Nếu không phải Ngân đột nhiên ngẩng đầu, Tư Đồ căn bản sẽ không biết cánh cửa phía sau đã mở ra tự bao giờ.
Cửa kia như thể cùng người chơi trốn tìm, Tư Đồ vừa quay đầu, cánh cửa liền ngưng động, loại cảm giác quỷ dị không ngừng tràn ngập vào trong văn phòng, khiến sống lưng không khỏi ớn lạnh.
Tư Đồ chậm rãi đứng dậy, vừa đưa tay chạm tới bao súng sau thắt lưng, vừa lấy điện thoại ra bấm số.
Hồ Diệp đang ở phòng tài liệu tìm Tiểu Lý hỏi chuyện, chợt nhận thấy điện thoại di động trong túi quần không ngừng rung lên ong ong.
"Sếp?" Hồ Diệp liếc mắt qua màn hình, cảm thấy có chút lạ kỳ, rất nhanh bấm nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Có gì đó xuất hiện..."
Phía đầu dây bên kia, Tư Đồ cơ hồ chỉ thì thào không thành tiếng, miệng bởi vì kề sát điện thoại nên có thể nghe thấy rất rõ ràng thanh âm hít thở của hắn.
"Cái gì?"
Hồ Diệp phút chốc ngẩn người, ngay sau đó lại trợn to mắt: "Giờ anh đang ở đâu vậy sếp?"
"Văn phòng." Tư Đồ cầm điện thoại từ từ tiến về phía sau bàn làm việc, ánh mắt chăm chú quan sát cửa ra vào ở đối diện: "Cậu gọi điện cho Khâu Lạc, bảo cậu ta mau tới đây."
Cũng thời khắc đó tại một địa điểm khác.
Cậu đạo sĩ trẻ tuổi Khâu Lạc lần đầu tiên đối mặt với thách thức cam go nhất đời mình.
"Ách..." Khâu Lạc ngỡ ngàng nhìn nam nhân trước mặt, mà Giải Ứng Tông lúc này lại đem hai tay chống lên vách tường phía sau Khâu Lạc, gần như đem cậu nhóc bủa vây trong lòng ngực anh.
"Cậu vừa nói cái gì?"
Giải Ứng Tông nở nụ cười thân thiện với Khâu Lạc, bất quá Khâu Lạc cảm thấy nụ cười này thật khiến người ta sởn hết cả tóc gáy.
"Tôi nói...Tôi sẽ cùng anh đến...Tiệc đứng..."
Dừng một chút, Khâu Lạc lại nói: "Là Ân tiên sinh dặn tôi..."
"Tôi làm gì còn cần đến cậu ta sắp xếp?" Giải Ứng Tông cúi thấp đầu, giữa hai người chỉ còn chừa lại chút khoảng trống để hô hấp, Khâu Lạc vô thức hít vào hương nước hoa nhàn nhạt dễ ngửi tản ra từ người nam nhân nọ.
"Anh có thể sẽ gặp nguy hiểm." Khâu Lạc bất giác nghĩ nam nhân này trời sinh sở hữu ánh mắt sắc bén đến như vậy là để mình không thể trực tiếp đối diện cùng anh ta, nhưng cậu vẫn cứ kiên trì nói: "Hộp quà kia đã bị thứ không sạch sẽ dây vào, anh tiếp xúc với nó, đương nhiên cũng sẽ dính phải thứ không sạch sẽ."
"Cậu đã theo đuôi tôi được bao nhiều ngày rồi? Hả?" Giải Ứng Tông đưa tay túm lấy một luồng tóc đen gần kề lỗ tai Khâu Lạc, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ: "Ngày đó từ cảnh cục đi ra cậu liền theo tôi đúng không? Vậy cậu có nhìn thấy tôi xảy ra chuyện gì không?"
Khâu Lạc lắc đầu: "Trước khi chưa xác định kỹ càng, tuyệt đối không thể đưa ra kết luận."
Giải Ứng Tông híp mắt: "Cậu có biết muốn theo tôi đến tham gia tiệc đứng sẽ nhận được kết cục gì hay không?"
"Kết cục?"
Khâu Lạc không hiểu: "Có ý gì?"
Giải Ứng Tông nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đen láy trong suốt của cậu hồi lâu, sau đó đột nhiên phá lên cười: "Trở thành người của..."
Ong ong −−−
Điện thoại di động trong túi quần bò của Khâu Lạc vang lên, bởi vì thân người cả hai kề sát nhau, vậy nên đều cùng lúc cảm nhận được chấn động nhẹ.
"...Nghe máy đi."
Giải Ứng Tông mới nói được nửa câu đã bị cắt ngang, hết sức khó chịu thu tay về đứng sang một bên.
