Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 8

Sáng sớm, hai con khoái mã chạy ra khỏi cửa nam thành Lạc Dương. Mười mấy con người ở cửa nam thành đưa mắt nhìn theo hai con khoái mã tuyệt trần rời đi, tất cả đều là những thành viên nòng cốt của Thiên Thuỷ sơn trang và Độ Kiếm Minh.

Trong mười mấy con người đó, có mấy người đã đang lau nước mắt vui mừng. Trong lòng mọi người đều giống như sau nhiều năm bị gió bão tàn phá cuối cùng cũng thấy được ánh cầu vồng, vạn phần kích động! Chỉ hận không thể cùng nhau đến tung hoa chúc mừng thôi!

Hai tay Nhạc Ly và Nghiêm Triệt lúc này cũng gắt gao nắm lấy nhau, hai mắt nhìn theo mải miết rất lâu! Hai người trong lòng không hẹn mà cùng reo lên sung sướng!

Mẹ nó! Cuối cùng cũng đem hai vị bang chủ sĩ diện muốn chết này tống đi rồi!

Chỉ cần hai vị bang chủ rời đi, người của hai bang có thể không cần đánh nhau, không cần cãi nhau, muốn hẹn hò thì hẹn hò, nên quan hệ hữu nghị thì quan hệ hữu nghị! Thiếu niên thiếu nữ trong Thiên Thuỷ sơn trang cùng Độ Kiếm Minh coi được mắt cũng không chỉ một hai người, mọi người nếu không vì thể diện các bang chủ, đã sớm uyên ương qua lại cùng sánh đôi!

Nhạc Ly vui mừng lau đi giọt lệ xúc động đọng trên khoé mắt, thấp giọng nói với Nghiêm Triệt:

“Chỉ khiến bọn họ rời đi vẫn chưa ổn, cần tìm chút sự tình để bọn họ ở bên ngoài lâu lâu một chút.”

“Không sai!”- Nghiêm Triệt cũng trong lòng thích thú mà gật đầu-.” Phải làm như thế nào, hai ta cần bàn bạc lại một chút.”

Hai tên quân sư quạt mo kiêm tay chân số một được bang chủ tính nhiệm nhất trong hai bang cùng nhau nhìn về phía con đường đã không còn bóng dáng các bang chủ kia, hắc hắc nhe răng cười mấy tiếng... Hai người thầm nghĩ, áp bức và nô dịch chúng ta phải chịu mấy năm nay, cuối cùng cũng có thể phản kích rồi...

………………………………

Âu Dương Vân tận lực không quay đầu nhìn về phía Thạch Ngọc Lâu bên cạnh. Chẳng vì gì khác, chỉ vì Thạch Ngọc Lâu kia toàn thân vận bạch y huyênh hoang lại chướng mắt cùng với con tuấn mã trắng như tuyết không chút tạp mao hắn cưỡi!

Thích mặc bạch y không phải lỗi của Thạch Ngọc Lâu! Nhưng mà trắng đến nỗi khiến Âu Dương Vân rất khó chịu muốn đập hắn thì đúng là vấn đề lớn! Âu Dương Vân cũng không thích màu trắng, hắn ngại màu sắc này cao ngạo lại tự mãn. Hơn nữa, người thân vận bạch y mặt đầy ngạo khí này lại cố tình là Thạch Ngọc Lâu...Âu Dương Vân nhịn rồi lại nhịn, cố lắm mới nhịn được để không đột nhiên bùng nổ, đem Thạch Ngọc Lâu một chưởng đánh ngã xuống rãnh bùn bên đường đi.

“Ngươi đang nghĩ cái gì?”- Thạch Ngọc Lâu lúc này đích tâm trạng rất tốt, chủ động nói với Âu Dương Vân.

Âu Dương Vân nhìn không chớp mắt, lãnh đạm trả lời:

” Đang nghĩ người chừng nào mới có thể cởi bộ y phục vội về chịu tang này.”

Thạch Ngọc Lâu kẽ nhếch mày kiếm, cười một tiếng- “Ngươi vì cái gì lúc nào cũng nhằm vào y phục của ta! Ta chỉ là thích mặc bạch y, cái này cũng chọc ngươi a!”- Lúc này chỉ có hai người hắn cùng Âu Dương Vân, nói chuyện cũng không cần đối chọi gay gắt như ở trước mặt thuộc hạ, ngữ khí cũng thoải mái không ít.

