Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 17

Nam nhân mặt mày đầy bụi đến nỗi hình dạng nhìn cũng không ra chính là Tiêu Lăng Lang.

Tiêu Lăng Lang vốn đã ngồi ngay ngắn trên cây đại thụ ngay bên ngoài gian phòng của Âu Dương Vân và Thạch Ngọc Lâu, cả giấy bút cũng đã chuẩn bị tốt chỉ chờ ghi chép lại, quan hệ của bang chủ nhà hắn với bang chủ bang đối địch có thể sẽ lại tiến thêm một buớc trọng đại. Đáng tiếc bang chủ Âu Dương Vân nhà hắn có chút thiếu hăng hái, cứ nằm ngủ như thế trên giường; mà bang chủ đối địch rõ ràng cũng là tâm phục thù chưa đủ mạnh, cơ hội tốt như vậy, lẽ nào hắn lại không muốn nhân lúc này Âu Dương Vân thân thể mệt mỏi, đem “ Bị áp đảo” hai ngày trước sửa thành “ Phiên thân chiến” * sao!

Tiêu Lăng Lang cùng Nhạc Ly và Nghiêm Triệt dùng bồ câu đưa tin, cũng đủ khiến hai vị quân sư quạt mo canh giữ trong bang kia đấm ngực giậm chân hối hận muốn chết. Hai vị bang chủ lúc đó dã chiến... không, là cảnh dã hợp đặc sắc như thế lại để cho cái tên Tiêu Lăng Lang đã có vị hôn thê này nhìn, quả thực là vô cùng đáng tiếc mà! Hai người cấp tốc hồi âm cho Tiêu Lăng Lang, nhất định phải tiếp tục giám sát chặt chẽ, không, là âm thầm bảo hộ, lần sau hai vị bang chủ mà còn có loại “chiến” sự này nữa, có bị hư mắt Tiêu Lăng Lang cũng phải xem hết từ đầu đến cuối, hơn nữa còn phải ghi chép đầy đủ tỉ mỉ lại, không thể chỉ có mấy chữ, ít nhất cũng phải viết chi chit đầy năm trang giấy.

Tiêu Lăng Lang nhận được thư hồi âm của hai người xong bị chọc tức muốn hộc máu! Hai cái tên vương bát đản này, chẳng lẽ bọn họ không sợ về sau việc này bị các bang chủ biết được, cơ hội sống sót của hắn sẽ chỉ là con số không sao! Bọn họ không sợ Ngưng Mai bị mất vị hôn phu, sẽ đem hai người họ trước mưu sát sau quất roi vào xác sao...

Bạn đồng sự như vậy, thực sự là rất vô lương tâm a! Ngực thì cứ mắng, Tiêu Lăng Lang vẫn tay cầm giấy bút mở to hai mắt theo dõi, không, bảo hộ hai vị bang chủ.

Chỉ tiếc Tiêu Lăng Lang đã chờ đến nỗi muốn ngủ gật, hai vị bang chủ vẫn không có cử chỉ gì khác thường. Bám vào cửa sổ nhìn thấy cảnh Thạch Ngọc Lâu lặng lẽ ngồi bên giường dịu dàng nhìn Âu Dương Vân chăm chú, Tiêu Lăng Lang giật giật khoé mắt, chỉ muốn chạy đến chỗ nào xa xa chút mà ói luôn ra. Tình cảnh này thật rất ngứa mắt nha. Vị hôn thê của hắn cũng chưa từng dịu dàng nhìn hắn chăm chú vậy đâu!

Tiêu lăng Lang chờ ở trên cây nên phát hiện khách *** cháy khá sớm. Chỉ có điều lửa là từ bên trong khách *** phát lên, nhìn thấy cửa khói đặc cuồn cuộn, hắn trước tiên chạy vào trong khách *** gào lớn vài tiếng thông báo cho đám khách trọ đều đã ngủ mau chạy trốn.

