Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 122

Editor: Thiếu Quân

Bụi trần lắng xuống, một hồi biến cố cứ như vậy kết thúc.

Nhưng đối với Huyền Đô Sơn mà nói, cái giá bọn họ phải trả lại quá mức đau đớn thê lương.

Úc Ái chết, Đàm Nguyên Xuân võ công phế bỏ, quãng đời còn lại vượt qua trong cảnh thủ mộ, cũng gần như là chết. Còn lại sáu vị trưởng lão, có bốn vị trọng thương không nhẹ, trong đó có cả Lưu Duyệt. Bởi vì lúc trước giao thủ cùng Đàm Nguyên Xuân, phủ tạng bị chấn thương, e là phải bế quang tịnh dưỡng. Còn lại hai người cũng đều là ít nhiều mang thương tích trên người.

Đệ tử bình thường lại càng không cần phải nói. Nhạc An và Vân Sướng thì còn tạm, lúc đám người Tang Cảnh Hành đi lên núi, bọn họ chạy đi thông báo cho sư phụ, giữa đường mới cùng Khổng Tăng chạy tới, không phải trải qua trận phòng vệ chém giết khốc liệt dưới chân núi kia. Thời điểm Nhạc An giao thủ với Tiêu Sắt cũng chịu chút thương tổn, bất quá chỉ là người kia không có tâm ham chiến, thương thế của Nhạc An cũng không quá nghiêm trọng. Các đệ tử còn lại, mỗi người đều mang thương thế nặng nề. Có một người lúc đó bị Tang Cảnh Hành dùng một chưởng vỗ bay, ngã xuống vách núi, xương ngực nát bấy, may mà thời điểm ngã xuống được một đoạn cành cây cản lại, cả người treo ở nơi đó, thoi thóp mà sống, cho đến khi được người cứu lên.

Phóng tầm mắt ra xem, quả thực là lão nhược tàn bình, kêu rên khắp chốn.

Nhưng cũng chính vì trải qua chuyện lần này, những người còn ôm ấp ảo tường hợp tác cùng Đột Quyết, rốt cục cũng thấy rõ được bộ mặt thật của Đột Quyết, cuối cùng cũng ý thức được, Huyền Đô Sơn muốn nhập thế lần nữa, muốn quật khởi trong Đạo Môn, tuyệt đối không thể ỷ nhờ ngoại lực. Trợ lực mạnh cỡ nào cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, cuối cùng, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình.

Thẩm Kiều tiếp chưởng Huyền Đô Sơn một lần nữa, chuyện này gần như là không có gì để tranh cãi. Chẳng cần hắn đề cập, ngoại trừ Lưu Duyệt, năm trưởng lão còn lại đều chủ động tìm tới cửa, mời hắn kế nhiệm chưởng giáo, cũng vô cùng ân hận vì chuyện lúc trước mình dễ dàng tin vào Úc Ái.

Lúc tước Úc Ái mất tích, Lưu Duyệt và Đàm Nguyên Xuân tranh chấp vị trí chưởng giáo. Hiện tại Thẩm Kiều đã trở về, chuyện này tất nhiên là không còn gì để tranh cãi nữa, cho dù Lưu Duyệt xuất quan, cái chức chưởng giáo này cũng không tới lượt hắn làm.

Sau khi Thẩm Kiều nghe xong, nửa ngày không nói tiếng nào.

Mọi người thấy thế, đều có chút lo lắng bất an, chỉ sợ Thẩm Kiều còn mang oán hận trong lòng, hiện giờ đại địch đã lui, tự nhiên là đến thời điểm tính toán sổ sách.

Ai ngờ Thẩm Kiều lại mở miệng nói: “Triều Tùy mới dựng, có ý giao hảo cùng Đạo Môn. Tùy đến ban thưởng cho phép ta xây dựng một đạo trường tại Trường An, đồng thời phát xuống kinh phí, dùng để xây dựng Huyền Đô Quan. Lúc ta rời kinh, Huyền Đô Quan gần như đã hoàn thành, sau này chính là một phân tràng của Huyền Đô Tử phủ. Ta sức lực có hạn, không thể nào chú ý hết, cho nên Huyền Đô Quan bên Trường An kia, dự định giao cho mấy vị trưởng lão hàng năm thay phiên nhau đi qua quản lý, không biết ý của chư vị thế nào?”