“Ngươi không biết là rất khó coi sao!”- Âu Dương Vân quay đầu chán ghét lườm qua một cái- ” Màu sắc như thế, sẽ làm người ta nhịn không được muốn làm bẩn.”- Bây giờ hắn đang vô cùng muốn quăng bùn qua nha.

Thạch Ngọc Lâu ha ha cười rộ lên, mấy lời này của Âu Dương Vân khiến hắn nhớ tới chuyện của nhiều năm trước.- “Ta còn chưa tính toán với ngươi chuyện trước đây ngươi làm dơ của ta bao nhiêu bộ bạch y, đừng tưởng là ta không biết ngươi cố ý.”- Hắn cười nhìn về phía Âu Dương Vân, chuyện khi còn niên thiếu, hắn vẫn chưa từng quên.

“A, ngươi còn nhớ rõ hả, ta đúng là cố ý.”- Âu Dương Vân nhớ tới lúc trước cũng nhẹ giọng cười.- “Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không rút kinh nghiệm.”

Vẻ tươi cười của Thạch Ngọc Lâu ngưng lại một chút, hắn than nhẹ, nói:

“Hôm nay tâm trạng ta tốt, không muốn cùng ngươi cãi vã.”

Hiếm có lúc hai người có thể bình tĩnh ôn hoà ở chung với nhau, hà tất phải phá hỏng chuyện tốt này.

Âu Dương Vân sâu sắc liếc Thạch Ngọc Lâu một cái, gật gật đầu, trong miệng tự nói nhỏ đến không thể nghe được.- ” Cũng đúng, rất nhiều việc cũng không thể nhất thời vội vã” – Âu Dương Vân nhớ tới lúc Nhạc Ly thì thầm với hắn kia: xuất môn tại ngoài, sẽ có cơ hội báo thù!

Khóe miệng lộ ra tươi cười, mắt Âu Dương Vân dạo trên người Thạch Ngọc Lâu một vòng. Ha ha! Cuộc hành trình này, nhất định sẽ không nhàm chán!

Hai người một đường khoái mã chạy tới Huyền Nhạn thành, trực tiếp tìm đến Thanh Hồng bang.

Thanh Hồng bang này ở Huyền Nhạn thành cũng coi như là một bang phái lâu năm đáng kính trọng, lập bang hơn chục năm, tuy rằng chưa từng có đại anh hùng hào kiệt gì, ít ra thì hai đời bang chủ trước trên giang hồ cũng tạo được chút tiếng tăm tốt

Thiên Thủy sơn trang cùng Thanh Hồng bang này chưa từng có giao tình, Âu Dương Vân cũng chỉ mấy năm trước gặp qua bang chủ Yến Hoài Kỳ một lần. Cũng không biết Ngu Tương Xuân làm thế nào lại chọc đến thiếu chủ của người ta, còn nháo đến nỗi muốn động thủ...

Âu Dương Vân lần này xuất hành mục đích đương nhiên chỉ là tìm Ngu Tương Xuân về. Hắn cũng không muốn gặp phải chuyện phiền toái gì, hơn nữa trong bang hiện tại vô chủ, thật sự khiến hắn rất không yên tâm. Nhạc Ly cùng mấy gã thuộc hạ tâm phúc tuy rằng năng lực rất mạnh, cũng không đến nỗi có mấy ngày đã làm bang sụp đổ, nhưng cá tính độc đáo của đám tâm phúc này cũng thường làm cho kẻ đứng đầu bang như Âu Dương Vân đây đau đầu không ngớt!

Hai bang chủ của hai đại bang phái trên giang hồ lại song song đi đến Thanh Hồng bang, Yến Hoài Kỳ xuất hiện rất nhanh, làm hai người Âu Dương Vân không thể không nghi ngờ hắn ngay từ đầu đã thủ sẵn ở đại môn. Hai người được Yến Hoài Kỳ long trọng mời vào đại sảnh, vừa dâng trà vừa khen ngợi!

Hàn huyên  vài câu, Âu Dương Vân trực tiếp yêu cầu muốn gặp thiếu bang chủ Yến Tần.

