Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 4

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Thời điểm Ngọc Sinh Yên mang Thẩm Kiều xuất môn vẫn chưa hề nói rõ với hắn mục đích của chuyến đi này.

Huyện Phủ Ninh cách Nghiệp thành của Tề quốc cũng không tính là quá xa, vốn theo cước trình của Ngọc Sinh Yên, ba năm ngày là có thể đến. Nhưng do lo lắng đến tình trạng thân thể của Thẩm Kiều, nên đặc biệt hãm lại tốc độ, bảy ngày sau mới tới được Nghiệp thành.

Nhưng mà mặc dù hành trình có chậm hơn nữa, với thân thể hiện tại của Thẩm Kiều mà nói, vẫn không thích hợp với việc lặn lội đường xa. Hắn vừa tới được Nghiệp thành liền ngã bệnh, bắt đầu sốt nhẹ.

Môn hạ đệ tử của Hoán Nguyệt tông không nhiều, lại không thiếu tiền, ở trong Nghiệp thành cũng có nhà ở. Ngọc Sinh Yên cùng với Thẩm Kiều nghỉ ngơi lại nơi đó. Chủ nhân tòa nhà là Yến Vô Sư, những người làm thấy Ngọc Sinh Yên và Thẩm Kiều liền rất tự nhiên mà gọi một tiếng thiếu chủ nhân, an bài rất thỏa đáng, tỉ mỉ chu đáo.

Dọc đường đi Thẩm Kiều không hề nhiều lời, Ngọc Sinh Yên bảo đi thì đi, bảo dừng thì dừng, ngay cả chuyện sinh bệnh cũng không nói, vẫn là Ngọc Sinh Yên chủ động phát hiện, hỏi thăm, Thẩm Kiều mới cười nói: “Đệ biết chuyến này xuất môn sư huynh phải hoàn thành một việc không tốt mà sư tôn giao phó. Bây giờ đệ chỉ là một người thân thể tàn phế, không giúp được gì đã vô cùng hổ thẹn, làm sao có thể lại gây thêm phiền phức cho sư huynh?”

Lúc nói lời này, nét mặt hắn lạnh nhạt nhưng lại mang theo nụ cười nhã nhặn, nhìn qua có vài phần đáng thương đáng yêu.

Ngọc Sinh Yên dù sao cũng không phải là Yến Vô Sư, liền hiện lên nét thiếu kiên nhẫn hiếm thấy.

“Thân thể của ngươi có bệnh thì cứ nói đừng ngại. Ta cũng không phải là kẻ không thấu tình đạt lý, tuy rằng nhiệm vụ mà sư tôn giao phó vẫn cần phải hoàn thành. Việc người bảo chúng ta đi làm, ta đã nghe ngóng qua. Nghiêm Chi Vấn tuy là môn nhân của Hợp Hoan tông, vợ con trong nhà cũng không am hiểu võ công. Bản thân hắn ở trong môn phái cũng chỉ có thể tính là cao thủ nhị lưu (cao thủ hạng hai). Nghiêm gia không có phòng bị, chỉ bằng mình ta cũng có thể thành công dễ như ăn cháo. Đến lúc đó ta mang ngươi cùng vào, chờ ta giết xong Nghiêm Chi Vấn, sau đó việc giết vài đứa con gái, trẻ nhỏ cho ngươi ra tay cũng không sao.”

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều nghe đến nội dung nhiệm vụ mà Yến Vô Sư giao phó, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ bất ngờ: “Xin hỏi sư huynh, Hợp Hoan tông có lai lịch gì, chúng ta và Nghiêm Chi Vấn có thù hận gì?”

Ngọc Sinh yên nhớ tới hắn bây giờ không biết gì cả, liền giải thích cho hắn: “Hoán Nguyệt tông chúng ta, còn có Hợp Hoan tông và Pháp Kính tông, đều xuất phát từ Nhật Nguyệt tông ở Phượng Lân châu. Sau khi Nhật Nguyệt tông sụp đổ liền phân ra làm ba chi này. Theo lý thuyết, chúng ta có cùng nguồn gốc, vốn nên nhất trí đối ngoại mới đúng, nhưng không ai muốn thống nhất thánh môn, đặc biệt là Hợp Hoan tông. Tông chủ của bọn họ là Nguyên Tú Tú, môn hạ đệ tử với nàng ta giống hệt nhau, từ trước tới nay đều chỉ thích lợi dụng mũ mạo để đạt được mục đích. Nhưng những người này võ công không kém, sau này nếu ngươi gặp phải, tốt nhất nên tránh xa một chút.”