Mấy người đưa mặt nhìn nhau, đều không nghĩ tới chuyện Thẩm Kiều định nói lại là chuyện này.

Phải biết rằng, sau khi Huyền Đô Sơn mở cửa nhập thế, tuy rằng đối ngoại Úc Ái có hợp tác cùng Đột Quyết, cũng hạ lệnh hàng năm hai mùa xuân thu chiêu thu đệ tử mới, nhưng trên thực tế, hiệu quả không quá tốt. Người tìm đến bái sư, tư chất tốt chỉ lác đác vài người, khiến các trưởng lão cảm thấy vô cùng khổ não, không biết làm thế nào mới có thể mở rộng sức ảnh hưởng của Huyền Đô Sơn trong Đạo Môn, thậm chí là trong lòng người thiên hạ.

Nếu như có được sự chống đỡ của Tùy triều, tại Trường An xây quan tạo tiếng, vậy tất cả những nan đề kia tự nhiên giải quyết dễ như trở bàn tay. Không những vậy, Trường An đông đúc nhân tài, mấy trưởng lão nếu có thể hàng năm thay phiên nhau tới Huyền Đô Quan trấn giữ, vậy không còn phải phát rầu vì chuyện không thu được đệ tử tốt nữa rồi.

Sư môn có thể phát dương quang đại, truyền thừa của bản thân có hi vọng, làm sao không cao hứng cho được?

Liên Thiện xấu hổ nói: “Chưởng giáo khoan hồng độ lượng, không kể hiềm khích lúc trước, chúng ta lại chẳng thể xem như không có chuyện gì, nhẹ nhàng bỏ qua. Chuyện thay phiên nhau trấn giữ tại Trường An, xin đừng tính cả ta vào. Ta nguyện dùng cả quãng đời còn lại ở đây giáo dục đệ tử, hỗ trợ quản lý thứ vụ*, không dám bước xuống núi một bước.”

*Thứ vụ: Việc vặt vãnh

Trong bốn vị trưởng lão nâng đỡ Úc Ái chấp chưởng Huyền Đô Sơn, Liên Thiện là người có giao hảo tốt nhất với Úc Ái. Nói cho cùng hắn cũng có tư tâm, hi vọng có thể mượn tay Úc Ái, mà lấy được nhiều quyền lực hơn cho mình.

Mà Liên Thiện dù sao cũng không phải người đại gian đại ác gì, hoặc là nói, Huyền Đô Sơn đời đời truyền thừa, tuyển chọn đồ đệ cực kỳ nghiêm ngặt, rất là coi trọng tâm tính phẩm hạnh. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là số ít. Đối mặt với cục diện như thế, Liên Thiện cũng nhận ra được sai lầm của mình. Thấy Thẩm Kiều rộng rãi, trong lòng hắn lại có suy nghĩ như vậy, càng thêm xấu hổ, cho nên nói ra lời này, chính là vì muốn tỏ rõ lòng mình.

Khổng Tăng cũng nói: “Muốn nói chuyện đã qua, ta thân là trưởng lão, lại không hề quan tâm, không đặt sự hưng suy của sư môn trong lòng, chỉ quyết trốn tránh, càng có hiềm nghi thất trách hơn, cứ để ta dùng quãng đời còn lại này ở lại nơi đây thủ mộ cho các đời tổ sư đi, ta nguyện ý làm vậy!”

Mấy trưởng lão khác thấy thế, cũng đều vội vàng nói lời nhận lỗi với sai lầm của chính mình.

Thẩm Kiều biết có vài lời không thể không nói, liền nói: “Đối với chuyện Úc Ái, ta cũng có sai lầm là quá sơ sẩy. Bằng không sẽ không để đệ ấy có được cơ hội. Ta cũng đã nói, tâm ý suy nghĩ cho Huyền Đô Sơn của đệ ấy không hề sai, sai là sai ở chỗ tranh ăn với hổ, hãm hại sư huynh. Hiện giờ đệ ấy đã mất, rất nhiều chuyện không nên nhắc tới nữa. Các ngươi có tâm sửa đổi, càng phải đồng ý với lời ta nói. Chẳng lẽ trong lòng các vị, mãi đắm chìm trong sai lầm cùng hối hận ăn năn sao, so với chuyện vâng lệnh chưởng giáo còn quan trọng hơn?”

