Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 107

Editor: Thiếu Quân

Rốt cục Thẩm Kiều cũng không quay lại núi Thanh Thành, chỉ vì Yến Vô Sư nói không sai. Lúc này cách đại hội thử kiếm đã qua một ngày một đêm, nên kết thúc đã sớm kết thúc, hiện tại chạy tới cũng không làm được gì. Rất nhiều môn phái đều đã lục tục xuống núi, sau khi hắn tìm người nghe ngóng, biết được sau khi Yến Vô Sư mang hắn rời đi, Hồ Lộc Cổ cũng bỏ đi. Đoạn Văn Ương ngược lại không có đi, còn ở lại giúp Hợp Hoan Tông đối nghịch với Thuần Dương Quan.

Mà Thuần Dương Quan cũng không phải ngồi không, Dịch Ích Trần bị thương, nhưng còn đám người Lý Thanh Ngư, Cố Hoành Ba, Triệu Trì Doanh. Tuy rằng không thể ghi tên trong thập đại thiên hạ, nhưng cũng không hẳn là cách quá xa với võ công của Đoạn Văn Ương. Những người khác đến tham gia đại hội thử kiếm, thấy uy hiếp lớn nhất đã rời đi, cũng không có vất bỏ mặt mũi mà lâm chận bỏ chạy, đương nhiên ở lại giúp đỡ Thuần Dương Quan, cho nên sau đó chính là một trận hỗn chiến.

Nguyên Tú Tú và Tang Cảnh Hành có bất hòa, người của nàng làm sao lại xuất lực giúp phe kia, trong lúc hỗn loạn còn thỉnh thoáng ngáng chân Tang Cảnh Hành vài lần. Nói tóm lại cuối cùng Thuần Dương Quan hao tổn bao nhiêu người, thì Hợp Hoan Tông cũng chẳng chiếm được tiện nghi, xem như là lưỡng bại câu thương.

Trong trận hỗn chiến này, tự nhiên không thể thiếu người mất mạng. Hành tẩu trong giang hồ, không đáng giá nhất chính là mạng người. Cứ xem người giang hồ rèn đao bằng máu là biết, câu nói này không phải khoa trương. Tài nghệ không bằng người, chết trong tay kẻ khác, vậy cũng chẳng oán ai được. Con cháu trong nhà, nếu như có võ công cao hơn thì có thể chạy tới trả hận, giết chết kẻ thù, người bên ngoài cũng chẳng thể nói gì. Đây chính là quy củ giang hồ.

Có quan hệ thân cận nhất với Thẩm Kiều tất nhiên là sư muội Cố Hoành Ba. Chỉ là Cố Hoành Ba từ nhỏ đã nhìn hắn mà lớn lên, võ công rất tốt, người cũng không ngốc, đánh không lại vẫn có thể chạy, Thẩm Kiều cũng không quá lo. Đám người Bích Hà Tông, gặp nguy hiểm nhất chính là hai người Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ Tuyết, nhưng Thẩm Kiều nghe người từ trên núi xuống nói, trong số người chết, không có đệ tử của Bích Hà Tông, cũng liền không quá lo lắng nữa.

Ngoài ra, còn vì một nguyên nhân khác nữa, khiến cho hắn chưa thể quay về, chính là Yến Vô Sư nhận được thư tín từ Trường An.

Đây là phong thư cầu cứu.

Hơn nữa còn là do đại đệ tử Biên Duyên Mai của Yến Vô Sư sai người đưa tới.

Từ sau khi Vũ Văn Ung băng hà, Vũ Văn Uân kế vị, tình thế của Hoán Nguyệt Tông tại Trường An lập tức biến thành cẩn trọng đủ bề, chuẩn bị nhận lấy xa lánh. Biên Duyên Mai đã sớm nghe theo dặn dò của Yến Vô Sư, dọn dẹp qua một chút, đem toàn bộ thế lực bên ngoài để lại cho Hợp Hoan Tông và Phật Môn dằn vặt, còn mình thì mang người trốn đến chỗ tối. Lúc trước Thẩm Kiều mang theo Đậu Ngôn và Vũ Văn Tụng giết khỏi trùng vây của thiên quân vạn mã, rời khỏi Trường An, một đường thông suốt không hề gặp truy kích, trong đó cũng có công lao của Biên Duyên Mai.