“Nguyên Tú Tú này còn có một tên gian phu, tên là Tang Cảnh Hành, từng là đồ đệ của Thôi Tử Vọng. Hai con chó này cấu kết với nhau làm việc xấu, thông đồng làm một, suốt ngày tính kế này tính kế nọ, thừa dịp sư tôn bế quan mười năm, nhiều lần muốn chiếm đoạt Hoán Nguyệt tông của chúng ta.”

Thẩm Kiều gật gật đầu: “Tuy vậy Nghiêm Chi Vấn nếu chỉ là cao thủ nhị lưu của Hợp Hoan tông, lại có được thân phận quan viên ở Tề quốc, chắc chắn trước đó không hề gây phiền phức cho Hoán Nguyệt tông, vì sao sư tôn còn muốn xuống tay với hắn?”

Ngọc Sinh Yên cười như không cười: “Sư đệ, ngươi thật đáng thuong, quả thực giống như một tiểu bạch thỏ vậy! Thân phận Nghiêm Chi Vấn đặc thù, lúc trước dùng thân phận quan viên của Tề quốc để che giấu, có rất ít người biết hắn là người của Hợp Hoan tông. Nếu như giết được hắn, thứ nhất có thể giết gà dọa khỉ, gây ra kinh sợ cho kẻ địch, thứ hai để cho Hợp Hoan tông biết rằng chúng ta biết rất rõ về chúng, tất nhiên sẽ không còn dám manh động nữa; thứ ba, bọn chúng thừa dịp sư tôn không ở, nhiều lần gây phiền phức cho chúng ta, bây giờ sư tôn đã xuống núi, nếu như không cho chúng biết tay, chẳng phải sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng Hoán Nguyệt tông chúng ta dễ ức hiếp? Năm đó sau cái chết của Thôi Tử Vọng, Hoán Nguyệt tông vốn chính là tông có thực lực mạnh nhất trong ba tông của Nhật Nguyệt, cũng là tông có hy vọng thống nhất Thánh môn nhất. Chỉ là sau đó sư tôn bị thương, cho nên không thể không bế quan lánh đời, mới để cho bọn Hợp Hoan tông nhân dịp làm bậy.”

Thẩm Kiều: “Vậy Pháp Kính tông kia, bọn họ không tìm chúng ta gây phiền phức sao?”

Ngọc Sinh Yên: “Thật ra trong ba tông, ngoại trừ Hợp Hoan tông người đông thế mạnh, Pháp Kính tông và Hoán Nguyệt tông đều giống nhau, môn hạ đệ tử phân tán khắp các nơi, làm điều mình cho là đúng, ngày thường không hề tụ tập lại với nhau. Sau khi sư tôn xuất quan, chỉ báo cho một mình ta, ta mới có thể chạy tới. Còn ngươi,” Hắn ho nhẹ một tiếng, “Tất nhiên là do ngươi bị thương. Cho nên, nói tóm lại, tam tông tuy rằng không hòa thuận với nhau, nhưng cũng chỉ có mình Hợp Hoan tông là nhiều lần gây sự, tồi tệ nhất.”

Thẩm Kiều than nhẹ: “Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu Hợp Hoan tông do Nguyên Tú Tú đứng đầu, vì sao sư tôn không trực tiếp tới tìm Nguyên Tú Tú? Cho dù tìm tới Nghiêm Chi Vấn, nhưng vợ con hắn không phải người trong giang hồ, cần gì phải liên lụy tới bọn họ?”

Ngọc Sinh Yên đưa tay gảy gảy mấy cái tua rua trước giường, không để ý lắm: “Sư tôn đã có lệnh, ngươi và ta cứ nghe theo là được, cần gì phải hỏi nhiều như vậy? Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, xuân về lại sinh sôi. Nếu không giết vợ con Nghiêm Chi Vấn, chẳng lẽ còn chờ ngày sau bọn họ tới báo thù rửa hận?”

Dứt lời, hắn đứng dậy: “Được rồi, việc này cũng không gấp, cách mùng bảy còn mấy ngày nữa. Hai ngày này ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đợi ngươi lành bệnh, ta sẽ mang ngươi đi chung quanh Nghiệp thành một chuyến. Dưới cái nhìn của ta, trong các đô thành trên thiên hạ này ngày nay, Nghiệp thành xa hoa không kém Kiến Khang*, mà so với Kiến Khang còn hơn vài phần phóng khoáng cao rộng, là một nơi đáng giá để đi dạo, đặc biệt là chốn yên hoa** trong thành…”

