Thiên Thần Sa Ngã

Chương 27

Đạm Ngọc nói: “Tào Lợi Hồng đã đi qua quá nửa đời người rồi, chỉ cần ông ta đặt chân vào quan tài một cái, tất cả mọi thứ sẽ thuộc về chúng ta.”

Chúng ta ở đây nghĩa là tôi và nàng.

Lúc đầu, câu nói này làm tổn thương nặng nề tính tự ái đàn ông trong tôi, nhưng sau nghe nhiều cũng thành quen, thậm chí tôi bắt đầu thấy nàng có lý.

Lòng tôi âm ỉ vui sướng khi nghe Đạm Ngọc vẽ ra tương lai của chúng tôi.

- Sau này Tào Lợi Hồng chết rồi, tất cả sẽ về tay chúng ta. Nếu em có nhiều tiền như vậy, em sẽ mua mấy ngôi biệt thự ở Thượng Hải, đón tất cả gia đình lên đây, mỗi tháng đều đưa họ đi du lịch châu Âu. Giày cao gót của em tất cả đều phải mang nhãn Manolo… Woa! Đến lúc đó, mọi người ai cũng sẽ ngưỡng mộ em phải biết! Đúng rồi, anh thì sao, có nhiều tiền như vậy anh sẽ làm gì?

Đạm Ngọc hỏi.

Thế là tôi khoái chí tiếp lời:

- Mua ngay hai chiếc Maybach! Mở một văn phòng luật to nhất, anh không cần làm việc mà chỉ ngồi đúng giờ thu tiền thôi. Ngày ngày, anh sẽ đưa em đi tuần trăng mật khắp các nước trên thế giới… Gì nữa nhỉ…? Để anh nghĩ đã, hiện giờ vẫn chưa nghĩ ra.

Đạm Ngọc liền cười tôi có tiền cũng không biết đường tiêu, tôi thanh minh đó là do trước đây chưa từng nghĩ đến… vân vân, ngồi mơ mộng thật là làm người ta dễ chịu thoải mái.

Hai chúng tôi ngồi mơ mộng, lúc đó chúng tôi thấy dường như mình thật sự bơi trong tiền rồi.

Tôi và nàng lần lượt hỏi nhau, giả dụ như có một tỉ, sẽ tiêu như thế nào, tiền nhiều đến mức có đốt cũng không hết… thật là một giấc mơ đẹp vô cùng.

Lòng ham mê vật chất đã nổi lên, hai chữ “tự trọng” cũng chẳng nhớ viết thế nào.

Tâm lý cân bằng trở lại rất nhanh.

Kẻ địch lớn nhất hiện nay của tôi và Đạm Ngọc chính là cái kẻ hàng ngày đúng giờ đều gọi điện cho tôi.

Ngày nào cũng vậy, trước bữa ăn, Lý San liền gọi cho tôi, nhắc tôi nhớ đến số tiền ba triệu và những thỏa thuận giữa hai chúng tôi.

Tưởng tượng đến tương lai huy hoàng làm chúng tôi vui sướng bao nhiêu thì hình ảnh Lý San lại càng trở nên xấu xí, đáng ghét bấy nhiêu, giống như một khối u ác tính lúc nào cũng sẵn sàng phá hủy mọi thứ vậy.

Sự tồn tại của Lý San thật sự là mối đe dọa đối với cả danh tiếng của tôi ở Thượng Hải lẫn tương lai rực rỡ của hai chúng tôi. Đạm Ngọc thậm chí còn hận cô ta, sợ cô ta hơn cả tôi, nhưng lại bất lực không thể làm gì được cô ta. Đạm Ngọc lúc nào cũng sống trong lo lắng, sợ rằng chỉ ngay giây tiếp theo thôi, Lý San sẽ xuất hiện trước mặt Tào Lợi Hồng, đem những chuyện bí mật đã được thêm mắm thêm muối kể cho ông ta nghe. Mà cứ cho là bây giờ cô ta chưa bán đứng chúng tôi đi, nhưng sau này, cầm được một triệu rồi, ai dám chắc cô ta sẽ bằng lòng buông tha cho cái mỏ vàng ngay trước mắt?

Mấy ngày liền phập phồng sợ hãi, Đạm Ngọc cuối cùng cạn sức chịu đựng.