Khâu Lạc lấy điện thoại ra, Giải Ứng Tông liền phát hiện thì ra đó là một mẫu điện thoại đời cũ, loại lật nắp, màn hình xanh lỗi thời, chỉ đơn giản bao gồm hai chức năng nhận cuộc gọi cùng tin nhắn.
Giải Ứng Tông lúc này chẳng khác lão già ghiền đồ cổ là mấy, ánh mắt tựa như đang đánh giá Khâu Lạc cùng món đồ trên tay cậu, mà Khâu Lạc bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, vội dứt khoát quay người sang hướng khác.
"Alo?"
"Khâu Lạc phải không? Hồ Diệp đây."
"A...Anh Hồ..."
Khâu Lạc còn chưa kịp chào hỏi, đã nghe Hồ Diệp kêu réo cậu: "Đừng nói gì nhiều, bây giờ việc trước tiên là phải đến cảnh cục ngay! Nhanh chân lên!"
"A?"
Khâu Lạc sững sờ, nhưng nghe giọng Hồ Diệp tựa hồ rất khẩn cấp, trong lòng cậu cũng bắt đầu dấy lên một hồi khẩn trương.
"Được được, đến ngay."
Nói xong lập tức cúp máy, vơ chiếc cặp đi học nằm trên mặt đất đeo lên người, dùng tốc độ gió thổi lướt ngang qua mặt Giải Ứng Tông.
Chẳng qua cậu vừa mới vọt được mấy bước, cổ áo đã bị người ở phía sau giữ lại.
Giải Ứng Tông: "Vừa rồi là Hồ Diệp gọi à? Có chuyện gì?"
"Cảnh cục hình như xảy ra chuyện, cần tôi đến ngay."
"Tên tiểu tử Ân Thịnh kia đâu?" Giải Ứng Tông miệng thì hỏi như thế, nhưng chân đã vội nối gót Khâu Lạc chạy ra cửa.
...
Ân Thịnh và Nhạc Chương ngồi bất động trên đỉnh núi Long Môn, bầu trời hiện tại đã quang đãng trở lại, nhìn hai người như vậy thật giống đang hưởng thụ kỳ đi chơi dã ngoại cùng nhau. Dù sao buổi đấu giá cũng không diễn ra.
"Nhà họ Đông cùng nhà họ Ân trước nay đều không phải là đối thủ của nhau."
Ân Thịnh ngửa đầu nhìn tán cây đại thụ: "Bọn họ về phương diện dưỡng tiểu quỷ rất lợi hại."
"Đông Ngũ..." Trong phần kí ức mơ hồ, Ân Thịnh bất chợt lục lọi ra một thân ảnh: "Khi còn bé có phải là đã từng gặp?"
"Cái đó tôi không rõ." Nhạc Chương nhún vai: "Có điều từ khi chúng ta quen biết nhau, tôi đã thấy tên kia luôn gây phiền phức cho cậu."
"Nga." Ân Thịnh gật gù, trong đầu hiện lên bóng dáng nho nhỏ giương nanh múa vuốt, y mở miệng muốn nói cái gì, nhưng rốt cục vẫn là im lặng.
Chuyện mà y quên mất không phải chỉ có liên quan đến đội hình sự thôi sao? Như thế nào chuyện của người này cũng không nhớ nỗi...
−−−Anh hại chết anh trai của tôi, bây giờ lại cứ thế quên sạch!
Lời Đông Lục nói chợt vang vọng bên tai, trong lòng y bất giác có chút phiền muộn.
Chẳng nhẽ là vì cái chết của Đông Ngũ...Mà nếu vậy...Đông Ngũ rốt cục là chết như thế nào?
"Ân Thịnh?" Nhạc Chương giơ tay huơ huơ trước mặt nam nhân vẫn đang ngẩn người kia: "Cậu sao thế?"
"Không sao..." Ân Thịnh chậm rãi duỗi người: "Nhạc Chương cậu có biết nguyên nhân cái chết của Đông Ngũ không?"
"Ách..."
Nhạc Chương mở to mắt ngạc nhiên: "Do tai nạn."
"Tai nạn?" Ân Thịnh nhìn cậu, lập tức nheo mắt: "Cậu biết rõ?"
"Ách..."
"Cậu rõ ràng biết rõ." Ân Thịnh chẳng hiểu vì sao trong lòng lại bốc lên lửa nóng: "Cậu biết, Tư Đồ biết, Hồ Diệp Tiểu Nhị biết, Đông Ngũ biết, Giải Ứng Tông thật giống như cũng biết, tại sao chỉ có tôi là không biết?"
"Cũng không còn cách nào khác." Nhạc Chương nhún vai: "Tư Đồ hẳn đã nói với cậu rồi đúng không? Nếu nhắc đến chuyện cũ với cậu, cậu sẽ đau đầu đến ngất xỉu."