* Kiến Khang: Một thành cổ của Trung Quốc

**chốn yên hoa: chốn phong trần aka chốn ăn chơi

Ngọc Sinh Yên tuy rằng mới khoảng hai mươi, nhưng cũng là một nhân sĩ khá phong lưu. Hắn ẩn nấp thân phận tại Trần quốc phía Nam đàm luận thi thơ, kết giao danh sĩ, cũng có tiếng tăm không nhỏ. Lúc này đang tràn đầy phấn khởi định nói tiếp, bỗng nhiên nhớ đến tình hình bây giờ của Thẩm Kiều, cho dù có tâm cũng có lẽ cũng không có lực, liền câm miệng đúng lúc, ý tứ sâu xa nở nụ cười: “Trước mắt ngươi mắc chứng mất trí nhớ, quên mất nơi trước kia đã từng đi qua cũng không sao. Nói tóm lại, môn hạ của Hoán Nguyệt tông ta phần nhiều đều là phong lưu phóng khoáng, là người tùy tâm sở dục, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội có thể chậm rãi lĩnh ngộ.”

Yến Vô Sư hành tẩu bên ngoài, dùng thân phận giả là Tạ phú thương. Tòa nhà này có tên là Tạ trạch.

Ngọc Sinh Yên thường không ở trong nhà, chỉ còn mình Thẩm Kiều. Tính tình hắn hiền hòa, hơi trái gió trở trời là người lại bệnh, khiến cho người làm trong phủ không khỏi đồng tình thêm mấy phần.

Đặc biệt là mấy tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, chỉ qua mấy ngày đã cảm thấy thân quen với Thẩm Kiều, luôn miệng kể về kinh thành này của Tề quốc, phong cảnh xung quanh của Tạ trạch giúp hắn giải buồn.

Thân thể khỏe lên, lúc rảnh rỗi, Thẩm Kiều cũng bảo bọn họ mang mình ra ngoài mấy lần, phát hiện Nghiệp thành quả nhiên đúng như Ngọc Sinh Yên từng nói, bạch ngọc làm đường, lưu ly làm ngói, trạm khắc hình điêu (đại bàng). Cao thị của Tề quốc chính là người Tiên Bi đã bị Hán hóa, kiến trúc tường thành, phong cách trang phục, tự nhiên cũng bảo lưu lại rất nhiền phong tục của tộc Tiên Bi, so với phía nam tinh xảo tao nhã, liền nhiều hơn mấy phần thoải mái anh dũng. Nghe nói cùng là rượu, bán trong tửu quán ở Nghiệp thành còn nồng đậm thuần hậu hơn hẳn thành Kiến Khang.

Áo bào rộng, tay áo lớn, vạt áo mềm mại uyển chuyển, tóc mây, dung nhan như ngọc, bảo mã hương xa*, cho dù mắt Thẩm Kiều không thể thấy, cũng có thể cảm nhận được sự vinh hoa phú quý lan tỏa trong từng phố lớn ngõ nhỏ của tòa đô thành này.

*Bảo mã hương xa: ngựa đẹp, xe xịn, có hương.

Tỳ nữ đỡ hắn đi vào dược đường*, ngồi xuống sảnh chính nghỉ ngơi, sau đó thì cầm phương thuốc đi lấy thuốc.

*Dược đường: tiệm bán thuốc

Thuốc là để dùng cho Thẩm Kiều. Hiện tại hắn gần như biến thành cái ấm sắc thuốc, mỗi ngày ít nhất phải trút vào một bát thuốc lớn. Tuy rằng Yến Vô Sư không có lòng tốt khôi phục võ công cho hắn, nhưng cũng không có bỏ mặc Thẩm Kiều tiếp tục sống dở chết dở. Hiện tại hắn uống thuốc chủ yếu là để điều trị khí huyết kinh mạch, tráng cốt ôn dương*.

*Tráng cốt ôn dương: Bồi bổ xương cốt, dương khí.

Tình hình Thẩm Kiều bây giờ, chính là nội tức trống rỗng nửa phân cũng không có, thêm vào đó trí nhớ không còn, trong thời gian ngắn đừng trông mong gì vào võ công. Bất quá trước mắt hắn vẫn có thể đi lại bình thường, hoạt động cũng không ảnh hưởng gì, tất cả cũng là nhờ mấy tháng điều dưỡng này.

Hôm nay tỳ nữ đi bốc thuốc, hắn liền cùng đi theo hóng mát một chút, không biết rằng tuy mắt hắn không nhìn thấy, người cũng có vẻ bệnh tật, ngồi trong hiệu thuốc cũng hấp dấn ánh mắt không ít người.

