Thiên Thần Sư

Chương 34 - Người Thầy Khắc Nghiệt

Và bây giờ là phần thi đầu tiên: Chuỗi combo niệm chú - phóng thích.

Hai nữ sinh duy nhất của lớp cá biệt đã xung phong ra trận thay vì đám con trai đang chưa thể vượt qua khỏi hội chứng sợ đám đông bên dưới. Cả hai người họ đồng loạt tiến về phía trước, chân đặt gần chạm mức và bắt đầu thực hiện đòn tấn công phép thuật của mình.

Thế rồi... Các thầy cô ban giám khảo bắt đầu sáng hết cả mắt lên.

Bằng mắt thường, các thầy cô có thể nhìn thấy nguồn linh lực dồi dào đang hội tụ lại nơi lòng bàn tay của hai cô gái trẻ. Nguồn linh lực kia thực sự rất mãnh liệt, chắc chắn có thể xếp vào top đầu trong số toàn bộ các học sinh đã tham gia kiểm tra trước đó... Tuy nhiên, nếu chỉ có như thế thôi thì các thầy cô đã không trưng ra biểu cảm phấn khích đến như thế.

Điều quan trọng ở đây là... Vô Niệm!

Đúng thế, cảnh giới tối cao của việc niệm chú chính là không cần niệm chú vẫn có thể thi triển được pháp thuật mà mình muốn sử dụng. Cái đó chính là Vô Niệm, một khả năng phải nói là vạn người chỉ có một người sở hữu!

Và bây giờ hai thiên tài trong truyền thuyết ấy đang sừng sững xuất hiện trước mặt họ, không chút giấu giếm thể hiện toàn bộ tài năng của mình! Thử hỏi với cương vị là những người ươm mầm cho tương lai của thế giới giống như họ, họ sẽ vui vì chuyện này đến như thế nào chứ? Dĩ nhiên là suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên vì sung sướng rồi!

Phía trước, chả thèm quan tâm đến biểu cảm của các giáo viên, cả Hoa Tử Ngọc lẫn Himiko vẫn chỉ tập trung vào đòn tấn công bằng pháp thuật của mình.

Trước mặt họ hiện giờ không chỉ là các giáo viên đang vui sướng mà còn là những hình nộm được làm bằng siêu hợp kim kháng ma thuật vô cùng khó để phá vỡ... Vì thế, họ phải tập trung hết sức để đánh nổ nó, không có dư hơi đâu mà đi lo mấy chuyện tầm phào khác.

Mất khoảng mười lăm giây tích lũy uy lực, Hoa Tử Ngọc chính là người đầu tiên phóng thích đòn tấn công. Một tia sáng màu vàng rực rỡ tức thời xuất hiện từ lòng bàn tay cô ấy, mang theo tốc độ lẫn nhiệt lượng khổng lồ dễ dàng nung chảy hình nộm siêu hợp kim, đồng thời còn khắc lên trên tường một cái lỗ cực lớn... Và đó chính là minh chứng của "Điểm tuyệt đối".

Quá hoàn hảo!

Không chịu thua Hoa Tử Ngọc, Himiko cũng nhanh chóng ra tay. Cô ấy đem lượng linh lực hùng hậu của mình vo lại thành một quả cầu lửa tối màu, sau đó dứt khoát ném thẳng về phía chiếc hình nộm đáng thương tựa như đang ném banh.

Kết quả là "Oanh~" một tiếng, nó đã bị vụ nổ đánh vỡ cho tan tác, chỉ còn lại mỗi vài mảnh vỡ hiếm hoi còn sót lại bên trong chiếc hố lớn mà thôi.

"Quá tuyệt vời! Great, excellent, wonderful!"

Các giám khảo đồng loạt đứng dậy dành trọn tràng vỗ tay không ngớt cùng những lời khen dồn dập trước tài năng của hai nữ sinh trẻ tuổi. Bất quá hai cô nàng này ngược lại tỏ ra không để tâm lắm, chỉ lễ phép chào hỏi vài câu rồi lui về chỗ ngồi.

Thấy hai nữ trở về trong hào quang chói lọi của những thiên tài, đám nam sinh trong lớp cá biệt lập tức mặt mũi đều đen như đít nồi.

Hai người này vừa mới ra sân đã hùng hồn như vậy, há chẳng phải là đang gián tiếp biến bọn họ trở thành trò cười?

Đùa gì chứ, bọn họ đâu có mạnh kinh khủng khiếp đảm tởm lợn như hai người đó đâu? Lỡ may thể hiện không tốt, chẳng phải họ sẽ biến thành chúa hề cho toàn trường cười nhạo hay sao?

Khụ...

