Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 5

“Bang chủ ~~ bang chủ không tốt  không tốt!”- Trong Độ Kiếm Minh ở tây thành, Nghiêm Triệt dọc đường gào lên hướng về phía thư phòng của  Thạch Ngọc Lâu.

Thời tiết khô nóng, Thạch Ngọc Lâu vất vả lắm mới tĩnh tâm luyện chữ, xem sách được. Đang chuyên tâm viết chữ lại vì nghe thấy tiếng gào quá ư thảm thiết của Nghiêm Triệt kia mà hoảng sợ, trong tay run lên đem một bức tự* đẹp làm hỏng...Thạch Ngọc Lâu nâng bút lông, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa thư phòng, trên mặt một mảnh sát khí chờ khi người tới sẽ bùng nổ.

Nghiêm Triệt phá cửa mà vào, vừa lúc mắt đối diện với ánh nhìn hung ác của Thạch Ngọc Lâu. Hắn giật mình nhảy đến một góc trong phòng cung kính đứng, dáng vẻ rũ đầu xuống khiến hắn toàn thân lộ ra vẻ nhu thuận vô cùng.

“Bang chủ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!”

“Ngươi tốt nhất là thật sự có đại sự bẩm báo.”- Thạch Ngọc Lâu hừ lạnh một tiếng, khóe mắt nhìn nhìn về cánh cửa phòng sắp rụng mất, thở sâu trước áp chế ý niệm muốn đem tên thuộc hạ này ra ngoài làm bia chọc kiếm trong đầu.- “Nói, chuyện gì khiến ngươi kinh ngạc đến mức đá hỏng cửa phòng ta như vậy.”

Nghiêm Triệt lén nhìn sắc mặt Thạch Ngọc Lâu, xác nhận bang chủ sẽ không đem hắn xách ra ngoài sân luyện kiếm, mới tiến lên một bước bắt đầu nói tin lớn Nhạc Ly mới báo cho hắn biết hôm nay.

“Bang chủ, hôm nay người ta thấy, có người đang thuê chiếc thuyền hoa lớn nhất, xa hoa nhất của Xuân phường kia đi chơi hồ. Chiếc thuyền hoa kia ~ sao lại lớn như thế, đồ trang trí trên thuyền hoa~ sao mà lộng lẫy đến vậy...”- Nghiêm Triệt múa tay miêu tả, nói mà nước miếng bay tứ tung kích động không thôi. Tiền thuê chiếc thuyền hoa kia đắt muốn chết, nhà mình bang chủ nhiều lần nghĩ muốn đi vãng cảnh đều vì tiền thuê rất đắt mà từ bỏ a!- “Hơn nữa những người thấy đều nói, người thuê thuyền hoa, một thân hoa y dáng vẻ phi phàm, đúng là hiệp khách anh kiệt khó gặp, mỹ nhân bên cạnh hắn a... khuynh quốc khuynh thành đi ngàn dặm cũng khó kiếm được một người. Hương Hương cô nương của thành Lạc Dương chúng ta so với mỹ nhân kia, nói là dong chi tục phấn** vẫn còn là coi trọng...Hiện tại tất cả mọi người đang vây quanh hồ xem, nói nam tử kia anh tuấn ngất trời, mỹ nhân kia đẹp tựa thiên tiên a...”

“Nói trọng điểm!”- Thạch Ngọc Lâu một chưởng đập bốp xuống mặt bàn, tức đến thiếu chút nữa thì đầu bốc khói. Tên Nghiêm Triệt này, rõ ràng ở trong bang không thiếu ăn không thiếu mặc, nhưng vừa nhìn thấy cảnh phú quý giàu sang của nhà người ta lại lộ ra bộ dạng nghèo kiết xác đáng xấu hổ rồi ca ngợi người ta đến tận trời đi... Đáng hận nhất chính là, Nghiêm Triệt nói nửa ngày như vậy, Thạch Ngọc Lâu còn không biết hắn rốt cục muốn nói cái gì. Chẳng lẽ hắn chỉ đến bẩm báo, có người thuê thuyền hoa quý nhất thành Lạc Dương xuống chơi hồ? Nếu Nghiêm Triệt thật sự là đến bẩm báo chuyện vô vị như thế... tay Thạch Ngọc Lâu mò tới kiếm đeo bên hông, phân vân xem nên chém thành trọng thương hay là cứ trực tiếp chém rụng luôn cái mạng nhỏ của hắn thì giải giận tốt hơn.

