng như lúc ý tưởng mới nảy ra trong óc vào đêm dạ hội hôm qua. Cô gái đó kín đáo và dè dặt càng không hề khờ dại và ngốc nghếch.Quả thật , chàng đã bị quyến rũ bởi trí tuệ sắc sảo của nàng khi nàng miêu tả phòng tiếp khách của Nữ hoàng. Chàng đoán rằng nàng già dặn hơn lứa tuổi một cô gái trẻ cho lần đầu ra mắt của mình. Nàng dường như già dặn hơn.Nàng không có vẻ là dễ bị lầm đường lạc lối. Đặc biệt là với Kersey. Thậm chí ngay cả những quý bà biết phải trái và khôn ngoan cũng dễ phải lòng Kersey, chàng đoán. Catherine đã từng bị như vậy và cô thì đối với chàng luôn là một người phụ nữ nhạy cảm và có lý trí.

Nhưng chàng thì có thể làm cho nàng lầm đường lạc lối, cô gái có mái tóc đỏ và đôi chân dài khêu gợi. Thực tế là không dễ dàng gì để khiến cho thử thách này được thuận lợi hơn. Nàng đã được đính ước mặc dù chưa tuyên bố chính thức.Nhưng chắc việc này cũng xảy ra sớm thôi. Phù hợp với thông lệ, đám cưới sẽ diễn ra sau khi Mùa Lễ Hội chấm dứt. Nó sẽ hay ho hơn , nếu như việc đính hôn đã được công bố rộng rãi. Một vụ scandal ầm ĩ, một hôn ước bị phá vỡ ngay giữa Mùa Lễ Hội - nó sẽ là 1 sự nhục nhã kinh tởm dành cho Kersey. Nó chưa hẳn một mạng phải đền một mạng nhưng nó cũng đủ làm thỏa mãn rồi.

Sự báo thù- thậm chí chỉ 1 phần nhỏ của nó – hẳn cũng rất ngọt ngào. Và khao khát được trả thù trong khoảnh khắc đó đã ám ảnh hoàn toàn con người chàng, át đi tiếng nói của lương tri.

******************

Tử tước Kersey đã đến viếng thăm Quảng trường Berkeley, nhưng kéo theo cả một phái đoàn lớn những quý ông và một vài quý bà. Điều đó thật dễ chịu , đặc biệt làm hài lòng Samantha, người chưa từng được học để biết sắc đẹp và sự sôi nổi, nhiệt tình của mình có thể cuốn hút các quý ông như những chú ong đổ xô đến với 1 bông hoa đẹp như thế nào. Jennifer cảm thấy rất mừng cho cô. Nàng cũng cảm thấy hài lòng và …thất bại với bản thân mình. Vui lòng vì nhiều quý ông đã cố tình chọn để được ngồi cạnh và trò chuyện với nàng, còn thất bại bởi vì Linonel lại đứng lùi về đằng sau và để những quý ông khác giữ độc quyền chú ý đối với nàng.

Nhưng anh cũng đã mời nàng đi dạo công viên với anh bằng xe song mã 1 lúc ngay sau khi anh vừa đến nhà. Suốt 1 giờ sau đó khi phòng khách của cha nàng luôn đông đúc khách khứa viếng thăm , nàng vẫn có thể tự an ủi bằng việc được nhìn ngắm anh, vẫn tuyệt diệu và thanh lịch như với bộ trang phục bằng lụa và đăng ten giống như buổi tối ngày hôm qua. Nàng được an ủi, ít nhất cũng biết rằng ,sau 1 giờ nữa cuối cùng họ cũng được ở bên nhau, đi dạo trong bầu không khí mát mẻ và tươi đẹp của công viên Hyde Park.

Thật là một ước muốn ngây thơ. Nàng biết vậy vì vẫn còn quá sớm cho cuộc đi dạo ngoài trời. Công viên Hyde Park vào lúc 5h chiều không phải là nơi một người có thể hi vọng được thoải mái chuyện trò riêng tư với 1 ai đó. Rotten Row (*).còn tỏ ra là một nơi đông đúc hơn nhiều so với phòng vũ hội của cha nàng tối hôm qua. Tất cả xã hội thượng lưu sẽ tụ tập lại đây, cưỡi ngựa hay dạo chơi trên những cỗ xe thời trang đủ kiểu.