Chỉ là người cầu cứu trong thư cũng không phải là Biên Duyen Mai, mà là Phổ Lục Như Kiên.

Phổ Lục Như Kiên có con gái lớn gả cho Vũ Văn Uân. Sau khi Vũ Văn Uân lên ngôi, nàng chính là hoàng hậu, Phổ Lục Như Kiên thì trở thành quốc trượng. Theo đạo lý bình thường thì phải càng ngày càng thoải mái, nhưng sự thực lại hoàn toàn không phải như vậy.

Thời điểm ở Trường An, Thẩm Kiều đã nghe nói về chuyện hoang đường của Vũ Văn Uân, giờ khắc này nghe thấy Phổ Lục Như Kiên cầu viện, vẫn thấy có chút giật mình: “Lẽ nào Vũ Văn Uân ngay cả nhạc phụ cũng không buông tha?”

Yến Vô Sư khẽ cười một tiếng: “Vũ Văn Uân ngay cả phụ thân ruột thịt còn dám xuống tay, huống hồ là nhạc phụ?”

Hắn suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, Thẩm Kiều nhíu mày: “Vũ Văn Uân giết cha, chính là vì không đợi được muốn sớm ngày đăng cơ, Phổ Lục Như Kiên thì có quan hệ gì với hắn đâu?”

Yến Vô Sư: “Nếu như hoàng đế muốn giết một người, vậy tất nhiên là cảm thấy người này đáng chết, cái gọi là lý do nguyên nhân, cũng chỉ đều là mượn cớ mà thôi. Vũ Văn Uân xuất thân từ thế tộc, nhà cao cửa rộng, phụ thân đi theo Chu thái tổ khởi nghĩa, có công lao dựng quốc, ở trong quân cũng rất có uy vọng thế lực, sau đó một phần thế lực này truyền vào tay Phổ Lục Như Kiên, hắn lại giỏi tổ chức, hiện giờ ở trong triều, trong quân, đều đã có chút thế lực riêng, cho dù chưa đến nỗi uy hiếp hoàng quyền ở mặt ngoài, nhưng sao lại có thể khiến một hoàng đế không để tâm cho được? Huống hồ lại là một hoàng đế điên đầu óc không bình thường.”

Đối với hoàng quyền, y không hề có một chút kính nể, lúc trước còn gọi thẳng tên húy của Vũ Văn Ung, hiện giờ đối với Vũ Văn Uân, chỉ có hơn chứ không có kém.

Yến Vô Sư dứt lời, liền than thở: “A Kiều a, tính tình như ngươi ấy, may mà không sinh gia trong gia đình công khanh, bằng không tranh đấu triều đình, làm sao thắng được người ta, sợ là đã sớm bị người ta gặm đến không còn xương cốt rồi!”

Đây hoàn toàn là bóng gió nói hắn dốt nát, Thẩm Kiều cũng không giận, trái lại chỉ nở nụ cười: “Loại tính cách này của ta, đừng nói là cùng người ta ở trong triều đình câu tâm đấu giác*, mà dù là làm một chức chưởng giáo ở trên giang hồ cũng đều có thể dễ dàng bị người ta tính kế đi.”

*Câu tâm đấu giác: Hục hặc lẫn nhau.

Yến Vô Sư cười dài: “Cái này là tự coi nhẹ mình rồi, tính cách của ngươi ấy, trời sinh không thích hợp chơi trò tâm nhãn cùng người khác, nhưng ngươi tự có chỗ tốt của ngươi. Hiện giờ không còn chức vị chưởng giáo Huyền Đô Sơn, ngươi vẫn còn có rất nhiều người nguyện ý đi ngao du cùng, vừa ý chính là bản thân ngươi, chứ không phải thân phận của ngươi. Nhưng mà, cho dù ngươi dễ dàng bị người khác mưu hại cũng không vấn đề, không phải còn có ta đây sao. Bản tọa ở bên cạnh ngươi giúp ngươi xử lý, như vậy ngươi không cần sợ bị kẻ nào lừa gạt mất rồi!”

Nói cho cùng, người này cũng chỉ là muốn khen chính mình mà thôi nhỉ?

Thẩm Kiều có chút câm nín, lông tóc dưới xiêm y dựng đứng lên, vội vàng chuyển về đề tài cũ: “Như vậy rốt cục Phổ Lục Như Kiên muốn nhờ chuyện gì?”

