#edit: Vy
___***___
Tại sao lại cứu ta?
Tần Sơ đã từng hỏi Tô Kính Nguyệt câu này, hắn còn nhớ rất rõ nỗi kinh hoàng ngày đó, Tô Kính Nguyệt cứu hắn từ căn nhà đã bị lửa thiêu cháy rụi ra, đưa hắn trốn khỏi thành, xuôi về phía nam tìm người thân. Chân Tần Sơ bị xà gỗ đè gãy không đi nổi nữa, suốt nhiều ngày tuyết rơi ròng rã, nàng đều đặt hắn trên một tấm ván rồi kéo đi, giữa trời băng đất tuyết, trên mặt sông đã kết một lớp băng dày, bóng dáng đơn bạc mỗi bước đều thật gian nan.
Hắn rất muốn giúp nàng một tay, nhưng cái gì hắn cũng không làm được.
"Kính Nguyệt, mặc kệ ta đi."
"Nằm yên đi."
Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, ngày mùa đông luôn là nét âm trầm cố hữu, chỉ càng khiến cho lòng người thêm phiền muộn: "Tại sao lại cứu ta?" Hắn nói, Kẻ thù lợi hại như vậy, bọn chúng nhất định sẽ còn tới giết ta, Kính Nguyệt..." Hắn nhìn lòng bàn tay bị siết đến rỉ máu của nàng, "Ta sẽ liên lụy đến muội." Lúc trước vì giúp hắn nâng xà gỗ nóng rẫy đè vào chân hắn lên, tay nàng đã bị thương rồi, là bàn tay để thêu hoa gấp quạt của cô nương...
"Mặc kệ ta đi."
Tô Kính Nguyệt vẫn không quay đầu lại, thanh âm giữa mênh mông đất trời mỏng tang như sợi tuyết: "Ta vất vả lắm mới cứu được huynh ra khỏi đám cháy, lý nào lại để huynh chết vô ích ở chỗ này, Tần Sơ, huynh phải báo đáp ta." Lời nàng nói giống như một thương nhân đang tính toán thiệt hơn. Nhưng thương nhân nào lại liều mạng cứu hắn, thương nhân nào lại ngu ngốc bỏ vốn ra làm một cuộc giao dịch không lời lãi...
Tần Sơ hiểu cả, cho nên hắn càng đau lòng cho Tô Kính Nguyệt, cũng càng hận sự vô năng bất lực của bản thân.
Bỗng nhiên, trên mặt băng truyền đến một tiếng "rắc", trong lòng Tần Sơ cả kinh, một câu "Đừng động" của Tô Kính Nguyệt còn chưa kịp hô lên, băng dưới chân nàng liền vỡ vụn, "ầm" một tiếng liền rơi vào trong nước sông lạnh như băng. Giá rét khiến cho mặt sông bên trên nhanh chóng kết lại một lớp băng mỏng.
Máu toàn thân Tần Sơ nhất thời trở nên lạnh lẽo, hắn nằm bò bên vết nứt, lớn tiếng gọi: "Kính Nguyệt!" Hắn dùng toàn bộ khí lực gọi tên nàng, nhưng âm thanh đều gió tuyết ngợp trời nuốt gọn, một mình hắn trơ trọi giữa thiên địa, nỗi sợ hãi to lớn tựa hồ xé toạc mọi sự tỉnh táo của hắn, "Tô Kính Nguyệt!" Hắn không ngừng mò mẫm giữa dòng nước lạnh thấu xương, hận không thể lao xuống tìm nàng.
Trong lúc cuồng loạn, hắn bắt được một bàn tay không có lấy nửa phân nhiệt độ, Tần Sơ giống như trong khoảnh khắc tìm lại được tâm phúc, tay kia vội vàng mò xuống, tóm được cổ tay Tô Kính Nguyệt, kéo nàng lên khỏi mặt băng, cả người nàng ướt đẫm, Tần Sơ sốt ruột định cởi y phục của nàng: "Muội mau cởi y phục ra, mau cởi y phục ra."
Tô Kính Nguyệt vội vàng túm chặt cổ áo, còn muốn đem chuyện nam nữ thụ thụ bất thân trêu chọc hắn vài câu, nhưng nàng vừa ngẩng đầu liền bắt gặp dáng vẻ lo lắng của Tần Sơ, trong ánh mắt là nỗi kinh hoảng nàng chưa từng thấy, những lời chế nhạo kia cứ thế mắc lại cổ họng, một chữ cũng không thể thốt ra.
"Tần Sơ, ta không sao."
Nàng vừa dứt lời liền nhìn thấy hốc mắt Tần Sơ chợt ửng đỏ, nàng ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, "Ta không sao."
Tần Sơ cắn răng, nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, ôm chầm lấy Tô Kính Nguyệt, giống như muốn khảm nàng vào cơ thể.
Có lẽ chính tại khoảnh khắc ấy, tình cảm của Tần Sơ đối với Tô Kính Nguyệt đã bắt đầu nảy mầm, cho nên ngày tháng sau này, Tô Kính Nguyệt đối với Tần Sơ mà nói, không chỉ mang ý nghĩa là "thê tử", tình cảm hắn dành cho nàng cũng không chỉ giới hạn trong hai chữ "tình yêu", Tô Kính Nguyệt là ân nhân, là sự sùng bái, là người bầu bạn, là chỗ dựa của hắn, là người duy nhất không thể thay thế trong cuộc đời hắn.