“Trọng điểm...”- Nghiêm Triệt là thuộc hạ của Thạch Ngọc Lâu đã nhiều năm, chí ít nhìn sắc mặt hắn cũng đoán được vài phần ý. Thấy sắc mặt Thạch ngọc Lâu ngày càng xanh, hắn cũng vội vàng nghiêm mặt nói: “Trọng điểm chính là, người thuê thuyền hoa đi du hồ kia chính là Âu Dương Vân của Thiên Thuỷ sơn trang!”

“Ngươi sao không nói sớm!”- Thạch Ngọc Lâu rống to một tiếng đập bàn đứng lên, hắn cất bước đi ra ngoài, đi nhanh đến nỗi Nghiêm Triệt suýt nữa cũng theo không kịp.

Nhìn bộ dạng cuống cuồng như bị lửa thiêu mông của vương nhà mình kia, Nghiêm Triệt ở phía sau vừa đuổi theo vừa oán thầm. Thích! Phải nói địa vị cùng võ công của bang chủ trên giang hồ so với Âu Dương bang chủ không phân được cao thấp, thời gian thành lập của Độ Kiếm Minh tuy rằng không lâu bằng Thiên Thuỷ sơn trang, nhưng luận địa vị của bang trên giang hồ cũng đủ ngang hàng với Thiên Thuỷ sơn trang! Chính là vị bang chủ này làm việc luôn có chút khẩu bất đối tâm***, rõ ràng cực kì để ý Âu Dương Vân kia, trong lòng đã sớm muốn cùng người ta hòa hảo, nhưng lúc nào cũng muốn đi đoạt nữ nhân Âu Dương Vân coi trọng, đoạt cao thủ giang hồ Âu Dương Vân có ý đồ muốn lôi kéo, Thiên Thủy Sơn Trang người ta mở một phân đường Độ Kiếm Minh cũng nhất định phải mở một phân đường ở đối diện...Mâu thuẫn của hai người không có gì dịu đi, ngược lại ngày càng trở nên gay gắt!

Hai vị bang chủ gặp mặt, không phải đánh nhau thì là cãi nhau. Thể diện của các bang chủ phải tranh, nội bộ phải chú ý! Đáng thương nhất chính là bọn hắn làm thuộc hạ đây, bang chủ cãi nhau bọn họ phải trợ uy, bang chủ đánh nhau bọn họ phải cùng đánh.. . Mức độ bọn họ bị thương đổ máu, trình độ võ công cao thấp, đều bị các bang chủ đem làm lý do chèn ép đối phương! Nghiêm Triệt biết làm thuộc hạ số phải khổ, nhưng cũng không cần khổ đến như vậy đi! Mỗi lần cùng Nhạc Ly uống rượu nói đến hai vị bang chủ, bọn họ đều là mặt đầy lệ chua xót mà!

Cũng bởi vì hai vị bang chủ muốn hoà giải nhưng đều không hạ được sĩ diện, bọn họ đánh vô ích nhiều lần như vậy, đổ máu vô ích nhiều lần như vậy... Đám thuộc hạ bọn họ đây cũng ra nhanh đến tình trạng không chịu nổi, không thể nhịn nữa rồi!

Nói thế nào năm nay cũng phải khiến hai bang chủ hoà giải! Mặc kệ bọn họ lúc đó rốt cuộc có ân oán gì, đến lúc đánh nhau cũng không nhẫn tâm đem đối phương đánh thành trọng thương, tất cả đơn giản chỉ là vấn đề mặt mũi thôi...

“Nghiêm Triệt, ngươi làm gì còn không theo kịp.”- Thạch Ngọc Lâu ở phía trước quay đầu rống giận.

“Đến đây đến đây!”- Dù sao không ai nói qua người làm thuộc hạ thì không thể tính kế bang chủ nhà mình, hơn nữa đó cùng là vì để bang chủ và mọi người có thể qua những ngày tháng yên bình thôi. Nghiêm Triệt đắc ý cười híp mắt, ba chân bốn cẳng chạy theo sau Thạch Ngọc Lâu, hai người thẳng đến chỗ Âu Dương Vân đang du hồ.

Âu Dương Vân lúc này tâm trạng vô cùng tốt! Hiện tại hắn đang ngồi trên mũi của chiếc thuyền hoa sang trọng nhất trong thành Lạc Dương, một tay nâng rượu ngon, một tay ôm mỹ nhân, tiếp nhận đủ loại ánh mắt ao ước đố kị của mọi người trên bờ.