- Hay là cái chuyện đùa lúc đầu ấy, mình biến nó thành sự thật đi.

Nàng nói câu này lúc ngồi xếp bằng trên đi văng, lúc này, nàng không còn được cái vẻ lộng lẫy yêu kiều ngày trước nữa, khuôn mặt nàng như bị một đám mây mù che phủ, suy đoán những việc có khả năng sẽ xảy ra.

Nhỡ Lý San đi tố cáo chúng tôi rồi đoạt được vị trí phu nhân họ Tào thì sao? Nhỡ Đạm Ngọc được gả vào nhà Tào Lợi Hồng rồi cô ta vẫn ngày ngày bám theo yêu sách nọ kia thì sao? Nhỡ… nhỡ…

Vân vân! Đầu óc nàng tràn ngập những giả thiết tối tệ, làm nàng giống như một bà thầy mo lắm chuyện nhức đầu.

Trước khi hoàn toàn sụp đổ, Đạm Ngọc nói câu này:

- Hôm đó chẳng phải anh đã đề xuất ý kiến giải quyết luôn cô ta sao? Chúng ta làm đi!

Lúc đó, đôi mắt nàng ánh lên sự lạnh lùng tàn bạo mà tôi chưa bao giờ thấy. Đến lượt tôi sợ hết hồn, tôi hỏi nàng có phải bị ốm rồi không.

Đạm Ngọc không trả lời, lại trầm tư suy nghĩ. Nửa tiếng sau, nàng lại hồi phục vẻ lộng lẫy, tinh nhanh của một chú chim khổng ước. Tinh thần vui vẻ, nàng nói với tôi:

- Người chết thì không thể tiết lộ bí mật gì được nữa!

- Em…

Tôi nhìn nàng, toát mồ hôi lạnh.

- Cô ta là một mối đe dọa nguy hiểm! Cực kỳ nguy hiểm! Không thể không trừ bỏ!

Rồi Đạm Ngọc đem cái kế hoạch táo bạo nàng đã nghiên cứu ra nói với tôi. Nghe xong, tôi có cảm giác đứng trước mặt mình là một con sói cái độc ác, giảo hoạt và thèm thuồng quyền lực, con sói đang bị thương và bị dồn vào chân tường, vì miếng ăn trước mắt mà quyết định đạp bằng mọi thứ.



Hôm đó, bầu trời u ám, lúc nào cũng sẵn sàng trút mưa xuống ầm ầm.

Lúc tôi ra khỏi cửa, Đạm Ngọc thậm chí quên mất cả việc nhắc tôi mang ô. Ngày trước mà gặp hôm thời tiết như thế này, nàng chắc chắn sẽ mang chiếc ô ra tận cửa cho tôi, bảo tôi cầm vì trời đất chẳng biết thế nào.

Nhưng hôm nay, nàng không nhớ việc đó, nàng chỉ tiễn tôi ra cửa, căng thẳng dặn dò:

- Nhớ gọi điện thoại cho em biết tình hình.

Giọng nàng không tránh khỏi hơi run run.

Tôi cười cười, ý bảo nàng yên tâm.

Gần đến tòa nhà A Lam ở, quả nhiên trời đổ mưa sầm sập. Tôi đứng giữa màn mưa, ngửa mặt lên tìm, mãi mới thấy cửa sổ nhà A Lam.

Nhà A Lam ở là một tòa nhà cổ yên tĩnh, êm đềm.

Thật ra hầu hết những người dân Thượng Hải bản địa đều sống trong những tòa nhà cổ đủ màu đủ dạng, có những cô gái mặc đồ ngủ in hoa không ngừng loẹt quẹt dép lê đi ra đi vào.

Đó mới là Thượng Hải thật sự, là mặt sau của những tòa cao ốc chọc trời, những ánh đèn lấp lánh trên đường phố. Liệu nửa tiếng nữa, vẻ yên tĩnh của tòa nhà này có bị phá vỡ?

Bây giờ là giờ lên lớp, A Lam chắc không có ở nhà, A Lam giờ này chắc chắn đang ngồi trong lớp dùng giọng điệu đắc ý mà đọc những bài thơ của cậu ta, đón nhận những ánh mắt học sinh đầy thán phục.