Đợi đến lúc hắn chạy ra ngoài khách *** tính xem hai vị bang chủ đã phá cửa sổ thoát thân chưa thì lại thấy mấy tên hắc y nhân che mặt nhảy vào gian phòng của hai vị bang chủ. Tiêu Lăng Lang nghe thấy tiếng binh khí đánh qua lại trong phòng, liền biết đã xảy ra chuyện. Hắn vội vàng đi xuống chuồng ngựa, đem con bạch mã còn chưa được tắm rửa vẫn đang cáu kỉnh kéo đến phía dưới song cửa, chỉ cần chỉ cần các bang chủ nhảy xuống, có thể kinh hỉ phát hiện con ngựa đã đang chờ bọn hắn.

Chỉ có điều Tiêu Lăng Lang đã tính toán lầm. Hắn gia nhập Thiên Thuỷ sơn trang gần tám năm, chưa từng thấy Âu Dương Vân làm gì thất bại bao giờ.

Hơn nữa mấy năm nay cứ phải nhìn hai vị bang chủ đánh nhau, hắn đã sớm hiểu rất rõ thực lực của hai vị bang chủ mạnh như thế nào, mấy tên tiểu thích khách kia, sao có khả năng đánh bại hai đại bang chủ? Thế là Tiêu Lăng Lang rất nhiệt tình chạy đi giúp ông chủ khách *** đi cứu những khách trọ khác...

Đợi đến khi Tiêu Lăng Lang lương thiện làm xong việc tốt, mặt mày người ngợm đầy tro bụi đen kịt lại quay về dưới cái cửa sổ kia, lại phát hiện ra con ngựa vẫn còn đang đứng đạp chân tại chỗ, mà trên lầu tựa hồ còn đang đánh...

Nhảy lên cây quan sát tình hình trong phòng, Tiêu Lăng Lang mới phát hiện đại sự không ổn! Mấy tên thích khách bị hắn coi thường kia đang đang khiến cho hai vị bang chủ khó khăn chống đỡ, hơn nữa tình hình bang chủ Âu Dương Vân của hắn càng lúc càng nguy hiểm.

Có cần hỗ trợ không? Có nên xuất thủ không? Tiêu Lăng Lang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này!

Không hỗ trợ, bang chủ rất có thể sẽ đi đời nhà ma ở chỗ này, tiếp đó trở về hắn và các đồng sự coi như bị đập mất chén cơm ( Ôi, thuộc hạ của anh Vân...). Hỗ trợ, sẽ bị bang chủ nhà mình nhận ra, rồi sẽ phát hiện nhưng chuyện xảy ra gần đây đều có hắn là kẻ đồng mưu, tiếp đó ngày này sang năm, Ngưng Mai có thể sẽ đến mộ phần của hắn nhổ cỏ...

Thực sự là hai sự lựa chọn khó khăn a! Tiêu Lăng Lang thở dài.

Cuối cùng, Tiêu Lăng Lang quyết định đánh cuộc một phen, để cho ông trời ra quyết định. Hắn trì hoãn thời gian chạy vào khách *** cháy đã lung lay sắp đổ, dựa vào khinh công nhất đẳng tránh thoát ngọn lửa cùng xà gỗ rơi xuống, một đường chạy vội tới trước cửa phòng các bang chủ. Một cước đá văng cửa, Tiêu Lang Lang liền bị sáu đôi mắt đằng đằng sát khí đón tiếp.

Chờ Tiêu Lang Lang nhìn rõ tình thế hiện tại, ánh mắt hắn sáng ngời, lòng tràn đầy vui vẻ! Giờ này khắc này, hai vị bang chủ đang trong lúc sống chết trước mặt mà lại khiến hắn vui mừng không phải do hắn lập tức có thể trở thành anh hùng cứu giá nhất đẳng công thần, mà là do bang chủ Âu Dương Vân nhà hắn đã bất tỉnh... Nói cách khác, xác xuất hắn bị người ta nhận ra đã giảm xuống rất nhiều. Mặt mũi hắn bây giờ đầy bụi đen kịt, Thạch bang chủ không quen thuộc hắn lắm nhất định không có khả năng nhận ra được!

