Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 212

Mạnh lão tổ Mạnh Nhiên vừa nói xong thì đột nhiên một thân ảnh lướt qua trước mặt, rồi hắn nghe thấy một giọng nói sắc lạnh.

- Đại La Chưởng!

- Thay đổi càn khôn!

Rồi một luồng năng lượng khiến hắn cũng phải sợ hãi ập tới.

Hắn kinh hãi nhìn ánh mắt lạnh lùng của Long Kình Thiên, băng kiếm trong tay hốt hoang giơ lên công kích về phía trước.

Sau đó giống như cả một ngọn núi lớn đâm tới, thân thể hắn bay ngược ra sau, băng kiếm cũng tuột khỏi tay.

Mạnh lão tổ kêu lên thảm thiết, đệ tử Mạnh gia và từ những đảo khác kinh hãi nhìn thấy Mạnh lão tổ không ngừng quay tròn trên không trung, y phục trên người thì bị nổ tung.

Cuối cùng rơi xuống quảng trường, đệ tử ở dưới kêu lên rồi tránh ra.

Uỳnh!

Một âm thanh lớn vang lên, cả quảng trường chấn động, Mạnh lão tổ nằm bẹp dưới đất, vừa hay rơi xuống trước mặt đệ tử Mạnh gia.

Người Mạnh gia thấy lão tổ nằm trước mặt thì ai cũng kinh hoàng, sự sợ hãi lan toả trên gương mặt.

Mạnh lão tổ là chỗ dựa tinh thần trong lòng bao đời đệ tử Mạnh gia, nhưng bây giờ lại bị kẻ khác một chiêu đánh cho gần chết! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Mạnh Đình Đình kinh hoàng nhìn lão tổ toàn thân đầy máu, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Thị nữ Tiểu Lan thì sắc mặt tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy.

Kim Bào lão tổ là Thần Cấp thất trùng, cũng không chịu nổi một quyền của Long Kình Thiên, huống hồ là Mạnh lão tổ?

Giờ Long Kình Thiên đã hợp thể với tam thú, một quyền tung ra thì Cổ Thần trung kỳ cường giả cũng sẽ cùng kết cục này!

- Tiểu tử! Ngươi dám!

Đúng lúc đấy tiếng quát phẫn nộ của Tô lão tổ vang lên. Rồi các lão tổ khác cũng thét lên, mười hai vị lão tổ cùng oanh kích về phía Long Kình Thiên.

Mười vị Thần Cấp, hai vị Cổ Thần cùng ra tay, dù là một ngọn núi nghìn dặm cũng sẽ bị san bằng!

Nhưng khi công kích của họ sắp đánh lên người Long Kình Thiên thì hắn bỗng lướt đi, mười hai đòn công kích đánh lên tàn ảnh của Long Kình Thiên rồi rơi lên tế đài của Thánh Sơn. Chỉ thấy tế đài khổng lồ đặt cấm chế lập tức nổ tung.

Cấm chế của tế đài có thể chịu được công kích của Cổ Thần hậu kỳ cường giả, nhưng không thể chống đỡ nội công kích liên thủ của mười hai vị lão tổ.

Tế đài nổ tung, đá vụn bay tứ tung, một số đệ tử không tránh kịp, bị đá bay trúng người, hộc máu tươi, kêu lên thảm thiết.

Mười hai vị lão tổ thấy vậy càng phẫn nộ.

- Hừ!

Đúng lúc ấy, một tiếng hừ lạnh vọng ra trong hư không, rồi giọng nói Long Kình Thiên vang lên:

- Kỳ Lân chi nộ!

Chỉ thấy vô số đạo kiếm quang bắn ra, một con thần thú Kỳ Lân toàn thân bốc cháy lao thẳng về phía mười hai vị lão tổ.

Mười hai lão tổ kinh hãi, nhấc tay oanh kích đánh tan kiếm quang, nhưng khi đánh lên người con thần thú Kỳ Lân, thần thú vỡ tan rồi lại ngưng tụ.

Tô Đạt thấy thế, phi thân lên trước tung một quyền.

- Du Thần Quyền! Trói lại cho ta!

Chỉ thấy vô số đạo khí kình mạnh mẽ như những sợi tơ khổng lồ quấn lấy con Kỳ Lân, buộc chặt không gian xung quanh.

Nhưng Tô Đạt vừa trói được Kỳ Lân thì nó đã tan biến thành vô số đạo hoả quang.

Rồi Tô Đạt nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Trần lão tổ:

- Không!!!

Hắn và các trưởng lão gitạ mình, nhìn thì thấy Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm biến thành một đạo kiếm quang đỏ rực xuyên qua ngực Trần lão tổ.