Rượu- là nữ nhi hồng lâu năm mĩ vị nhất Lạc Dương; mỹ nhân, là nhị trang chủ vừa được người trong bang hắn ca tụng “ Đệ nhất mĩ nhân Thiên Thuỷ sơn trang”, sư đệ của Âu Dương Vân!

Tuy rằng sư đệ là một nam nhân, bất quá chính Âu Dương Vân cũng không nghĩ tới, khoảnh khắc khi sư đệ hắn chỉnh trang y phục tử tế bước ra khỏi cửa phòng kia, những người của Thiên Thuỷ sơn trang vây trong sân tức khắc truyền ra tiếng khóc, tiếng nuốt nước bọt, tiếng kinh ngạc đầy sợ hãi, tiếng la hét thất thanh...

Một thân sa y bạch sắc mềm mại thư thái đem thân hình nam tử thon dài của Ngu Tương Xuân như che như dấu, phủ lên y dáng vẻ cực kì mạn diệu phiêu dật****. Mớ tóc đen dài ngày thường luôn quấn thành một bó giờ thả tung xuống,mấy sợi tóc nhẹ nhàng rũ xuống hai bên gò má của gương mặt góc cạnh làm hiện ra cái cằm thanh tú cùng cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, trên khuôn mặt tựa như bạch ngọc có thoa thêm chút phấn vốn vốn rất đáng yêu lại thêm ngũ quan xinh xắn càng toát ra vẻ hoạt bát ưu mĩ...Ngu Tương Xuân vừa khẽ chuyển đôi mắt như mặt hồ thu phẳng lặng, phút chốc toát ra mị thái hơn người, uyển chuyển phong lưu...

Đám nha hoàn vây xem có mấy người khóc rống lên, một nam nhân mà đẹp đến như vậy, còn để cho nữ nhân bọn họ... sống nữa hay không! Mấy tên gia đinh thiếu định lực há hốc miệng tròn mắt, nước miếng tí tách rớt xuống đất; còn mấy vị tiên sinh phu tử tài hoa thì vừa trầm trồ thán phục vừa vắt óc suy nghĩ tìm từ ngâm thơ để ghi nhớ lại khoảnh khác kinh diễm này

Nhóm tráng hán chuyên luyện quyền cước do Trần Hồng dẫn dắt thống khổ ôm đầu mà la hét ầm ĩ, không thể tiếp nhận một Ngu Tương Xuân mỹ mạo phong lưu thế này. Bọn họ thường ngày phải chịu kiểu luyện tập tra tấn của Ngu Tương Xuân, chịu cách mắng chửi chê bai vô lối của Ngu Tương Xuân, trong lòng đã sớm hận đến thấu xương vị Nhị trang chủ luận võ công không võ công, luận nhân phẩm không nhân phẩm này...Thế nhưng giờ lại thấy Nhị trang chủ thân là nam tử lại đẹp đến không có thiên lý như vậy, bảo bọn hắn sau này làm sao còn có thể ở sau lưng Ngu Tương Xuân mà thống khoái mắng to là “Tên tiểu tử mặt trắng đáng bị ăn đòn”? Người đẹp như vậy, cho dù là nam nhân, bọn họ cũng không thể xuống tay...Ông trời ơi ~~ ngươi đối với chúng ta thật quá bất công!

Âu Dương Vân thì đứng ở cửa, mắt nhìn thẳng vào Ngu Tương Xuân ở trước mặt, Nhạc Ly bên cạnh đã không chút tiền đồ nào mà chảy đầy máu mũi, bất quá Phong Tiểu Diêu một thân đằng đằng sát khí là có ý gì....

Âu Dương Vân ngồi trên thuyền hoa, uống rượu ngon, trong lòng đắc ý lên tận trời. Sư đệ nhà hắn bây giờ đang lo lắng hé ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, “Nhu nhược vô cốt” mà nửa tựa vào lòng hắn.

“Sư huynh, ngươi muốn ta làm như vậy thật là vì Thiên Thủy Sơn Trang chúng ta sao!”- Hai mắt Ngu Tương Xuân tràn  đầy tức giận, nếu không phải Âu Dương Vân ôm chặt lấy eo y, y đã sớm lao xuống thuyền đi đem đám người hạ lưu dám cả gan nhìn mình bằng ánh mắt *** loạn này giết sạch.