Yến Vô Sư hờ hững: “Nữ nhi của hắn bị Vũ Văn Uân nghi ngờ, bị giam lại trong cung làm con tin. Phủ Tùy quốc công đều bị cài tai mắt giám thị, diệt môn chỉ trong ý nghĩ của đế vương. Phổ Lục Như Kiên có tật giật mình, sao mà không sợ?”

Vũ Văn Uân đam mê vui đùa, từ sau khi lên ngôi, các loại hành vi hoang đường càng lúc càng nhiều. Lúc trước giết đám người Vũ Văn Hiến, chính là vì muốn diệt trừ dòng họ hoàng thất có uy hiếp nhất đối với hoàng đế. Hiện tại, người có uy hiếp đều đã giết sạch rồi, vì không muốn chịu gò bó, hắn thẳng tay truyền ngôi hoàng đế có con trai Vũ Văn Xiển, còn mình thì ở phía sau điều khiển triều chính.

Có được lợi ích thực tế từ hoàng đế, lại không phải gánh vác trách nhiệm của hoàng đế, cũng không bị đám quần thần phiền nhiễu chạy tới khuyên can, Vũ Văn Uân nhất cử lưỡng tiện, đối với một chiêu này của mình khá là đắc ý. Nhưng hắn có lòng nghi ngờ quá nặng, sau khi mất đi uy hiếp từ tôn thất, lại bắt đầu hoài nghi lên thần tử có năng lực tạo phản. Phổ Lục Như Kiên làm quốc trượng và trụ quốc, đứng mũi chịu sào, bị Vũ Văn Uân đặc biệt “Chú ý”. Hiện tại ngày không thể ăn, đêm không thể ngủ, trên đầu lúc nào cũng lơ lửng một cây đao, nội tâm không khỏi có quá nhiều sầu lo rồi.

Thẩm Kiều và Phổ Lục Như Kiên từng có mấy lần có duyên gặp mặt, đối với con người tính tình hào sảng quang minh này cũng khá có hảo cảm. Hơn nữa sau đó hắn cũng biết, lúc mình mang theo Vũ Văn Tụng rời khỏi Trường An, nhờ có Phổ Lục Như Kiên ở giữa trợ giúp, bằng không chỉ sợ không thể thuận lợi như vậy. Phật gia chú ý nhân quả, Đạo Môn kỳ thực cũng vậy, nếu thiếu nợ tình cảm của người khác, vậy phải tìm cơ hội trả cho bằng hết, nếu không sẽ tạo thành trở ngại trong tâm lý và tu vi.

Nhưng giúp thì giúp, có rất nhiều chuyện vẫn cần phải hỏi rõ.

Thẩm Kiều cũng không ngốc, rất nhiều quan hệ lợi hại trong đó, hắn cũng có thể nghĩ thông suốt. Chỉ là hắn không dùng những điều đó để mà đi mưu hại người khác mà thôi.

“Hắn đưa tin đến cầu cứu, nhưng Biên Duyên Mai lại đem tin truyền tới cho ngươi, ít nhất chứng tỏ giao tình giữa Phổ Lục Như Kiên và Hoán Nguyệt Tông không tệ. Lúc trước ngươi từng nói với ta, Vũ Văn Hiến có thể trở thành minh chủ, nhưng sau đó, Vũ Văn Hiến chết, ta thấy ngươi cũng không hề thương tâm, chắc hẳn đã tìm được đường lui. Chẳng lẽ Phổ Lục Như Kiên chính là đường lui của ngươi?”

Trước mắt, Yến Vô Sư thuê một gian biệt viện ở Toại Châu, Thẩm Kiều ở trong dưỡng thương. Hắn vốn là người trầm tĩnh, trong lúc dưỡng thương cũng rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian đều nhân dịp khí trời bên ngoài tốt, cầm sách trong tay, ngồi dưới giàn nho trong sân xem. Cho dù không nói lời nào cũng là một bức họa cực kỳ đẹp đẽ, huống hồ là mở miệng nói chuyện.

Ánh nắng chiếu xuống, xuyên qua giàn lá nho, loang lổ điểm lên trên người Thẩm Kiều, khiến đường viền từ má xuống cổ phảng phất như nhiễm lên một tầng ánh sáng. Nhẵn nhụi, mềm mại khiến người xem ngứa tâm, hận không thể đem mỹ nhân ôm về nhà cất giấu, từ nay về sau chỉ để một mình mình nhìn thấy.