Tuy nhiên, nó cũng vẫn thật tuyệt diệu, được dạo chơi bên cạnh Linonel, gần như là vai kề vai với anh, để được thiên hạ nhìn ngắm, để khẳng định mối quan hệ gắn bó giữa 2 người bọn họ trước mọi người.

-“Thật là kinh ngạc” nàng nói.-“Samantha và em đã dạo chơi với nhau ở đây 1 tuần trước vào lúc chiều sớm mà chẳng gặp 1 ai” Ngoại trừ 2 qúy ông cưỡi ngựa, 1 trong số đó có đôi mắt đen và thật táo bạo.

-“Đây là thời gian thích hợp để đi dạo và hít thở không khí trong lành.” Tử tước Kersey nói.-“Thường không có lý do gì để xuất hiện tại nơi đây trong những thời điểm khác của1 ngày.”

-“Ngoại trừ thật sự muốn tận hưởng không khí trong lành hay là tập thể dục.” nàng nói , mỉm cười và xoay xoay chiếc dù trong tay.

Anh nhìn nàng vẻ không tài nào hiểu nổi và nàng cảm thấy thật ngốc nghếch. Người ta thường luôn cảm thấy thật ngốc nghếch khi nói đùa 1 chuyện mà người nghe không thể hiểu. Nhưng phải thú nhận rằng nó cũng không hoàn toàn là 1 lời nói đùa.

-“Anh có bao giờ nghĩ đến việc vào cuối Hội mùa ồn ào anh sẽ trở lại thôn quê để ngắm nhìn và tận hưởng thiên nhiên mà không bị quấy rầy và sao nhãng không?” nàng hỏi.( nghe là biết 2 “nhân” này ông nói gà bà nói vịt )

-“Anh ưa thích cuộc sống văn minh hơn” anh nói.

Đó hầu như là tất cả phạm vi cuộc trò chuyện của họ. Khi đến Hyde Park, Jennifer đã sớm nhận ra mọi người ở đây không đến để cưỡi ngựa , dạo chơi hay là đi bộ , mà là để cúi chào , vẫy tay, mỉm cười hay trò chuyện với những câu chuyện ngồi lê đôi mách. Thật là đáng ngạc nhiên,nhận ra 1 thực tế là nàng mới chính thức ra mắt trong vòng 24 giờ qua thôi , mà có biết bao nhiêu người nàng biết đã dừng lại để gặp và trao đổi những câu bông đùa với nàng và Ngài Kersey.

Anh được phụ nữ vô cùng mến chuộng, dĩ nhiên phải vậy rồi. Nàng nhận thấy rõ ràng 1 cách hết sức nhanh chóng là những người dừng lại chủ yếu là để nhìn ngắm và trò chuyện với anh hơn hẳn là với nàng.Nhưng khám phá đó làm nàng vui thích hơn là bực mình. Nàng cảm thấy một niềm vui sở hữu ấm áp trào lên trong lòng, biết rằng anh là của nàng, biết rằng tất cả mọi phụ nữ khác phải xanh mặt vì ghen tị bởi vì anh đã chọn nàng làm cô dâu của anh.

Và nếu như những quý bà quý cô khác dừng lại để nói chuyện vì anh , thì vài quý ông lịch lãm lại dừng lại vì nàng. Điều đó làm tôn lên giá trị của nàng vì nàng biết mình cũng có sức lôi cuốn mãnh liệt với đàn ông cho dù nàng đã được biết đến là 1 tiểu thư đã đính ước. Không giống như Samantha, nàng không phải băn khoăn tự hỏi từng ngày về tương lai những tháng hay cả 1 năm sắp tới sẽ ra sao khi là 1 người phụ nữ quyến rũ với đàn ông. Nàng chỉ quan tâm tới mỗi chuyện có là người hấp dẫn với Ngài Kersey hay không mà thôi. Nàng đã cho rằng không một người đàn ông nào sẽ có thể liếc nhìn nàng đến lần thứ 2 vì biết rằng nàng không bao giờ là 1 phần của Hội chợ tình yêu lớn đó.