Âu Dương Vân vỗ vỗ thắt lưng Ngu Tương Xuân, ôn nhu dỗ dành: “Đương nhiên, đây tất cả đều là vì thể diện của Thiên Thủy Sơn Trang chúng ta a!”- Hắn nhìn đám người trên bờ, trong lòng có chút lo lắng, người kia sao còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ Nhạc Ly không có đem tin tức thả đi? Âu Dương Vân quay đầu nhìn qua Nhạc Ly bên cạnh, lại nhìn đến tiểu tử này mắt cũng đang một dạng mê gái mà nhìn Ngu Tương Xuân....

Quên đi! Dù sao bây cũng chỉ có đợi! Âu Dương Vân cúi đầu nhìn nhìn sư đệ mĩ mạo đến gây chấn động trong ***g ngực, thỏa mãn mà thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không uổng công hắn mất mặt bày trò nói dối lừa sư đệ thay nữ trang!

Thuyền hoa cách bờ chỉ khoảng một trượng, Thạch Ngọc Lâu một đường vọt tới, nhờ Nghiêm Triệt mở đường, không cần tốn nhiều sức đã chen lên phía trước. Thạch Ngọc Lâu mới vừa dừng bước đưa mắt nhìn về phía thuyền hoa, liền vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Âu Dương Vân

“Ô! Đây không phải là Thạch bang chủ sao! Thật khéo a!”- Âu Dương Vân nâng chén rượu trong tay, cười rạng rỡ.

“Hôm nay nếu tình cờ gặp, chi bằng cùng uống một chén, thế nào?”- Cuối cùng cũng đến, tiểu tử Nhạc Ly này làm việc coi như đáng tin cậy! Âu Dương Vân tán dương liếc Nhạc Ly còn đang si mê mờ mắt ngắm Ngu Tương Xuân.

“Nếu Âu Dương bang chủ nồng nhiệt mời như thế, tại hạ liền làm phiền!”- Thạch Ngọc Lâu cũng không khách khí nữa, hắn thật muốn nhìn, mỹ nhân bạch y kia rốt cuộc là dạng báu vật tuyệt sắc gì, lại có thể khiến Âu Dương Vân vì nàng tốn nhiều tâm huyết như thế rêu rao khắp trong Lạc Dương thành! Vẻ mặt lạnh lùng, Thạch Ngọc Lâu phi thân một cái, nhảy lên thuyền hoa. Nghiêm Triệt phía sau hắn tất nhiên cũng là gắt gao đuổi theo, tình cảnh kịch tính hấp dẫn như vậy sao có thể không xem? Nhất là buổi sáng Nhạc Ly còn cười bày ra vẻ mặt *** lọan, nói mỹ nhân kia khẳng định là thiên hạ nhất tuyệt a!

Hai người nhảy đến trên thuyền hoa, Thạch Ngọc Lâu mới vừa bày ra tư thế tiêu sái cao ngạo, chợt nghe Nghiêm Triệt bên cạnh thét một tiếng chói tai. Chỉ thấy Nghiêm Triệt lui về phía sau  một bước dài, hậu quả là một chân giẫm vào khoảng không, ùm một tiếng rớt xuống hồ.

“Nghiêm Triệt, ngươi không sao chứ?”- Đúng lúc người nhảy đến cạnh thuyền ngó xuống dò xét là Nhạc Ly, Nghiêm Triệt kia cùng hắn cũng là bằng hữu lâu năm, làm sao mà hôm nay ngay cả đánh cũng chưa đánh mà hắn liền tự mình nhảy sông tự vẫn đi! Nhạc Ly hiếu kỳ nói: “Cũng không ai đánh lén ngươi, ngươi sao lại ngã xuống.”

Nghiêm Triệt từ trong hồ trồi đầu lên, dụng cả tay chân bơi về phía Nhạc Ly.- “Ha ha, ta là ngắm mỹ nhân đến thất thần, không ngờ lại rơi xuống...Ngươi đừng cười, mau đỡ ta lên.”

Nhạc Ly nhịn cười rất thống khổ, cả người run run đưa tay đem Nghiêm Triệt kéo lên, Thạch Ngọc Lâu sắc mặt xanh xám có chiều hướng đen lại, hắn trừng mắt nhìn Nghiêm Triệt cả người ướt đẫm, trong lòng mắng to, ngươi thật vô dụng, chỉ biết làm mất mặt!