Yến Vô Sư là nhân vật thế nào, người có mỹ sắc có thể lọt vào mắt y, tất nhiên cũng không phải hạng phàm phu tục tử có thể so được.

Nhưng y đem tâm tư kia giấu giếm vô cùng tốt, chờ cho dục vọng bí ẩn kia tùy ý nổi lên như gió cuốn mây vần phủ kín trong âm, tầm mắt lại chỉ dừng lại chốc lát trên người Thẩm Kiều, rồi làm biếng cười nói: “Không sai, chỉ là câu đường lui này của ngươi nói không đúng rồi. Cho dù là không có Phổ Lục Như Kiên, Hoán Nguyệt Tông cũng sẽ không đổ. Nhưng nếu không có Hoán Nguyệt Tông giúp đỡ, Phổ Lục Như Kiên muốn thành đại sự, lại không có dễ dàng như vậy. Cho nên Hoán Nguyệt Tông mới nên là đường lui của hắn.”

Thẩm Kiều tin phục ánh mắt chính trị của Yến Vô Sư, nhưng không có nghĩa hắn cảm thấy mọi thứ đối phương làm đều đúng. Lúc trước hắn tán thành chuyện để Vũ Văn Ung tới kết thúc loạn thế, thống nhất thiên hạ, chính là vì hắn từng tự mình gặp mặt Vũ Văn Ung. Đối phương thật sự là hùng chủ một đời, cho dù xử lý có chút hà khắc, nhưng trên mặt chính trị quân sự lại rất có khả năng. Bách tính phương bắc nhờ có hắn mà có thể kết thúc chiến loạn bao năm đằng đẵng, nghỉ ngơi lấy sức. Phương bắc ở trong tay hắn nhất thống, nếu như có thời gian, chiến loạn mấy trăm năm chưa chắc đã không thể kết thúc trên tay hắn.

Chỉ đáng tiếc trời không thuận lòng người, Vũ Văn Ung anh minh một đời, lại xui xẻo có một nhi tử không ra gì. Yến Vô Sư thấy gió đổi chiều lại càng nhanh hơn so với bất kỳ ai khác, đảo mắt đã từ bỏ Vũ Văn Hiến, dụ dỗ Phổ Lục Như Kiên. Nhưng y làm sao có thể xác định Phổ Lục Như Kiên chính là minh chủ tương lai? Lẽ nào không sợ đối phương dã tâm bừng ừng, thành sự không đủ bại sự có thừa sao?

Thẩm Kiều tỏ vẻ không thể hiểu nổi cái loại suy nghĩ này của y.

Thấy hắn lộ vẻ mặt nghi ngờ, Yến Vô Sư chậm rãi nói: “A Kiều là một người có chủ ý, ta nói thiên đạo vạn ngàn, ngươi chưa từng ở chung với hắn, tất nhiên là không tin. Hắn có khả năng của Vũ Văn Hiến, nhưng lại không có mềm yếu như Vũ Văn Hiến. Ngày đó Vũ Văn Hiến không dám khởi binh tạo phản, khiến cho bản thân cùng toàn gia bị diệt, Phổ Lục Như Kiên lại không phải loại người ngồi yên chờ chết như thế. Chỉ là hiện tại hắn đang ở thế yếu, nếu ta có thể giúp hắn một tay, tương lai chỗ tốt cho Hoán Nguyệt Tông đương nhiên không thiếu. Nhưng quan trọng hơn là…”

Thẩm Kiều thấy y giống như có điều muốn nói, nghĩ là còn có nguyên nhân trọng yêu vẫn chưa mở miệng, liền cũng theo đó để sách xuống, nghiêm túc lắng nghe.

Lúc này Yến Vô Sư mới chậm rãi phun ra nốt nửa câu sau: “Quan trọng hơn là, ta thấy hắn tương đối thuận mắt a!”

Thẩm Kiều không khỏi nguýt hắn một cái.

Yến Vô Sư mỉm cười: “Ta thấy ngươi sau này không cần trừng người nữa, nếu muốn trừng, vậy cũng chỉ có thể trừng một mình ta. Bằng không người ta còn cho rằng ngươi đang liếc mắt đưa tình đó.”

