Nhìn thấy người vừa lên tiếng, vẻ mặt ai cũng quái dị, ngay cả Bằng Chinh và Chung Mục cũng vậy.
Vì họ nhìn thấy người vừa lên tiếng lại là một chấp sự của U Linh Tông đứng sau Châu Ôn.
Người đó đương nhiên là Long Kình Thiên.
- Ha ha ha.
Yêu Thương sau khi khựng lại thì cười lớn, tiếng cười khiến tai mọi người ù đi.
- Tiểu tử, chưa từng có ai dám ngắt lời khi ta đang nói!
Yêu Thương dừng cười, nhìn Long Kình Thiên chăm chăm.
Ngoài Châu Ôn và Huyết Vô Nhai ra, tất cả mọi người đều nhìn Long Kình Thiên đầy thương hại.
Họ có thể tưởng tượng được kết cục của người đệ tử U Linh Tông này rồi.
Yêu Thương nói xong thì nhìn xuống Châu Ôn:
- Châu Ôn, ta không muốn nhìn thấy đệ tử này nữa.
Không muốn nhìn thấy nữa! Ý tứ quá rõ ràng, Yêu Thương muốn đệ tử U Linh Tông này vĩnh viễn biến mất.
Nhưng bảo hắn đích thân giết một đệ tử U Linh Tông nhỏ nhoi thì thật mất mặt hắn, vì thế hắn muốn Châu Ôn động thủ!
Tất cả nhìn về Châu Ôn.
Vu Lý cười thầm, vẻ mặt thích thú nhìn Châu Ôn. Hắn nghĩ dù Châu Ôn có giết đệ tử này thì cũng không thể dập tắt nộ hoả của Yêu Thương.
Yêu Thương muốn ngồi ở vị trí minh chủ, chắc chắn có người không phục, Yêu Thương vừa hay thiếu đối tượng ra tay để lập uy, không còn nghi ngờ gì, người đệ tử U Linh Tông kia chính là đối tượng được hắn chọn.
Chỉ là câu trả lời sau đó của Châu Ôn khiến tất cả rớt cằm: Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
- Tông chủ Yêu Thương, không biết đệ tử U Linh Tông ta phạm lỗi gì? Lẽ nào đệ tử U Linh Tông ta nói cũng lỗi sao? Hơn nữa dù đệ tử U Linh Tông phạm lỗi thì xử lý thế nào cũng là việc của U Linh Tông, không đến lượt ngươi nhúng tay vào.
Cả đại điện im lặng đến đáng sợ.
Tông chủ Vu Quỷ Tông Vu Lý và tất cả đều rớt cằm xuống sàn.
Mọi người đều không dám tin nhìn Châu Ôn.
Đây thật sự là Châu Ôn sao?
Châu Ôn dám nói như vậy với Yêu Thương?!
Bằng Chinh sau khi kinh ngạc thì lắc đầu, đến hắn còn không dám, lẽ nào hôm nay Châu Ôn uống nhầm thuốc rồi?
Hắn bất giác nhìn về phía Long Kình Thiên, nhưng hắn thật sự không hiểu Châu Ôn dựa vào cái gì, dù là muốn chết thì cũng không phải cách này chứ.
Tất cả mọi người cũng có suy nghĩ như của Bằng Chinh.
- Giỏi, giỏi!
Lúc này Yêu Thương lại bật cười, rõ ràng lần này hắn phẫn nộ thật sự rồi. Hắn không ngờ khi hắn sắp ngồi lên vị trí minh chủ thì có kẻ năm lần bảy lượt thách thức sự uy nghiêm của hắn.
Mà lại là một U Linh Tông nhỏ bé!
Tuy U Linh Tông hiện giờ nằm trong Thập tông nhưng tông chủ Yêu Vương Tông và nhiều cường giả khác đã chết, thực lực giờ không bằng một tông phái trung bình.
Hai mắt Yêu Thương đầy sát ý nhìn Châu Ôn và Long Kình Thiên.
- Yêu Thương tông chủ, vừa rồi mọi người đều cho rằng, người thực lực mạnh nhất sẽ làm minh chủ.
Long Kình Thiên bình thản nói.
Yêu Thương châm chọc:
- Lẽ nào ngươi cho rằng thực lực ngươi hơn ta?
Nói rồi không kìm được cười lớn.
Tông chủ, trưởng lão các tông môn cũng cười hùa theo.
Vu Lý thì mặt cười hớn hở, chỉ Long Kình Thiên rồi nói với mọingười:
- Mọi người thấy không? Đệ tử U Linh Tông dám cạnh tranh vị trí minh chủ với tông chủ Yêu Thương?