Thôi thì dù sao đã không còn đường lui, cứ lên đi rồi biết kết quả sau vậy.

"Trần Hoài Nam, nhờ cậu"

"Cái đệt!" Trần Hoài Nam nhạy cảm đoán ra ý đồ xấu của đám bạn học, lập tức lên tiếng phản đối: "Các cậu giỏi thì cứ lên trước đi, sao lại kêu một kẻ có sức tấn công zero như tôi lên đỡ đạn đầu tiên chứ? Bộ các cậu không biết nhục là gì hả?"

Đúng thế, với cái "guồng" cao ngất ngưởng như hiện tại, nếu như màn thể hiện của họ không quá xuất sắc thì họ kiểu gì cũng sẽ bị đám đông chê thậm tệ cho mà coi. Chính vì không muốn bản thân phải chịu cảnh ấy nên bọn con trai trong lớp mới nhất trí đẩy Trần Hoài Nam ra lãnh đạn đầu tiên, cốt là để bản thân có thể chịu ít thiệt thòi đi đôi chút.

"Tiếc cho cậu là da mặt bọn tôi khá dày" Edgar rất vô liêm sỉ nói.

Limia cũng cười khan bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tôi biết bắt nạt là không tốt... Nhưng xin lỗi, tôi vẫn còn sợ đám đông lắm, nếu còn bị chê nữa thì tôi sẽ sụp đổ mất thôi"

Đám con trai còn lại không hẹn mà cùng nhau gật đầu đồng ý.

Trần Hoài Nam: "..."

Thế các cậu nghĩ tôi không sợ đám đông chắc? Không hề nhé! Tôi đang sợ đến chết đi được đây này! Bộ mấy người không biết những người hướng nội như tôi luôn xem việc đứng trước đám đông hệt như đang đứng nhảy nhót giữa địa ngục sao hả!?

Mấy người quá đáng vừa vừa phải phải thôi nhé! Coi chừng tôi từ mặt cả bọn đấy!

Thấy Trần Hoài Nam bị ăn hiếp, Himiko đang ngồi một góc một nửa muốn ra mặt giúp cậu ta, một nửa khác lại muốn giữ im lặng để tiếp tục quan sát cái biểu cảm có phần thú vị của cậu ta.

Sau cùng, cán cân của bên còn lại đã giành chiến thắng, thậm chí còn thắng đậm đến mức Trần Hoài Nam có thể nghe được tiếng cười khúc khích của cô ấy nãy giờ.

"..."

"Mấy người..."

Trần Hoài Nam vỗ trán một cái, như tuyệt vọng mà bỏ cuộc.

Sau cùng, để không tiếp tục lãng phí thời gian của những người đang có mặt ở đây, Trần Hoài Nam đã phải cắn răng tiếp nối bước chân quá mức chói loá mà hai nữ để lại và tiếp tục tiến lên.

Gần như ngay lập tức, đủ loại ánh mắt tò mò như con sóng dữ nặng nề đổ ập lên tâm trí cậu, làm cậu chân tay đều muốn mềm ra như sợi bún. Bất quá đã đến đây rồi thì cậu đã không thể lùi lại được nữa, vì thế cậu chỉ có thể hít thở thật sâu rồi tiếp tục tiến về khu vực kiểm tra.

"Không được nổi bật, không được nổi bật"

Thầm tự dằn lòng mình như vậy, Trần Hoài Nam khẽ giơ tay lên, trong miệng thì thầm cái gì đó rồi phóng thích đòn tấn công bằng "phép thuật" của mình.

Choang~

Không có bất kì cái gì xảy ra sau đó. Không có gió, không có sấm, cũng không có ánh sáng hay bất kì loại phép thuật nào được phóng thích một cách rõ ràng... Thế nhưng vì một lí do gì đó, chiếc hình nộm được làm bằng siêu hợp kim đã nổ tan tành xác pháo, làm cho nhóm giáo viên giám khảo không khỏi đặt ra dấu chấm hỏi.

Tại sao?

Tại sao thằng nhóc đó không làm gì cả nhưng hình nộm lại bị vỡ?

Họ không cảm nhận được một chút dao động linh lực nào từ lòng bàn tay cậu ta cả!

Tại sao chứ?

Trong đầu các giám khảo cứ liên lục xuất hiện những dấu chấm hỏi làm cho họ giữ vững trầm mặc từ đầu đến cuối, không một ai mở miệng nói gì cả. Mà phía bên dưới, các học sinh lại là một trận xì xầm, làm cho Trần Hoài Nam bắt đầu nảy sinh cảm giác áp lực không chịu nổi.