Mò vào trong ngực móc ra một vật, Tiêu Lăng Lang hất tay ném ra. Một tên bịt mặt trong đám thuận tay dùng kiếm chặn lại, vốn tưởng không cần dùng nhiều sức lắm đem vật kia đẩy ra. Ai biết vật kia đột nhiên duổi dài ra, vèo một cái quấn lấy cánh tay kẻ bịt mặt.

“Oa ~~!”- Kẻ bịt mặt hét thảm một tiếng, âm thanh thê thảm đó khiến mọi người trong lòng run lên, còn tưởng rằng hắn là bị một kiếm xuyên tim, kẻ bịt mặt không thèm tấn công Tiêu Lăng Lang nữa, hắn vừa nhảy vừa chạy toán loạn trong phòng, quơ cánh tay muốn đem cái thứ cứ quấn lấy hắn kia hất xuống.

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu nhìn về phía hắn, lại phát hiện thứ quấn trên cánh tay hắn hoá ra là một sinh vật sống. Một con tiểu hắc xà bằng đầu ngón tay đang vui sướng thè cái lưỡi đỏ thắm chuyển động trên cánh tay kẻ kia.

Ngoại trừ Tiêu Lăng Lang đang âm thầm đắc ý cười hắc hắc, sắc mặt những người khác đều không thể nào tốt nổi. Đã từng thấy ám khí tẩm độc, chứ chưa từng thấy qua ai trực tiếp đem độc xà ra làm ám khí bao giờ.

Tiêu lăng lang sấn nhiệt đả thiết **, lại cấp tốc móc ra một vật ném về phía một trong ba kẻ đang tấn công Thạch Ngọc Lâu. Ba người này đều đang khiếp sợ vì con rắn nhỏ kia, tất nhiên trước hết phải buông tha Thạch Ngọc Lâu cùng Âu Dương Vân lùi về phía sau một bước, ai biết đây có phải lại là độc xà nữa không? Bị cắn một ngụm không phải chuyện đùa đâu.

Lần này Tiêu Lăng Lang lấy ra một vật màu xanh lá to bằng bàn tay. Nhân vật bị Tiêu Lăng Lang nhắm chuẩn làm mục tiêu vừa kịp phản ứng, vật màu xanh xanh đen đen kia lại “Ba” một tiếng rơi xuống, khi đám người ở đây vừa muốn nhìn qua chút coi là vậy gì, vật màu xanh xanh đen đen đó lại đột nhiên nhảy cao lên, không chỉ nhanh chóng bám lên mặt của kẻ bịt mặt, còn rầu rĩ phát ra hai tiếng  “Ô oa ~ ô oa ~”... Lần này chính là một con cóc to lù lù

“Oa ~~!”- Kẻ bịt mặt lấy tay gỡ con cóc trên mặt ném xuống, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết xuyên thủng trời cao thẳng đến thiên đình. Thứ âm thanh thảm thiết này, cứ như thấy cả nhà hắn bị giết ngay trước mặt.

Đám người bịt mặt toàn bộ trố mắt...Hai kẻ bị con cóc tấn công vàn thiếu chút nữa bị con cóc tấn công bỗng nhiên cùng lúc xé miếng vải đen che mặt xuống rồi xoay đầu, “Oa oa oa oa” mà nôn đến phong vân biến sắc ***!

Tiêu Lăng Lang vội vàng mở to mắt nhìn khuôn mặt hai người kia, đợi hắn thấy rõ rồi không nín được thất thanh kêu sợ hãi!...Mẹ nó, vậy mà còn đeo thêm nhân bì diện cụ! Đám người bịt mặt cẩn thận dùng hai tầng bảo hộ tỷ mỉ như vậy chọc giận Tiêu Lăng Lang, tay hắn lại mò vào trong ngực. Nhưng không đợi hắn rút tay ra, năm hắc y nhân đã nhất tề hành động, thần tốc phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, chia làm sáu hướng vội vàng bỏ chạy.