Mọi người tất nhiên liên tục nói không dám.

Thẩm Kiều: “Nếu đã như vậy, không cần nhiều lời nữa.”

Lúc này mọi người mới xác định Thẩm Kiều không có ý lôi chuyện cũ ra nữa, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, cũng không khỏi sinh ra lòng cảm kích.

Không giống với lúc trước tiếp nhận vị trí chưởng giáo từ trong tay Kỳ Phượng Các, lần này, Thẩm Kiều dùng thực lực của chính mình, danh chính ngôn thuận, đứng lên vị trí chưởng giáo. Không còn có bất cứ người nào đeo lòng bất mãn, cảm thấy hắn chỉ là hữu danh vô thực nữa.

Liên Thiện nói: “Ta từng nghe nói, lúc chưởng giáo ở bên ngoài cũng có thu nhận đệ tử. Hiện giờ nếu ngài đã trở lại, vậy hai vị sư điệt kia cũng nên gọi người đón về thôi?”

Xưa nay hắn là người biết làm việc, người ngoài còn chưa nghĩ tới, hắn cũng đã suy nghĩ tới.

Suýt chút nữa là Thẩm Kiều quên mất chuyện này: “Đa tạ Liên sư thúc đã nhắc nhở, Thập Ngũ và Thất lang trước mắt vẫn tạm trú ở Bích Hà Tông. Ta thấy Nhac An và Vân Sướng dưới trướng Khổng sư thúc làm việc ổn thỏa, không bằng để bọn họ đi một chuyến, dẫn người đưa về?”

Khổng Tăng gật gật đầu: “Cũng đúng lúc để chúng ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”

Mọi người lại thương nghị thêm ít chuyện, phần lớn là hướng đi và quyết sách sau này của Huyền Đô Sơn. Cuối cùng Thẩm Kiều đem chuyện trùng kiến môn phái và một ít phương châm về thu nhận đệ tử định xuống, phân công từng người, cuối cùng giữ lại hai trưởng lão phụ trách sát hạch đệ tử mới, nói với bọn họ: “Lúc ta ở dưới chân núi, từng gặp được ba người. Bọn họ ngàn dặm xa xôi tới xin bái sư, không ngờ lại vì chuyện này mà không thể lên núi, làm phiền hai vị sư thúc phái người xuống xem một chút. Nếu như bọn họ vẫn còn ở đó, thì dẫn bọn họ tới, dựa theo quy củ sát hạch đi. Còn nữa, sau này việc thu nhận đệ tử không cần hạn chế phân vào hai ngày xuân phân thu phân. Chỉ cần có người muốn tới bái sư, đều có thể sát hạch bất cứ  lúc nào. Mà sau này người mộ danh mà tới chỉ sợ càng lúc càng nhiều, cho nên việc sát hạch càng phải thêm nghiêm ngặt, đặc biệt là khảo sát đối với tâm tính phẩm hạnh. Việc đồng môn tương tàn, ta không muốn gặp lại lần nữa.”

Hai vị trưởng lão đáp ứng, Thẩm Kiều liền đem tên ba người Đoạn Anh cùng với tên khách điếm họ ngủ lại nói ra.

Hai người rời đi, Biên Duyên Mai lại tới: “Thẩm đạo trưởng quý nhân bận rộn, trăm công nghìn việc, cũng đừng phá hỏng thân thể!”

Thẩm Kiều cười khổ: “Đa tạ quan tâm, ta thấy ngươi làm quan trong triều, cùng rất nhiều người so tâm tính kế, thành thạo điêu luyện, ung dung không vội, trong lòng rất hâm mộ. Nếu như đổi lại ngươi làm chưởng giáo, so với ta còn thích hợp hơn nhiều!”

Biên Duyên Mai cười nói: “Thẩm đạo trưởng quá khen, những năm này ta thường cùng người giao thiệp, đến nỗi bỏ bê luyện võ, không thể tiến thêm, sư tôn hết sức bất mãn. Cái này cũng là có được có mất, cho nên chuyện thiên hạ đâu có thể mười phân vẹn mười?”