Yến Tần là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo cùng phụ thân có sáu phần tương tự. Nét mặt Âu Dương Vân vẫn là phong thái thản nhiên như từ trước đén giờ vẫn vậy, nhưng ánh mắt sắc bén lại nắm được trên mặt Yến Tần có vài phần giận dữ

“Thiếu bang chủ, nghe nói mấy ngày trước sư đệ của tại hạ đã đến đây.”- Âu Dương Vân than nhẹ một tiếng- ” Sư đệ ta kia rất ít qua lạ trong chốn giang hồ, nếu có làm sai điều gì đắc tội thiếu bang chủ, xin thiếu bang chủ hãy nể mặt tại hạ, đừng cùng hắn so đo.”

Tuy Âu Dương Vân cũng tuyệt đối không tin sư đệ võ công kém cỏi be bét nhà mình kia lại đánh bại Yến Tần vừa nhìn đến đã thấy võ công có chút thành tựu này, nhưng không có lửa làm sao có khói, tám phần lại là sư đệ làm ra chuyện gì đắc tội với người ta mới đến nổi hai bên phải động thủ.

Âu Dương Vân trước kia hành tẩu giang hồ, dựa vào tính cách tốt, bình dị dễ gần mà có được không ít mối nhân duyên tốt. Duy nhất có thể nói là trở mặt, đại khái chỉ có Thạch Ngọc Lâu của Độ Kiếm Minh! Nhưng chuyện của hắn cùng Thạch Ngọc Lâu có chút phức tạp, chỉ có hai người bọn hắn biết được ân oán năm xưa!

Yến Tần có vẻ cũng là người thẳng tính, hắn thấy Âu Dương Vân tuy là bang chủ của một trong hai đại bang phái chốn giang hồ nhưng cũng không bày ra bộ dạng vênh váo hung hăng, so với sư đệ hắn kia còn mạnh hơn gấp trăm lần, nhất thời cũng vơi đi vài phần tức giận.Yến Tần hướng về phía Âu Dương Vân chắp tay thi lễ, nói: “Âu Dương bang chủ, ta là người thô lỗ, ngươi cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe. Nhị trang chủ của quý trang kia, vẫn là nhốt trong nhà hảo hảo quản giáo, đừng ra ngoài sẽ tốt hơn.”-  Nhớ tới vẻ mặt độc ác của Ngu Tương Xuân kia, Yến Tần lại phát giận.

“Hơn nữa Âu Dương bang chủ nếu đã mở miệng, việc nhị trang chủ làm, ta liền nể mặt Âu Dương bang chủ coi như chưa phát sinh. Nhưng...”- Yến Tần tiến lên trước hai bước bình tĩnh nhìn Âu Dương Vân- “Vì Nhị trang chủ, hai vị huynh đệ trong bang ta đã chết, vẫn là hy vọng Âu Dương bang chủ ít nhất có thể đem hung thủ giao cho bang chúng ta xử lý, để ta có thể lấy lại cho các huynh đệ một cái công đạo.”- Ngu Tương Xuân giết không được, nhưng kẻ động thủ giết người cùng lắm chỉ là một gã thị tòng. Chắc chắn đường đường là bang chủ một đại bang phái cũng không đến nỗi vì một tên thị tòng mà huỷ đi danh dự của chính mình.

“A? Cũng không biết hung thủ đó là ai?”- Âu Dương Vân bề ngoài vẫn một mực tao nhã, trong lòng cũng đã giật nảy lên. Ngu Tương Xuân dưới sự an bài cẩn thận của hắn, căn bản là không có cơ hội phiêu bạt giang hồ. Hơn nữa sư đệ tuy rằng từng rước lấy nhiều phiền toái nhưng cũng rất ít gây ra tai hoạ chết người, cho dù hại đến mạng người, Âu Dương Vân cũng đều có thể giải quyết ổn thoả. Nhưng hướng hắn đòi hung thủ thế này lại là việc trước nay chưa từng có.

“Hung thủ kia chính là thiếu niên thị tòng sử dụng kiếm theo bên cạnh nhị trang chủ.”- Yến Tần vẫn còn nhớ rất rõ thiếu niên kia ngoan độc giết người không chớp mắt, nghĩ đến huynh đệ trong bang còn chưa kịp chống cự đã mất mạng, hắn lại hận không thể lập tức đem hung thủ đến róc xương xẻ thịt.