Tiêu Lăng Lang kinh thán, vóc dáng mấy người này không thể nói là tốt! Cửa sổ nhỏ như vậy cũng có thể hai người cùng lúc nhảy ra, như hai vị bang chủ này, vừa nãy thừa dịp mấy tên thích khách ngây người nhảy khỏi cửa sổ, còn phải co quắp thân thể lại mới có thể hai người miễn cưỡng cùng lúc chui ra...

Tốt rồi! Bang chủ!

Tiêu Lăng Lang vội vàng nhảy ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng thích khách, bang chủ cũng đi mất dạng, ngay cả con bạch mã hoa hoa cũng không thấy tung tích. A, chạy cả rồi! Hắn chậm rút tay ra khỏi ngực, thứ cầm trên tay, là một cái hộp nhỏ tinh xảo màu hồng. Ai nha! Lấy sai rồi, đây là là son hắn mua cho vị hôn thê yêu dấu mà!

Thạch Ngọc Lâu một tay ôm chặt Âu Dương Vân, một tay kia gắt gao lôi kéo dây cương, hai đùi cũng vững vàng kẹp chặt bụng ngựa không dám có chút lơ là. Hiện tại không phải là hắn đang giục ngựa chạy, mà là ngựa yêu của hắn đang bất chấp ý nguyện của chủ nhân mà điên cuồng phi loạn.

Tuy Thạch Ngọc Lâu không thấy rõ tướng mạo của ân nhân cứu mạng, nhưng còn hơn cả  ân nhân cứu mạng, hắn vẫn lựa chọn mau chóng mang Âu Dương Vân thoát đi giữ mạng quan trọng hơn. Nghĩ đến mấy thứ ân nhân cứu mạng quăng ra, hắn rất muốn cười ha hả một trận, đem vật còn sống làm ám khí... Thực sự là tuyệt a! Bất quá thân pháp khinh công của người nọ, nhìn có chút quen mắt, tựa hồ đã từng thấy qua ở đâu đó rồi.

Bất luận Thạch Ngọc Lâu giữ dây cương thế nào, con bạch mã hắn đang cưỡi này cũng nhất định không chịu dừng, lại còn vừa chạy vừa tìm cơ hội đem hai người trên lưng nó hất xuống. Thạch Ngọc Lâu đành phải cứ giữ chặt lấy nó, ít nhất cũng không đến nỗi ngã ngựa.

Bị con ngựa điên này đưa đến chỗ nào cũng không biết, Thạch Ngọc Lâu chỉ hi vọng thể lực của con ngựa này đừng quá tốt, hay nhất là mau mau mệt mỏi dừng lại, hắn nghi hoặc nhìn con ngựa yêu của mình vẻ mặt khó chịu hai mắt phun hoả điên cuồng lao tới, rốt cuộc là làm sao vậy? Con ngựa này sao đột nhiên lại cáu kỉnh!

Con bạch mã liều mạng đem hết toàn lực ra chạy, mãi đến khi bên tai Thạch Ngọc Lâu nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách mới có dấu hiệu dừng lại.

Nhưng Thạch Ngọc Lâu còn chưa kịp thở phào, chỉ thấy con bạch mã vẫn như cũ sải bước tiến lên, ùm một tiếng nhảy xuống sông, cuối cùng cũng đem Thạch Ngọc Lâu và Âu Dương Vân quăng xuống khỏi người nó.

Bạch mã đang hăng hái lắc lắc người trong nước sông ngập vừa đến bụng nó, tiện thể hí lên hai tiếng nói cho chủ nhân của nó biết, “Ngươi không tìm người cọ rửa cho ta, ta ta tự mình đi tắm lấy!”