Chúng nhân cũng cười lớn.
Tông chủ Hàn Linh Tông cũng che miệng cười, cười rất khoa trương, cả người rung lên, hai quả đồi trước ngực rung lắc không ngừng khiến một số đệ tử xung quanh nhỏ dãi.
- Đúng vậy.
Khi mọi người cười thì Long Kình Thiên vẫn bình tĩnh.
Hắn nói xong thì tất cả bỗng yên lặng, nhưng rồi lại một tràng cười nữa vang lên, tất cả đều cười ngặt nghẽo.
Bằng Chinh thì lắc đầu, nét mặt nhìn Long Kình Thiên cũng giống như những người khác.
Hắn không biết nên hình dung thế nào về người đệ tử U Linh Tông này.
Hôm nay ngày Yêu Thương ngồi lên vị trí minh chủ, cũng là ngày diệt vong của U Linh Tông.
- Tiểu tử, ngươi một đệ tử nhỏ bé của U Linh Tông cũng có tư cách cạnh tranh vị trí minh chủ với tông chủ bọn ta sao?
Lúc này một vị trưởng lão Yêu Vương Tông cười, chỉ Châu Ôn nói:
- Dù là tông chủ của các ngươi, Châu Ôn cũng không có tư cách.
- Tông chủ, để đệ tử ra tay giết tên tiểu tử này đi.
Nói rồi trưởng lão này thỉnh thị Yêu Thương.
- Cũng được, tránh việc hắn ta lại gây trò cười gì.
Yêu Thương gật đầu cười.
- Còn nữa, chưa biết chừng hắn là tuyệt thế cao thủ gì đó, ngươi ra tay phải cẩn thận một chút kẻo lại bị người ta giết!
Nói đến đây hắn không kìm được bật cười
Chúng nhân xung quanh cũng cười hùa theo.
- Vâng, tông chủ an tâm.
Trưởng lão kia cung kính nói.
- Đệ tử nhất định sẽ không để hắn chết nhanh đâu.
Nói rồi hắn phi thân ra giữa đại điện, hai tay khoanh trước ngực nhìn Long Kình Thiên:
- Tiểu tử, ra đây, cho bản trưởng lão xem thực lực của tuyệt thế cao thủ ngươi.
Mọi người lại cười một trận.
Châu Ôn và Huyết Vô Nhai định đứng dậy thì đột nhiên trong đầu có tiếng của Long Kình Thiên, rồi họ dừng lại.
Lúc này, Long Kình Thiên chậm rãi bước ra.
Trước sự chú ý của tất cả, hắn đứng ở giữa đại điện.
Trưởng lão Yêu Vương Tông thấy hắn đi ra thì cười:
- Tiểu tử, nể tình ngươi dám ra mặt, ta nhường ngươi ba chiêu, trong ba chiêu ta không đánh trả, sợ khi ta ra tay là ngươi chết mất. Vì thế trong ba chiêu này ngươi có võ kỹ kinh người nào thì thi triển hết đi cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Long Kình Thiên bình tĩnh nói:
- Một chiêu đủ rồi.
Một chiêu? Trưởng lão Yêu Vương Tông định cười nữa nhưng trước mặt đã có một thân ảnh lướt qua. Hắn chưa kịp phản ứng thì ngực bị một luồng sức mạnh cường hãn đánh phải. Hắn kêu lên thảm thiết, thân thể bay ngược ra, lăn đến trước mặt bọn Yêu Thương.
Tất cả tiếng cười đều ngưng lại.
Nụ cười của tông chủ Mộng Linh cứng đờ.
Nụ cười của tông chủ Vu Lý cứng ngắc.
Nụ cười của tông chủ Yêu Thương cũng tương tự.
Tất cả mọi người nhìn trưởng lão Yêu Vương Tông lăn đến trước mặt Yêu Thương, nhất thời đầu óc trống rỗng.
Thời gian như dừng lại tại đây.
Một láy sau, Yêu Thương thu ánh mắt về ngẩng phắt lên nhìn Long Kình Thiên.
Lúc này sắc mặt Long Kình Thiên vẫn bình tĩnh nhìn Yêu Thương, khí lưu xung quanh rung động.
Bằng Chinh sau khi kinh ngạc nhìn về Long Kình Thiên, rồi nhìn Châu Ôn, vẻ mặt trầm tư.
- Hà hà, tiểu tử, ngươi có chút thực lực, thảo nào mà ngông cuồng như vậy.
Một lúc sau Yêu Thương cười khảy.
- Nhưng chút thực lực đó vẫn không đủ tư cách khiến ta động thủ.