Thiên Thu

Chương 37

“Cái gì cơ chứ? Cho ta tới Ngự Tiền?” Thiện Lâm trố mắt nhìn Diệu Nhi.

“Phải.” Diệu Nhi trả lời.

“Tại sao ta lại phải tới đó trong khi ta là người của Đức Phi nương nương? Ta không đi!” Thiện Lâm nói.

“Là Đức Phi nương nương đã xin bệ hạ cho cô đến Ngự Tiền, cô nên nghe lệnh. Hơn nữa cô sẽ được trở thành cung nữ ngự tiền, địa vị e là cao hơn cả một chưởng sự nhử ta đấy.”

“Dù là cao cách mấy ta vẫn không đi!” Nàng kiêng quyết.

Hà Đức Phi đứng bên ngoài, nhìn thấy thì liền cười, biết ngay là nàng ta sẽ không chịu đi, liền tiến vào, nhẹ nhàng bảo:“ sao bây giờ ngươi còn chưa chuẩn bị đến Bảo Long Cung?”

Thiện Lâm im lặng, quay sang hướng khác, Hà Đức Phi nhăn mày:“ bản cung biết ngươi vẫn còn để trong lòng chuyện lần trước, nhưng bản cung đã hết cách, vì bảo vệ bản thân và các con của, ta đành phải làm vậy.”

Thiện Lâm vẫn im như thóc, Hà Đức Phi thở dài rồi dịu dàng nói tiếp:“ Ngự Tiền dù sao vẫn là nơi tốt nhất để ngươi đi, ta và Chung Phi đã đấu với nhau tới bước đường ta sống ả chết. Bây giờ chỉ mới là kế sách tạm thời, đợi đến khi Chung Phi phục vị, ta và nàng ta cũng sẽ chính thức không đội trời chung. Ở đây không phải là nơi an toàn cho ngươi ở nữa.”

Thiện Lâm nhìn gương mặt chân thành của nữ nhân này mà thấy xiêu lòng, nói:“ dù nương nương đã làm gì đi nữa thì nương nương vẫn là người có ơn với nô tỳ. Và cũng chính vì nương nương có ơn với nô tỳ nên nô tỳ phải ở lại đây tương trợ cho người.”

Hà Đức Phi nắm tay Thiện Lâm:“ ta biết ngươi rất tốt với ta, nhưng đây là lựa chọn duy nhất. Nếu ngươi muốn báo ơn với ta thì hãy tới đó.”

Thiện Lâm lòng tuy không muốn nhưng vẫn phải ậm ực mà gật đầu.

Ra khỏi phòng Thiện Lâm, Hà Đức Phi thở dài, quay lại nhìn Diệu Nhi:“ phải rồi, Phương Chỉ Lôi bây giờ...”

“Bẩm nương nương, tuy Quý Phi nương nương bị cấm túc nhưng vẫn làm tang sự đàng hoàng cho Phương Tài Nhân.”

Hà Đức Phi ừ nhẹ rồi nói:“ dù sao nàng ta cũng đáng thương, vì những đấu tranh hậu cung này mà chết. Mau đưa bản cung tới đó thắp cho nàng ta một nén nhang.”

Diệu Nhi cười nói:“ nô tỳ biết nương nương từ bi, vốn cũng không muốn hại Phương Tài Nhân.”

——————

Vì chỉ là cung nữ nên xiêm y không nhiều, đựng chỉ đủ vừa túi vải. Sau khi hành đại lễ chia tay với Hà Phi xong thì nàng được một tên tiếu thái giám đưa đến Bảo Long Điện.

“Thiện Lâm!”

Quay lại thì thấy Nam Hải Nghi, Tô Mộc Lan và An Ly. Nàng liền nói:“ đợi ta một chút, ta muốn nói chuyện với họ. Sẽ xong ngay thôi.”

Tô Mộc Lan chạy đến, nắm lấy tay nàng:“ vậy là tỷ sẽ phải đến Bảo Long Điện thật à?”

Thiện Lâm không trả lời mà gật đầu, Tô Mộc Lan bĩu môi:“sao muội cứ cảm thấy chúng ta càng ngày càng xa cách nhau.””Đúng vậy, tỷ đi rồi ở Hoán Y Cục chán chết, muốn đi gặp tỷ cũng khó.” An Ly nói.