"Cho nên?"
"Cho nên trừ phi là cậu tự mình nhớ lại." Nhạc Chương lắc đầu: "Bằng không chúng tôi cũng không có biện pháp."
Ân Thịnh rất muốn lớn tiếng nói đây là dùng lý lẽ gì để ngụy biện! Chẳng lẽ thật không có biện pháp nào khác?!
Nhưng nghĩ lại lần trước, khi Tư Đồ kích động muốn nói ra toàn bộ, chính mình thế nhưng không chịu được nỗi đau như da đầu bị xé toạt mà ngất đi...
Thế là lửa giận vừa vọt lên đã ỉu xìu hạ xuống.
Đoạn y nhìn xuống chân núi hồi lâu.
"Quay về thôi."
"Hả?"
"Bỏ đi, mau quay về thôi." Y nói: "Vật đã mất, chỉ còn nước nghĩ cách khác."
"Chiêu hồn thuật không phải cứ muốn là có thể tùy tiện dùng loạn được." Trên đường xuống núi, Nhạc Chương không yên lòng nói: "Dù cho cậu đơn giản chỉ muốn dùng để tìm Đông Ngũ..."
Ân Thịnh yên lặng, ánh mắt dõi về chân trời nhạt màu phía xa xa, lỗ hỏng ký ức vốn chưa từng gây trở ngại gì đến y, nhưng từ khi Tư Đồ xuất hiện, tất cả đột nhiên thay đổi hẳn.
Hóa ra những thứ đồ vật trước giờ không để tâm đến, giờ khắc này không tìm thấy lại khiến y bối rối phiền não.
Phải chăng tình cảm là như vậy? Muốn liều lĩnh lấp đầy khoảng trống tâm tư, chính mình luôn cảm thấy thiếu hụt thứ gì, chính mình luôn cảm thấy không cách nào có thể cùng người kia có liên hệ với nhau.
Hay chỉ riêng y có cảm giác này? Bởi trí nhớ đã mất đi...
Bản thân y có thể nhận ra, rằng ẩn dười từng cử chỉ hành động của Tư Đồ đối với mình luôn mờ nhạt có một tầm quan trọng không cách nào thay thế.
Là loại cảm giác an tâm tuyệt đối, chỉ cần vươn tay liền có thể chạm tới tầng tầng lớp lớp ấm áp.
Bất quá giữa hai người giống như bị ngăn cách bởi điều gì, nếu quả thật mối quan hệ của y cùng Tư Đồ không hề tầm thường, vậy chẳng phải hiện tại chính mình lại có vẻ rất xa cách với người kia sao?
Thật giống nhìn vào gương, nhìn ra được hình ảnh của bản thân, nhưng luôn cảm thấy đó là một người khác...Một người hoàn toàn không liên can gì tới y.
"Tư Đồ là một người đàn ông tốt." Còn vài bước chân nữa là đến trạm xe, Nhạc Chương bất ngờ phun ra một câu: "Không phải ai cũng đủ kiên nhẫn lần nữa bắt đầu lại đoạn đường tình cảm dang dở, hơn nữa lại còn vào ngay thời điểm đối phương chẳng nhớ rõ anh ta là ai."
Ân Thịnh liếc mắt nhìn Nhạc Chương một cái, đối với cậu bạn trẻ đột nhiên nổi hứng văn vẻ này cảm thấy có chút không thích ứng.
"Tôi với Tư Đồ trước đây quả thật đúng là...?"
Nhạc Chương chớp chớp mắt, trên thực tế Tư Đồ cùng Ân Thịnh lúc trước đã được công nhận là một đôi, hai người cũng tâm ý tương thông tự ngấm ngầm hiểu lấy tâm tư của nhau, chỉ là vẫn chưa xuyên thủng lớp giấy mỏng dính trên ô cửa sổ chắn ở giữa, chưa đẩy mối quan hệ tiến xa hơn.
Nhớ không lầm, Tư Đồ ngày đó muốn tỏ tình...Chỉ là ông trời không chiều lòng người, Ân Thịnh ngày đó vừa vặn xảy ra chuyện.
Nhạc Chương nổi lên lòng thương cảm hiếm thấy đối với Tư Đồ, rất nhanh gật đầu quả quyết: "Đúng vậy a, hai người vốn là một đôi."
Ô cửa sổ kia rốt cục cũng bị chọc thủng.
Chẳng qua người ra tay chọc thủng lại không phải là người trong cuộc.
Tư Đồ ở phòng làm việc hắt hơi một cái rõ to, mà Khâu Lạc đứng bên cạnh hiện tại sắc mặt khó coi vô cùng.
