Thiên Thu

Chương 39

Tới bây giờ cũng chưa nhắc đến, nếu Tổng quản Thái Giám của Bảo Long Điện là Tôn Thanh Mục thì Chưởng sự cung nữ chính là cung nữ Mạc Vân.

Người này hầu hoàng đế tử năm mới 6 tuổi, đã 10 năm thì cũng chỉ mới 16 tuổi, tức là bằng tuổi Thiện Lâm. Nghe đâu rất được trọng dụng.

Chỉ mới 16 tuổi mà đã làm Chưởng sự cung nữ của Ngự Tiền,xem ra người này cũng không phải tầm thường.

Nếu gặp Tôn Thanh Mục thì phải gọi là Tôn Tổng Quản còn nếu gặp Mạc Vân này thì phải kêu là Mạc Chủ Sử.

Khi là chưởng sự ở các cung bình thường như Diệu Nhi và Lan Châu thì họ được gọi là Diệu Nhi cô cô và Lan Châu cô cô. Còn Mạc Vân này là Chưởng sự của Ngự Tiền, đồng nghĩa với việc cai quản hết cung nữ trong cung. Cũng giống như Tôn Thanh Mục vậy, là người nắm quyền ở Nội Thị Giám, là người cai quản các Thái giám trong cung.

“Tham kiến Mạc Chủ Sử!”

Đã đến Ngự Tiền được hai ngày, hôm nay Thiện Lâm phải đến Cung Nhân Cục diện kiến nàng ta để được phân phó công việc.

“Ngươi là người mà Đức Phi nương nương tiến cử vào Ngự Tiền à?”

“Phải.” Nàng rụt rè đáp.

Mạc Vân uống một hớp trà rồi nhẹ nhàng đặt xuống, lấy trong túi ra một cuộn giấy:“đây chính là quy tắc ở Ngự Tiền, cô từ từ đọc đi.”

Thiện Lâm nhận lấy rồi đọc từng chữ, nội quy ở đây nhiều vô cùng, đọc mà muốn hoa cả hai mặt.

Nào là không được lười biếng, không được trốn việc, không được nói nhiều, không được nhìn nhiều hay nghe nhiều. Nhưng trong đây điều đại cấm kỵ nhất là... KHÔNG ĐƯỢC MÊ HOẶC HOÀNG THƯỢNG!

Câu cuối cùng được viết to nhất tức là đang cảnh cáo những cung nữ khi đọc.

Thiện Lâm cũng từng nghe nói Ngô Hiền Phi lúc trước khi được phong phi cũng khổ sở vô cùng, bị gán cho tội mê hoặc Thái Tử suýt chút là bị Lệnh Hồ Hoàng Quý Phi của tiên hoàng xử chết, cũng may là có Thái Hậu khi đó còn là Cao Thục Phi nói đỡ, nếu không là mất mạng.

Mạc Vân thấy nàng chăm chú đọc từng chữ, liền đứng lên rồi nói:“ ngươi đọc nhiều như vậy không biết đã hiểu được bao nhiêu chưa?”

Thiện Lâm cúi người:“nô tỳ đã hiểu hết.”

Mạc Vân cũng gật đầu:“được rồi, ta thấy ngươi tuy mềm yếu nhưng những việc chân tay chắc là sẽ làm được. Từ nay ngươi hãy quét lau các bậc thang trước tẩm điện của bệ hạ, đồng thời quét là rụng, dọn rác và tưới cây, cắt cỏ. Đơn giản vậy thôi.”

Thiện Lâm hơi méo mó mặt, gặng ra một nụ cười rồi lui ra ngoài.

------

“Bệ hạ, Tề Nguyên Vương đến rồi.”

“Cho đệ ấy vào!”

Võ Tương Thuần đi vào trong, cung kính hành lễ:“ Thần đệ bái kiến hoàng huynh.”Võ Tương Minh gật đầu rồi cho hắn ngồi xuống, nhìn nét mặt hắn có chút không vui, liền bảo:“ sao vậy, đi vào đây thỉnh ăn trẫm mà làm mặt hầm hầm vậy sao? Có chuyện gì buồn à?”

Võ Tương Thuần ngán ngẫm thở dài:“ chuyện buồn thì không có rồi nhưng chuyện bực tức thì đầy ra đây.”

“Là sao? Đệ kể rõ hơn đi.”

Võ Tương Thuần bèn trình lại mọi chuyện:“huynh biết không, lúc nãy đệ vào cung thỉnh an mẫu hậu thì bỗng cảm thấy đói bụng, định nhờ Ti Thiện Phòng làm vài món điểm tâm thì chúng lại viện cớ từ chối. Còn nữa, đám nô tài hầu hạ thì lười biếng, làm việc không có tâm.”

Võ Tương Minh đặt quyển sớ xuống, lắng tay nghe tiếp:“rồi sao nữa?”

“Chưa hết, mới mấy hôm trước vào cung gặp một tiểu cung nữ, nàng ta mạo phạm đệ, đệ liền định trách phạt thì ả liền bỏ đi. Dám khinh thường thân vương như vậy huynh xem có đáng chém không?”

Võ Tương Minh chỉ gật đầu “ừ” rồi tiếp tục đọc tấu chương, Tương Thuần liền cau mày nhăn nhó:“ này, sao huynh hờ hững vậy? Hoàng đệ của mình bị một cung nữ lăng nhục mà huynh vẫn thấy bình thường ư?”

Võ Tương Minh nhướng mày lên nhìn tên nam nhân lắm lời kia:“ vậy đệ muốn trẫm phải làm gì?”

