Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
- -------------------------
“Tương truyền rằng, hai mươi năm trước, trên giang hồ xuất hiện một yêu nữ, một khúc ‘Lưu niên loạn’ danh chấn giang hồ, những người nghe khúc này lòng không khỏi say mê, người ca lại có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành. Đương triều tướng quân Hầu gia, khi đó là minh chủ võ lâm một lòng ái mộ. Người đời gọi là...hồ tiên chuyển thế”.
Tiểu Lan sặc nước trà, vội vàng đặt tiền lên bàn sau đó mang đồ rời khỏi quán.
Đã lâu không xuống núi, thế gian đã đồn nàng thành hồ tiên rồi sao...
Lời của thuyết thư tiên sinh đúng là càng ngày càng không đáng tin cậy. Cũng chỉ có nàng của năm đó mới tin tưởng lời của những người như vậy, đi tìm một người căn bản là không thể tìm lại được nữa. Nhưng điều may mắn là, bị lừa bao nhiêu lần, tìm nhầm bao nhiêu người, cuối cùng nàng cũng đã học được nhiều điều.
Nàng không tìm, cũng không bao giờ tìm nữa.
Đầu tháng hai, tuyết trên núi Tử Ngô bắt đầu tan ra, con đường nhỏ trên đồi trở nên cực kỳ trơn trợt, mấy ngày nay đã có không ít kẻ xui xẻo bị rơi xuống hồ nước bên dưới. Tiểu Lan cẩn thận bước đi, chợt nghe "rắc rắc" vài tiếng, là âm thanh của những cành cây bị gãy vang lên. Tiểu Lan vừa ngẩng đầu nhìn, từ trên trời, một cái bóng đen xuyên qua chạc cây khô, rơi về phía nàng. Tiểu Lan vội vàng tránh qua một bên, người kia rớt xuống bên đường, lại đè gãy cỏ cây ven đường, lăn một mạch mấy vòng, cuối cùng đánh "boong" một cái, chắc là rơi vào miếng băng mỏng đóng trên mặt hồ rồi.
Tiểu Lan vừa thò đầu ra nhìn, trong chốc lát, nhìn thấy một thiếu niên áo đen ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Nàng nhìn lên trời một chút, lại nhìn thiếu niên đang hôn mê phía dưới một cái: "Từ đâu tới vậy nhỉ?".
Kéo thiếu niên từ trong hồ băng đi lên, Tiểu Lan vỗ một cái vào gương mặt đã trở nên xanh tím của hắn: "Này, còn sống không?". Thấy hắn không phản ứng, nàng không khách khí đánh một quyền lên ngực hắn, thiếu niên ho khan ra một ngụm nước, Tiểu Lan lớn tiếng hỏi hắn: "Có phải là ngươi tự vẫn hay không? Nếu như là ngươi tự vẫn, ta đem ngươi ném trở lại hồ". Hỏi hai lần, thấy thiếu niên vẫn không trả lời, Tiểu Lan liền kéo hắn đến bên hồ định ném đi, nhưng vào lúc đến gần sát hồ nước, thiếu niên bỗng nhiên nắm chặt lấy tay nàng.
Hắn giống như đã dùng hết sức lực toàn thân, khàn giọng nói: "Sống...".
Chỉ một từ thôi Tiểu Lan đã hiểu: "Sao ngươi không nói sớm đi chứ".
Thiếu niên nhắm mắt, lại hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Lan ở trong bếp sắc thuốc xong thì bưng vào phòng, đi tới sân trước, ánh mắt xuyên qua khung cửa sổ làm bằng trúc vót mảnh, nhìn thấy thiếu niên mình nhặt về lúc nãy đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường, mái tóc dài xõa xuôi bên người, khiến cho cảnh nhà có chút rách rưới tồi tàn của nàng trở nên đẹp đẽ đến không ngờ.
Lúc này, thiếu niên xinh đẹp kia đang thất thần ngắm hoa ngọc lan mùa xuân nở muộn trong sân nhà nàng. Tiểu Lan liền sững sỡ nhìn hắn, mãi cho đến khi ngón tay cảm nhận được độ nóng của chén thuốc, nàng mới vội vàng chạy vào phòng, nhanh chóng đặt chén thuốc lên bàn, rụt tay kêu nóng. Đợi cảm giác nóng như lửa đốt ấy qua đi, Tiểu Lan vừa nghiêng đầu sang nhìn, thiếu niên trên giường đã quay lại nhìn về phía nàng, nhưng ánh mắt lại không rơi trên mặt nàng, một đôi mắt trống rỗng, vô thần.