Mà chủ nhân của con bạch mã đang chật vật kéo một người đang hôn mê kinh hiểm bò lên bờ, Thạch Ngọc Lâu ghé vào bờ cố sức thở hổn hển, bảy hồn cũng bay mất đến ba rồi, chờ hồn vía trở về đầy đủ, hắn mới oán hận trừng mắt nhìn con ngựa yêu của mình! Đồ súc sinh hỗn trướng này, chỉ vì cọ rửa da lông của mình mà đem chủ nhân không biết bơi quẳng xuống sông...

Không chết trong tay thích khách mà thiếu chút nữa... Vì con súc sinh này mà chết đuối dưới sông...Thạch Ngọc Lâu oán độc nghĩ, nếu như lúc đó bị người của Lê Hoa cung bắn chết là con ngựa điên này thì tốt rồi! Chí ít thì con ngựa đỏ thẫm của Âu Dương Vân sẽ không vì một thân da lông của mình mà đem chủ nhân quẳng xuống sông!

Đem Âu Dương Vân còn đang bất tỉnh ôm vào lòng, Thạch Ngọc Lâu nắm chặt kiếm cảnh giác xung quanh. Bốn phía đều là cây cối, đủ thấy bọn họ lại bị con súc sinh hỗn trướng kia đưa ra ngoài thị trấn rồi. Bốn bề vắng lặng, đợi một hồi lâu, cuối cùng xác định đám thích khách không đuổi tới, Thạch Ngọc Lâu thở dài một hơi ngã xuống ngồi trên mặt đất.

Dựa vào ánh trăng, Thạch Ngọc Lâu kiểm tra thương thế của hắn và Âu Dương Vân. Vội vội vàng vàng chạy trối chết, hành lý của hai người đều quẳng ở khách ***, ngoại trừ kiếm trong tay, Thạch Ngọc Lâu và Âu Dương Vân trên người cái gì cũng không có.

Xé y phục của mình đem vết thương trên người Âu Dương Vân băng bó cẩn thận lại xong, Thạch Ngọc Lâu mới xử lý qua loa mấy vết tiểu thương trên người mình. Hắn thở hắt ra một hơi dài, lần này thực sự quá nguy hiểm! Nếu như không có người quăng đủ thứ loạn xạ kia, chỉ sợ hắn với Âu Dương Vân đều phải xuống gặp Diêm Vương rồi.

Trên người không có dụng cụ nhóm lửa, Thạch Ngọc Lâu cởi y phục ướt sũng của mình với Âu Dương Vân ra để một bên hong gió, hắn ôm chặt Âu Dương Vân vào lòng, ở đây ban đêm trời lạnh, hai người dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau.

“Ngươi còn muốn bất tỉnh đến lúc nào...”- Thạch Ngọc Lâu nhẹ giọng nỉ non, cúi đầu nhìn người trong lòng. Khuôn mặt Âu Dương Vân bình thản, khóe miệng còn ẩn ẩn nét cười. Nét cười này, Thạch Ngọc Lâu vô cùng quen thuộc. Chỉ cần mưu toan mong muốn của Âu Dương Vân đạt được, hắn sẽ cười đến thản nhiên như thế.

Thấy Âu Dương Vân đang ngủ mê mệt rồi, Thạch Ngọc Lâu mới nhẹ giọng nói rằng: “Ngày hôm nay ta mới biết được, nếu như ngươi chết, ta chỉ sợ cũng không sống nổi nữa...Phải nhìn ngươi chết, ta tình nguyện cùng chết với ngươi. Nhưng ngươi cũng thật đáng giận, mấy tên thích khách thôi mà, đúng lúc ấy ngươi lại ra cái dạng này, kết quả là quấy nhiễu làm tâm của ta rối loạn, nếu không chúng ta sớm đã giết được mấy người kia, cũng không phải chạy trốn chật vật như vậy. Bất quá, ngươi không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi...”