“Không biết thiếu niên kia vì sao lại muốn giết người chứ!”- Thạch Ngọc Lâu ngồi một bên bị quên lãng đã nửa ngày, hắn nghe Yến Tần kể lại, cân nhắc thấy thiếu niên kia khẳng định chính là Phong Tiểu Diêu, ngay cả Nghiêm Triệt kiếm thuật được xếp vào hàng nhất lưu kiếm khách* thế kia còn bị Phong Tiểu Diêu đánh cho mình đầy thương tích trốn về, có thể thấy kiếm pháp của thiếu niên kia cực kì lợi hại. Nhưng là thị tòng của người ta, không thể nào tuỳ tiện ra tay đả thương người đi!

Âu Dương Vân liếc nhìn Thạch Ngọc Lâu một cái, thấy hắn miễn cưỡng dựa vào cái bàn, một tay chống cằm, mặt không chút thay đổi mà hỏi Yến Tần. Thuận theo lời Thạch Ngọc Lâu, Âu Dương Vân tiếp tục nói: “Không sai. Ta cũng đang muốn hỏi một chút xem tên thị tòng kia vì sao phải giết người. Thiên Thuỷ sơn trang ta thực ra chưa từng làm ra chuyện đả thương người mà không có đạo lý, xin thiếu trang chủ cho lời giải thích đi!”- Phong Tiểu Diêu đó tuy rằng cá tính trầm mặc, nhưng hắn mới mười tuổi đã vào Thiên Thủy sơn trang, khi mười bốn tuổi đã theo bên cạnh Ngu Tương Xuân, những năm gần đây trung thành, tận tâm, tuyệt đối so với Ngu Tương Xuân còn biết lý lẽ hơn, không thể nào không có lý do gì lại rút kiếm giết người.

“Này...”-  Sắc mặt Yến Tần bỗng hết xanh rồi lại đỏ, nói không ra lời. Âu Dương Vân nhìn lên, chỉ biết lần này chưa chắc đã là lỗi của sư đệ, sợ rằng thiếu trang chủ này cũng làm ra chuyện gì không ổn.

” Thế nào? Thiếu bang chủ thấy chuyện này khó nói ra?”- Nụ cười của Âu Dương Vân lạnh xuống, ngữ khí cũng cứng rắn hơn.

“Nếu là thiếu bang chủ cảm thấy không cần phải nói cũng được, chờ ta tìm được sư đệ ta về hỏi sự việc rõ ràng, sẽ xem lại xem Thiên Thuỷ sơn trang ta có cần hướng thiếu bang chủ nhận tội không!”

Yến Tần nghe ý tứ của Âu Dương Vân, việc này chỉ sợ sẽ không xong xuôi dễ dàng như vậy.. Hắn cắn răng, nói: “Là bởi vì...Ta cùng Ngu trang chủ ngày đó vì tranh Tú Mị cô nương hoa khôi của Diễm Phân lâu nên mới dẫn đến ầm ĩ...”- Chuyện mất mặt đến mức này Yến Tần thực sự không muốn nhắc lại, huống chi Ngu Tương Xuân kia chỉ là cùng hắn tranh cãi  vài câu, hai tên thuộc hạ của hắn đang say rượu ngồi phía sau lại thấy Ngu Tương Xuân tướng mạo tuấn mỹ mà buông lời chọc ghẹo. Sự tình vẫn phát triển đến lúc thiếu niên bên cạnh Ngu Tương Xuân kia bỗng nhiên rút kiếm lao tới, mọi người mới phát giác đã muốn lấy mạng người

Hai mạng người, chỉ là vì tranh hoa nương của thanh lâu? Ngón tay Âu Dương Vân chậm rãi gõ  lên bàn, trên mặt một mảnh lạnh lẽo, này đúng là chuyện Ngu Tương Xuân có thể làm ra! Nhưng cho dù là cùng khách làng chơi khác tranh giành tình nhân, cũng không đến nỗi muốn lấy mạng người đi! Phong Tiểu Diêu dù có thiên vị chủ tử của mình như thế nào, cũng sẽ không đến mức bất chấp thanh danh của Thiên Thuỷ sơn trang!- “Yến Thiếu bang chủ, chỉ sợ...không đơn giản chỉ là vì tranh một hoa nương như vậy đi!”- Âu Dương Vân thấp giọng hỏi. Phong Tiểu Diêu nếu ra sát chiêu, chỉ sợ là hắn cũng thấy những người này đáng chết!