Tôi nhắm nghiền mắt, tưởng tượng ra cảnh A Lam trước khi đến lớp còn ân cần nói với Lý San: “Em yêu, đợi anh nhé, tan học là anh về nhà ngay”. Nghĩ đến đó tôi bỗng do dự, sợ A Lam bất ngờ về nhà, phát hiện ra con đường bị nhuộm máu đỏ lênh láng.

Những hạt mưa liên tiếp quất vào mặt tôi, làm chiếc áo dính bết vào người, giống những lưỡi dao gâm lạnh lẽo đầm đìa. Lạnh giá!

Tôi bắt đầu sợ, người run rẩy. Giả dụ, ngay giây sau đó, bầu trời bỗng chuyển sang màu máu man dại… Không dám tưởng tượng nữa!

Khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Ngọc lại chập chờn trong đầu tôi. Mỗi lần trước bữa cơm, nàng lại như một con thỏ bị đe dọa, sợ hãi nhìn chiếc điện thoại của tôi, cầu mong người gọi tiếp theo đó không phải là cô gái tên Lý San. Có mấy ngày mà Đạm Ngọc gầy hẳn đi, tôi nhìn mà thấy xót.

Từng bước từng bước lên lầu, gõ cửa, tiếp theo đó là khuôn mặt kinh ngạc của Lý San.

Tôi vốn dự định khi Lý San vừa mở cửa, lúc cô ta chưa kịp có phản ứng gì sẽ rút ngay dao ra mà đâm tới… Nhưng chính cái giờ khắc quyết định đó, những ý nghĩ bỗng đến với tôi. Tôi nhớ đến vẻ đẹp kiều diễm điển hình Giang Nam của cô, nhớ đến lúc phải gian khổ chiến đấu với các mỹ nhân trên toàn quốc, cô đã nói rằng kiếp sau thà làm con cua cho xong, nhớ đến cái đêm hai chúng tôi ở bên nhau và vết máu đỏ thẫm loang trên giường, nhớ đến lúc cô hếch mũi trước bông bách hợp mà cứ tưởng mình thuần khiết lắm, nhớ đến lúc ở quán rượu, chữ “Mẹ” thoát ra từ miệng cô sâu sắc như thế nào.

Tôi không nhấc nổi tay.

- Sao anh lại đến đây?

Lý San ngạc nhiên hỏi, nhưng vẫn mở cửa cho tôi vào.

Tôi mân mê con dao giấu trong người, cố nặn ra nụ cười.

- Đến thăm cô và A Lam, xem hai người sống thế nào.

- Ha ha, anh vẫn còn nhớ đến hai chúng tôi cơ đấy! Tôi đoán chắc anh sợ tôi đi tố cáo anh phải không? Anh yên tâm, tôi nói rồi, tôi chỉ cần tiền thôi!

Tôi đầu óc để tận đâu đâu, “ừ” qua loa một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, không biết nên nhìn về hướng nào.

Tôi là luật sư, tôi biết rõ hơn bất kỳ ai khác, chỉ cần tôi rút con dao ra là hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào. Thế nên, tôi ngồi trên đi văng, vừa cẩn thận vừa thấp thỏm, mồ hôi toát ra ướt đẫm quần áo.

- Anh nóng lắm hả?

Lý San nghi ngờ hỏi.

Tôi ậm ừ mơ hồ.

- Tôi phát hiện ra hình như anh rất sợ tôi! Mỗi lần xuất hiện trước mặt tôi, anh đều tỏ ra rất căng thẳng!

Lý San nói đến đây, mỉm cười đắc ý. Giọng nói của cô ta mang đầy vẻ châm chọc và khinh miệt. Có lẽ cô ta đang nghĩ mấy tháng trời tôi và Đạm Ngọc vất vả mệt mỏi, nhưng cô ta không cần làm gì cũng được chia phần, cô ta mới là kẻ thắng lợi cuối cùng. Nghĩ thế, tôi thấy hết sức khó chịu.

- Tôi đến đây hôm nay là để khuyên cô, làm người cần phải biết thời thế – Tôi cố tình dùng giọng thật thấp, lạnh lùng và đầy đe dọa.