Thẩm Kiều: “Thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?”

Biên Duyên Mai: “Nhờ thuốc trị thương của Huyền Đô Sơn, đã tốt hơn nhiều rồi, Nếu chuyện bên này đã xong, ta cũng không làm phiền nhiều nữa, định tới chào để từ biệt.”

Thẩm Kiều biết ở Trường An hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, nhân tiện nói: “Lần này giúp đỡ nhiều, Thẩm Kiều vô cùng cảm kích, sau này nếu có gì cần, vẫn xin báo lại một tiếng, ta nhất định sẽ tận lực hỗ trợ.”

Biên Duyên Mai cười nói: “Thẩm đạo trưởng không cần khách khí như thế. Nếu ngài muốn cám ơn thì cứ cám ơn sư tôn ta đi, không có lão nhân gia người dặn dò, ta sao dám tự chủ trương?”

Thẩm Kiều: “Không biết trận chiến giữa Yến tông chủ và Hồ Lộc Cổ, định ở nơi nào?”

Biên Duyên Mai lắc đầu: “Ta cũng không rõ, chỉ sợ chút nữa phải cho người đi thăm dò một cái.”

Thẩm Kiều không khỏi hơi nhíu mày: “Vậy theo ngươi, lần này sư tôn ngươi có thể có mấy phần thắng?”

Biên Duyên Mai: “Thử kiếm đại hội ngày đó ta chưa từng tự thân tới, cũng không biết về thân thủ của Hồ Lộc Cổ. Nhưng nghe nói võ công của hắn cực cao, trên thế gian hiếm có địch thủ?”

Thẩm Kiều: “Phải, ta từng giao thủ với hắn, mặc dù dùng hết toàn lực, trong vòng năm mươi chiêu, nhất định sẽ thua.”

Biên Duyên Mai sợ hãi biến sắc: “Lại có thể lợi hại đến vậy? Vậy nên làm thế nào đây, kẽ hở ma tâm của sư tôn vẫn còn chưa tu bổ hoàn chỉnh mà!”

Thẩm Kiều vội hỏi: “Sao lại như thế, lần trước rõ ràng ta nghe y nói đã khôi phục hoàn toàn rồi mà. Bằng không lúc giao thủ cùng Tuyết Đình, làm sao y thủ thắng được?”

Biên Duyên Mai thở dài: “Lẽ nào sư tôn lại nói với ngài như thế? Kỳ thực ngày đó sư tôn chiến một trận với Tuyết Đình, bên trong đã tổn thương nguyên khí. Ma tâm vốn đã gần viên mãn không còn trở lại, lại bắt đầu xuất hiện kẽ hở, phải cần tĩnh dưỡng nửa năm một năm mới có thể khỏi hẳn. Ai ngờ sau đó Huyền Đô Sơn có biến, nếu như không có ai ngăn cả Hồ Lộc Cổ, hắn nhất định sẽ giúp đồ đệ Đoạn Văn Ương lên Huyền Đô Sơn tìm các ngươi gây phiền phức. Cho nên sư tôn không thể không ra hạ sách này, lần này ước chiến…”

Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Hắn không nói tiếp nữa, nhưng thần sắc lo lắng kinh khiếp đã thể hiện rõ điểm này.

Tâm Thẩm Kiều, theo lời hắn, từ từ trầm xuống.

“Giữa ngươi và Yến tông chủ chắc hẳn có cách liên lạc chứ? Có thể nghĩ ra cách dò hỏi xem hiện tại y ở nơi nào không?”

Biên Duyên Mai: “Được thì được, chỉ là biết được thì có ích gì. Trận chiến này bắt buộc phải đánh. Thẩm đạo trưởng đừng bởi vậy mà cảm thấy mắc nợ. Sư tôn ta làm việc, nhất định phải là cam tâm tình nguyện mới có thể làm, tuyệt đối không có bất cứ người nào có thể miễn cưỡng được người.”

Thẩm Kiều trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Ta hiểu, nhưng nếu ta không nhìn thấy y, làm sao có thể an tâm?”

Biên Duyên Mai thở dài: “Nếu đã như vậy…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có đệ tử tiến vào bẩm báo: “Chưởng giáo, dưới chân núi có người cầu kiến, tự xưng là đệ tử của Hoán Nguyệt Tông, Ngọc Sinh Yên.”

Không đợi Biên Duyên Mai phản ứng, Thẩm Kiều đã nói: “Mau mau mời người tới!”

Trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng, ngay cả thanh âm cũng đều nâng cao lên.

Biên Duyên Mai cũng cười nói: “Lần này tốt rồi, không cần nhọc lòng đi thăm hỏi, sư đệ nhất định biết được sư tôn hiện đang ở nơi nào!”

Một lát sau, Ngọc Sinh Yên cùng đệ tử dẫn đường tới đây cầu kiến. Thẩm Kiều thấy hắn đi vào, liền tự mình đứng dậy đón lấy.

Luận võ công địa vị bối phận, hắn không cần phải làm như thế. Thấy hắn đứng lên, Biên Duyên Mai vốn không có ý định tiến lên cũng chỉ đành theo ở phía sau, lòng nói chắc là Thẩm đạo trưởng bị mấy lời mình vừa nói khi nãy quấy nhiễu khiến tâm thần đại loạn rồi.

Ngọc Sinh Yên dọc đường đi đến, thấy mọi người tuy rằng đều mang sắc mặt tiêu điều, nhưng tính ngay ngắn trật tự vẫn hiện rõ, liền biết Huyền Đô Sơn nhất định vừa trải qua kiếp nạn, nguy cơ đã trừ.

“Chúc mừng Thẩm đạo trưởng đoạt lại vị trí chưởng giáo, chắc hẳn ta là người đầu tiên lên núi chúc mừng? Đạo trưởng nhất định phải tặng ta một cái phong bao đỏ thẫm nha!” Hắn thấy Thẩm Kiều và sư huynh tự mình tới cửa nghênh đón, có chút thụ sủng nhược kinh, cũng không dám lên mặt, nhanh chóng chắp tay nói, còn mở đầu bằng một chuyện cười nho nhỏ.

Thẩm Kiều lại không cười nổi: “Đa tạ, lần này ngươi từ đâu tới?”

Ngọc Sinh Yên thấy Biên Duyên Mai ở sau lưng Thẩm Kiều nháy mắt với mình, nhất thời có chút không hiểu ra sao, không dám đáp loạn: “Từ, từ Trường An tới a!”

Hắn nhớ tới mục đích của chuyến đi này, lấy từ trong lồng ngực ra một ống trúc nhỏ: “Sư tôn đem Tuyết Đình dẫn tới Thiên Nhai tông, đổi lấy phó bản tàn quyển “Chu Dương Sách” của tông chủ Thiên Nhai tông, bảo ta mang tới cho Thẩm đạo trưởng.”

Thẩm Kiều nhận lấy, mở ống trúc ra, rút tấm lụa nhỏ từ bên trong ra, phía trên mặt viết dày đặc những văn tự.

Tấm lụa không hề có chút sức nặng nào, nhưng chẳng biết vì sao, Thẩm Kiều lại cảm thấy nhưng đang cầm trong tay trăm lượng hoàng kim, nặng nề đến mức không nâng lên nổi.

Hắn xiết chặt tấm lụa, trong lòng ngũ vị tạp trần, khó có thể dùng lời diễn tả được.

“Vậy ngươi cũng biết, hiện giờ sư tôn của ngươi ở nơi nào. Lần ước chiến này của y với Hồ Lộc Cổ định ở nơi nào?”

Ngọc Sinh Yên: “Trận chiến này định trên Bán Bộ Phong.”

Thẩm Kiều ngẩn ra.

Ngày đó, trận ước chiến giữa hắn và Côn Tà cũng ở trên Bán Bộ Phong, sau đó hắn trúng độc rớt xuống, được Yến Vô Sư cứu, tất cả cũng bởi vậy mà bắt đầu.

Hiện giờ, lại là Bán Bộ Phong.

Ngọc Sinh Yên lại nói: “Hoán Nguyệt tông cách Bán Bộ Phong không xa có một tòa biệt trang, ta nghĩ sư tôn nếu đã sớm đến, nhất định chọn nơi đó nghỉ lại.”