Bá tước Thorhill đang thong thả trên lưng ngựa trong công viên, nhìn trông ít ma quái hơn buổi tối hôm qua trong chiếc áo khoác đi ngựa màu xanh da trời và quần ống chẽn màu vàng sẫm. Nhưng chàng có một dáng vẻ thật mạnh mẽ, uy quyền. Thậm chí khi ở giữa 1 đám đông người quý phái ăn mặc sang trọng nàng vẫn nhận ra chàng từ đằng xa.Và nàng hi vọng chàng sẽ không lại gần để nàng không phải sử dụng đến vẻ lịch sự lạnh lùng để tiếp đón chàng như Dì Agatha đã chỉ dẫn.Nàng ước gì biết được tại sao chàng lại phải mang tai tiếng kinh khủng đó, cho dù thật là không ra dáng tiểu thư chút nào khi muốn biết tỏ tường một chuyện không hay như thế.

Tâm trí nàng bị sao lãng bởi Ngài Graham, bạn khiêu vũ đầu tiên của Samantha trong buổi vũ hội ngày hôm qua, và một vài quý ông khác, những người đang dừng lại để bày tỏ lòng ngưỡng mộ nàng. Khi họ đi đến, Jennifer nhận thấy Bá tước đã tới rất gần và nhìn thẳng vào nàng đăm đắm-như chàng vẫn luôn làm vậy đêm qua. Nàng nghiêng đầu chào và hi vọng rằng chàng sẽ mau chóng vượt qua.

Chàng dừng lại, đưa tay chạm mũ chào

-“Cô Winwood, Kersey” chàng nói.-“Chúc một ngày tốt lành.”

-“Thorhill” Tử tước nói cứng nhắc và làm 1 điệu bộ muốn đánh xe đi tiếp. Nhưng Bá tước đã đặt một cánh tay bất cẩn lên khung cửa chỗ nàng ngồi.

-“Tôi tin là em đã nghỉ ngơi thoải mái sau thành công rực rỡ của buổi tối hôm qua.” Anh nói, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng , phớt lờ ngài tử tước bên cạnh.

-“Vâng , Cảm ơn Ngài” Làm sao 1 người có thể duy trì vẻ băng giá thích hợp được khi một đôi mắt như vậy đang nhìn đăm đắm vào nàng. Nhất là khi đôi mắt ấy lại thuộc loại có sức mê hoặc không cho người khác có 1 cơ hội để quay đi ?( Công nhận ech phải search nát internet mãi mới ra được cái hình 1 anh tóc đen, mắt đen ôm nàng tóc đỏ, đeo mặt nạ trông ngầu ngầu giống như trong truyện này làm cái biển quán.he he he . Mình chít đứ đừ đôi mắt này mất rùi ta ơi.)

-“Cám ơn Ngài vì lẵng hoa.”nàng buột miệng nói mặc dù không có ý định đề cập đến nó.-“Chắc hẳn phải rất khó tìm những đóa hồng vào thời điểm này trong năm. Chúng thật đáng yêu.’

-“Thật không?” Chàng đã làm điều gì đó với đôi mắt của mình mà chúng dường như đang mỉm cười trong khi những phần khác trên gương mặt lại không. Jennifer nhận thấy điều đó thật gây bối rối biết bao.

-“Vâng” nàng nói ngượng ngùng, và tự hỏi mình có đang đỏ mặt không. Nàng hi vọng là không mặc dù đôi má của nàng đang nóng bừng.

Chàng rút tay mình ra khỏi cỗ xe và ngồi thẳng lại trên lưng ngựa. Jennifer thầm băn khoăn một cách ngẩn ngơ liều có phải con ngựa chàng cưỡi to lớn hơn hẳn ngựa của những người khác hay là bởi vì chiều cao vượt trội của chàng dường như làm cho chàng cao vượt lên trên tất cả mọi người trong công viên.

-“Nhưng chúng không thể đáng yêu bằng người nhận chúng được” chàng nói, giọng chàng nói gây nên cảm giác như là chỉ có riêng bọn họ đang ở bên nhau, và chàng nghiêng đầu , đặt tay lên vành mũ một lần nữa, không thèm nhìn sang Ngài Kersey 1 lần nào.

Chuyện đó xảy ra trong 1 vài giây. Một vài người khác đang đi gần cỗ xe của họ. Và bây giờ nàng cảm thấy mất bình tĩnh, bối rối và bị chú ý. Nàng cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nàng chằm chằm tự hỏi không hiểu tại sao Bá tước Thorhill lại bảy tỏ mối quan tâm đặc biệt với nàng trong khi nàng đã hứa hôn với Tử tước Kersey. Nàng thật khờ dại, nàng biết vậy. Nàng xoay chiếc dù trong tay và nhìn xung quanh mình. Samantha, đang đi bên cạnh ngài Maxwell trong chiếc xe song mã của ngài, cười vui vẻ với vì điều gì đó bộ ba những kị sĩ khác đang nói. Ngài Maxwell cũng cười vang.

-“Tôi không tin việc này là khôn ngoan.” Ngài tử tước nói bên cạnh nàng, giọng anh căng thẳng , hàm chứa điều gì như là giận dữ.-“khi cho phép Bá tước Thorhill trò chuyện suồng sã với nàng, thưa Tiểu thư Winwood.”

-“Cái gì cơ?” nàng đột ngột quay đầu lại nhìn anh.-“ suồng sã ư, thưa Ngài?” Nàng nổi giận hỏi.

-“Tôi đã rất ngạc nhiên và hầu như là bực bội không hiểu sao cha nàng lại nghĩ anh ta thích hợp để được mời trong lễ hội ra mắt đầu tiên của nàng tối hôm qua.” Anh nói.-“Tôi thậm chí còn bực mình hơn khi dì của nàng lại cho phép nàng khiêu vũ cùng anh ta và để cho anh ta hộ tống nàng đến bàn tiệc khuya.”

-“Dì Agatha đã không chú ý đến” nàng nói-“Bà còn đang bận rộn chuyện khác lúc anh ấy mời em. Em không tìm được lý do để từ chối. Dù sao, anh ấy cũng được mời làm khách trong nhà của Cha em.”

-“Em cần phải biết .” anh nói-“ Là anh sẽ đến thỉnh cầu em cho suất nhảy đặc biệt đó.”

-“Làm sao em biết được?” nàng hỏi.-“Anh đã không hề đề cập đến chuyện này. Và anh thì lại không có mặt trong phòng khiêu vũ khi suất nhảy bắt đầu. Đó cũng là điều em đã hi vọng, nhưng anh lại không có ở đó. Và thật là bất lịch sự nếu từ chối lời mời của Bá tước Thorhill hay bất cứ ai hỏi em vào chính thời điểm đó.’

-“Bây giờ thì em sẽ biết anh ta là một người không đứng đắn.” anh nói tiếp.-“ Tốt hơn hết , trong tương lai em nên tránh gặp anh ta.Theo ý kiến của anh thì anh ta không được chấp nhận ở bất cứ chỗ nào có mặt những người đáng kính . Anh đặc biệt không thích anh ta làm bạn với vị hôn thê của anh.’

Ghen tuông. Nỗi bực mình Jennifer đang cảm thấy trong lòng vụt tan biến. Anh đang ghen tuông và muốn chiếm hữu nàng.Anh không muốn nàng bộc lộ quá nhiều trước 1 người có thế lực mà anh cảm thấy là thiếu đứng đắn. Hay là chú ý đến một quý ông lịch lãm khác mà hiển nhiên là rất đẹp trai. Nàng nhìn anh chăm chú và ước gì anh quay lại nhìn nàng , cầm tay nàng trong tay và bày tỏ một dấu hiệu nào đó cảm xúc của anh với nàng.

Và rồi anh làm cả hai việc đó, và mỉm cười với nàng.-“Em thật là một cô gái ngây thơ biết bao.” Anh nói.

Nàng thầm co rúm lại trong lòng. Nàng đã 20 tuổi và không muốn bị đối xử như thể nàng vẫn còn là một cô bé. Nhưng nàng cũng không muốn phản đối sự khẩn khoản của anh. Đôi mắt nàng lướt dọc xuống miệng anh. Họ đã đi xa khỏi đám đông trên đường Rotten Row và hoàn toàn được riêng tư với nhau- một khoảnh khắc thật hiếm hoi. Liệu anh có biết rằng đây là một cơ hội để hôn nàng thay cho buổi tối ngày hôm qua không? Nàng tự hỏi. Anh thật sự có ý định muốn nhảy suất đặc biệt với nàng. Chắc chắn lúc đó sẽ có cơ hội -nếu như họ chậm trễ tụt lại phía sau mọi người trên đường đến phòng ăn hay là họ vượt lên trước mọi người trong 1 vài khoảnh khắc.

-“Anh ấy đã làm điều gì để mọi người xa lánh và kì thị như vậy?’ nàng hỏi. Nàng không quá ngây thơ đến mức không biết những mưu toan khá phổ biến của những quý ông chưa vợ- và một vài qúy ông đã có vợ- thường kết bạn và tán tỉnh phụ nữ thuộc những loại nhất định.Có lẽ thậm chí ngay cả với Lionel-nhưng Không, nàng không thể nghĩ về anh như vậy. Nàng không thể. Anh là một quý ông qúa đứng đắn, lịch thiệp. Nhưng nàng cũng không thể tin sự việc chỉ đơn giản như vậy với Bá tước Thorhill. Chắc phải là một chuyện gì đó không bình thường, một điều gì đó khủng khiếp hơn thế nhiều-nếu như thật sự có điều gì khủng khiếp đã xảy ra.

Anh nhìn xuống nàng và cau mày.-“ Có vẻ như em không nên biết chuyện này thì hơn.”anh nói.-“ Đủ để nói rằng anh ta dã phạm một trong những lỗi lầm ghê tởm nhất mà một người đàn ông có thể mắc phải. Anh ta nên lưu lại Lục địa thay vì làm ô uế bờ biển của chúng ta vì sự trở lại của anh ta.”

Người bị đi đày ư? Hẳn phải có 1 sự trục xuất ở đây, và rồi, điều gì khiến cho Bá tước Thorhill quay trở lại nước Anh sau gần 2 năm phiêu du ở nước ngoài? Và 1 trong những lỗi lầm ghê tởm nhất chàng mắc phải là chuyện gì? Lỗi lầm là từ Ngài Kersey đã dùng chứ không phải là tội ác. Chàng đã làm gì? Có vẻ như đó là 1 điều nàng không nên biết. Nhưng sự tò mò lại gặm nhấm lòng nàng.

Tử tước đưa nàng xuống xe khi họ quay trở lại ngôi nhà trên Quảng trường Berkeley Square, tay anh đặt trên thắt lưng nàng. Trong một khoảnh khắc đôi bàn tay anh chần chừ , nấn ná và lúc đó Jennifer nhìn lên mặt anh , nàng nghĩ anh sắp sửa hôn nàng. Trong quang cảnh rõ ràng trước ngôi nhà , bên kia đường, nơi có người phục vụ đang mở rộng cánh cửa cho nàng. Nhưng thay vào đó anh chỉ đưa nàng xuống và nâng tay nàng lên môi hôn.

-“Hẹn em buổi tối ngày mai” anh nói.-“Em sẽ dành cho anh suất nhảy mở đầu ở vũ hội nhà Chisleys chứ?”

-“Vâng,dĩ nhiên rồi.” nàng trả lời.

-“Và suất nhảy đặc biệt nữa?” Nụ cười của anh thật không đúng lúc, nó làm cho nàng cảm thấy bối rối trong lòng.

Nàng mỉm cười lại với anh.-“Vâng, cả suất nhảy đặc biệt nữa , thưa Ngài.”

Nàng vẫn còn mỉm cười khi bước vào nhà một mình và chạy thật nhẹ nhàng lên phòng mình ở trên lầu. Đêm mai. Đêm mai anh sẽ hôn nàng. Mọi điều trong cách anh nhìn và mỉm cười với nàng đều nói lên như vậy. Nàng cảm thấy một cơn sóng của niềm hạnh phúc lại trở lại trong lòng. Nàng chắc chắn không thể nào đợi được cho đến tận đêm mai.

*****************************

Hoàn toàn chỉ là một sự ngẫu nhiên khi Bá tước Thorhill nhìn thấy Jennifer bước vào thư viện với người em họ của mình và một người hầu gái trong buổi sáng muộn ngày hôm sau. Chàng đang bận cùng với 2 người quen nhưng vội vã cáo lỗi với họ và theo chân 2 tiểu thư bước vào trong. Thật là một may mắn quá bất ngờ không thể bỏ lỡ.

Một vài người đang đọc báo. Một số người nhìn lên để xem ai là người mới vào. Một số khác lại đang tìm kiếm trên các kệ sách. Tiểu thư Winwood nằm trong số đó, đứng bên 1 kệ sách khác so với cô em họ. Người hầu đứng yên lặng bên cánh cửa, chờ đợi để mang những quyển sách đã được lựa chọn.