Yến Tần không biết phải trả lời như thế nào, hắn đứng tại chỗ nhìn ánh mắt Âu Dương Vân đầy cảm giác áp bức. Nếu nói ra người hầu kia xuất kiếm là bởi vì chính thuộc hạ mình nói năng vũ nhục nhị bang chủ Thiên Thuỷ sơn trang, e rằng hôm nay chính chủ của Thiên Thủy sơn trang cũng không độ lượng mà bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy... Mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống, Yến Tần nhất thời nghĩ tới những lời chính mình vừa nói kia, thật sự có chút quá kích động

“Sắc mặt thiếu bang chủ hình như không tốt lắm a! Như thế nào? Có cái gì không có tiện nói sao!”- Âu Dương Vân miệng nhấp một ngụm trà, hiện tại hắn thật ra yên tâm  không ít. Xem bộ dạng của Yến Tần này, tám phần là sư đệ mình chẳng qua chỉ cãi cọ đôi chút, hậu quả là người của Yến Tần không biết làm thế nào lại chọc giận Phong Tiểu Diêu trước giờ luôn trung tâm hộ chủ**, gặp phải  họa sát thân.

“Ai nha! Âu Dương bang chủ, tiểu nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, động đến nhị trang chủ của quý bang.”- Yến Hoài Kỳ lúc này đột nhiên đứng ra hoà giải, hướng Âu Dương Vân cười ra vẻ lấy lòng.- “Tuy rằng người trong bang ta đã chết, nhưng tiểu nhi cũng có sai lầm. Âu Dương bang chủ không bằng nể mặt lão phu, việc này như vậy coi như xong!”

“Nhưng thiếu bang chủ còn nói muốn ta giao hung thủ ra...”- Âu Dương Vân rũ mi mắt xuống cố ý kéo dài giọng, “Hung thủ” kia chính là một cao thủ kiếm thuật trong trang hắn vất vả bồi dưỡng a, hắn mới không nỡ giao cho người ta.

Yến Hoài Kỳ đây là người từng trải như thế nào lại không biết ý tứ của Âu Dương Vân? Hắn vội vàng tiếp lời nói:

“Đó là tiểu nhi nhất thời hành động theo cảm tình, Âu Dương bang chủ không cần cho là thật.”

“Sao có thể như vậy. Chờ ta tìm được  sư đệ, hỏi rõ nguyên do, tự nhiên sẽ cho Thanh Hồng bang một cái công đạo”- Âu Dương Vân nhạt nhẽo nói, nếu hỏi rõ nguyên nhân đúng là sư đệ phỉ chịu ấm ức, công đạo kia còn không biết ai phải cho ai đâu.

Yến Hoài Kỳ không để tâm đến nhi tử ở sau lưng mấy lần sốt ruột muốn lên tiếng, vẫn là cố lấy lòng Âu Dương Vân. Yến Hoài Kỳ tốt xấu gì cũng là một người từng trải, cho dù là ở trước mặt nhân vật đứng đầu đã lăn lộn giang hồ rất lâu như Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu cũng vẫn có thể đem suy nghĩ của chính mình che giấu triệt để. Trong bang chết mấy người quả thực không đáng gì, chỉ cần nắm chắc cơ hội ở ngay trước mắt, Thanh Hồng bang của hắn đây sẽ có lúc ngẩng đầu dậy

Yến Hoài Kỳ nhìn thấy bang chủ của hai đại bang phái lại một mình xuất hành, trong lòng mừng thầm. Đàn rồng nếu không đầu, hai đại bang phái cũng cùng lắm cũng chỉ là đám ô hợp dễ dàng xử lý trong nháy mắt. Yến Hoài Kỳ động tà tâm. Chỉ cần trong Lạc Dương không có hai đại bang phái, ai còn dám nói Thanh Hồng bang hắn đây là hạng hai trong giang hồ!?

Nói chuyện khách khí đủ rồi, Âu Dương Vân cũng hiểu được không cần thiết dừng ở chỗ này nữa. Dù sao đây là bang phái của người khác, ngoài mặt hoà khí không có nghĩa là bên trong an toàn. Mọi việc vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, hơn nữa Yến Hoài Kỳ một mặt lấy lòng cũng làm Âu Dương Vân trong lòng sinh ghét. Hắn ra hiệu cho Thạch Ngọc Lâu bên cạnh đã sắp ngủ, hai người đứng lên cáo từ mà đi.

Thạch Ngọc Lâu đối chuyện Ngu Tương Xuân gây ra một chút cũng không để ý. Ngu Tương Xuân kia cùng người ta gây gổ đánh nhau, sao còn chưa bị thương chết đi, ngược lại còn làm chết người nhà người ta... Nghĩ đến Âu Dương Vân luôn vì một kẻ vô dụng bại gia như vậy mà bôn ba lao lực, Thạch Ngọc Lâu cũng rất là buồn bực.

“Việc này ngươi thấy thế nào?”- Rời khỏi Thanh Hồng bang, Âu Dương Vân vừa dắt con ngựa đỏ thẫm của hắn vừa hỏi Thạch Ngọc Lâu: “Ngươi cho rằng Thanh Hồng bang lần này thực lòng cảm thấy có thể quên đi hai mạng người như vậy sao?”

Không nghĩ tới Âu Dương Vân mà lại hỏi mình, Thạch Ngọc Lâu sửng sốt một lát rồi mới đáp: “Chứ còn muốn như thế nào? Chẳng qua là chết mất hai tên bang chúng không quan trọng đi, đến mức muốn cùng đại bang phái ngươi kết thù kết oán sao!”- Một trong nhị lưu bang phái, cũng không đến nỗi không biết tự lượng sức mình như vậy đi! Thạch Ngọc Lâu nghĩ thầm, Âu Dương Vân này hôm nay bị sao vậy, chuyện đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra!

Âu Dương Vân dắt ngựa, lông mày nhíu chặt. Từ lúc sư đệ mất tích thì bắt đầu có một số việc bất thường. Huyền Nhạn thành này cách Lạc Dương không gần, Ngu Tương Xuân yên ổn ở Thiên Thuỷ sơn trang vừa được hai mươi sáu năm, cũng là lần đầu tới nơi này. Hơn nữa hắn vì cái gì không trở về Thiên Thủy Sơn Trang lại tới nơi này? Thậm chí ngay cả thư báo bình an cũng không gửi về trang trước, làm cho mọi người vì hắn sốt ruột như vậy.

Nếu như nói việc này Ngu Tương Xuân không nghĩ đến, Phong Tiểu Diêu kia cũng nên nghĩ đến nha! Suy nghĩ của Âu Dương Vân nhanh chóng xoay chuyển...

Ngu Tương Xuân vẫn tự giữ gìn dung mạo thanh tú, nhưng coi như giữ mình trong sạch. Chạy đến kỹ viện vì tranh một hoa nương mà hại đến chết người, hơn nữa Phong Tiểu Diêu không chỉ không ngăn cản mà còn tự mình động thủ, dù thế nào cũng cảm thấy có chút không thể nào nói nổi a...

“Chút chuyện nhỏ ấy ngươi muốn nghĩ tới khi nào?”- Thạch Ngọc Lâu tức giận gầm khẽ. Âu Dương Vân này, trước giờ chưa từng quan tâm đến hắn như vậy...Không tính hiện tại mà ngay cả trước kia lúc hai người vẫn còn qua lại thân thiết cũng chưa từng có.- “Ngu Tương Xuân chỉ là sư đệ ngươi, những chuyện mấy năm nay ngươi vì hắn thu dọn hậu quả vẫn còn ngại quá ít sao!”

Âu Dương Vân quay đầu nhìn vẻ mặt bất bình của Thạch Ngọc Lâu, rất không hiểu vì cái gì hắn đang lo lắng sư đệ nhà mình người ngoài này ở đây tức giận cái gì không biết.- “Ta cùng sư đệ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tuy rằng hắn khuyết điểm rất nhiều nhưng vẫn là một thanh niên tốt...”- Lời này nói ra muốn có bao nhiêu trái lương tâm thì có bấy nhiêu trái lương tâm, Âu Dương Vân ít nhất cũng biết sư đệ hắn từ lúc còn nhỏ, ưu điểm đại khái chắc cũng chỉ có khuôn mặt kia. Thế nhưng ở trước mặt người khác,  Âu Dương Vân vẫn cứ luôn bao che khuyết điểm, bằng không sư phụ hắn cũng không thể nào thực sự đem nhi tử bảo bối của mình cho hắn bảo hộ.