Hắn...không nhìn thấy?
Hóa ra vừa rồi hắn chỉ là tùy tiện nhìn về một điểm mà thôi...
Tiểu Lan dẩu môi, nàng quả nhiên lại sai lầm nữa rồi.
Lúc Tùng Hòa sư thúc cho phép nàng đi tìm người đã dặn nàng phải chú ý một chút, đừng có hễ người nào đem lại cho nàng cảm giác giống với sư phụ là lại một lòng một dạ hy sinh bản thân. Lúc chưa đụng chuyện, Tiểu Lan cảm thấy lời sư thúc nói rất có lý, nhưng đến khi gặp chuyện rồi, có hy sinh bản thân hay không cũng không do nàng quyết định.
Nàng quá để tâm chuyện tìm sư phụ, bởi vì quá để tâm cho nên càng tìm càng vô vọng. Thời gian chầm chậm nấu nỗi vô vọng thành bát thuốc độc, nàng uống vào, hao mòn xương tủy, thủng ruột thối gan, chỉ cần có một tia hy vọng xuất hiện cũng có thể trở thành gỗ nổi cứu mạng. Cho nên, nàng tình nguyện dốc lòng tin tưởng.
"Ngươi tỉnh rồi à?" Tiểu Lan kìm nén tâm trạng đang vô cùng kích động, tìm cái khay bưng chén thuốc tới: "Có chỗ nào không khỏe không?"
Một hồi lâu thiếu niên mới đáp lại câu hỏi của nàng, nhưng cũng không phải trả lời: "Ngươi là ai? Đây là đâu?" Hơi thở hắn yếu ớt, thanh âm khàn khàn, trong giọng nói không có chút phòng bị, hắn thực sự không biết gì.
"Đây là núi Tử Ngô. Ta..." Tiểu Lan nhớ tới lời kể của thuyết thư tiên sinh hôm nay, nụ cười chợt trở nên mỉa mai: "Ta là hồ tiên, là ân nhân cứu mạng của ngươi".
Thiếu niên này rõ ràng không có hứng thú đối với những gì nàng nói, chỉ nhỏ giọng nỉ non hai lần "Núi Tử Ngô", sau đó liền hỏi: "Vì sao ta lại ở đây?".
"Ta khiêng ngươi về đấy. Mùa đông năm nay không biết đã khiêng bao nhiêu người về rồi...Đúng rồi!". Tiểu Lan đếm đầu ngón tay: "Tiền cứu mạng nhất định phải thanh toán cho ta, tính luôn tiền ta vớt ngươi từ dưới hồ lên, cộng thêm tiền nấu thuốc cho ngươi, tổng cộng năm trăm đồng, không được thiếu đồng nào đâu đấy. Lát nữa người nhà ngươi tìm tới, bảo bọn họ trả cho ta".
"Người nhà?" Hắn lắc đầu, "Ta không nhớ".
Tiểu Lan cả kinh: "Ngươi muốn quỵt nợ à?".
"Ta...thật sự không nhớ rõ".
"Vậy ngươi ở đâu?".
"Không biết".
"Tên của ngươi là gì?".
Thiếu niên vẫn chỉ lắc đầu.
Khóe miệng Tiểu Lan giật giật một cái: "Vậy ngươi nhớ được cái gì?"
"Nhớ...ta phải sống". Khóe miệng Tiểu Lan lại giật thêm một cái, thằng nhóc này chắc chắn là đang trêu chọc nàng đây mà. Thiếu niên cúi thấp đầu lẳng lặng nói: "Ta nhớ, mình phải đi tìm một người".
"Tìm người", hai chữ này giống như một câu thần chú, khiến Tiểu Lan ngẩn ra. Nàng bưng chén thuốc, run rẩy đưa đến tay thiếu niên, sau một hồi lâu mới giật mình định thần: "Có nhớ là muốn tìm ai không?".
Thiếu niên lắc đầu: "Không nhớ".
Cái gì hắn cũng đã quên, nhưng vẫn nhớ là phải sống, phải đi tìm người.
Tiểu Lan nhìn thiếu niên mò mẫm uống thuốc, tựa như nhìn thấy bản thân mình trước đây, hèn mọn đến đáng thương.
- -----------------------------
#Edit: Shu
#Support: Namca
#Bìa: Bún