Bá tước chờ đợi cho đến khi Jennifer bước đến 1 góc phòng và dừng lại để nhìn lên một kệ sách, một vị trí thuận tiện che giấu nàng khỏi tầm mắt của mọi người.

-“À” chàng nói dịu dàng, tiến đến sau lưng nàng -“Một tiểu thư mê sách.”

Chàng làm nàng giật mình. Nàng xoay phắt người lại để đối mặt với chàng, lưng nàng dựa vào kệ sách. Chàng rất mừng là mình đang đứng thật gần với nàng .Thậm chí ở giữa bóng tối lờ mờ của những giá sách và những cuốn sách bụi bặm nàng trông vẫn yêu kiều , xinh đẹp một cách đáng ngạc nhiên. Chàng vẫn không thỏa mãn với bản thân khi chưa thể xác định được rõ màu của đôi mắt nàng.Nhưng nàng có đôi mắt to và tuyệt đẹp.

-“Chúc buổi sáng tốt lành ,thưa Ngài” nàng nói,-“Tôi đang mượn 1 quyển sách.”

Chàng mỉm cười và đợi cho đến khi nàng nhận ra sự vô lý trong từ ngữ nàng dùng và phải mỉm cười lại một cách miễn cưỡng với chàng –chàng đoán đó là một nụ cười miễn cưỡng. Chàng cũng đoán chắc nàng đã được cảnh báo về chàng. Nàng nhìn trông có vẻ phạm lỗi và hầu như là hoảng sợ khi lần đầu tiên quay lại. Chàng băn khoăn không hiểu họ đã nói gì với nàng về chàng. Một cách đặc biệt, chàng rất muốn biết Kersey đã nói gì với nàng.

-“Tôi nhìn thấy rồi.” Chàng cầm lấy quyển sách nàng đang kẹp dưới tay và nhướng mày lên.-“Alexander Pope(*) ư? Em thích những vần thơ của ông ấy à?”

-“Tôi chưa biết” nàng nói-“Nhưng tôi đang định thử đọc.”

-“Em thích thơ ca ư?” Chàng hỏi-“Em đã thử đọc Wordsworth hay Coleridge chưa ?"(**) -“Cả hai” nàng trả lời.-“Và tôi thích cả hai. Nhưng Ngài Pope lại hoàn toàn khác biệt , tôi đã nghe nói như thế. Có lẽ tôi cũng sẽ yêu những vần thơ của ông ấy. Tôi không tin lắm chuyện nếu người ta đã thích 1 thể loại văn thơ thì sẽ không bao giờ có thể yêu mến một thể loại nào khác nữa. Ngài có nghĩ vậy không? Việc đó sẽ làm thu hẹp tầm hiểu biết và sở thích của mình đi rất nhiều.”

-“Tôi hoàn toàn đồng ý với em” chàng nói.-“Em có thích đọc tiểu thuyết không? Richardson chẳng hạn?”

Nàng mỉm cười lần nữa.-“Tôi thích Pamela cho đến khi được đọc Joseph Andrews của Ngài Fielding” nàng nói-“và khám phá ra làm sao ông ấy lại có thể chỉ ra những điều hài hước đến thế trong những quyển sách khác, và ông ấy đã đúng đắn vô cùng. Tôi xấu hổ vì minh đã không tự nhận ra Pamela là 1 người đạo đức giả như thế nào” ( chú giải mệt qúa ,đại khái là 2 “vị” này đối ẩm thơ văn với nhau , hạp nhau …)

-“Nhưng đó cũng là 1 trong những mục đích của văn chương” chàng tiếp lời-“Để giúp chúng ta nhận biết những mặt khác của thế giới mà chúng ta không tự mình thấu hiểu được.Để mở rộng kiến thức và tầm hiểu biết của chúng ta. Làm cho chúng ta biết cách nhận thức không hẹp hòi và cách tự phê phán trong suy nghĩ hơn.”

-“Vâng”nàng nói-“Ngài đúng” và rồi nàng chợt đỏ mặt , nhìn xung quanh và cắn môi mình . Chàng đoán rằng nàng vừa chợt nhớ ra nàng không được phép nói chuyện với chàng.

