Tâm lý của Trần Minh đối với Lâm Dạ Mễ hiện tại chính là vừa mong muốn chở che cho nàng vừa sợ hãi nàng ghét bỏ xa lánh hắn. Trong đầu hắn luôn suy nghĩ về khung cảnh lúc nãy, nàng dựa vào ngực hắn khiến hắn có chút niềm vui nho nhỏ, nhưng nàng lại không nói gì khiến cho lòng hắn đầy hoang mang.
Nàng có phải hay không đang chán ghét hắn, có phải hay không ghê tởm hắn vì đã thừa nước đục thả câu, lợi dụng lúc nàng đang suy sụp mà ôm lấy nàng.
Trần Minh như đứa trẻ đang rối bời với suy nghĩ của mình, hắn không ngừng vò đầu bứt tai, đi qua đi lại xung quanh phòng, một mực đấu tranh tư tưởng rằng nàng rốt cuộc có ghét hành vi lúc nãy của hắn hay không, có ghét hắn hay không. Mãi đến khi đầu tóc bị vò đến mức rối tung thành một đoàn, hắn mới cúi người xuống thở dài một hơi đầy bất lực, cả người cứ thế buông xuôi đứng yên bất động một hồi.
Đứng bất động hóa đá, mãi cho đến khi dưới lòng bàn chân truyền đến cảm giác tê tê vì máu không lưu thông, hắn mới đứng thẳng dậy. Trần Minh thô lỗ giơ bàn tay to lớn của mình mạnh bạo kéo lấy da mặt một cái rõ đau, giọng lẩm bẩm buồn rầu: "Nàng ấy có thể thích một quái nhân hay không?" Nói xong hắn lại tự cười trong lòng, cơ mặt bị liệt, nỗi đau chỉ có thể âm thầm âm ĩ trong lòng hắn. Hắn không nói, người khác không thể biết.
Hắn đau khổ, người bên cạnh không hay.
Hắn vui vẻ, người bên cạnh cũng không biết.
Mẫu thân luôn khen hắn ngoan, biết suy nghĩ, không bao giờ làm nũng như những hài tử khác.
Mẫu thân hắn nào biết, hắn cũng muốn như những đứa trẻ khác, làm nũng vòi vĩnh nàng. Nhưng hắn không thể.
Phụ thân nói, hắn xứng đáng một thân nam nhi, biết cách điều chỉnh cảm xúc của mình, không hồ nháo vô cớ.
Nhưng phụ thân nào đâu biết, là bản thân ông chỉ luôn nhìn vào vẻ ngoài, luôn muốn nhìn thấy những gì ông thấy, luôn không nhận thấy sự ủy khuất trong mắt hắn.
Thế giới này nhìn vào hắn, không thể nhìn thấy cảm xúc của hắn.
Hắn muốn bộc lộ cảm xúc ra ngoài nhưng thế giới không nhìn thấy.
Hắn luôn tự nhủ với bản thân rằng, sống như vậy cũng thật tốt, dù sao hắn cũng quen rồi.
Cũng... quen rồi?
Có thể quen sao.
- --------------- *****-------*****‐------------------
Trần Minh chỉ ở trang viên một lát lại bị quan phủ gọi đi.
Đứng trong khuôn viên nhìn Trần Minh rời khỏi. Bóng lưng ấy thẳng tắp, vững chãi, nhưng lại cô độc đến mức khiến Lâm Dạ Mễ phải đau lòng.
Nàng cứ thế đứng bất động nhìn mãi.
Nàng tại sao lại phải đau lòng, nàng không biết.
Nàng muốn vờ như chưa thấy miếng ngọc bội kia, nàng muốn lại thân thiết với hắn như trước kia. Nhưng miếng ngọc bội ấy luôn hiện hữu trong tâm trí nàng, nó như nhắc nhở nàng rằng, hắn không yêu nàng, hắn vẫn luôn nhớ tới nữ nhân khác, người mà nàng không biết.
Đang trong lúc thẩn thờ thì Dương Song không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Lâm Dạ Mễ. Nàng ta chớp đôi mắt mềm mại đáng yêu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân, người nên về phòng nghỉ ngươi, không khéo lại đổ bệnh."
Lâm Dạ Mễ không trả lời, vẫn đứng yên bất động nhìn về phía Ngọc Linh. Một lát sau, Ngọc Linh được người khác di chuyển, nàng mới nặng nề mở miệng: "Ta không sao."
Nói rồi nàng nhấc chân, đi cùng với đoàn người mang Ngọc Linh đi.