Khuôn mặt Thẩm Kiều vốn rất dễ nhìn, hiện tại tuy hơi gầy chút, cũng không tổn hại gì đến dung mạo, cử chỉ, phong thái. Một thân bào phục màu rượu trúc diệp thanh bình thường, tóc không mang quan, chỉ dùng trâm gỗ cố định, bình yên lặng lẽ ngồi đó, lẳng lặng không nói, nghe tỳ nữ và chưởng quỹ hiệu thuốc nói chuyện, khóe miệng nổi lên ý cười nhẹ.

Yến Vô Sư gần như không lo lắng việc Thẩm Kiều ra ngoài bị nhận ra, trực tiếp để hắn lộ diện với bên ngoài, cũng không dặn dò Ngọc Sinh Yên che giấu dung mạo cho hắn.

Bởi vì cho dù là trước hay sau khi tiếp nhận chức chưởng giáo của Huyền Đô sơn, Thẩm Kiều đều rất ít xuống núi lộ diện với bên ngoài. Nghe nói ngay cả môn hạ đệ tử của Huyền Đô sơn cũng chưa chắc tất cả đã nhận ra cái vị chưởng giáo mới này. Trước đó, Huyền Đô sơn cũng có mấy đệ tử khá nổi tiếng, hưng không hiểu sao lại cho một kẻ chả ai biết như Thẩm Kiều lên làm chưởng giáo, nguyên do trong đó, có lẽ chỉ có bản thân cái vị Kỳ Phượng Các đã đi về cõi tiên kia mới biết.

Thứ hai, ngày đó Côn Tà ước chiến với Thẩm Kiều ở đỉnh Bản Bộ. Nơi đó diện tích không lớn, chỉ chứa được hai người mà thôi, những người đến xem chiến còn lại đều đứng ở Ứng Hối Phong phía đối diện. Cách một khoảng xa như vậy, người bên ngoài không chắc có thể nhớ rõ dung mạo Thẩm Kiều. Hơn nữa, sau khi bệnh nặng một hồi, thần thái tinh thần của Thẩm Kiều cũng không còn như lúc trước.

Tuy nhiên những lý do này, cũng chỉ là do Ngọc Sinh Yên tự mình suy đoán.

Ngọc Sinh Yên âm thần cảm thấy rằng, bằng tính tình kia của sư tôn, giao Thẩm Kiều cho hắn, có lẽ cũng chỉ là tâm huyết dâng trào, đối tượng có thể bị dạy dỗ đùa bỡn mà thôi.

“Công tử*, thuốc đã bốc xong rồi, chúng ta đi chứ ạ?”

* Công tử: Trong truyện dùng là “lang quân”, rất tiếc ta không thích nên đổi thành cái này. Xin đừng chê trách.

Thẩm Kiều gật gật đầu, tỳ nữ đỡ hắn đi ra ngoài. Hai người mới vừa đi tới cửa tiệm thuốc, liền nghe có người nói: “Vị công tử này phong thái thần tú, ta chưa từng thấy qua, xin hỏi cao tính đại danh?”

Âm thanh không dấu được sự kinh diễm, tỳ nữ dừng chân lại, Thẩm Kiều liền biết đối phương đây là đang nói chuyện với mình.

“Tại hạ tên Thẩm Kiều.”

“Hóa ra là Thẩm công tử.” Nữ từ có tiếng nói lanh lảnh dễ nghe, hoạt bát nói. “Thẩm công tử là nhân sĩ kinh thành hay là xuất thân từ danh gia thế tộc nào?”

Tỳ nữ nói nhỏ vào tai Thẩm Kiều: “Vi này chính là con gái của Hàn tổng quản, Hàn Nga Anh.”

Hàn tổng quản không phải tổng quản nhà ai, mà là thị trung Hàn Phượng của Tề quốc. Người này ở Tề quốc có thanh danh rất hiển hách, con trai cưới công chưa, lại cùng Mục Đề Bà, Cao A Na Quăng được xưng tụng là ba trụ cột chính của Tề Quốc, quyền khuynh triều chính. Làm nữ nhi của Hàn gia, Hàn Nga Anh tất nhiên là muốn gió được gió, muốn mưa có mưa.

Thẩm Kiều lại cười nói: “Đã sớm nghe qua đại danh của Hàn cô nương*, chỉ là bây giờ thân Trần mỗ đây bệnh tật mắt kém, không thể nhìn thấy phong thái của Hàn cô nương, vạn xin thứ lỗi, chờ ngày khác Thẩm mỗ lành bệnh, lại đến nhà bái phỏng.”