-“Tôi không thường tấn công những tiểu thư trẻ tuổi trong góc tối của thư viện đâu.” Chàng nói-“Nhưng tôi hiểu , đã đến lúc em phải đi”

-“Vâng” nàng nói, nhìn chàng một cách thận trọng. Chàng vẫn không lùi lại để chừa lối ra cho nàng.

-“Em sẽ có mặt ở Vũ hội nhà Chisley vào tối nay chứ?” chàng hỏi.

Nàng gật đầu.

-“Em dành cho tôi một điệu nhảy được không?” chàng hỏi-“Suất nhảy thứ 2, có lẽ vậy? Tôi không nghi ngờ gì em sẽ nhảy vũ điệu đầu tiên với người đính ước của em.”

-“Ngài biết ư?’ nàng thì thầm.

-“Có lẽ em chưa ở thành phố lâu để biết thật là khó khăn để giữ kín1 bí mật ở nơi này.” Chàng trả lời-“Và tôi cũng không tin việc đính ước của em là một bí mật nghiêm trọng, phải vậy không?”

-“Không” nàng nói.

-“Em nhảy với tôi điệu vũ thứ 2 chứ?’

Nàng lưỡng lự ,nuốt xuống.

-“Cảm ơn Ngài” nàng nói.-“Thật là vinh hạnh cho tôi”

-“Tôi cũng thế” chàng đồng ý với nàng-“Nhưng tôi chỉ ước gì em đừng nhìn tôi khi trả lời như thể tôi là 1 tên đao phủ với mũ đen trùm đầu và lưỡi rìu trên vai”

Chàng giữ ánh mắt nàng trong mắt mình cho đến khi nàng mỉm cười lại với chàng.

-“Hẹn gặp lại em tối nay” chàng nói, sau cùng cũng bước lùi lại.-“Cho đến tận lúc đó , mỗi một phút đối với tôi sẽ dài như 1 giờ , và 1 giờ thì dài bằng cả 1 đêm”

-“Thật là nực cười, thưa ngài” nàng nói

-“Đúng là điều nực cười nhất” chàng đồng ý với nàng.

Nàng ngập ngừng rồi lướt nhanh qua chàng.

-“Quyển sách của em” chàng nói.

Nàng nhìn lại chàng, xấu hổ, rồi đưa tay với lấy quyển sách.Chàng đặt nó vào tay nàng sao cho tay chàng chạm nhẹ lên những ngón tay nàng, rồi để nàng đi.

Thật là một cuộc gặp gỡ may mắn làm sao, chàng nghĩ. Thần hộ mệnh đã mỉm cười với chàng. Chàng không nghi ngờ việc này sẽ phải làm cho Kersey ngơ ngác khi chứng kiến chàng khiêu vũ cùng tiểu thư Winwood trong buổi tối ngày hôm nay. Thật vô cùng dễ chịu khi chọc tức Kersey.

Chàng chỉ ước muốn, Bá tước nghĩ sau khi rời thư viện 5 phút sau đó, khi những tiểu thư đã đi khỏi – nàng là một quý cô khác biệt. Chàng không thoải mái với ý nghĩ bên dưới vẻ đẹp chói sáng và một cơ thể đáng khao khát kia còn tồn tại một con người đáng yêu khác nữa. Một cô gái thông minh , nhạy cảm và hài hước. Một người mà trong trường hợp khác chàng sẽ rất vui lòng được kết làm bạn.

Nhưng chàng vội đóng chặt lại suy nghĩ của lương tâm. Chàng không muốn đi chệch khỏi mục đích của mình. Viễn cảnh biến Kersey thành 1 thằng ngốc thật quá cám dỗ vào lúc này .

(*)Một trong những nhà thơ vĩ đại nhất của Anh thế kỉ 18, nổi tiếng với thể thơ trào phúng và những bản chuyển dịch Homer. Thường được trích dẫn tiêu biểu cho vẻ đẹp ngôn ngữ Anh sau Shakespeare và Tennyson.

(**)Hai nhà thơ có công lớn cho việc mở đầu thời kì lãng mạn trong văn học Anh . Tên tuổi thường đi liền với nhau trong những xuất bản của mình, hai ông nổi tiếng với những vần thơ trữ tình, lãng mạn khác hẳn với Pope.
Bình Luận (0)
Comment