Ngửa mặt lên trời mặc cho những cơn mưa lạnh buốt táp vào mặt, một giọt nước mắt theo khóe mắt xinh đẹp rơi xuống....khuôn mặt ướt đẫm, là mưa hay là nước mắt? Trái tim Viola cũng theo đó tan vỡ.
Có phải trời cao đang trêu đùa cô sao? Khi cô đã có tình cảm với hắn, thậm trí vì thế mà bỏ qua quá khứ, còn thậm chí muốn bên cạnh hắn....Tại sao cuối cùng lại như vậy? Hắn có hay biết trong lòng cô rất khổ sở để từ bỏ tất cả muốn ở bên cạnh hắn?
- Viola
Một tiếng gọi khẽ cất lên khiến trái tim Viola như đông cứng lại.
Giọng nói này....quen thuộc đến như vậy? Giọng nói tràn đầy dịu dàng của Louis? Là Louis sao? Thật sự là Louis sao? Trái tim cô như ngừng đập, quả nhiên khi nghe hắn gọi tên mình như vậy trái tim lại không kìm lòng được mà run rẩy. Từ từ quay lưng lại thật chậm đối diện với hắn, đôi mắt tím khẽ xao động, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống hòa cùng nước mưa rơi xuống nền.
Louis nhìn cô, mái tóc bạch kim ướt nhẹp đang nhỏ giọt che đi một bên mắt, bước chầm chậm tiến lại gần Viola hắn phải kìm nén rất nhiều để có thể không ôm cô vào lòng. suốt hai tháng qua hắn rất nhớ cô, hắn nhớ cô đến phát điên. khi nói với cô những lời tàn nhẫn đó hắn thật sự hận bản thân mình, thật sự rất đau khổ. Việc người đàn ông Athur đó hắn đã nghe David trình báo lại nên mới bất chấp đến gặp cô. Có phải cô hận hắn rất nhiều?
- Viola...
- Đừng lại gần tôi!
Viola lạnh lùng đè nén nội tâm đang run rẩy mà lùi về phía sau, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt. Sau cùng đứng trước hắn cô không thể nào điều khiển trái tim thổn thức, vì hắn trái tim cô một lần nữa đập loạn nhịp.
Nhìn thấy hành động tránh xa hắn của cô Louis không nhịn được mà vươn tay ôm lấy cô thật chặt.
- Xin lỗi, tôi rất nhớ em
- Buông tôi ra, tôi hận anh
Viola giãy dụa hét lên, hai bàn tay muốn đẩy lồng ngực hắn ra ngược lại càng làm hắn ôm cô áp sát vào hắn hơn. mái tóc của Louis cọ cọ vào má Viola, hắn ôm cô thật chặt như sợ cô biến mất.
- Viola, tôi rất nhớ em.
Giọng nói nì non của Louis khiến cơ thể Viola đông cứng lại quên cả giãy dụa, nước mắt suốt hai tháng qua vì hắn mà tuôn ra như mưa, úp mặt vào ngực hắn khóc nức nở. Cô cảm thấy chán ghét bản thân mình......cô cũng rất nhớ hắn, rất nhớ!
Louis cúi đầu đôi môi mỏng lạnh lẽo áp lên môi đang tím tái vì lạnh của cô hôn điên cuồng. Viola vòng tay lên cổ hắn đáp trả. Cô cho phép chính mình đắm chìm trong nỗi nhớ nhung nhưng một giây khuôn mặt của thầy Athur xoẹt qua tâm trí Viola bần thần.....
Louis vẫn đắm chìm trong nụ hôn, hắn hôn mãnh liệt, nỗi nhớ nhung suốt hai tháng qua hắn khiến hắn không thể kìm chế. Bỗng mùi máu tanh tràn ngập cả khoang miệng, Louis rời môi cô.....
Cô cắn hắn, từ miệng cô vẫn còn dính máu của hắn. Đôi mắt tím trong veo nhìn hắn không cảm xúc.
- Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!
....
Mưa vẫn rơi không ngừng.....hai trái tim một lần nữa bị tổn thương. rốt cục cơn mưa này đến bao giờ mới dứt?
-----------------------------------------------------------------
Viola thất thểu dầm mưa trở về căn cứ. Lion nhận thấy bóng hình cô đi trong mưa, tức giận anh đến trước mặt túm tay cô muốn kéo vào nhưng cô đứng im không nhúc nhích.