Biệt trang kia, không cần hắn nhiều lời, Thẩm Kiều cũng nhớ được. Sau khi hắn được thầy trò Yến Vô Sư mang về từ Bán Bộ Phong, đã từng nghỉ lại ở trong biệt trang kia.

Từ trong sâu thẳm, rốt cuộc lại luân hồi lần nữa.

Nhắc đến chuyện này, Ngọc Sinh Yên còn thấy chút lúng túng, bởi vì lúc trước hắn thấy Thẩm Kiều mất trí nhớ, còn lừa bịp hắn là đệ tử Hoán Nguyệt Tông, lừa hắn gọi mình là sư huynh.

Công lực tu vi da mặt của Ngọc Sinh Yên tuyệt đối không được như sư phụ, nếu đổi thành Yến Vô Sư ở đây, chỉ sợ không những không lúng túng, mà còn có thể mặt dày nói ra vài câu khiến cho Thẩm Kiều lúng túng ấy chứ.

Thẩm Kiều nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại cười không nổi. Hắn nắm lấy tấm lụa trong tay, trong lòng đã có quyết định.

Lại nói đến ba người Đoạn Anh ngàn dặm xa xôi tới đây bái sư, lại đụng trúng một trận xúi quẩy, ngay cả Huyền Đô Sơn cũng không lên được, nhất thời nản lòng thoái chí, chần chừ một ngày, Chung Bá Kính liền rời đi trước. Hắn định tới núi Thanh Thành thử vận may, dù sao Thuần Dương quan cũng là đại phái của Đạo môn.

Còn lại hai người Đoạn Anh và Chương Triều, cũng không biết nên đi hay ở. Chính trong thời khắc do dự đó, lại có người tới cửa. Đối phương mặc trang phục của đệ tử Huyền Đô Sơn, tự xưng là đến để dẫn họ lên núi nhận sát hạch gia nhập môn phái.

Hai người bán tính bán nghi, cũng không muốn từ bỏ chút hy vọng này, vội vàng theo người lên núi. Vất vả thông qua sát hạch, còn lại là đến chào hỏi trưởng lão Huyền Đô Sơn. Vốn đã hưng phấn không thôi, đều cảm thấy khổ tận cam lai, ai ngờ Chương Triều lại bị một sư huynh trong phái dẫn đi an trí, còn lại một mình Đoạn Anh được một vị chưởng giáo khác mang tới trước mặt Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều thấy hành lý đã thu thập ổn thỏa, đang chuẩn bị khởi hành xuất môn lại phải bàn giao cho chúng đệ tử một vài chuyện, trong lúc bận tối mắt vẫn tranh thủ gặp Đoạn Anh, hỏi hắn: “Ngươi có nguyện ý vào dưới trướng ta, làm đệ tử của ta?”

Đoạn Anh bị cơ duyên to đùng này đập đến hôn mê, được trưởng lão nhắc nhở, lúc này hắn mới biết, người tốt tính ôn nhu dễ nói chuyện ba người bọn họ gặp được dưới núi, lại chính là chưởng giáo của Huyền Đô Sơn, một trong thập đại cao thủ thiên hạ, Thẩm Kiều!

Thẩm Kiều thấy hắn ngây ngây ngốc ngốc, liền đem lời vừa rồi nhắc lại lần nữa, sau đó hòa nhã nói: “Nếu như ngươi không nguyện ý, vậy bái vào làm môn hạ của các trưởng lão, cũng không sao.”

“Nguyện ý! Nguyện ý! Con cực kỳ nguyện ý!” Đoạn Anh lấy lại tinh thần, đỏ bừng cả mặt, hận không thể nói lại câu này đến cả trăm lần.

Ngọc Sinh Yên đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi bĩu môi, lòng nói ánh mắt thu đồ đệ của Thẩm đạo trưởng đúng là chả ra sao, nhìn cái bộ dạng ngu ngốc này của đối phương, so với hắn đúng là kém xa.

Bên này vừa mới nghĩ xong, hắn liền thấy sư huynh Biên Duyên Mai ở bên cạnh liếc xéo mình một cái.

Ngọc Sinh Yên không hiểu ra sao: Ta lại làm gì sai à?
Bình Luận (0)
Comment