Thạch Ngọc Lâu cười cười, nhìn vẻ mặt Âu Dương Vân ngủ rất yên bình, ngực thêm vài phần thỏa mãn, vô luận như thế nào, người này còn sống mới là quan trọng nhất. Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Âu Dương Vân, cảm xúc lành lạnh nhưng mềm mại này khiến hắn thở dài một tiếng.

Nếu người này cứ muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa như vậy, thì cứ tiếp tục dây dưa đi!

Trong lòng Thạch Ngọc Lâu sớm đã rõ ràng, Âu Dương Vân chẳng qua là một mực chờ hắn nói ra chân tâm. Âu Dương Vân này bất kể làm chuyện gì đều phải một phen tính toán trước, chưa bao giờ chịu nhận lấy nữa điểm thiệt thòi. Nếu như Âu Dương Vân thực sự muốn vì chuyện mười một năm trước báo thù, chỉ sợ đã sớm động thủ rồi, làm sao có thể chờ đến tận bây giờ? Hắn nhất định cũng sắp nhịn không nổi nữa đi! Thạch Ngọc Lâu cười khổ, Âu Dương Vân làm cái loại chuyện này với hắn còn luôn miệng nói là đang trả thù...Ai tin a!

Ngón tay hắn đặt lên mặt Âu Dương Vân, lưu luyến rất lâu rồi lại xoa nhẹ lên khối thân thể phía dưới nội sam.- ” Trả thù?... Ngươi cứ yên tâm bất tỉnh thế này, không sợ ta bây giờ sẽ trả thù ngược lại sao.- ” Thạch Ngọc Lâu làm càn để tay mình chạy trên thân thể Âu Dương Vân, cẩn thận tránh những vết thương của Âu Dương Vân, ăn đủ đậu hũ. Bàn tay đặt sau lưng Âu Dương Vân dạo quanh rất lâu, cuối cùng, Thạch Ngọc Lâu thở dài một tiếng, từ bỏ ý nghĩ muốn để tay mình chui vào quần hắn trong đầu.

Nếu như để Âu Dương Vân biết mình thừa dịp hắn hôn mê động chạm thân thể hắn. Chỉ sợ lần sau hắn sẽ lại dùng phương thức nào đó rất không quân tử để “ Báo thù”. Thạch Ngọc Lâu ai thán, Âu Dương Vân ngoài mặt là một người quân tử khiêm nhường, kỳ thực nội tâm lại thập phần tiểu nhân! Sau này hắn phải cẩn thận hơn một chút mới được, Âu Dương Vân đã “ Trả thù” lần đầu tiên, tám phần mười sẽ lại có lần thứ hai, lần thứ ba...

Bật cười một tiếng, Thạch Ngọc Lâu ngược lại còn có chút chờ mong xem Âu Dương Vân đến lúc nào mới lại tiếp tục “Trả thù” hắn. Bất quá hắn cũng phải cẩn thận chút, đến lúc đó, còn không biết ai sẽ “ trả thù” ai đâu! Thạch Ngọc Lâu vỗ vỗ mặt Âu Dương Vân, nhẹ nhàng vừa cười vừa nói: “Ngươi đừng cho là ta chuyện gì cũng có thể để cho ngươi thực hiện được. Ngươi tính toán có tinh ranh đến mấy, cũng không thể khẳng định lúc nào cũng thành công.”

Ôm lấy Âu Dương Vân, Thạch Ngọc Lâu dựa vào thân cây nhắm mắt lại, giờ cứ để con ngựa điên của mình đi nghịch nước đã,dddowij hắn nghỉ ngơi đủ rồi, sẽ đi trừng phạt nó sau!

……………………………………

* Xoay người, nôm na là bảo anh Thạch nhà mình phản công ý ạ.

** rèn sắt khi còn nóng, nghĩa là nhân cơ hội tốt tiến tới

*** là các em thích khách của chúng ta nôn đến mặt mũi biến sắc ồi
Bình Luận (0)
Comment