Thiện Lâm cười:“ yên tâm đi, ta nhất định sẽ ra đó thăm các muội.”

Nam Hải Nghi thấy bọn họ như vậy cũng chẳng muốn xen vào, nhưng lại nghĩ tới chuyện mình muốn làm, đành khẽ giọng:“ta muốn nói chuyện riêng với Thiện Lâm, các muội có thể cho ta...”

Nam Hải Nghi không nói hết câu, Mộc Lan và An Ly cũng tự hiểu, luyến tiếc ôm trầm lấy Thiện Lâm rồi mới chịu bỏ đi.

Thấy vẻ ấp úng của Nam Hải Nghi thì nàng biết là đang có chuyện gì đó nên liền hỏi:“tỷ sao vậy?”

Nam Hải Nghi tỏ ra e dè, giống như có một chuyện gì đó rất quan trọng, muốn nói mà nói cũng không được:“ ta có một chuyện muốn nhờ muội, mong rằng muội sẽ đồng ý.”

Thiện Lâm cười:“ có gì tỷ cứ nói, chúng ta là tỷ muội cơ mà, nếu giúp được muội nhất định sẽ giúp.”

Nam Hải Nghi nhìn quanh mới biết là không có ai mới thẳng thắn nói:“ muội có thể giúp ta quan sát động tỉnh của bệ hạ không?”

“Tỷ nói gì? Sao lại nhờ muội chuyện này?”

“Thật ra ta...” Hải Nghi vẫn e ấp. Suy nghĩ một lúc thì mới biết mình không có lý do nào cả, đành bạo gan nói:“ ta... ta muốn biết bệ hạ hay làm gì nhất để lấy lòng người.”

Thiện Lâm đăm chiêu nhìn Nam Hải Nghi, cuối cùng bật lên:“ a, thì ra là vậy, sao tỷ không nói ngay từ đầu?”

Nam Hải Nghi nghe xong chỉ cười gượng gạo:“ do tỷ thấy việc này hơi đường đột cho nên hơi ngại nói ra.”

Thiện Lâm vỗ vai Nam Hải Nghi:“ tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ giúp tỷ.”

Nói rồi Thiện Lâm cũng cùng tên thái giám kia bỏ đi.

——————

Thiện Lâm đi vào Bảo Long Điện, trong lòng không khỏi phấn khích.

Nơi ở của thiên tử đúng là có khác! Lúc trước nàng đã từng tới Thượng Dương Cung của Hoàng Hậu, nơi này còn xa hoa gấp mấy lần cung Thượng Dương.

Khắp nơi được sơn 2 màu đỏ và vàng, những cung điện quanh đây thì lớn và rộng, chưa kể đến những cây cột cao được nạm vàng rồng nhìn chói mắt vô cùng.

Tôn Thanh Mục đưa nàng vào trong diện kiến hoàng đế.

“Nô tỳ Anh Thiện Lâm, bái kiến bệ hạ.”

Võ Tương Minh đang đọc tấu chương, nghe giọng nàng ta liền ngước mắt lên:“ đến rồi à?”

Giọng nói của hắn lãnh đạm của hắn cất lên không hiểu vì sao khiến nàng hơi run, liền nhanh chóng đáp:“ vâng.”

Võ Tương Minh không nói gì mà chỉ nhìn nàng, mãi một lúc mới gật đầu:“ngươi bây giờ là người của Ngự Tiền rồi, phải biết chăm chỉ làm việc, trẫm sẽ ban thưởng.””Dạ.”

Hắn đặt quyển tấu chương xuống, nói tiếp:“ từ nay ngươi hãy ở Tây Viện phía sau Noãn Các, hầu việc trong tẩm cung. Tôn Thanh Mục, dạy cho nàng ta chút quy củ của Ngự Tiền.”

Tôn Thanh Mục chắp tay rồi đưa Thiện Lâm đi.

——————

Vẫn như mọi khi, cách 1 tháng thì Nam Hải Nghi lại lén đi gặp Nam Sơn Dương.

“Lần này muội có thể biết được nhất cử nhất động của tên hoàng đế đó mà không cần phải mất nhiều công sức rồi.” Hải Nghi tự cao nói.

Nam Sơn Dương hỏi:“ ý của muội là...”