- Anh nói thẳng ra đi, Hà Duy! – Lý San vẫn bình tĩnh.

Thái độ của cô ta kích thích tôi ghê gớm, tôi nói thẳng:

- Tôi muốn cô rời khỏi Thượng Hải ngay bây giờ!

- Cái gì?! – Lý San không tin vào tai mình – Ngay bây giờ? Với hai bàn tay trắng? Ha ha ha ha…

Cô ta cất tiếng cười nghe rất chói tai, nó vang lên va đập trên những vách tường, nghe như tiếng một con thú hoang bị mắc bẫy.

- Tôi không nghe nhầm đấy chứ?! Hay tai tôi có vấn đề? Hay là đầu óc anh có vấn đề! – Lý San hai tay khoanh trước ngực, miệng không cười nhưng lại như cười, dáng vẻ cao ngạo. – Anh cảm thấy có thể có chuyện đó hay sao?

Có vẻ như cô ta cho tôi là kẻ ngốc với cái ý kiến như thế.

- Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ cam tâm tay trắng ra đi?!

Không đợi tôi trả lời, Lý San tiếp tục truy hỏi. Rõ ràng cô ta đang rất bình tĩnh thoải mái, đối lập hẳn với vẻ căng thẳng của tôi.

Tôi sầm mặt, không trả lời.

- Nếu anh muốn uy hiếp tôi thì cũng nên có hành động gì đi chứ?! Tôi biết chó sợ hay cắn bừa, bị bức bách quá thì việc gì các người cũng dám làm, hơn nữa các người lại còn sợ tôi lòng tham vô đáy, nhất định sẽ nghĩ đủ cách tống cổ tôi đi! Nào, các người có cao kiến gì đây? Hà Duy, chẳng lẽ tôi còn không hiểu anh sao? Những tính cách đó đều viết rõ ràng trên trán anh rồi, lá gan chuột nhắt thế kia, anh sẽ dám làm gì? Anh định giết tôi sao?

Lý San nói đến đây liền cười hinh hích rồi tiến đến ngồi bên cạnh tôi trên đi văng, giọng khinh miệt:

- Chắc hôm nay anh cất ở đây một con dao?! Ha ha ha, để tôi đi…

Lý San nói đến đây, đùa cợt vỗ vỗ lên chỗ bụng tôi. Bỗng cô ta câm bặt, khuôn mặt đổi sang màu trắng bệch sợ hãi.

“Keng” một tiếng, con dao găm từ trong người tôi tuột ra, rơi xuống nền nhà, tiếng rơi nghe sắc nhọn.

- Anh…

Cô ta đã sờ thấy lưỡi dao lạnh lẽo.

Mặt Lý San biến sắc, sững sờ nhìn tôi, rồi lại nhìn lưỡi dao dưới đất. Trong thoáng chốc, hình như cô ta hoảng hốt không biết phải làm gì.

Tôi cũng không ngờ cô ta lại ra vỗ bụng tôi, càng không ngờ con dao lại rơi ra vào chính lúc ấy. Sự việc xảy ra bất ngờ khiến tôi cũng hơi hoảng.

Tôi cúi xuống nhặt con dao lên.

- Anh… anh thật sự muốn giết tôi?! Tôi… tôi…

Lý San đã hoàn toàn mất đi vẻ uy quyền và linh lợi lúc nãy, cô ta đã bị tôi dọa cho biến sắc rồi, khuôn mặt toàn một màu trắng bệch. Nhìn con dao sáng loáng chĩa lên trong tay tôi, Lý San sợ hãi lùi dần về phía sau:

- Anh không thể giết tôi! Anh giết tôi anh cũng sẽ đền mạng! Anh là luật sư, cái này anh phải hiểu chứ?

Đền mạng… Giây phút đó, tôi chợt nhớ đến thân hình vàng vọt gầy guột của con trai, đôi mắt nhạt màu và tiếng gọi “Bố” đầy yêu thương.

Nhưng Lý San đã nhìn thấy con dao rồi, không dọa cho cô ta sợ, cô ta sẽ không đời nào buồng tha tôi.

Nghĩ thế, tôi giơ cao con dao, bước về phía cô ta, vẻ mặt hung ác, miệng nói nhỏ:

- Người chết làm sao mở miệng được nữa.

Lý San hét lên thất thanh, cuống quýt lùi về phía sau, đến lúc không còn chỗ để lùi nữa, cô ta ngã ngồi xuống sàn, hoảng loạn nhìn con dao trong tay tôi, lắc đầu như điên, miệng lắp bắp mấy lời như kiểu không, đừng gì đó.

Chủ ý dọa cho cô ta sợ, tôi huơ huơ con dao trước mặt cô ta:

- Cô còn thích một triệu nữa không? Cô còn định dùng mấy chuyện đó uy hiếp tôi nữa không? Cô nói tôi không dám giết cô, bây giờ thử nhé…

Mặt tôi lúc đó chắc là trông điên loạn gớm ghiếc lắm, bởi vì Lý San đã sợ đến mức chân tay mềm nhũn, thậm chí không còn sức cho bất kỳ một hành động chống cự nào.

- Tôi đi! Tôi sẽ đi… khỏi… khỏi đây, tôi.. tôi.. cả đời sẽ không xuất hiện… ở… ở Thượng Hải nữa! Xin hãy tin tôi! Anh… đừng giết tôi…

Lý San ôm lấy chân tôi cầu xin, thậm chí lời nói cũng không được lưu loát như bình thường nữa.

- Làm sao mà tôi tin cô được cơ chứ?

- Vậy anh muốn tôi thế nào? – Lý San khóc lóc. – Anh nhất định phải giết tôi sao?

Cô ta nhìn tôi, khuôn mặt đau khổ thê lương.

Tôi bỗng thấy mềm lòng, đoán chừng cô ta sẽ không dám lì lợm ở lại đây nữa, đang chuẩn bị hạ dao tha cho cô ta.

Đúng lúc đó, A Lam trở về.

Những tiếng gõ cửa liên hồi, tôi sợ đến run bắn người, suýt nữa buông rơi cả con dao xuống đất.

Có người gọi cửa, trong đôi mắt Lý San liền lóe lên một tia hy vọng, nhưng vẫn sợ hãi nhìn tôi đăm đăm, không dám lên tiếng, cũng không dám biểu lộ bất cứ toan tính thủ đoạn nào.

Tôi cũng nhìn cô ta, khoảnh khắc đó hai chúng tôi chỉ nhìn nhau mà không dám động đậy gì.

Rồi nghe tiếng A Lam gọi gấp gáp sau cánh cửa, sau đó là tiếng lách cách của ổ khóa.

Giây phút đó, không khí như đông cứng lại.

Hai giây sau, A Lam bước vào phòng, A Lam nhìn thấy một cảnh tượng mà trong mơ cậu ta cũng không bao giờ nghĩ đến.

Người bạn thân của cậu ta đang giơ dao ra trước mặt người yêu cậu ta.

- Hai người… hai người làm gì vậy? Hà Duy, anh dứ dứ dao trước mặt người yêu em làm gì thế?

A Lam lặng người mất một lát rồi mới lắp bắp hỏi, không tin nổi vào mắt mình.

Việc A Lam bất ngờ về nhà vào đúng lúc đó cũng là một điều tôi chưa liệu đến, hóa ra buổi chiều hôm đó trường được nghỉ sớm, thế là chàng A Lam ta sung sướng bay ngay về nhà.

Đứng trước người bạn thân, trong thoáng chốc tôi không biết nên làm thế nào.

Vào lúc đó, Lý San liền ra sức vừa khóc vừa hét:

- Anh! Anh! Cứu em với! Anh ta muốn giết em! Anh ta muốn giết em!

- Hà Duy, anh làm gì vậy? Lại còn chưa bỏ dao xuống? Đây không phải là trò đùa đâu đấy! Bọn em chỉ định mượn tiền, anh không cho thì thôi sao lại phải làm thế này?

A Lam lo lắng nói, nhìn người yêu bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc, cậu ta đau lòng ghê gớm.

A Lam là một con người đơn giản, A Lam tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi những quan hệ giữa tôi và Lý San.

A Lam tưởng tôi vì nhất thời cuống quýt không muốn cho mượn tiền mới rút dao ra.

Nói rồi, cậu ta vội vã bước về phía chúng tôi, miệng liến láu:

- Được rồi, được rồi, tôi về là mọi việc sẽ dễ nói thôi! Hà Duy, anh bỏ dao xuống đi, chúng em không mượn tiền nữa!

- Cậu không được qua đây!

Tôi cuống lên, con dao huơ huơ trước mặt Lý San, thật không ngờ sự việc lại diễn biến theo hướng này. Vốn tôi định dùng dao ra vẻ một chút, vờ dọa cho Lý San biết khó mà thôi đi, ai ngờ A Lam lại về bất ngờ làm hỏng hết cả kế hoạch.

- Người anh em sao thế? Làm gì mà cứ như thâm thù mấy đời mấy kiếp không bằng thế?!

A Lam nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi xốc Lý San đã mềm nhũn lên, kề con dao vào sát cổ cô ta:

- A Lam, việc này tôi không muốn làm liên lụy đến cậu, cậu đi ra ngoài mau!

- Đây là nhà em cơ mà! – A Lam đau khổ kêu lên.

- Đi ra! – Tôi hét to hơn, con dao kề vào gần cổ Lý San hơn mấy phân làm cô ta sợ hãi hét lên the thé.

- Được rồi, được! – A Lam lúc đó mới ý thức được là tôi không hề đùa chơi, cậu ta bắt đầu sợ. – Anh bảo em đi ra thì cũng phải cho em biết đã có chuyện gì chứ? Lý San đã làm gì có tội với anh sao?

- Cô ta làm gì có tội với tôi à? Hừ! Cậu là thằng ngốc từ trên trời rơi xuống! Việc này chỉ có mỗi mình cậu là không biết thôi! A Lam, tôi nói cho cậu biết, con người mà cậu gọi là người yêu, là vợ yêu này chính là cô gái dự phỏng vấn tìm bạn đời của Tào Lợi Hồng mấy tháng trước, cô ta vì muốn được gả vào nơi giàu sang mà chẳng từ thủ đoạn nào, đầu tiên là dụ tôi lên giường với cô ta, rồi uy hiếp tôi, bây giờ lại uy hiếp cả Đạm Ngọc. Cô ta bảo nếu không đưa tiền, cô ta sẽ đem tất cả mọi chuyện kể cho Tào Lợi Hồng biết! A Lam, cô ta chính là người mà cậu bảo là “hạ cấp” đấy! Bây giờ cậu đã thấy kinh tởm chưa?

A Lam lặng đi hồi lâu, lạnh lùng nhìn xuống Lý San rồi lại nhìn tôi, nói nghiêm túc:

- Vậy anh định làm gì?

- Cô ta còn sống ngày nào thì Đạm Ngọc và tôi còn không thể ăn ngon ngủ yên ngày đó. – Tôi cứ thực sự mà nói.

- Anh nhất định phải giết cô ấy sao? – A lam hỏi. chưa bao giờ, tôi nhìn thấy gương mặt cậu ta vô hồn đến thế.

Tôi im lặng, không nói.

A Lam lại nhìn Lý San, cô ta bị cánh tay tôi giữ chặt, đang khóc thút thít nho nhỏ.

Giây sau đó, A Lam lao nhanh về phía trước.

Tôi tưởng cậu ta định đến giậtt con dao trong tay tôi, theo phản xạ liền ôm Lý San lùi vội về phía sau, miệng hét:

- Không được lại gần!

Nhưng lại thấy A Lam nhào đến bên chiếc bàn nước phòng khách, chụp con dao trên bộ ấm chén uống trà, đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, mắm môi mắm lợi đâm phụp vào bụng mình…

- Khô… ôôô… ông!

Lý San điên cuồng gào lên thất thanh, vùng thoát khỏi vòng tay tôi, lao về phía trước.

Tôi cứng người lại, lặng đi hai giây, giây thứ ba mới tỉnh ra, cũng vội chạy đến, miệng hét:

- Cậu làm gì thế này? Cậu làm cái quái gì thế này!?

A Lam nằm trên nền đất, con dao dài năm tấc cắm vào bụng lút đến tận cán, chỉ lòi ra mỗi cái chuôi.

Máu, máu từ bụng cậu ta tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ chiếc áo khoác, nhuộm đỏ cả hai bàn tay đặt trên bụng.

Mồ hôi toát ra đầm đìa trên mặt cậu ta.

- Cậu điên đấy à? – Tôi đau khổ hét lên, – Gọi 120 nhanh lên!

Tôi đỡ đầu của A Lam lên, ra lệnh cho Lý san lúc này đang đầm đìa nước mắt lo lắng.

Lý San lúc này mới run rẩy lôi vội điện thoại ra bấm số cấp cứu, rồi lại bổ nhào về phía A Lam, khóc lên khóc xuống.

- Tôi biết. – Đôi mắt nhắm nghiền của A Lam cuối cùng cũng hé mở, đôi môi run rẩy vì đau, cậu ta nói nhỏ. – Lý San… đã làm… điều… có… lỗi… với… anh…, nếu không thì… anh… đã không định giết cô ấy… Anh là… bạn tốt nhất… của… em… em nên… giúp anh… Nhưng… nhưng… Cho nên… anh muốn giết cô ấy… em không thể ngăn cản… nếu không thì… có lỗi với anh em… nhưng… em chết… em chết cũng chẳng sao…

A Lam nói đến đây liền giơ bàn tay đẫm máu lên, Lý San vội nhào đến, nắm lấy bàn tay nhuộm đỏ máu của cậu ta.

- Em thường viết thơ… nhưng đối với… ái tình trong thơ… luôn nghi ngờ… Là… là Lý San… khẳng định lại cho em… Thật ra… tình yêu… cái đó… có thật đấy…

Nói đến đây, máu từ vết thương của A Lam lại trào ra, có vẻ như việc nói chuyện làm cậu ta mất sức ghê gớm.

-Tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa!

Tôi cố gắng ngăn cậu ta lại, mắt tôi cũng bắt đầu ướt.

- Ôi chồng yêu! Anh đừng nói nữa!

Lý San lúc đó đã khóc ngất.

- Vợ yêu… – A Lam nhìn Lý San, nở nụ cười yếu ớt. – Anh rất yêu em.

- Em cũng yêu anh, bây giờ anh đừng nói nữa, mình đến bệnh viện ngay! Ngoan nào!

Lý San ra sức nắm chặt tay A Lam, nước mắt nước mũi tèm lem.

- Anh phải nói… anh sợ… lát nữa… không nói được nữa…

- A Lam! – Tôi không chịu nổi nữa, tôi sắp điên lên rồi.

Tôi ôm chặt người bạn thân nhất, nếu hại chết cậu ta chắc cả đời này tôi không thể yên ổn được, tôi gào lên.

– Sao cậu lại ngốc thế được? Chúng ta là thế nào với nhau? Cậu lại còn không hiểu tôi sao? Đời nào tôi lại giết người?! Tôi làm sao xuống tay được chứ! Tôi chỉ muốn dọa Lý San thôi! Con người tôi vốn làm gì có cái bản lĩnh ấy! Cậu… sao lại hồ đồ như vậy chứ?

- Ài… – A Lam lườm tôi, miệng mấp máy như muốn cười. – Thôi, dù sao thì vợ em cũng đã làm những việc có lỗi với anh… coi như là đền tội đi… Hà Duy… có việc này… từ lâu… muốn nói rồi… em… A a aaa…

Nói đến đây, A Lam bỗng ho từng tràng liên tục.

- Chồng! Chồng ơi, em xin anh… em xin anh, anh đừng nói nữa! Sao anh lại đối tốt với em thế chứ? Em không chịu, thật sự không chịu được nữa… Chồng… anh đừng dọa em nữa… sau này anh bảo gì em cũng xin nghe…

- Anh phải… nói… Hà Duy…

A Lam nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ trong sáng:

- Đơn giản… mới… mới là cuộc sống… đơn giản… mới… vui vẻ được… đừng… nghĩ đến… những thứ tiền… không phải… của mình nữa…

Ba phút sau, xe cứu thương tới, những bác sĩ cấp cứu mặt mày lạnh lùng nhanh nhẹn để A Lam lên cáng đưa đi, Lý San cũng đi theo, khóc như đứt từng khúc ruột.

Hôm đó, máu, quả thật đã nhuộm đỏ đường. Nhưng lại là máu của A Lam, người bạn thân thiết nhất của tôi.
Bình Luận (0)
Comment