Thiên Thần Sư

Chương 4 - Gã Thầy Giáo Nhỏ Nhen

Ngày tiếp theo.

Sau khi cùng nhau nộp đơn tố cáo, cả lớp cá biệt đều vô cùng hứng khởi mà tiếp tục lên lớp ngay ngày hôm sau. Cả bọn đều đang rất muốn xem thử ông thầy chết giẫm kia sẽ có biểu cảm gì sau khi bị mấy đứa học sinh "đáng yêu" khiếu nại đến mức bị mời lên phòng hiệu trưởng.

Quả nhiên, thầy Phong đã bị trúng đạn. Lão ta bước vào lớp với sắc mặt trông cực kì u ám, tựa hồ thế giới xung quanh lão ta vừa mới sụp đổ vậy, trông vừa đáng thương lại vừa đáng buồn cười.

Thấy lão ta như vậy, cả lớp dĩ nhiên vô cùng vừa lòng hả dạ.

Mà lại, đây là hậu quả do hắn ta tự mình chuốc lấy, thế nên hắn không thể lên giọng trách cứ đám học sinh mách lẻo này được. Điểm ấy đạo lí Vũ Trường Phong vẫn biết chứ.

Sign...

"Cả lớp đi với tôi, hôm nay chúng ta sẽ luyện tập thực chiến"

Cả lớp: "!!!"

Thôi nào, ông thầy này đang định mượn việc công trả thù tư sao? Người lớn kiểu gì mà sống nhỏ nhen ích kỷ quá vậy?

Himiko hừ lạnh: "Không thành vấn đề, em tự tin là mình sẽ đánh bại được thầy"

Gặp Himiko dám cả gan tuyên bố như vậy, cả lớp thực sự không nhịn được mà trợn tròn mắt ra nhìn nàng với vẻ mặt kinh sợ. Không chỉ vậy, ngay cả thầy Phong cũng có hơi biến sắc trước sự tự tin của Himiko: "Em là... À, tôi hiểu rồi. Để gia tăng thêm sự kích thích, em có thể yêu cầu tôi làm bất kì thứ gì em muốn nếu như em thực sự đánh bại được tôi"

Gặp học sinh dám khiêu khích mình, thầy Phong tự nhiên sẽ đáp lễ Himiko bằng cách thức tương tự. Hắn công nhận cô nàng này rất không tệ, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là không tệ mà thôi.

Khác với biểu cảm như bị chọc phải máu điên của cả lớp, Trần Hoài Nam lúc này lại đang thể hiện ra thứ biểu cảm trông giống hệt như đang trúng phải combo táo bón + tiêu chảy vậy.

Nguyên nhân thực ra cũng đơn giản thôi, bởi vì chiến đấu chính là sở đoản của cậu, cái môn mà cậu tệ đến mức phải lưu lạc vào cái lớp này.

Như đoán ra được suy nghĩ của Trần Hoài Nam, Vũ Trường Phong liền nở một nụ cười trông cực kì uy tín: "Bạn Nam không cần phải tham gia lớp học ngày hôm nay, cậu chỉ cần đứng một bên xem là được"

Lẽ dĩ nhiên, thầy Phong đã đọc qua hồ sơ của các học sinh trước khi bước vào giảng dạy một cách thật nghiêm túc. Và cũng chính vì thế, hắn ta đã sớm biết được điểm yếu của Trần Hoài Nam.

"Cảm ơn thầy" Trần Hoài Nam tỏ ra lễ phép đáp lại.

Vũ Trường Phong khẽ gật đầu rồi đi trước. Bất quá trước khi đi, hắn ta có dặn nhóm học sinh nhớ mặc đồ bảo hộ trước khi đến sân tập, và đồng thời ông ta cũng cảnh cáo rằng nếu như Himiko thua trận, cả lớp sẽ được chứng kiến cái gì gọi là địa ngục.

Nghe thấy thế, cả lớp liền biết họ sẽ gặp phải chuyện chẳng lành. Thế nhưng riêng Himiko thì lại tỏ ra mười phần bình tĩnh, hoàn toàn không chút sợ hãi hay chần chừ trước lời đe doạ của thầy Phong.

Một lúc sau, cả lớp đã tập trung đầy đủ tại sân tập. Trần Hoài Nam thì nghe theo lời thầy tạm nấp qua một bên tránh bão, trong khi bốn người còn lại thì tiếp tục đứng ở đó, chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của người giáo viên nhỏ mọn.

"Ba đứa qua kia ngồi xuống. Còn Himiko, hi vọng em sẽ không làm tôi thất vọng"

Dứt lời, cả Himiko lẫn thầy Phong đều đã bước ra giữa sân, chuẩn bị cho trận đánh giao lưu giữa thầy và trò. Dưới sự cách biệt về vị thế, thầy Phong đã chủ động lên tiếng nhường Himiko mười chiêu mà không hề tránh né, và bản thân Himiko cũng không từ chối, ngược lại còn nở một nụ cười vô cùng ma quái.