Nghiêm Triệt cúi đầu nhu thuận đứng cạnh Nhạc Ly tránh né ánh mắt căm phẫn của bang chủ nhà mình, hắn liếc trộm mỹ nhân trong lòng Âu Dương Vân...Đẹp a! Thật sự là đẹp a! Trong nháy mắt, hắn đã quên bang chủ một bên còn đang trừng mắt hắn, chăm chú ngắm mỹ nhân!

“Ha ha ha ha!”- Âu Dương Vân khoái trá ngửa mặt lên trời cười dài, quả nhiên, mị lực của sư đệ nhà mình thật không thể chống đỡ!”- Thạch bang chủ, ngồi a! Đến đến đến, uống rượu!”- Âu Dương Vân ung dung chỉ vào ghế bày bên cạnh, mời Thạch Ngọc Lâu ngồi vào.

Vừa ngồi xuống đã có thị tòng từ phía sau thuyền đến dâng một chén rượu, bưng chén rượu, Thạch Ngọc Lâu không nói câu nào, mắt lạnh lùng nhìn kĩ bạch y mĩ nhân dựa trong lòng Âu Dương Vân.

Ánh mắt vừa lạnh vừa gai góc của Thạch Ngọc Lâu kia nhìn chắm chằm vào người thật không dễ chịu! Ngu Tương Xuân chỉ lo bị đối thủ một mất một còn của Thiên Thủy sơn trang này nhận ra, nghiêng mặt hướng ***g ngực Âu Dương Vân chui vào. Nếu như bị nhận ra, mặt mũi của nhị trang chủ Thiên Thủy sơn trang như y đây biết giấu chỗ nào? Y đường đường là một nam tử a! Mệt sư huynh còn nói muốn y làm như vậy là vì thể diện của Thiên Thủy sơn trang... Ngu Tương Xuân chợt cảm thấy sư huynh ra chủ ý này thật không sáng suốt!

Động tác tránh né của Ngu Tương Xuân kia ở trong mắt Thạch Ngọc Lâu lại biến thành  làm nũng...Hắn hừ mạnh một tiếng, cho dù là đã cố kiềm chế, nhưng mở miệng vẫn là phun ra không ít tức giận:

“Âu Dương bang chủ thật có phúc, lại có được một mĩ nhân thế này. Thật sự khiến tại hạ ngưỡng mộ!”

“Đâu có đâu có!”- Âu Dương Vân cười đến sáng lạn, bàn tay ôm Ngu Tương Xuân cũng ngả ngớn ở trên lưng hắn vuốt ve qua lại.- “Thạch bang chủ không phải cũng đang có mối duyên mới sao! Hương Hương cô nương kia cũng coi như xinh đẹp, tiểu khúc nàng hát rất mê người, người của ta này, chỉ là bộ dáng xinh đẹp hơn chút, nhưng ngay cả tiểu khúc cũng không hát được, thật ngốc mà!”- Âu Dương Vân đang đắc ý, trên lưng bỗng tê rần. Nguy rồi, sư đệ tức giận!

Ngu Tương Xuân hiện tại đã hiểu được, cái gì mà vì thể diện của Thiên Thủy sơn trang a! Rõ ràng là vì thể diện của chính sư huynh! Sư huynh đáng giận kia thế nhưng lại đem y đường đường là một nam tử so sánh với lãng nữ trăng hoa, còn chê y không biết hát, nói y thực ngốc... Bàn tay trong tay áo rộng thùng thình co lại hung hăng nhéo lên thắt lưng Âu Dương Vân, Ngu Tương Xuân đột nhiên đứng dậy, ngay cả một câu cũng không nói, hai mắt đỏ hồng bỏ chạy đẹp tựa trong tranh!

Nhìn cửa gỗ khắc hoa thô bạo đóng lại, Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt đều là vẻ mặt phiền muộn. Hai vị bang chủ này, đấu khí thì đấu khí đi, sao lại để mĩ nhân tức giận đi mất! Ai...

Thạch Ngọc Lâu nhân lúc Ngu Tương Xuân đứng dậy cuối cùng cũng nhìn rõ! Dung mạo kia tuy rất đẹp, bất quá bộ dạng hầm hầm kia nhìn cũng rất quen mắt, nhìn lại... giống dáng người của Ngu Tương Xuân, cho dù có ống tay áo rộng thùng thình che, vẫn không khó nhìn ra đó là thân thể của một nam tử!

Thì ra là Ngu Tương Xuân! Thạch Ngọc Lâu nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt yêu thương của Âu Dương Vân vừa rồi với Ngu Tương Xuân, sắc mặt hắn lại trở nên khó coi.

“Ha hả, Âu Dương bang chủ sao lại thay đổi khẩu vị.”- Uống xong rượu ngon trong chén, Thạch Ngọc Lâu đối với Âu Dương Vân còn đang nhìn cửa gỗ khắc hoa đóng chặt với vẻ lo lắng kia thấy rất khó chịu.- “Như thế nào? Đã chán ghét  nữ tử, đổi sang xuống tay với nam tử sao?Bất quá xuống tay với chính người trong nhà, có phải không hay lắm không a!”

“A, Thạch bang chủ chẳng lẽ không thấy sư đệ của ta thực sự rất đẹp sao!”- Âu Dương Vân do dự không biết khi trở về nên làm thế nào dỗ dành cho sư đệ hết giận, ai, vừa rồi đúng là nói sai nói. Thạch Ngọc Lâu này đã vậy còn nhận ra sư đệ quá nhanh, ánh mắt thực sắc bén đi, Âu Dương Vân cố ý đem ánh mắt nhìn xa xăm, thản nhiên nói: “Mấy năm nay qua vạn đoá hoa, lại không nghĩ rằng bông hoa đẹp nhất luôn ở bên người. Mệt ta trước kia còn cảm thấy Hương Hương rất đẹp...Chỉ có thể nói ta là mắt bị mù thôi! Thạch bang chủ, lúc động tâm thế này, cần gì phải để ý là nam hay là nữ, có phải người trong nhà hay không?”- So với Ngu Tương Xuân, Hương Hương quả thật chỉ là một thôn nữ không chút tư sắc, chỉ cần Thạch Ngọc Lâu thừa nhận  Ngu Tương Xuân đẹp, lần này đấu, chính là Âu Dương Vân hắn thắng!

“Ngươi...”- Thạch Ngọc Lâu nghe xong mấy lời này vừa sợ vừa giận, bất quá trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ lãnh ngạo kia.

“Mỗi bông hoa trông đều vào mắt, Âu Dương bang chủ đây muốn hái hoa cũng phải cẩn thận chút, không thể hái loạn!”- Vốn nghĩ Ngu Tương Xuân kia bất quá chỉ là một tiểu tử mặt trắng vô dụng chẳng có gì, hôm nay vừa thấy, lại thành một trang quốc sắc thiên hương bộ dáng kiều mị được Âu Dương Vân yêu thương ôm vào ngực. Thạch Ngọc Lâu trong lòng thầm lo lắng. Chẳng lẽ, Âu Dương hắn thật sự đối Ngu Tương Xuân....

Âu Dương Vân cười, vẻ mặt đắc ý, ung dung rót rượu, nói: “ Sao nào, Thạch bang chủ có phải ghen tị không a! Cũng đúng, sư đệ ta tuyệt sắc như vậy, cũng không phải là dễ tìm được a!”- Hắn quay đầu hỏi Nghiêm Triệt đứng một bên”- Nghiêm Triệt, mỹ nhân của ta hôm nay, tư sắc thế nào a?”

Nghiêm Triệt không thấy ánh mắt Thạch Ngọc Lâu lườm tới cảnh cáo, hắn si ngốc mà nhìn cánh cửa gỗ khắc hoa đóng vào rồi sẽ không mở ra nữa kia, thất thần mà đáp lại: “Thiên tiên tuyệt sắc a...”- Ông trời đến khi nào mới có thiện tâm, thưởng đến cho hắn một người đẹp a!

“Nghiêm Triệt, theo ta trở về.”- Thạch Ngọc Lâu đùng đùng đứng dậy, làm Nghiêm Triệt hoảng sợ.

Trước khi rời thuyền, Thạch Ngọc Lâu mặt mày  tức giận quay đầu lại lườm hướng Âu Dương Vân, lại nhìn đến Âu Dương Vân cũng đang nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt đắc thắng khiêu khích.

* tờ giấy viết chữ(vâng anh Thạch đang luyện thư pháp ạ)

** nhan sắc tầm thường

***Nói không đúng suy nghĩ trong đầu

**** nhạ nhàng phóng khoáng
Bình Luận (0)
Comment