"Tên kia đem linh hồn mình bán cho quỷ sư."
Khâu Lạc nhấn mạnh nói: "Chuyện này phải mau nói cho Ân tiên sinh biết."
"Thế nào là bán linh hồn cho quỷ sư?" Giải Ưng Tông chưa hiểu rõ: "Thường không phải là bán cho ác quỷ sao?"
Khâu Lạc không đếm xỉa tới lời đùa cợt của anh, nghiêm túc nói: "Quỷ sư có thể tự mình thuần phục và nuôi dưỡng quỷ, song song đó một cường đại quỷ sư có thể điều động hằng hà vô số loại linh hồn với nhiều cấp bậc khác nhau làm quỷ bên cạnh nuôi dưỡng, mà quỷ có thể làm rất nhiều chuyện, từ chuyện con người có thể làm đến chuyện con người không thể làm...Vậy nên chẳng khác gì một con dao hai lưỡi, nếu là quỷ sư tốt đương nhiên sẽ không dùng quỷ để làm việc xấu, nhưng nếu là quỷ sư xấu..."
Tự bản thân Khâu Lạc cũng có chút mờ mịt, Đạo giáo của cậu cùng quỷ sư trước nay vốn không đội trời chung, từ rất sớm trước đây, cậu đã thấm nhuần cái tư tưởng quỷ sư chính là những gì xấu xa nhất, tàn ác nhất.
Chưa từng có ví dụ chứng minh trên đời thật có tồn tại quỷ sư "Tốt".
Giải Ứng Tông cùng Tư Đồ nhìn Khâu Lạc nói được một nửa liền tự mình ngẩn ra, hoàn toàn im lặng.
"Này?!"
Giải Ứng Tông giơ tay đánh lên trán cậu: "Mau thu hồn về!"
Khâu Lạc đau đến đỡ trán, đờ người một lúc mới kịp phản ứng bản thân thì ra chỉ mới nói được nửa chừng: "Nga, ách...Ý của tôi là, nghi phạm các người cần bắt đã đem bán linh hồn mình cho một quỷ sư, hiện tại linh hồn của hắn ta là bị thao túng, hơn nữa sức mạnh so với trước đây trở nên mạnh hơn rất nhiều."
"Bị thao túng?"
"Không phải hắn chủ yếu là muốn làm hại Tập Lan sao?"
"Đó coi như là điều kiện trao đổi." Khâu Lạc nói: "Nói cho chủ nhân biết yêu cầu của mình, mà điều quỷ sư khống chế hắn có thể làm được chính là khiến linh hồn hắn trở nên thập phần mạnh mẽ, mục đích hại chết Tập Lan...Nói không chừng cũng là muốn đem linh hồn Tập Lan thu hồi..."
Hồ Diệp tiếp thu từng lời của Khâu Lạc như nuốt trứng còn vỏ: "Chuyện này...Rốt cục là thể loại gì a..."
"Biến thái chứ gì nữa."
Tư Đồ một bên chống tay dưới cằm, một bên cầm bút chọt chọt phần tài liệu có liên quan đến Lý Lực do Hồ Diệp vừa đem tới.
"Đây chính là chứng cứ biến thái."
Trong thực tế, những chuyện như thế này khắp nơi đều có thể nhìn thấy, một nam nhân yêu thích một nữ nhân, vì nữ nhân kia làm rất nhiều chuyện, mà nữ nhân một chút cũng không tiếp nhận tình cảm, thậm chí còn dứt khoát cự tuyệt nam nhân, sau đó nam nhân uống say lái xe nên xảy ra tai nạn, cách lễ tình nhân vừa vặn đúng một tuần lễ. Quãng thời gian tiếp theo, hồn phách của hắn như cũ không nỡ rời xa nữ nhân, miễn cưỡng từng ngày lưu lại dương gian, mỗi lần gần đến lễ tình nhân là tặng quà, mãi cho tới khi nữ nhân này đột nhiên muốn kết hôn.
Phân đoạn trước đương nhiên là thông qua dò hỏi Tập Lan mà biết, phân đoạn giữa là thông qua hồ sơ tử vong của nam nhân nọ mới biết.
Còn về sau như thế nào, quả thật không khó để người ta suy đoán.
Bởi vì yêu mà sinh thù hận, trên đường đâu đâu cũng có. Chỉ là người sẽ chọn phương thức như vậy để đoạn tuyệt không có bao nhiêu.
Phần lớn là từ nay trở thành người dưng, chỉ cần thấy mặt liền sinh chán ghét. Tư Đồ nghĩ tới đây chợt có chút thất thần −−−− từ nay trở thành người dưng, không còn liên hệ gì đến nhau, phương thức kết thúc tình yêu này thật ra mới đúng là tàn khốc nhất.