*Hàn cô nương: Thực ra trong truyện dùng là Hàn nương tử nhưng ta không thích nên đổi thành Hàn cô nương.

Hàn Nga Anh cũng chú ý tới đôi mắt vô thần của hắn, không khỏi có chút tiếc hận, thầm nghĩ đang yên đang lành nhảy ra một mỹ nam tử nhưng lại là bị mù, liền mất hết cả hứng nói: “Đành vậy, ngươi dưỡng bệnh cho tốt đi, Tiểu Thương, ngươi đi nói với chưởng quỹ một tiếng, bảo hắn lấy nhân sâm mang lại đây, đưa cho Thẩm công tử, cứ tính hết cho ta!”

Thẩm Kiều: “Đa tạ Hàn cô nương, nhận mà không trả là không đúng lễ tiết, Trầm mỗ cũng có chút quà đáp lễ, xin vui lòng nhận cho.”

Hàn Nga Anh có chút hứng thú: “Hử? Là gì vậy?”

Thẩm Kiều: “A Diệu, ngươi lên xe lấy cái hộp kia tới đây.”

Tỳ nữ đáp một tiếng, vội vàng chạy đi lấy cái hộp mà Thẩm Kiều nói đến mang tới.

Tuy mắt Thẩm Kiều không nhìn thấy, nhưng cách nói chuyện của hắn rất tao nhã, ăn nói có lễ, tự khiến cho người ta cảm thấy yêu thích, cho dù là Hàn Nga Anh kiêu căng tùy hứng như vậy, đường đường là thiên kim tiểu thư mà dám ở trên đường lớn tùy tiện ngăn mỹ nam tử lại đùa giỡn, đối với hắn cũng không khỏi nói nhẹ nhàng hơn.

Tỳ nữ mang chiếc hộp tới, Thẩm Kiều và Hàn Nga Anh cũng vừa đúng lúc kết thúc mấy câu nói xã giao, cáo từ lẫn nhau. Hàn Nga Anh hỏi địa chỉ Thẩm Kiều, còn nói ngày khác muốn đến nhà bái phỏng, lúc này mới lên ngựa cáo từ rời đi.

Trở lại Tạ Trạch, Ngọc Sinh Yên khi biết được việc này, cũng không khỏi tấm tắc lấy làm lạ: “Vậy mà ngươi cũng chịu được, ra ngoài một chuyến, liền có thể kết bạn với cái cô Hàn Nga Anh đó. Nàng ta là cháu của sư phụ Triệu Trì Doanh của Thái Sơn Bích Hà tông, võ công không ra sao, nhưng may nhờ có cha và sư môn tốt, cho nên nàng ta mới có thể hoành hành bá đạo trong cái đô thành này.”

Thẩm Kiều cười nói: “Đệ thấy nàng cũng tốt mà, đâu có bá đạo gì.”

Ngọc Sinh Yên cười ha ha: “Tính ra nàng ta cũng coi như một mỹ nhân, nhưng đáng tiếc, tính tình không thể nào khiến người khác chấp nhận nổi. Trong cái đô thành Tề quốc này, không một người nào không cảm thấy vậy, cũng chỉ có mình ngươi nói là tốt thôi!”

Thẩm Kiều cười không nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Văn này có bối cảnh lịch sử, lại là văn võ hiệp, nên khó mà tránh khỏi việc dàn nhân vật hơi bị nhiều, tuy nhiên nếu chỉ muốn xem hai nhân vật chính như thế nào thì chỉ cần nhớ kỹ tên hai người đó là được rồi, còn muốn xem nội dung truyện cho vui thì cũng có thể xem nội dung truyện, cũng không có gì trở ngại hết ~

Có người bạn bảo ta định vị tính tình của Thẩm Kiều, Đại Vương Miêu ta suy nghĩ một chút, cảm thấy nhuyễn manh ngốc bạch ngọt* các loại đều không thích hợp. Tính tình của chưởng giáo Thẩm Kiều nhất định là rất tốt, nhưng hắn cũng có vẩy ngược, lúc thường thì trưng ra cái mặt nhuyễn manh, nhưng không nhất định là một kẻ ngu si, cho nên tạm thời rất khó định nghĩa. Tính tình của lão Yến thì định nghĩa rất dễ, bệnh thần kinh, ba chữ này chính là tinh hoa tổng kết lại!

* Nhuyễn manh ngốc bạch ngọt: Mềm mại, dễ thương, ngốc ngếch, tinh thuần, ngọt.

【Yến Vô Sư: …. Sao ngươi nói về bản tọa qua loa có lệ như vậy?! HẢ?!】
Bình Luận (0)
Comment