“Hừ!” Thạch Ngọc Lâu lạnh lùng lườm qua một cái- “Âu Dương bang chủ, nói dối lòng thì miễn đi! Ngươi tuy lớn hơn sư đệ ngươi năm tuổi, nhưng luận võ học luận danh tiếng, sư đệ ngươi có đuổi theo cũng không kịp. Giang hồ đồn đại, Thiên Thủy sơn trang sở dĩ rơi vào trong tay ngoại nhân như ngươi, chính là bởi vì ngươi một tay khống chế được  Ngu Tương Xuân, đừng tưởng rằng danh tiếng của ngươi trên giang hồ thực sự tốt.”- Ngu Tương Xuân kia mới đúng là chủ nhân đời này của Thiên Thủy sơn trang, hiện tại hắn lại một chút cũng không để ý vị trí này bị chính sư huynh mình đoạt đi, còn một lòng sung bái vị sư huynh này... Lý do lớn nhất khiến Thạch Ngọc Lâu chán ghét Ngu Tương Xuân kỳ thật chỉ là bởi vì Ngu Tương Xuân luôn cùng Âu Dương Vân cực kì thân cận.

Ha hả! Âu Dương Vân khoái trá cười rộ lên. Xem ra người trên giang hồ nhận định là ta mưu đoạt  Thiên Thủy sơn trang a!- ” Ta không có khống chế Tương Xuân, chức bang chủ kia đích thực là sư phụ tự mình truyền lại cho ta.”- Âu Dương Vân nhìn sắc mặt âm trầm của Thạch Ngọc Lâu kia thản nhiên nói: “Thiên Thủy sơn trang chỉ có ở trong tay ta mới có thể phát triển lớn mạnh, Tương Xuân lại làm không được. Trái lại nói đến ngươi, chẳng mảy may niệm tình bạn cũ, nơi nơi cùng ta đối địch...”

Vẻ mặt hai người  nháy mắt đều ảm đạm xuống...Hai năm kết bạn lang bạt tứ phương kia, tốt đẹp đến không chân thực. Khoảng thời gian có rượu cùng uống gặp nạn cùng ngăn kia, bây giờ nghĩ lại hoá ra đã xa xôi như vậy.

“Âu Dương...”- Thạch Ngọc Lâu nhìn vẻ mặt ảm đạm kia của Âu Dương Vân, cũng không nén nổi xót xa trong lòng.- “Ta không phải muốn cùng ngươi đối nghịch, ta chỉ là không muốn ngươi quay về Thiên Thuỷ sơn trang thôi.”

“Khác nhau sao?”- Âu Dương Vân hỏi: “Chẳng lẽ nói, ta không làm bang chủ của Thiên Thuỷ sơn trang, Độ Kiếm Minh sẽ biến mất? Thạch Ngọc Lâu, tuy rằng ta từng cùng ngươi nói, muốn cùng ngươi thành lập môn phái. Nhưng Thiên Thủy sơn trang từ rất lâu trước đây chính là do ta hao tâm tổn trí xây dựng, ta sẽ không khoanh tay nhìn nó giữa dòng nước chảy ngược suy tàn thậm trí tiêu biến mất. Ngươi nếu thật sự là nhớ kỹ chuyện cũ, năm đó ngươi không chịu cùng ta đến Thiên Thủy sơn trang, ít nhất cũng không nên thành lập Độ Kiếm Minh chống đối với ta đi!”- Càng nói càng tức giận, Âu Dương Vân nhớ tới trước kia nhiều lần muốn Thạch Ngọc Lâu đến Thiên Thuỷ sơn trang lại nhiều lần bị từ chối, cuối cùng hắn lại còn thành lập Độ Kiếm Minh ở Lạc Dương cùng hắn hoàn toàn đối địch...

“Ta không nên thành lập Độ Kiếm Minh?”- Sắc mặt Thạch Ngọc lâu cũng thay đổi liên tục, cuối cùng biến thành vẻ mặt xanh mét.- “Ngươi đối với  Thiên Thuỷ sơn trang cố chấp, ta không nói; ngươi nuốt lời cùng ta thành lập bang phái, ta cũng không nói. Nhưng ngươi lúc trước vì muốn ta gia nhập Thiên Thuỷ sơn trang mà dùng những thủ đoạn đó, tự ngươi hỏi lương tâm mình, đó là thủ đoạn nên dùng với hảo hữu ta đây sao! Còn có, những lời ngươi nói sau đó, cũng quá ngoan độc đi! Nếu ta không thành lập Độ Kiếm Minh, còn không phải bị ngươi hại chết? Âu Dương Vân, ngươi có thông minh có tài trí, nhưng ngươi có lúc cũng không tránh khỏi quá mức tự đại!”- Thạch Ngọc Lâu cố nén  tức giận, suýt nữa muốn gào lên! Những lời Âu Dương Vân năm hai mươi tuổi không nể mặt nói với hắn đó, cùng với những lời nói khi về sau gặp nhau mấy lần, ác độc đến đến giờ nhớ lại Thạch Ngọc Lâu vẫn đau lòng tới mức cả đêm không thể ngủ ngon!