Hoặc nói đúng hơn là... Khát máu.

Vụt~

Với bước chân nhanh thoăn thoắt, Himiko gần như biến mất ngay tại chỗ rồi dịch chuyển ra ngay sau lưng thầy Phong. Cùng lúc đó, cây kiếm gỗ trong tay nàng cũng dũng mãnh bổ thẳng xuống, ý đồ chém vỡ đầu đối thủ đứng trước mặt mình.

Đổi lại là giáo viên bình thường, có lẽ người đó đã thực sự chịu thiệt trong tay Himiko với đòn tấn công chớp nhoáng như thế này. Tuy nhiên, thật đáng tiếc rằng đây là thầy Phong - một kẻ tuy trông khá ất ơ nhưng thật ra lại mạnh đến mức lố bịch.

Thế là chỉ trong một cái nháy mắt, hắn ta đã kịp thời nâng kiếm lên đón đỡ, đồng thời dễ dàng tước đi thanh kiếm gỗ trong tay Himiko.

"Em có thể nhanh hơn nữa, tôi không thấy phiền đâu" Thầy Phong nở một nụ cười trông cực kì dễ ghét, rõ ràng là đang muốn chọc Himiko tức đến phát điên.

Không phụ sự kỳ vọng của hắn, Himiko đã bị chọc cho điên rồ.

Lí trí dần dần biến mất, ánh mắt của Himiko giờ đây đã trở thành một màu đỏ tươi như thể chứa cả biển máu bên trong. Mà đồng thời, linh lực của cô ấy cũng bị nhiễm đỏ, trở nên cực kì tanh hôi khó chịu, cứ như thể cô nàng đang được bao bọc bởi một màn sương máu quỷ dị vậy.

Thấy vậy, thầy Phong liền lên tiếng nhắc nhở: "Mấy đứa mau rời khỏi đây nhanh đi, ở trạng thái này cô ấy sẽ không còn biết đâu là địch đâu là bạn đâu. Tuyệt đối đừng để bản thân rơi vào tầm ngắm của cô ấy"

Nghe xong, cả đám bạn lập tức xách dép bỏ chạy thật nhanh khỏi hiện trường.

Không cần thầy Phong phải cất công lên tiếng nhắc nhở, trên thực tế bọn họ đều đã sớm có ý định bỏ chạy ngay khi Himiko chuẩn bị tiến vào giai đoạn hắc hoá rồi.

"Hừm, bảo sao cứ cảm thấy cô gái này trông quen quen, hoá ra... Ha ha ha" Thầy Phong cười nhạt một tiếng rồi nắm tay lại, tạo ra một luồng quyền khí hôi tanh hệt như lực lượng mà Himiko đang nắm giữ: "Nếu đã vậy thì để tôi dạy em cách sử dụng nguồn sức mạnh này đi"

Tức thì, Himiko liền xông thẳng về phía thầy Phong kèm theo một tiếng gào vang dội như dã thú. Không cần phải nói, cả sức mạnh lẫn tốc của cô nàng hiện giờ đã hoàn toàn vượt trội so với trước, cũng vì thế mà quyền này của nàng rất có lực, dù đã được thầy Phong chống đỡ nhưng dư uy vẫn đủ để khiến mặt đất xung quanh nứt vỡ.

Bang~ bang~ bang~

Lối tấn công của Himiko rất cuồng loạn, đấm đá cứ loạn xạ hết cả lên, có thể nói là không thuộc về bất kì trường phái nào. Hoặc đơn giản hơn, ta có thể nhận định rằng đó là phương thức tấn công của những con dã thú tàn bạo, khát máu đến mức có thể nói là điên loạn.

Mặc cho bị Himiko đấm tới tấp, thế nhưng thái đồ của thầy Phong vẫn cứ là bình thản thong dong, trên người hoàn toàn không xuất hiện một chút vết xước nào. Đợi đến khi Himiko như đã thấm mệt, hắn ta lúc này mới chịu phản đòn, một quyền tiễn nàng yên giấc ngàn thu.

"Tôi nhường em tổng cộng gần nghìn chiêu, như thế là công bằng rồi ha?" Thầy Phong vừa nói, vừa nhìn về phía cửa ra vào với bộ mặt của Ác Quỷ: "Này mấy đứa, bài học của mấy đứa hôm nay cũng giống như Himiko-chwan vậy đó"

Chwan? Đây là loại kính ngữ quỷ quái gì thế?

Bốn bạn học sinh từ bên ngoài bước vào, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi: "Thưa thầy, chúng em không hiểu thầy đang nói gì cả"

"À, vậy để thầy tóm gọn lại nhé. Ý định thực sự của thầy khi tổ chức buổi học hôm nay là để giúp cho các em nhận ra giới hạn của chính mình. Thông qua đó, các em có thể tự lượng sức mà đưa ra các phương án chiến đấu hợp lí hơn" Thầy Phong cực kì nghiêm chỉnh giải thích cho nhóm học sinh

đang cố tỏ ra ngu ngơ bên dưới.