Bắt đầu từ khi nào, lời y nói ra đều không thể thiếu cái giọng điệu trêu chọc này? Thẩm Kiều suy nghĩ lại một chút, lúc trước mình mắt mù thương tích, Yến Vô Sư cứ ôm mình ra ra vào vào, cố ý khiến người ngoài hiểu lầm, tất nhiên cũng có cả ngôn ngữ thân mật động tác cợt nhả, ước gì tất cả mọi người đều cho là chưởng giáo đời trước của Huyền Đô Sơn là nam sủng cho tông chủ Hoán Nguyệt Tông. Nhưng hiện tại, y luôn nói lời đường mật, nhưng ở trước mặt người ngoài lại không hề làm ra hành động gì vượt quá giới hạn, chỉ là ngấm ngầm nói cười vô kỵ thêm thôi.

Biến hóa vi diệu trong này, lúc trước Thẩm Kiều không để ý lắm, cho đến bây giờ, lại không cách nào có thể làm như không thấy.

Thẩm Kiều xoa xoa mi tâm, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.

Yến Vô Sư lại đưa tay tới vô cùng tự nhiên mà đặt lên mi tâm của hắn, nhẹ nhàng xoa dịu. Một tay khác đỡ lấy gáy hắn, không cho Thẩm Kiều trốn tránh, lại giống như nhìn thấy suy nghĩ dưới đáy lòng hắn: “Đạo gia các ngươi không phải đều nói tùy duyên sao, lẽ nào giữa ta và ngươi không phải một mối kim ngọc lương duyên? Tại sao A Kiều lại lộ ra biểu tình phiền não như vậy?”

Thẩm Kiều: “… Tùy duyên là thuyết pháp của Phật Môn, chúng ta chỉ nói đạo pháp thuận theo tự nhiên. Lại nói giữa chúng ta tối đa cũng chỉ là nghiệt duyên, kính xin Yến tông chủ đừng dùng từ ngữ linh tinh!”

Hắn có ý định hất tay của đối phương ra. Hai người trong nháy mắt lại qua hơn mấy chiêu. Yến Vô Sư không hề có tự giác của việc lợi dụng người khác đang gặp khó khăn, cuối cùng trực tiếp điểm huyệt người, đem mỹ nhân ôm vào trong ngực vò một cái cho đủ, cười híp mắt nói: “Lương duyên hay nghiệt duyên, không phải đều là một chữ duyên sao. Uổng cho ngươi tu đạo nhiều năm như vậy, cứ chấp nhất một quan điểm. Nếu như Kỳ Phượng Các đã chết, vậy ta đành phải thay sư tôn ngươi dạy ngươi thông suốt rồi.”

Dứt lời cúi đầu, trực tiếp đem người hôn đến không thở nổi, cảm nhận toàn bộ cơ thể của mỹ nhân trong ngực. Mặc dù lúc đối phương mê man y cũng chiếm không ít tiện nghi, nhưng Yến tông chủ xưa nay ngạo khí, cho dù chiếm tiện nghi cũng phải để cho người khác thấy rõ. Y lại nắm chặt được độ lớn nhỏ, nắm bắt được ranh giới mà Thẩm Kiều dù giận tím mặt vẫn có thể chịu đựng, vừa vặn dừng ở chỗ khiến cho người ta giận sôi.

Thẩm Kiều sắc diện đỏ hồng, thở dốc không ngừng, cái trước là do tức giận, cái sau là do bị kẻ xấu xa khi dễ.

Tầm mắt của Yến Vô Sư xẹt qua đôi môi ướt át ngày càng trở nên đỏ thắm vì vừa được hôn mút của hắn, tâm trạng thỏa mãn, lúc này mới ung dung mở miệng: “Ngươi xem, rõ ràng ngươi cũng có cảm giác, sao cứ phải khổ sở lừa mình dối người, nhiều lần phủ nhận?”

Thẩm Kiều không nói lời nào.

Hiển nhiên không phải là không thể nói, mà là tức giận đến không muốn nói.

Yến Vô Sư lại cười: “A Kiều, lúc ngươi gặp nạn, ta ngàn dặm xa xôi tới cứu giúp, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh tấm lòng chân thành của bản tọa với ngươi sao?”

Lời thì nói đến chân thành nhu tình, nhưng lại không chịu mở huyệt đạo ra.