Hừ hừ hừ! Âu Dương Vân cười lạnh mấy tiếng. Hai con mắt sắc nhọn của hắn nhìn chằm chằm Thạch Ngọc Lâu. Một lát sau, Âu Dương Vân mới gằn từng tiếng nói: “Thạch Ngọc Lâu, ngươi chẳng lẽ đã quên sao! Nếu là nói đến trước kia, chung quy là ngươi thiếu ta!”- Dứt lời, Âu Dương Vân quay đầu bước đi.

Thạch Ngọc Lâu bị Âu Dương Vân nói chấn động đến ngẩn ngơ, ánh mắt của hắn hiện ra tia bối rối, thần sắc trên mặt cũng không biết là ủ rũ hay áy náy...Biến đổi nhiều lần cuối cùng vẫn thành một mảnh bất đắc dĩ, hắn yên lặng dắt ngựa đi theo Âu Dương Vân.

Nhìn theo  Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu đi xa dần, Tiêu Lăng Lang vẫn luôn che giấu tung tích đi theo hai vị bang chủ vội vàng nhảy khỏi cây đại thụ đang ẩn náu mà tìm cái cằm hắn rớt xuống đất!

Nội tình a! Này tuyệt đối là chuyện lớn kinh thiên động địa a! Nhạc Ly nói quả nhiên không sai! “Cừu hận” của Âu Dương Vân, Thạch Ngọc Lâu lúc đó tuyệt đối không phải cái gì tranh giành mỹ nữ a, sự tình dây dưa như thế không thể nào do chuyện nhỏ tạo thành, nhất định là bọn hắn trước kia ở cùng một chỗ có xảy ra chuyện gì mới nháo thành như bây giờ!

Tiêu Lăng Lang ngồi chồm hổm trên mặt đất, lấy giấy bút ra xoát xoát xoát viết lên, đem những gì hắn tự mình nghe được một phen tổng kết lại, kết luận chính là: hai đại bang chủ từng giao ước cùng lập môn phái, Âu Dương Vân bội tín, tiếp nhận chức chưởng môn  Thiên Thủy sơn trang. Âu Dương Vân rất muốn Thạch Ngọc Lâu gia nhập bang, bị từ chối, Âu Dương Vân miệng nói ác ngôn, hai người trở mặt! Thạch Ngọc Lâu giận dữ thành lập Độ Kiếm Minh, từ nay về sau hai bang giao chiến, bang chúngs xui xẻo...Viết đến đây, Tiêu Lăng Lang nhớ tới vị hôn thê của hắn thân ở Độ Kiếm Minh, nhất thời thương tâm muốn chết. Chính là bởi vì hai vị bang chủ xưa kia một hồi tranh chấp, làm hại bọn họ bây giờ uyên vô ương bạn, ương phán uyên lai***!

Ta giận oa ~~! Tiêu Lăng Lang ngửa mặt lên trời rống to! Một phen phát tiết oán khí trong ***g ngực, Tiêu Lăng Lang lại nghĩ tới cuối cùng Âu Dương Vân kia nghiến răng nghiến lợi mà nói một câu “ngươi thiếu ta”, sau đó Thạch Ngọc Lâu cũng là một bộ có tật giật mình không phản bác lại... Tiêu Lăng Lang cắn cán bút trầm tư một lát, cuối cùng trên giấy lại viết: “Còn có nội tình khác, đợi điều tra rõ!” Sau đó hắn từ trong ngực lấy ra một con bồ câu trắng, giơ tay lên, bồ câu trắng mang theo lá thư đó, hướng về phía Thiên Thuỷ sơn trang ở phía xa mà bay đi.

* kiếm khách hạng nhất

** trung thành bảo vệ chủ

*** uyên ương không được làm bạn, bị chia cách
Bình Luận (0)
Comment