"Giới... Giới hạn?"

"Nam, em mau nói cho thầy biết các ngưỡng chịu đựng của cơ thể khi linh lực hay ma lực bị tiêu hao đi"

Trần Hoài Nam đứng ra, chậm rãi giải thích với tất cả mọi người: "Từ sau khi Kỷ Tăm Tối qua đi, con người hay toàn bộ các sinh vật trên thế giới này đều đã trở nên cực kì phụ thuộc vào sự tồn tại của linh lực. Chính vì thế, trong cơ thể mọi sinh vật kể cả chính chúng ta luôn luôn tồn tại một nơi dùng để chứa linh lực nhằm duy trì sự sống, được gọi là Lõi Linh Lực"

"Tùy vào dung tích của lõi mà lượng linh lực mỗi người sở hữu sẽ khác nhau. Tuy nhiên, khi nói riêng về vấn đề tiêu hao linh lực quá độ, các triệu chứng sẽ xuất hiện chỉ khi chúng ta sử dụng chúng đến một ngưỡng nào đó, cụ thể như sau"

"Từ một trăm đến bảy mươi phần trăm, ta sẽ không cảm thấy có gì bất thường cả. Tuy nhiên, khi chạm đến ngưỡng năm mươi phần trăm, tức là tiêu hao được một nửa linh lực, ta sẽ bắt đầu có cảm giác khô khan khó chịu, mồ hôi tiết nhiều, chóng mặt và đặc biệt là đau đầu vô cùng"

"Mọi chuyện sẽ càng tệ hơn khi lượng ma lực trong lõi xuống tới ngưỡng ba mươi phần trăm. Tại đây, đại đa số sinh vật đều sẽ mất đi nhận thức, mọi hoạt động trong cơ thể đều bị chậm lại, từ đó bước vào trạng thái hôn mê sâu"

"Tại ngưỡng hai mươi phần trăm, lõi linh lực của các sinh vật sẽ dần mất đi khả năng tự phục hồi và sẽ chết nếu không được cứu chữa kịp thời. Mà cho dù có được cứu chữa kịp thời, người đó vẫn có khả năng bị tàn phế, cả đời không thể sử dụng linh lực hay ma lực được nữa"

"Còn ngưỡng mười phần trăm thì... Chết chắc rồi, không còn đường cứu chữa luôn"

"Chính xác hoàn toàn, quả nhiên em rất giỏi mảng lí thuyết" Thầy Phong gật đầu, tùy tiện khen một câu rồi nói tiếp: "Cho nên, buổi học hôm nay tôi muốn xem thử các em sẽ dùng được tối đa bao nhiêu linh lực trong lõi. Và yên tâm đi, có tôi ở đây, các em sẽ không chết được đâu"

Cả lớp: "..."

"Có vẻ như tôi trông không đủ uy tín với các em nhỉ... Đành vậy, tôi sẽ cho các em gặp một người uy tín hơn tôi"

Vừa nói, thầy Phong vừa giơ tay lên không trung và một vòng tròn pháp thuật thần dị lập tức hiện lên ngay giữa sân. Từ bên trên đó, một hình bóng uyển chuyển mềm mại dần dần thành hình.

Đó là một sinh vật có ngoại hình giống nhân loại và sở hữu những đôi cánh trắng muốt trên lưng. Chiếu theo cách gọi của người phương Tây... Sinh vật này hẳn được gọi là Thiên Thần.

Cả lớp, đặc biệt là Edgar chỉ biết ngốc trệ ra đó, một bộ kinh ngạc đến mức không thể nói thành lời.

"Chủ nhân, Raphael xin sẵn sàng đợi lệnh" Vị thiên thần kia quỳ xuống, nhìn thầy Phong với vẻ mặt tôn kính đến tận cùng.

"Cũng không có gì, chỉ cần cô giúp ta giữ mạng cho mấy tên nhóc này là được"

Ban đầu "Raphael" tỏ ra rất sửng sốt trước yêu cầu của Vũ Trường Phong. Bất quá sau khi lặng nhìn đám trẻ được một lúc, nàng liền khẽ mỉm cười gật đầu: "Như ý nguyện của người, thưa chủ nhân"

Trần Hoài Nam bị doạ phát sợ, thật run rẩy giơ tay lên: "Thưa thầy..."

"Em mau ra ngoài, tôi có sắp xếp đặc huấn riêng cho em"

Trần Hoài Nam: "..."

Ủa thầy, thầy cho em nghỉ mà? Sao tự nhiên lại nuốt lời rồi?

Và ngay sau đó, ngay giữa nơi địa ngục trần gian, vị thiên thần thuần khiết ấy đã tự tay cứu mạng đám bạn học xấu số kia vô số lần, tựa như một điểm sáng duy nhất giữa trời đêm không trăng sao vậy.

Như hi vọng, lại như tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment