Thiên Toán (Trời Tính)

Chương 18

Dưới tay cảm nhận được da thịt bởi vì bị bản thân đụng chạm mà dậy lên từng trận run rẩy, bốn cánh hoa tạm tách ra, từ ánh mắt của Sở Việt toát ra, là khát cầu trắng trợn không che dấu.

Tại giờ phút này quan hệ của họ đã định rõ ràng, những cố kỵ trước kia giờ không còn tồn tại. Hắn một lần lại một lần khinh trác đôi môi hồng ngọt kiều diễm trước mắt, một lần lại một lần cẩn thận âu yếm da thịt trơn nhẵn kia. Tai nghe thấy khí tức mê người phun ra dần dần mang theo vài phần dồn dập, mâu quang của hắn hơi trầm xuống, tay trái ôm lấy tấm lưng đã phủ đầy ấn kí của tình nhân, tay phải cũng yên lặng hướng về xứ sở ẩn mật ở hạ thân tình nhân.

[A….!]

Bàn tay to lớn trong nháy mắt bao lấy hạ phúc, cảm xúc thô ráp mà ấm áp khiến phần hông Tư Đồ Duyên Khanh mềm nhũn, khóe môi cũng có chút nhịn không được mà khe khẽ rên rỉ. Miễn cưỡng chống đỡ thân hình dưa vào thân cây phía sau, y giang hai tay ôm lấy cổ nam nhân thừa nhận từng trận khoái cảm do bộ phận phía dưới bị khơi mào, ánh mắt ngóng nhìn nam nhân cũng đã nhiễm một tầng sương mù hoặc nhân: [Sở Việt….]

Âm thanh gọi ra đầy tình dục mà diễm sắc, hai tròng mắt ướt át mang đầy mong mỏi nhìn đối phương…. Bị nhìn như vậy, hồi tưởng lại cái đêm đã khiến quan hệ hai người thay đổi, cùng bản thân lúc ấy liều mạng ngóng trông tâm tình của thanh niên, Sở Việt cảm thấy vài phần khí khái dâng lên, động tác trêu trọc vẫn chưa dừng lại, đôi môi cũng nhẹ nhàng ghé đến bên tai thanh niên, thấp giọng nói:

[Ngươi biết không, Khanh Khanh…. Buổi tối ngày hôm đó ta đã rất ngóng chờ ngươi kêu tên của ta, ngóng chờ ngươi có thể nhìn rõ ràng người ôm ngươi là ai, cho đến khi ngươi rốt cục gọi tên ta, ta cao hứng đến độ phát cuồng…… Nếu như không phải yêu thích, khát cầu với ngươi, ta liền đoạn không được đến tận mức này……. Ngươi biết không, Khanh Khanh?]

[Nếu không phải ngươi………. Ta như thế nào có thể… A, Sở Việt, Sở Việt…!]

Ngôn từ trắng trợn trước sau như một, chất chứa tình ý quá mức mãnh liệt. Tư Đồ Duyên Khanh vốn bị nam nhân trêu trọc đến khó có thể chịu đựng, lời nói trước mắt lay động nhân tâm như thế thì có thể nào nhẫn nại được? Bật thốt lên đáp lại nhưng lại đứt quãng. Thừa nhận khoái cảm càng lúc càng tăng mạnh, y gắt gao ôm lấy người nam nhân, khát cầu giờ phút này hoàn toàn chiếm lấy tâm thần y, mà người kia làm khích thích tê dại chạy dọc lên lưng, khiến thân hình thanh niên run rẩy dữ dội, cuối cùng khó có thể kiềm chế giải phóng trên tay nam nhân.

[Khanh Khanh, ta thực sự là cực yêu bộ dáng khi ngươi động tình…]

Nhìn khuôn mặt thanh mĩ nhiễm sắc hồng kia, đôi môi khó nhịn mà thở gấp kia, cùng với đôi mâu hơi chút hoảng thần lại càng thêm liễm diễm tươi đẹp, Sở Việt ôm trụ lấy thân thể vì cao trào mà xụi lơ trong lòng, đôi môi vẫn nhẹ nhàng cọ cọ thanh niên cũng dừng lại.

Không biết những lời này là khen ngợi hay khiêu khích, nghe vào trong tai Tư Đồ Duyên Khanh, nhớ đến đêm đó Sở Việt cũng là trong người rong ruổi say mê như thế nào. Mâu quang mê ly hướng tới khuôn mặt anh vĩ không chút nào che dấu tình yêu cùng khát cầu trước mắt, nhớ đến luôn là nam nhân đơn phương lấy lòng mình, khiến tình ý y cố gắng khống chế rốt cục thất khống, buộc chặt song chưởng tự động hôn lên môi đối phương.

Tuy không phải lần đầu tiên y chủ động, nhưng lại là lần đầu tiên khi y trong trong trạng thái thanh tỉnh… Ý thức được điểm này, đáy lòng nhất thời vui sướng tăng vọt khiến Sở Việt quên cả động tác, tay nắm bên eo thanh niên trầm luân hôn sâu thêm lần nữa.

Trong bất giác, hai người ban đầu miễn cưỡng đứng thẳng giờ song song ngã ngồi trên mặt đất phủ đầy lá khô, mà bởi vì Sở Việt cố ý khiến Tư Đồ Duyên Khanh khóa ngồi trên hạ bộ hắn… Quần áo thanh niên vốn đã lỏng lẻo vắt trên bờ eo, hắn nhiền nhanh chóng muốn giải khai quần áo cả hai người. Da thịt cùng da thịt bởi vì nụ hôn mà mà thiếp hợp sát vào nhau, liền khơi dậy kí ức một đêm kia.

[Khanh Khanh…..]

Giữa tiếng thì thào gọi nhỏ, song chưởng Sở Việt phủ lên tấm lưng quang lỏa ẩm ướt của thanh niên, cánh môi vẫn kéo theo một kia chỉ bạc dọc theo cổ thanh niên, lần lượt thay đổi liếm duyệt cùng day cắn ấn lên da thịt nhiễm hà sắc kia mạt mạt ấn kí thuộc về mình. Đụng chạm tràn ngập dục vọng chiếm hữu những không mất ôn nhu khiến cả thể xác lẫn tinh thần Tư Đồ Duyên Khanh đều lâm vào dồn dập, hạ bộ mờ ảo bừng lên dục vọng phấn chấn càng khơi mào kí ức chôn sâu trong cơ thể… Hồi tưởng lại phiên thất khống trên xe ngựa hôm qua, Tư Đồ Duyên Khanh sắc mặt đổ lên, lại vẫn không chịu nổi mong mỏi trong lòng muốn nhận được những hành động tham luyến của Sở Việt.

[Làm sao vậy, Khanh Khanh? Không thích ta lưu lại hôn ngân trên người ngươi sao?]

Phản ứng ngoài dự kiến khiến Sở Việt nhịn không được có chút lo lắng lên tiếng hỏi…. Tư Đồ Duyên Khanh không giải thích, y chỉ là lắc lắc đầu, rồi sau đó trong ánh mắt hoang mang của nam nhân, cúi đầu, chủ động ngâm lấy dương v*t đã bán khởi.

[Khanh Khanh…..!!?]

Dù Sở Việt đã vài lần suy đoán lý do tình nhân sẽ muốn mình dừng lại, nhưng việc phát triển trước mắt lại là cực kì ngoài dự liệu của hắn, cũng khiến hắn có vài phần vô thố.

Tuy nói bản thân mới hôm qua cũng giúp Khanh Khanh làm như vậy, tuy nhiên, giúp người làm cùng mình được làm như vậy là hai việc hoàn toàn bất đồng, ít nhất là hắn chưa bao giờ nghĩ tới Khanh Khanh sẽ nguyện ý giúp hắn như vậy…. Cảm giác quá mức hạnh phúc khiến Sở Việt trong nháy mắt nghĩ mình đang nằm mộng, nhưng giờ phút này thấp nhiệt cùng ôn nhuyễn vây quanh chỗ yếu hại tùy theo từng trận khoái cảm dâng lên lại sáng tỏ nói với hắn hết thảy không phải là sự vọng tưởng của hắn.

Nhìn Tư Đồ Duyên Khanh đem dung nhan thanh mĩ kia chôn giữa hai chân mình, lấy đôi môi ngậm liếm phân thân mình, ngay cả động tác tuy vài phần trúc trắc, nhưng thỉnh thoảng đầu lưỡi hồng đỏ cùng đôi môi gian nan phun ra nuốt vào vẫn cho Sở Việt đại đại kích thích. Dục vọng vốn bán trương giờ đã trướng đại, khí tức cũng tùy theo động tác mà ồ ồ hẳn lên.Vui sướng liên tiếp cùng khoái cảm từng bước hòa tan lý trí của hắn. Theo tình dục tích lũy dần sâu sắc, hắn cảm nhận được không ổn mà vội vàng rút ra, dục vọng đã áp lực lên đến cực hạn……. Sở Việt chỉ cảm thấy trong đầy trắng xóa, ngay sau đó, bạch trọc dĩ nhiên phun tung tóe lên dung nhan thanh mĩ trước mặt.

Khí tức đập vào mặt thấp nhiệt mà tanh nồng khiến Tư Đồ Duyên Khanh cực độ sửng sốt, sau đó một lúc lâu mới nhận ra được tình nhân bắn trên mặt mình là sự thật, dung nhan thanh mỹ một trận đỏ hồng. Nhất thời ‘thất thủ’ khiến Sở Việt sợ hãi, chưa kịp có động tác, thì dung nhan lây dính bạch trọc, hình ảnh tình sắc tới nỗi khơi dậy dục vọng vừa được giải phóng. Biến hóa không thể nào che dấu khiến hai người sửng sốt, đứng người một lúc lâu do xấu hổ, Sở Việt mới trước một bước lấy lại tinh thần, đem người một lần nữa ôm vào trong lòng nâng tay áo lau đi ô dịch trên gương mặt tình nhân.

[Thực xin lỗi, Khanh Khanh, ta không phải cố ý....]

[… Những ngươi có vẻ rất hưng phấn…]

Bởi thứ đặt tại mông vẫn có cảm giác gắng gượng nóilời ấy, Tư Đồ Duyên Khanh chọn mi, trong lời nói có chút ý xấu hổ, nhưng không có vẻ không vui…. Phát hiện điểm ấy, Sở Việt nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được dùng phân thân cao ngất cố ý cọ cọ thân thể trong lòng.

[ Thấy tư thái mê người như thế của Khanh Khanh, ta không hưng phấn mới lạ……]

Nói xong, mâu quang hắn đen lại, thấp giọng nỉ non với thanh niên, chỉ vào dục vọng của mình: [Giúp ta liếm đi, Khanh Khanh… Ta nghĩ đến một ngày này đã lâu lắm rồi. Liền sớm một khắc cũng tốt, ta nghĩ muốn nhanh đi vào trong cơ thể ngươi, tận tình thương yêu ngươi …]

Bật thốt lên thanh âm trầm thấp phảng phất như nỉ non, ngôn từ trắng trợn khiến người ta loạn tâm, ánh mắt nhìn thẳng thanh niên không chút nào che dấu dục vọng….. Ngôn từ như thế, ánh mất như thế, đều khiến Tư Đồ Duyên Khanh không tự chủ được lâm vào run rẩy, còn mê muội nâng tay nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mình, ngoan ngoãn mở ra đôi môi ngậm lấy.

Muốn nói hoàn toàn không xấu hổ là gạt người, nhưng rối loạn tình dục khiến y rốt cục thản nhiên không cố kị như thế…. Đem bàn tay người tập võ mang theo vết chai từng cái từng cái liến ướt, y liền hơi động thân mình đang ngồi ôm lấy nam nhân, thuận theo bàn tay ướt át của nam nhân vén vạt áo lên lẻn vào giữa cặp mông, đụng lên huyệt khẩu xinh đẹp –

[Ô…] 

Lúc đầu ngón tay xâm nhập thân mình, dị vật hơi đau đớn khiến Tư Đồ Duyên Khanh không khỏi rụt lui thân mình, cánh môi cũng đổ xuống một trận than nhẹ. Cảm giác được thân mình trong lòng buộc chặt, Sở Việt thương tiếc nhẹ nhàng duyệt cắn trước ngực thanh niên, thừa dịp y dời sự chú ý thì tăng thêm một ngón tay trong cơ thể thanh niên.

Trước mắt không giống như hôm đó có xuân dược phụ trợ, tuy đã dùng nước bọt, nhưng khi thâm nhập vào nội bích vẫn có chút trất sáp. Cố nén xúc động muốn liều lĩnh chiếm lấy tình nhân, Sở Việt ôn nhu di chuyển ngón tay, mượn từng bước này, để thả lỏng nội bộ say lòng người kia.

Từ lúc đầu chặt chẽ không thích hợp, ngón tay nam nhân lặp đi lặp lại động tác ra vào, động tác dần dần khơi mào đoạn kí ức trong đầu thanh niên. Mơ hồ cảm thấy hạ bộ bị đùa nghịch khiến Tư Đồ Duyên Khanh không khỏi hơi buộc chặt song chưởng ôm lấy đối phương, vòng eo cũng không tự chủ được lâm vào run rẩy……. Hiểu được yêu cầu chưa nói ra này, Sở Việt mong mỏi đã lâu rốt cục không thể kiềm chế rút ra ngón tay chôn sâu vào trong cơ thể tình nhân, ngược lại đem dục vọng trướng đại chậm rãi đẩy sâu vào u huyệt làm người ta say mê tiêu hồn kia.

[A…!]

Mặc dù đã sớm mong muốn, nhưng kia một khắc khi dương v*t cực đại xỏ xuyên qua thân thể, thân mình cứng ngắc không thích hợp để dị vật xâm nhập khiến Tư Đồ Duyên Khanh khó chịu rên rỉ thành tiếng. Y gắt gao ôm lấy lưng Sở Việt nghĩ muốn chống đỡ, thân mình lại có chút không chịu đựng được mà không ngừng run rẩy, khí tức của người trước mặt quá mức cường liệt áp bách khiến y thấy nan kham. Cho đến khi dương v*t kia đẩy mạnh từng tấc từng tấc xâm nhập vào sâu bên trong, y mới có chút gian nan thở ra một hơi đã nghẹn tức.

Hiểu được thân mình y thập phần khó chịu, Sở Việt không lập tức triển khai thêm một bước tác cầu, mà vỗ nhẹ lưng tình nhân giúp y thuận khí, đồng thời đưa môi sát lại bên tai y nhẹ giọng nói: 

[Thân mình của ngươi thiệt nhanh, Khanh Khanh… Cảm giác được sao? Ta cùng ngươi đang hợp thành một thể… Tối hôm ấy, chúng ta cũng kết hợp với nhau nhưa vậy, sau đó một lần lại một lần cùng nhau cao trào…..]

[Sở Việt…….]

Ngôn từ tán tỉnh cùng khí tức phun bên tai khiến Tư Đồ Duyên Khanh không khỏi run rẩy, thứ đang xỏ xuyên qua thân mình lại càng khắc sâu nhận rõ….. Cảm giác thứ kia trong cơ thể thật lớn, theo thân mình dần dần thích ứng, giống như đã từng tồn tại tình cảnh như vậy trong kí ức, khiến y không tự chủ được nhẹ nhàng lay động vòng eo, bản năng theo đuổi thể nghiệm vui thích từng được nếm qua kia.

Sở Việt vốn là kiệt lực cố nén, tình nhân trước mắt lại chủ động đón ý hùa theo, dục hỏa ngập tràn tự nhiên khó có thể khắc chế. Song chưởng nắm lấy phần eo tinh tế của thanh niên, hắn gầm nhẹ một tiếng, lập tức cử động eo mông theo tứ thế kết hợp mà lần lượt tác cầu.

[A, Sở Việt…. Đừng, đừng như vậy……]

Bất đồng với sơ hoãn lúc đầu tiến vào, có lẽ nguyên cớ do áp lực từ lâu, mỗi động tác đoạt lấy của Sở Việt đều được triển khai vô cùng mãnh liệt. Theo mỗi một lần hắn đong đưa, dương v*t cực đại kia đỉnh nhập cơ hồ đánh sâu vào cơ thể khiến Tư Đồ Duyên Khanh khó có thể chịu đựng….. Phân không rõ là khánh cự hay mong đợi nhưng nói chung là không thể khéo dài. Nước chảy bèo trôi thanh niên ngồi trên mình nam nhân hứng lấy kia giống như cuồng phong bão tác ào ào đổ xuống, âm sắc diễm lệ tùy theo lần lượt thay đổi mà tự động chuyển thành rên rỉ.

[A a…...!]

[Khanh Khanh, Khanh Khanh….. Ta yêu ngươi, Khanh Khanh…]

Nghe thấy suyễn ngâm say lòng người kia lọt vào tai, dục hỏa của Sở Việt càng mạnh, bàn tay ban đầu nắm lấy vòng eo tình nhaanh giờ chuyển thành bao lấy mông khẩu rất tròn, mà theo động tác ra vào tự nâng thân thể trong lòng cao thấp phục vụ. Càng kịch liệt đánh sâu vào khiến Tư Đồ Duyên Khanh lâm vào run rẩy dữ dội, thừa nhận từng trận mà nội bích càng co rút nhanh. Cho đến khi lực đạo vào sâu gợi lên khoái cảm từng thể nghiệm một lần đêm đó, bản năng hùa theo mà vòng eo càng gia tăng luận động.

[A…! Sở Việt, Sở Việt…!]

Giữa tình dục mê loạn, thừa nhân khoái cảm giữ lấy càng mãnh liệt, từ cánh môi dật ra cũng chỉ còn tiếng suyễn ngâm cùng gọi nhỏ. Tư Đồ Duyên Khanh gắt gao ôm lấy người nam nhân đã chiếm hữu cả thể xác lẫn tinh thần của y, giờ phút này, tràn đầy trong lòng, đã là vui sướng chưa từng có khác hẳn lúc đầu --
Bình Luận (0)
Comment