Ngọc Linh được đưa tới một phòng, được cẩn thận đặt lên giường. Lâm Dạ Mễ chỉ biết yên lặng đứng yên tại một góc phòng, nhìn người khác bận rộn ra ra vào vào xử lý vết thương cho Ngọc Linh. Mãi đến khi đại phu vào, ông đưa bàn tay già nua lên bắt mạch, nhất thời, hô hấp của Lâm Dạ Mễ trở nên nặng nề, ánh mắt luôn theo dõi nhất cử nhất động của đại phu trở nên căng thẳng.
"Sao rồi đại phu?"
Nét mặt đại phu ngưng trọng khiến cho Lâm Dạ Mễ càng thêm lo lắng, chân mày ông nhíu lại thíu chút gom lại thành một đường thẳng, sau đó không ngừng thở dài: "Mạng tạm thời có thể giữ, chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
"Chỉ là vết thương ở đầu quá nặng khiến cho tổn thương không nhẹ, không biết có thể tỉnh lại hay không. Ba ngày sau nếu không tỉnh lại, ta cũng đành lực bất tòng tâm. Không thể ăn uống, cơ thể sẽ từ từ bị chết đi." Nói tới đây, đại phu liên tục lắc đầu.
Điều đại phu nói, Lâm Dạ Mễ có thể hiểu. Nếu không thể tỉnh lại, tức cơ thể đã lâm vào trạng thái trở thành người thực vật, nếu như ở thời đại nàng sống, nhờ thiết bị tân tiến, có thể duy trì trạng thái sống cho cơ thể, chờ ngày tỉnh lại. Nhưng ở đây, e là như đại phu nói, không thể làm gì hơn ngoài việc trơ mắt nhìn cơ thể vì không thể ăn uống mà dần dần chết đi.
Tiễn đại phu đi, Lâm Dạ Mễ ngồi xuống kế bên giường, lặng lẽ siết chặt tay Ngọc Linh. Nàng hít sâu một hơi, cô gắng nuốt trôi cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng, nặng nề lên tiếng: "Ngọc Linh, có phải em từng nói, người em quý nhất là ta đúng không? Em thường bảo, may nhờ có em bên cạnh nếu không thật lo lắng cho ta, không biết làm sao ta có thể tồn tại khi bị mọi người ức hiếp nhưng lại không biết phản kháng. Nếu em thật sự yêu ta nhất thì phải mau mau tỉnh lại, ở đây ngoài em ra, ta không còn ai hết, ta thật sự thật sự rất sợ"
Ngọc Linh cứ thế nằm đó im lặng, không nhúc nhích, không mở mắt, chỉ là hô hấp vẫn đều đều như là đang chìm vào giấc ngủ say.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, Lâm Dạ Mễ luôn túc trực bên giường, tới giờ uống thuốc, nàng tự tay sắt thuốc sau đó bón cho Ngọc Linh uống. Đến giờ cơm, nàng cũng sai người đem cơm đến đây cho nàng ăn để tiện quan sát, nàng không dám phân phó cho một ai, nàng không tin tưởng người ở trang viên này.
Chuyện Trần Minh chưa qua, lại xảy ra chuyện của Ngọc Linh. Thân thể vì căng thẳng quá độ, hiện tại liền xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, rất nhanh, Lâm Dạ Mễ cứ thế bị thiếp đi.
Trong giấc mơ, nàng thấy bản thân đang cẩn may một chiếc áo màu xanh, trên tay áo là họa tiết cây trúc đang được nàng cẩn thận từng mũi từng mũi hoàn thành. Bên cạnh còn có Ngọc Linh, Ngọc Linh đứng bên cạnh châm trà, luôn miệng trêu chọc nàng. Nàng không nói gì chỉ lắc đầu bất lực cười cười.
Rất nhanh giấc mơ lại bị thay đổi, trước mặt nàng là một đống lửa lớn. Chiếc áo được nàng dốc tâm từng mũi từng mũi may lên hiện tại lại bị ngọn lửa trước mặt tàn nhẫn đốt cháy từng chút từng chút một.
Bên cạnh nàng vẫn là Ngọc Linh, ngoài ra, trước mặt nàng còn có một nữ nhân, khuôn mặt nàng ta được ánh sáng của đám lửa hắt vào, sáng rực. Nàng ta cười, cười một cách khoái chí.
Nhìn chiếc áo bị đốt cháy, trong lòng chính là cảm giác không cam tâm, sau đó chính là cảm giác tình yêu của nàng bị chà đạp. Mặc dù chiếc áo bị đốt cháy trước mắt nàng, nhưng trong lòng nàng luôn có vang lên một âm thanh chối bỏ, nàng không tin là do chàng ấy, không thể nào.