Nam Hải Nghi ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay mình, nói:“ khoảng thời gian mới vào cung tới bây giờ, muội quen biết thân thiết với không ít người. Trong số đó có một người tên là Thiện Lâm, muội ấy mới được chuyển tới Ngự Tiền và đã hứa với muội rằng sẽ quan sát Thanh Nhật Đế.”

Nam Sơn Dương vội lớn giọng:“ muội không sợ ả ta biết được chuyện muội làm tay mắt cho Nam Tộc sao?”

Nam Hải Nghi cười nhẹ, bước đến một luống hoa nhỏ rồi ngắt một cành, bảo:“ huynh yên tâm đi, muội chỉ giả vờ nói với muội ấy rằng bản thân muốn tranh sủng nên muốn quan sát hoàng đế mà thôi. Chuyện này hệ trọng, sao muội có thể cho người khác biết được?”

Nam Sơn Dương cười tán dương:“ muội muội của ta quả nhiên túc trí đa mưu!”

Nam Hải Nghi cũng cười theo, mắt liếc dọc đóa hoa cầm trên tay, lầm bầm:“ Thiện Lâm, vì chuyện lớn nên tỷ đành phải lợi dụng muội lần này.”

——————

Từ sau việc Phương Chỉ Lôi chết, trong cung bây giờ thay đổi quá nhiều.

Hoàng Hậu độc tôn, Chung Phi mất thê,́ Tài Nữ Tần Như Huệ đắc sủng và được phong làm Uyển Nghi.

Không những hậu cung bất ổn mà ngay cả tiền triều cũng vậy. Chung Thái Úy liên tiếp dâng tấu sớ thỉnh Võ Tương Minh thả Chung Quý Phi ra, còn bảo rằng việc nàng ta bị cấm túc quá ngớ ngẩn.

Lý Thái Sư thì không ngừng phản đối, hai người họ cãi qua cãi lại khiến Võ Tương Minh cũng điên đầu lên, đập bàn mạnh:

“CÁC NGƯƠI CÂM MIỆNG LẠI, NẾU KHÔNG TRẪM SẼ CẮT LƯỠI HẾT!”

Thấy hắn giận dữ gầm lên như thế cũng chẳng ai dám hó hé gì nữa.

Đêm nay Võ Tương Minh lại triệu tẩm Tần Uyển Nghi. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng vì nàng ta xinh đẹp nên hắn mới yêu thích như thế.

Hắn tự cảm thấy nực cười, chẳng qua là hắn đang muốn trọng dụng phụ thân nàng ta la Tần Bảo, là Đề đốc Thanh Nam để tạo dựng thêm thế lực, dần dần áp chế của Lý gia và Chung gia.

Lại một đêm nữa Thiện Lâm phải cùng các thái giám, cung nữ khắc ở ngoài canh cửa.

Nghe những âm thanh trăng hoa của hắn mà rùng mình, mỗi ngày hắn đều thị tẩm với một phi tử như vậy ư?

Nàng ngồi đó đăm chiêu mãi, tới mức đến giờ nghỉ mà cũng không biết.

Định quay về nghỉ thì tên Tôn Thanh Mục lại bắt nàng tới Nội Thị Giám lấy áo khoác cho lão. Đúng là đáng ghét, ông ta cũng là nô tài mà lại đi sai vặt người khác.

Đã vào xuân mà khí trời vẫn lạnh như thế này, cũng may đường tới Nội Thị Giám cũng không xa, nếu không nàng sẽ chết cóng mất.

Trong lúc băng qua Hồ Sen, nàng nhìn thấy bóng người mặc áo trắng, mái tóc xả. Vừa nhìn thì suýt chút nàng đã ngất, lại còn nghĩ Phương Chỉ Lôi quay về.

Nhưng khi nhìn kỹ lại mới biết đó không phải ma mà là một nữ nhân trẻ tuổi đang đứng trên lang cang, dường như đang muốn nhảy xuống.

Nàng như bay phóng đến lôi nàng ta xuống:“ ngừng lại, cô muốn tự vẫn ư?”

Nữ nhân đó vùng vẫy:“ tránh ra! Tránh ra! Để ta chết đi!”

——————

Hết chương 37

9/12/2016
Bình Luận (0)
Comment