Convert & Edit: Shu
Support: Namca
Tảng đá rơi không làm cho Trạc Nguyệt chết được. Có lẽ là bởi vì mang theo Tô Mục nên nàng bị thương nhẹ. Nàng cho rằng chỉ cần không nói ra thì sẽ không có ai biết được. Nhưng đến lúc nàng bước đi, Tô Mục bên cạnh liền nhíu mày: “Chân nàng bị làm sao vậy?”.
“Không sao”. Trạc Nguyệt hời hợt cho qua.
Bốn phía trời vẫn không ngừng mưa to, Trạc Nguyệt ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi: “Chúng ta tìm chỗ trú mưa trước đi, dù sao bây giờ cũng không leo lên nổi”. Nàng liền nhấc chân bước đi không chút do dự, như thể không hề bị thương tổn một chút xíu nào.
Chân mày Tô Mục càng nhíu chặt hơn. Hắn kéo Trạc Nguyệt lại, sau đó ngồi xổm người xuống, tay đặt trên chân Trạc Nguyệt ấn tìm chỗ đau. Trạc Nguyệt không nhịn được cả người khẽ run lên, đầu ngón tay Tô Mục cảm giác được da thịt nàng sưng tấy và nhô lên dưới lớp quần áo, khác biệt rõ ràng so với những nơi khác.
“Chân gãy rồi”. Một thời gian dài hành quân trước đây đã để cho hắn đối với việc chữa trị vết thương ngoài da có hiểu biết không ít. Trong lòng hắn biết rõ Trạc Nguyệt quật cường, cũng không nói nhiều với nàng, chỉ hơi ngồi xổm người xuống, ra hiệu cho Trạc Nguyệt leo lên lưng hắn đi.
Trạc Nguyệt có chút kháng cự: “Ta có thể tự mình đi được”.
Tô Mục cũng không tranh cãi với nàng, trực tiếp ôm nàng lên, cũng không có bất kỳ ý muốn thương lượng với nàng: “Tới chỗ trú mưa trước, ta nối xương cho nàng”.
Trạc Nguyệt cau mày: “Ta có thể tự đi, xương cũng có thể tự mình nối, ta không vô dụng như ngài nghĩ, ta không muốn ngài nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ta”.
“Nàng có bản lĩnh”. Tô Mục nói: “Nàng một chút cũng không chật vật”. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Trạc Nguyệt, thần sắc trong mắt khiến cho Trạc Nguyệt không khỏi thất thần, nhất thời không nói được lời nào.
Kì thực đối với Tô Mục mà nói, Trạc Nguyệt như vậy làm sao có thể coi là chật vật. Hắn ở trước Trạc Nguyệt mới thực sự là chật vật. Khi hắn còn chưa đăng cơ, lực lượng còn yếu, khi đó Trạc Nguyệt nhìn thấy hắn, mới gọi là chật vật.
Hắn còn nhớ những lúc phải chịu đủ loại chế nhạo khi ở trong doanh trại nước Nam Việt, hay mỗi lần rơi vào bẫy địch trong các cuộc khởi binh bắc phạt. Hắn từ trong đống thi thể bò ra ngoài, bị chôn vùi trong bùn đất bẩn thỉu, những lần ấy so với Trạc Nguyệt bây giờ còn chật vật hơn gấp vạn lần, nhưng nàng chưa từng có nửa phần cười nhạo hắn.
Khi hắn bị giam trong nhà lao, nàng chính là lá chắn, một mực che chở ở trước người hắn. Khi hắn bị người ta tập kích bất ngờ, nàng chính là thanh kiếm tốt nhất, vì hắn vượt qua mọi chông gai.
*a a a, câu này trên phim Mặc Thanh cũng nói! "Khi nàng chiến đấu, ta là kiếm của nàng. Khi nàng lùi bước, ta là lá chắn bảo vệ nàng." Má Cửu đúng là giỏi cắt ghép mà *
Trong lần đại công thành, bao vây kinh thành vào buổi tối là việc vô cùng nguy hiểm, Hoàng thúc lấy mẫu phi của hắn ra uy hiếp, lệnh cho hắn tự mình vào cung. Tất cả mọi người đều khuyên hắn không nên đi. Nhưng hắn vẫn quyết định đi, chỉ có Trạc Nguyệt hóa thành trường kiếm, không nói một lời ở bên cạnh giúp đỡ hắn, theo hắn vào cung.
Khi vào đến cung điện thì mẫu phi của hắn đã chết, thi thể còn nằm ngay bên chân Hoàng thúc của hắn.
Lúc này, Hoàng thúc của hắn chính là đã điên rồi, đến bước đường cùng, trong lòng tràn ngập ý muốn giết chóc. Hắn chỉ muốn giết chết Tô Mục.
Trong thành, hàng trăm quân sĩ bao vây lấy hắn, nếu lúc đó chỉ có một mình, hắn nhất định sẽ chết ở nơi này.
Thế nhưng, có Trạc Nguyệt ở đây.
Giống như vô số lần nàng đem hắn từ trong nỗi tuyệt vọng trở về, lần này cũng không ngoại lệ. Nàng ở trước người hắn, xem như là thanh kiếm của hắn, vì hắn mà liều mình chém giết. Chiến đấu trong đẫm máu, không buông tha cho bất kỳ kẻ nào đến gần hắn, không cho phép dù chỉ là một mũi tên lọt qua hàng phòng ngự của nàng.
Tô Mục nghĩ, cho dù là trăm năm sau, hắn cũng khômg thể nào quên được cái đêm mà máu thấm đẫm cả xương tủy kia. Lưỡi kiếm của Trạc Nguyệt lạnh như vậy, nhưng lại có thể khiến cho nhiệt huyết trong tim hắn sục sôi.
Hắn may mắn biết bao, đời này có thể gặp được một Trạc Nguyệt độc nhất vô nhị như vậy, cứu hắn, che chở cho hắn, trở thành duy nhất của nhau.
Nhưng khi thân thể nàng bị mũi tên nhọn kia bắn trúng, khi máu tươi trào ra khỏi miệng nàng, hắn mới biết, linh kiếm này không hề bất tử bất diệt, nàng cũng sẽ mệt mỏi, sẽ bị thương và thậm chí là chết...
Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận, hối hận vì đã đẩy Trạc Nguyệt vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Hắn cùng Trạc Nguyệt chém giết, thi thể quân sĩ bày la liệt ra đất, thậm chí còn chất cao như thành lũy. Không ai dám tiếp tục tiến lên, ngay cả những tên cung thủ cũng không dám hướng tên về bọn họ mà bắn nữa. Trạc Nguyệt giống như Tu La đến từ địa ngục, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
__(Trạc Nguyệt - Chương 6)__