Thấy Trần Hoài Nam đã sắp không chịu đựng nổi, thầy Phong mới lên tiếng nói: "7 điểm, về chỗ"

"7 điểm thôi á!?" Những người giám khảo còn lại lập tức chen miệng phản bác: "Lẽ ra phải là 10 điểm chứ! Phương thức tấn công độc đáo này rõ ràng là đòn hiểm hóc không thể tránh né đó thầy!"

"Thành viên lớp tôi, tôi tự chấm. Vả lại, em ấy trông có vẻ hài lòng với kết quả này" Thầy Phong không nhanh không chậm nói tiếp: "À, nói mới nhớ trong lớp tôi có một học sinh hiếm hoi thuộc khoa trị liệu, vì thế tôi hi vọng mọi người có thể kiểm tra năng lực của em ấy bằng một phương thức khác để đảm bảo tính công bằng"

"Hẳn rồi... Khoa trị liệu à... Năm nay số lượng học sinh thuộc khoa trị liệu không quá mười người nên sẽ được sắp xếp kiểm tra riêng... Và cũng chỉ lấy một con điểm duy nhất để đánh giá năng lực"

Một giáo viên lão làng vuốt vuốt râu cười ha ha, rồi lão chợt biến sắc: "Chờ đã thầy Phong, thầy đang cố tình đánh lạc hướng tôi đấy à!? Tôi cho rằng em học sinh này rất có tiềm năng, thế nên điểm tuyệt đối chính là kết quả phù hợp nhất với em ấy!"

Thầy Phong cười nhạt: "Còn kém lắm. Đối với tôi thì chỉ bảy điểm là cùng"

Lão giáo viên vẫn tỏ vẻ không hài lòng với thái độ của thầy Phong. Sau cùng, lão ta chủ động đứng dậy, hướng về phía Trần Hoài Nam đặt ra câu hỏi tựa như đang cho học sinh quyền lựa chọn: "Em tên Nam đúng không? Thế em sẽ chọn điểm mười của thầy hay điểm bảy của thầy Phong? Thầy tôn trọng ý kiến của em, vì thế mong em hãy trả lời thật lòng nhé"

"Thật lòng mà nói thì em rất muốn có điểm mười" Trần Hoài Nam gãi gãi đầu cười cười, trông khá là ngây ngô nhưng đâu đó vẫn chứa vẻ nghiêm túc: "Nhưng do môi trường học tập của em khá là khác biệt so với các bạn... Vì thế em nghĩ bảy điểm mới là kết quả phù hợp nhất cho em"

"Vậy sao... Vậy thì cứ bảy điểm đi" Lão giáo viên ngồi xuống vuốt vuốt râu, trên mặt không có vẻ gì là thất vọng nói tiếp: "Thầy rất mong đợi những lần thể hiện sắp tới của em đấy, bạn học Hoài Nam"

"Cảm ơn thầy" Trần Hoài Nam cúi đầu cảm tạ một câu rồi quay trở về chỗ ngồi.

Ngay tức khắc, nhóm bạn học xấu tính vừa rồi nhảy xổ tới chỗ cậu tựa như hổ đói vồ mồi vậy, làm cho cậu có chút không kịp phản ứng trước cơn bão câu hỏi của mấy tên loi nhoi này. Cuối cùng, cậu đã giữ im lặng mà chả thèm nói gì cả, ngược lại còn ném cho cả bọn một ánh nhìn khinh bỉ.

Đã liên thủ hố người ta mà còn dám yêu cầu này nọ ư? Nằm mơ!

Sau đó, những người còn lại cũng mau chóng tập trung về phía khu vực kiểm tra. Nhìn thì dễ ăn vậy thôi chứ thực ra mấy chiếc hình nộm siêu hợp kim kia là vô cùng chắc chắn. Bằng chứng là sau khi Trần Hoài Nam trở về, cả lớp cá biệt đã không ai đủ khả năng phá hủy được nó nữa.

Không một ai.

Nhiều nhất thì... Ừm, chỉ để lại trên nó một vài vết trầy xước nhỏ mà thôi. Chấm hết.

Lẽ dĩ nhiên, thầy Phong đã ném thẳng vào mặt bọn học sinh điểm dưới trung bình... Trong khi các thầy cô khác thì lại đánh giá cao năng lực của họ, lần lượt cho bảy tám điểm chứ không hà khắc như thầy Phong.

Sau cùng, thầy Phong đã nhân nhượng các thầy cô thuộc ban giám khảo với vẻ mặt hết sức bực mình. Chủ yếu là vì cô Nguyệt đã khuyên hắn không nên hà khắc quá, mà hắn thì lại không dám cãi... Nên thôi.

Tạm cho qua một lần vậy.

Bình Luận (0)
Comment