Võ Tương Thuần đường dậy, tiến đến gần bàn hắn, để bàn tay thẳng ra rồi chặt chặt vào không khí:“ huynh phải chém, đầu ả!”

“Vậy sao không chu di cả tộc luôn đi.”

Tương Thuận bật lên:“ đúng vậy, huynh nói phải! Phải chu di cả tộc!”

Võ Tương Minh thở dài:“đùa vậy là được rồi, đệ ra ngoài đi!”

“Kìa hoàng huynh, đệ không đùa đâu, sao huynh chẳng chịu nghe đệ nói chứ?”

Võ Tương Thuần cũng chẳng muốn ở lại, đành quay mặt bỏ đi.

------

Tháng 1 rồi mà tuyết vẫn còn nhiều vô cùng, dường như cả mặt đường trước chính điện phủ đầy cả tuyết.

Thiện Lâm không khỏi than vãn, đám người này đúng là ép người, nhiều tuyết như vậy chắc chắn là mấy ngày nay không ai dọn, vậy mà khi nàng vừa đến thì lại bắt nàng làm.

Đang còng lưng ra mà quét thì từ trong điện có một nam nhân bước ra,nàng nhìn kỹ lại tên đó thì mới phát hiện ra rằng tên đó chính là... Tề Nguyên Vương!

Nhớ lần trước đắc tội với hắn, e là hắn sẽ không bỏ qua mà còn để trong lòng. Nàng liền chầm chậm bỏ cây chổi xuống rồi từ từ lén lút bỏ đi.

Võ Tương Thuần hậm hực bước khỏi điện, vừa ra đã nhìn thấy một tiểu cung nữ lén la lén lút thì liền chạy đến:“ cung nữ kia, ngươi làm gì mà thập thò vậy.”

Thiện Lâm giật mình quay lại, Võ Tương Thuần vừa nhìn rõ dung mạo của nàng thì đã cười gian ma:“ a ha! Hóa ra là ngươi! Con a đầu hôm trước!”

Thiện Lâm cười hì hì:“nô tỳ có việc phải làm, không thể ở lại đây...”

Võ Tương Thuần nhăn mặt:“ngươi nghĩ với cái lý do này thì trốn được ư? Hôm nay bản vương phải thế thiên hành đạo, trừng phạt ngươi để làm gương cho kẻ khác làm gương nôi theo.”

Thiện Lâm nhìn quanh rồi cười ái ngại:“ vương gia à, lần đó là do nô tỳ đang gặp chuyện nên suy nghĩ nhiều và không chú ý tới mọi thứ xung quanh, thật sự không có ý bất kính đâu.”

Tương Thuần chỉ tay vào mặt nàng:“ ngươi còn chối.”

“NGUYỆT HẰNG CÔNG CHÚA ĐẾN!”

Thiện Lâm vội xoay lại cúi đầu:“ bái kiến công chúa điện hạ!”

Nguyệt Hằng bước đến, cười nói:“ tham kiến hoàng huynh!”

Võ Tương Thuần gật gật:“hôm nay muội cũng đến đây thỉnh an Nhị ca à?”

Nguyệt Hằng nói:“huynh đang làm gì ở đây vậy?”

Võ Tương Thuần xắn tay áo lên:“ a đầu này dám bất kính với ta, hiện giờ ta đang trừng trị.”

Nguyệt Hằng nhìn Thiện Lâm mới nhận ra là người lần trước, liền há hốc mồm:“ là ngươi?”

“Công chúa là...” Thiện Lâm cũng trố mắt.

“Muội biết nàng ta à? Xem ra a đầu này không những bất kính với ta mà còn bất kính với cả hoàng muội của bản vương à?”

sao lại xui xẻo như vậy chứ? Lần trước nàng mạo phạm tới tên vương gia này, đêm qua thì nói mấy lời mạo phạm tới Công Chúa Nguyệt Hằng. Bây giờ gặp cả hai cùng một lúc ở đây, quả đúng là oan gia ngỏ hẹp!

Tương Thuần khều vai Nguyệt Hằng:“ Thập Nhị muội à, muội nghĩ nên làm sao đây? Phạt quỳ, phạt roi,... Muội muốn cái nào?”

Lưng Thiện Lâm bắt đầu đổ mồ hôi, nàng có thể cảm nhận từng giọt nước lăn xuống sống lưng.

Nguyệt Hằng dùng khăn che miệng cười, nói:“ muội thấy nàng ta dù sao cũng là cung nữ Ngự Tiền, huynh muốn đánh muốn phạt trước hết phải hỏi ý Nhị hoàng huynh đã. Hơn nữa muội thấy nàng ta cũng thật thà, chắc là có nỗi khổ gì đó nên mới dám không tuân theo huynh. Chứ làm gì có nô tỳ nào dám bất kính với Thân Vương?”

Tương Thuần bụm môi suy nghĩ rồi nói:“ muội nói cũng có lý, thôi được rồi, hôm nay bản vương nể mặt Nguyệt Hằng mà tha cho ngươi!”

Thiện Lâm như được thánh nhân giúp đỡ, vội vui vẻ hướng mặt lên nhìn Nguyệt Hằng.

“Chưa hết, lần này ta tha cho ngươi nhưng lần sau gặp lại sẽ không có chuyện đó đâu!” Hắn hăm he đe dọa nàng.

Nàng đành lạy tạ:“ nô tỳ đã hiểu, tạ ơn Vương gia và Công chúa tha tội.”

“Muội đi đây.” Nguyệt Hằng nhún gối với Tương Thuần rồi đi vào trong.

Còn Tương Thuần cũng chẳng muốn ở lại, trong phút chốc đã không thấy bóng dáng.

------

Hết chương 39.

16/12/2016
Bình Luận (0)
Comment