- VIOLA
Lion tức giận gầm lên. Cô có biết để cô ra ngoài làm nhiệm vụ anh lo lắng nhường nào, xem cô xem? Tại sao lại dầm mưa trở về? Rốt cuộc cô muốn bị cảm lạnh sao?
Quay mặt lại nhìn cô anh sững sờ....bởi cô đang khóc.
- Viola, em sao vậy?
Lion hốt hoảng nhìn cô lo lắng. Tuy trời đang mưa không ngừng nhưng anh vẫn có thể thấy những giọt nước của cô theo khóe mắt rơi xuống.
Viola nghe thấy giọng nói lo lắng của Lion, hốc mắt ướt át, cô chỉ có thể lắc đầu không nói gì. Trái tim cô như bị kim châm đau nhói, khó chịu muốn nổ tung.
- Viola nói cho tôi biết có chuyện gì xảy r...a
Lion đang nói giữa chừng bất chợt vòng tay Viola vươn ra ôm lấy anh khiến toàn thân anh chấn động. Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm lấy anh, trái tim anh đập loạn nhịp cũng vươn tay ôm lấy cô thật chặt. Lúc này Viola muốn có một điểm tựa nên không chút suy ôm lấy anh, cảm giác ở trong lòng anh so với Louis thật khác. Mặc cho những giọt nước mắt thấm vào áo anh đôi mắt cô dần dần khép lại ngất đi.
...
Mà ở trên lầu ba, có một đôi mắt dõi theo từng hành động của hai người trong mưa không bỏ sót một chi tiết nào. Rose nhìn người con gái đang ở trong lòng Lion mà nhíu mày lại.
- Tôi tuyệt đối sẽ không cho hai người được hạnh phúc!
...
Viola khó khăn mở mắt, cựa quậy dần dần tỉnh lại, đập vào mắt cô là một màu đen bao trùm. Không khó để cô nhận ra là phòng của Lion. Nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện cô khẽ nhíu mày khi thấy mình đang mặc một cái áo sơ mi của anh. Là anh thay cho cô sao? Quên đi, dù sao cũng không quan trọng nữa cô hiện tại không muốn nghĩ đến một vấn đề nào cả.
Đôi mắt bất giác nhìn về phía tủ rượu của Lion, những chai rượu đập vào mắt. Viola loạng choạng đứng dậy đến bên tủ rượu, bỗng nhiên cô muốn say.....
Tùy tiện lấy một chai rượu vang Viola không để ý vấp phải làm đổ một cái thùng bên cạnh khiến mọi thứ trong thùng rơi toán loạn ra sàn.
Thở dài chán nản Viola ngồi xuống nhặt từng thứ cho vào thùng cho đến khi một tờ giấy bị vò nát thu hút sự chú ý của cô.
Trái tim bỗng nhiên đập nhanh lạ kì, không hiểu sao cô cảm thấy tờ giấy bị vò nát này ẩn chứa điều gì đó bí mật. Ngón tay búp măng nhanh chóng dở tờ giấy ra. Những gì ghi trên tờ giấy khiến cô đứng hình.....
Lion?........... Viola như người mất hồn nhìn những dòng chữ cùng hình vẽ trên tờ giấy mà không dám tin đó là sự thật. Đây chính là trang giấy bị xé trong cuốn "sách cấm" .
Lion là Ma-cà-rồng sao? Hơn nữa lại là em trai của Louis? Viola vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay mà tức giận. Thì ra anh dấu cô và mọi người lâu đến như vậy, chả trách cô luôn cảm thấy anh luôn kì lạ, hóa ra anh là Ma-cà-rồng....
Nhét tờ giấy vào trong túi áo, Viola cố gắng đè nén cảm xúc mà kiên nhẫn nhặt từng món đố vào thùng. Cô muốn chính miệng anh mở miệng nói với cô tất cả. Ngón tay vội vã cầm một chiếc áo sơ mi ném vào thùng nhưng một giây xoẹt qua Viola lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu cô nhớ không nhầm vào cái ngày thầy Athur mất Lion mặc chiếc áo này, chiếc áo thấm đẫm máu. Cầm chiếc áo trên tay một lần nữa Viola đứng hình... Đôi môi run rẩy muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng. Đôi mắt cô dán chặt vào hàng khuy áo mà hóa đá.
Bởi những khuy áo này cô nhớ rất rõ.....