Bởi vì y biết, chỉ cần giải huyệt cho Thẩm Kiều, đối phương lập sức sẽ rời đi, không thể tiếp tục ngồi đây nghe hắn nói nhảm nữa.

Yến Vô Sư: “Ta biết ngươi vì chuyện trước kia, cho nên có rất nhiều khúc mắc với ta. Chỉ là hiện giờ ta đối với ngươi, từ lâu đã đổi thành chân tình thật sự, chính là ở lâu mới thấy chân tình, ngươi không phải cũng cảm nhận được rồi sao?”

Thẩm Kiều bình phục khí tức, lời lẽ vô tình: “Ta chưa từng thấy chân tình của Yến tông chủ, thì làm sao biết ngươi có thật sự chân tình hay không?”

Yến Vô Sư bắt lấy tay hắn để lên ngực mình, ôn nhu nói: “Nếu ngươi không tin, tự mình đào ra nhìn không phải sẽ biết sao. Từ nay về sau, chỗ này đều là của ngươi.”

Thẩm Kiều giật giật khóe miệng, bị lời buồn nôn của y khiến cho phát tởm một trận. Tự cảm thấy da mặt đối phương còn dày hơn cả trường thành, đời này mình có thúc ngựa cũng đuổi không kịp. Hắn nói đạo lý với đối phương, đối phương liền giảng lời ngụy biện với hắn. Thẩm Kiều cảm thấy cho dù có tặng thêm cho hắn mười cái miệng, cũng không nói lại được Yến Vô Sư.

“Ngươi buông ta ra trước đã.”

Yến Vô Sư cười nói: “Vậy thì không được, một khi mở huyệt đạo cho ngươi, ngươi liền chạy mất. Ta không muốn ép ngươi quá mức, nhưng ngươi cũng đừng có nghĩ tới cái chủ ý gì mà giang hồ quên nhau. Người ta muốn, cho dù trốn đến trong mộ Kỳ Phượng Các, ta cũng sẽ đem cả mộ Kỳ Phượng Các đào ra!”

Thẩm Kiều nghiêng mặt qua một bên: “Bần đạo là người tu đạo, chung thân không nói chuyện tình ái, không thể lập gia đình.”

Yến Vô Sư: “Chúng ta cũng đâu có đang nói chuyện yêu đương. Ngươi quá nông cạn rồi. Chúng ta đây phải gọi là đạo lữ cùng chung chí hướng. Ta cũng không ép ngươi cưới, nếu ngươi thích, gả cũng được nha.”

Y giống như đang giỡn mèo, mắt nhìn đối phương muốn bùng nổ, liền cười tủm tỉm vuốt lông, giải huyệt đạo cho hắn: “Được rồi, cũng chỉ đùa ngươi chút thôi, sao lại nổi giận thế? Quay lại đề tài chính nào, lần này Phổ Lục Như Kiên gặp phiền toái lớn, hắn có phải minh chủ hay không, ngươi có nguyện ý giúp đỡ hắn hay không, cái này nhắc sau cũng không muộn. Ta để ngươi đi cùng, tất nhiên là có lợi ích khổng lồ.”

Huyệt đạo được giải, Thẩm Kiều lập tức đứng dậy cách hắn hơn ba thước: “Kính xin Yến tông chủ nói rõ.”

Yến Vô Sư nháy mắt mấy cái với hắn: “Trước tiên không nói về trợ giúp nữa, ngược lại dù sao ngươi cũng muốn trả lại nhân tình cho hắn mà, theo ta tới Trường An nhìn xem thì có sao đâu?”

Trời ạ, còn làm bộ đáng yêu!

Thẩm Kiều che ngực mơ hồ làm đau vết thương, không đành lòng tận mắt chứng kiến, quay đầu đi, lại vì vừa rồi đối phương làm ra hành vi bá đạo đường đột mà không thể buông được, trong lòng vừa giận vừa bất đắc dĩ.

“Ta có thể đi cùng Yến tông chủ, chỉ là chúng ta cầm làm ước pháp tam chương, lấy lễ đối đãi. Nếu như Yến tông chủ không làm được, ta thà tự mình đi.”

Yến Vô Sư trong lòng nói nếu như ta muốn đi cùng, ngươi có chạy tới đâu cũng có thể thoát khỏi sao?

Nhưng trên mặt lại chỉ khẽ cười, phóng khoáng nói: “Được thôi.”
Bình Luận (0)
Comment