Ngực Trần lão tổ xuất hiện một cái lỗ đỏ rực.

Trần lão tổ không dám tin nhìn lỗ trước ngực mình, rồi nhìn Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm trong tay Long Kình Thiên. Lúc này kiếm đã trở về với hắn.

- Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm!

Trần lão tổ khó khăn nói, rồi ngã vật ra. Hắn không thể ngờ có một ngày mình lại chết dưới Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm!

Trần lão tổ ngã ra, thân thể đột nhiên biến thành tro bụi.

Chúng đệ tử Trần gia sắc mặt tái xám.

Tất cả lão tổ cùng kinh hãi.

- Du Thần Lĩnh Vực!

Đúng lúc ấy, Tô Đạt hô lên, chỉ thấy vô số băng quang bắn ra từ cơ thể hắn, khí tức Cổ Thần hậu kỳ triệt để bạo phát.

Long Kình Thiên liền một lúc kích sát Mạnh và Trần lão tổ, điều này đã hoàn toàn kích nộ hắn.

Giờ hắn không giữ thực lực nữa.

Cùng với khí tức của hắn bạo phát ra, không gian trở nên đặc quánh.

Du Thần Lĩnh Vực!

Cổ Thần Lĩnh Vực Không Gian của Tô Đạt!

Nhưng Du Thần Lĩnh Vực của Tô Đạt khi sắp tới cạnh Long Kình Thiên thì Long Kình Thiên đột nhiên biến mất giữa không trung, không còn chút khí tức nào nữa.

- Hôm nay giết Mạnh, Trần lão tổ trước, hai năm sau ta sẽ quay lại lấy mạng các ngươi!

Giọng nói Long Kình Thiên vang vọng trong không gian.

Chúng lão tổ thi triển thần thức nhưng không thể nắm bắt được vị trí của Long Kình Thiên.

Hai mắt Tô Đạt trở nên âm u.

Hắn biết Long Kình Thiên đã mang theo Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm đi khỏi đây rồi!

Nhìn Mạnh lão tổ nằm dưới đất, sắc mặt của Tô Đạt và các lão tổ khác rất khó coi.

Tô Đạt tới bên cạnh Mạnh Nhiên, chỉ thấy trước ngực hắn có một cái chưởng ấn lớn, xung quanh như bị nghiền nát nhìn mà kinh hãi.

Sinh cơ không ngừng mất đi trong cơ thể Mạnh Nhiên, ngay cả Thiên Thần cường giả cũng không thể cứu nổi.

- Chưởng lực khủng bố thật!

- Đại La Chưởng? Đó là võ kỹ gì vậy? Ta chưa bao giờ nghe Thiên Man Vị Diện có thứ võ kỹ này.

- Tên Long Kình Thiên đó e là hai năm nữa sẽ quay lại.

Chúng trưởng lão sắc mặt khó coi, hồi tưởng lại cảnh tượng Mạnh, Trần trưởng lão bị kích sát, không giấu nổi sự lo lắng.

Hai năm sau, nếu Long Kình Thiên quay lại?

- Hai năm.

Tô Đạt cười khảy.

- Hy vọng hai năm sau người dám tới Băng Sơn Hải Vực. Đến lúc đó ta sẽ khiến người có đi mà không có về.

Tuy rất kinh ngạc về công kích lực của Long Kình Thiên nhưng Tô Đạt không tin hai năm sau thực lực Long Kình Thiên tăng được bao nhiêu.

Hai năm, đối với Thần Cấp cường giả thì chỉ là một cái chớp mắt.

Đừng nói hai năm, dù là hai mươi năm hắn cũng không tin Long Kình Thiên sẽ có khả năng uy hiếp hắn.

- Thu thi thể của lão tổ bọn họ về.

Tô Đạt quay lại nói với đại trưởng lão Mạnh gia, Mạnh Nhất.

Mạnh Nhất vội đáp lời, hoảng hốt vác xác Mạnh Nhiên lên.

- Các gia chủ, trưởng lão nghe lệnh, bắt đầu từ hôm nay phong toả mọi hải lộ Băng Sơn Hải Vực, phát hiện kẻ khả nghi bắt toàn bộ. Ai phản kháng giết không cần hỏi! nguồn truyện truyen y truyenfull.vn

Tô Đạt hạ lệnh.

- Rõ!

Các gia chủ, trưởng lão cũng đáp.

Trâu Nhất Phàm nhìn hướng Long Kình Thiên biến mất, trong lòng thầm cảm thán.

Bình Luận (0)
Comment