Nàng không lao lên, không gào thét, chỉ đứng bất động hướng nữ nhân trước mặt giọng trầm tĩnh nhưng lòng sớm bị khoét một lỗ hổng, trấn định hỏi: "Thật sự là do chàng sai?"
Nữ nhân đối diện, giọng sảng khoái không một chút kiên dè đáp: "Đúng vậy."
Giọng nói nhẹ tựa lông hồng nhưng khi vào tai nàng trong lòng tựa như treo ngàn cân. Thân thể thoáng khẽ chao đảo.
Khung cảnh lần nữa thay đổi, lần này trước mặt nàng chính là Trần Minh, cảm giác đau nhói trong lồng ngực càng trở nên mãnh liệt. Nàng tê tâm liệt phế, cố gắng không rơi nước mắt, trấn định nhìn hắn hỏi: "Là do chàng sai nàng ấy?"
Hắn không trả lời nàng, chỉ im lặng nhìn nàng thật lâu thật lâu. Ánh mắt hắn nhìn nàng lạnh lẽo, u tịch, thật lâu sau, hắn mới nhàn nhạt lên tiếng: "Đúng vậy."
Chỉ đơn giản hai chữ, nhưng lại không khác gì hàng ngàn hàng vạn con dao lần lượt phóng vào tim nàng. Nàng không cam lòng khi nhìn thấy tình yêu của mình bị hắn chà đạp như thế. Nàng thật sự muốn nháo, muốn lao lên gào thét hỏi 'tại sao lại làm như thế?', 'tại sao phải tàn nhẫn như thế?'
Nhưng rốt cuộc chẳng có gì xảy ra, nàng không nháo, không khóc, chỉ nở một nụ cười nhợt nhạt so với khóc càng khó coi: "Đã biết."
Nàng xoay người, nhanh chóng muốn ly khai, nàng biết, bản thân đã chịu đựng đến cực hạn, rất nhanh nước mắt sẽ như đê vỡ, không ngừng trào ra. Nàng không muốn hắn thấy nàng khóc.
Bước chân di dời, trong lòng thật không cam tâm, ngàn lần, vạn lần, nhiều nhiều lần trong lòng lặp lại cùng một câu hỏi tại sao. Tại sao hắn lại cưới nàng, tại sao hắn đối xử ôn nhu với nàng, sau đó lại tại sao lại tàn nhân chính tay mình chà đạp nó, hủy hoại nó, tình cảm mà hắn đã gieo tròng lòng nàng.
Trong lòng Lâm Dạ Mễ cùng với hàng ngàn câu hỏi tại sao, nặng nề giật mình tỉnh giấc.
Đập vào mặt nàng chính là khuôn mặt ấm áp của Trần Minh, nhìn thấy hắn, bất tri bất giác nàng đem câu hỏi từ trong giấc mộng hướng hắn thốt lên: "Tại sao?"
Trần Minh ngẩn người, không phải vì câu hỏi của nàng mà là vì khuôn mặt nàng. Khuôn mặt trắng nõn đã bị nước mắt làm ướt toàn bộ. Bàn tay to lớn đặt lên má nàng xoa nhẹ, hắn thay nàng đau lòng chùi nước mắt.
"Nàng khóc?"
Lâm Dạ Mễ vì câu hỏi của hắn mà trở nên vài phần thanh tỉnh.
"Vừa gặp ác mộng?"
Lâm Dạ Mễ không đáp, nàng khẽ cắn môi, sau đó lặng lẽ xoay mặt đi hướng khác, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng cùng cái gáy. Trong lòng nàng vẫn còn bị giấc mơ kia làm cho ẩn nhẫn đau, nàng không muốn hướng hắn nói chuyện.
Trần Minh lại không vì nàng không trả lời mà buồn rầu. Hắn cho rằng nàng vừa gặp ác mộng quá kinh hoảng nên cũng không muốn làm phiền nàng, yên lặng ở bên cạnh chỉnh lại áo khoác vì nàng xoay đầu mà trượt xuống.
Nhờ động tác này nàng mới phát hiện, trên người mình hiện tại dư thêm một chiếc áo khoác đang phủ trên người. Nàng biết, áo khoác này là của hắn, hắn sợ nàng bị lạnh nên đã khoác lên.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy ấm áp, nhưng ngay khi nhớ đến giấc mơ kia, trong lòng nàng lại lạnh đi vài phần. Hiện tại, nàng chính là khuôn muốn nhìn thấy hắn. Nhìn thấy hắn, tim nàng bất giác trở nên nặng nề, cảm giác thật đau thật đau.