Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 81

Một câu nói của Ân Thịnh vừa thoát khỏi cửa miệng, Trình Khải Tiêu liền trở nên khẩn trương. Gã đề phòng lùi về phía sau một bước.

"Cậu...Muốn..."

Khóe mắt Ân Thịnh ánh lên tia lạnh lẽo: "Ân, tôi đúng là muốn..."

Đột nhiên, Trình Khải Tiêu tháo bỏ kính râm.

Ân Thịnh sững sờ, thì ra Trình Khải Tiêu đeo kính râm nguyên nhân là bởi vì hai bên đồng tử của gã có hai màu khác nhau.

"Mắt âm dương?"

Ân Thịnh cau mày.

Mắt trái Trình Khải Tiêu là màu xám, còn mắt phải là màu vàng, thoạt nhìn vô cùng khủng bố quái dị.

"Phải, nhưng cũng là không phải." Ánh mắt Trình Khải Tiêu gắt gao tập trung lên người Ân Thịnh: "Tôi tự lấy mình ra làm thực nghiệm, thật vất vả mới thành công. Cùng mắt âm dương bình thường có khác biệt."

"Thực nghiệm?" Hai tấm bùa vàng từ cổ tay áo Ân Thịnh rơi ra lướt đến giữa hai ngón tay y: "Chẳng lẽ..."

"Đã từng nghe qua lời nguyền chết chóc chưa?" Trình Khải Tiêu tiến lên trước một bước, Ân Thịnh liền lui về sau một bước, Trình Khải Tiêu nhoẻn miệng cười: "Xem ra Ân đại sư đã từng nghe qua."

Ân Thịnh khẽ biến sắc, ánh mắt y tập trung vào phần trán của Trình Khải Tiêu, tuyệt đối không nhìn vào mắt gã.

"Ông thành công?"

"Cậu có thể thử một chút xem sao." Trình Khải Tiêu nói: "Nếu như cậu nguyện ý cùng tôi đối mặt."

Ân Thịnh chậm rãi nói: "Lời nguyền chết chóc chỉ có thể dùng được một lần."

"Nhưng nếu có Ân đại sư chôn cùng, vậy tôi chết đi cũng quá lời rồi."

Ân Thịnh siết chặt nắm tay, Trình Khải Tiêu gã đánh cược lớn như vậy, chỉ là y lại không dám. Con người chính là như vậy đấy, một khi tâm tư tràn đầy lo ngại, cũng sẽ không tiếp tục xem nhẹ mọi việc xảy ra xung quanh như trước.

Ân Thịnh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hạ cánh tay cầm bùa chú xuống.

"Ông đi đi." Y nhắm lại hai mắt: "Một ngày nào đó ông cùng Kim Đại Chung sẽ chết không được tử tế."

"Chết tử tế cái thể loại này, từ rất lâu trước đây tôi đã xem nó như một điều rất xa vời rồi." Trình Khải Tiêu đeo kính râm trở lại, lạnh lùng chế giễu: "Không ngờ Ân đại sư cũng là hạng người ham sống sợ chết a."

Sắc mặt Ân Thịnh quả thật không dễ nhìn, lúc này có tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Trình Khải Tiêu liếc mắt nhìn ra xa, sau đó liền quay người bỏ chạy.

Thời điểm Tiểu Nhị từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Trình Khải Tiêu vọt vào một ngõ hẻm nhỏ. Cậu nhìn về phía Ân Thịnh.

"Ân tiên sinh?"

Ân Thịnh không nói một lời, thoáng cái đi mất.

...

Ròng rã suốt một tháng trời, Ân Thịnh tuyệt nhiên không bước ra khỏi cửa nhà lấy nửa bước.

Tư Đồ về nhà dưỡng thương, Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị thay phiên nhau mang đồ ăn đến tận cửa cho hai người họ.

Đến ngày Tư Đồ tháo lớp bột thạch cao, nam nhân này rốt cuộc nhịn không được nữa.

"Thịnh, em cuối cùng là bị làm sao vậy?"

Tháng này số lần hai người nói chuyện với nhau ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tư Đồ từ Tiểu Nhị nghe được sơ lược câu chuyện, thế nhưng bởi vì Tiểu Nhị không có mặt xuyên suốt tại thời điểm đó, ngoại trừ biết Ân Thịnh đã thả người còn lại tình huống cụ thể như thế nào cậu hoàn toàn không rõ.

Ân Thịnh lại để người ngay trước mặt có cơ hội chạy mất, Tư Đồ cảm thấy chuyện này quả thật là không có khả năng. Vì lẽ đó lý do duy nhất chính là, y đã không còn cách nào khác nên mới phải làm vậy. Mà qua nhiều ngày như vậy vẫn cứ giữ vững trầm mặc, có lẽ là áy náy, tự trách, hoặc cũng có thể là không cam tâm.

Bất quá dựa theo tính cách của Ân Thịnh, không cam tâm có thể thể chiếm cứ phần nhiều.

Hắn cứ cho rằng để mặc nam nhân tự mình yên tĩnh vài ngày tâm trạng sẽ tốt lên, lại không nghĩ trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, mùa hạ cũng đã oanh oanh liệt liệt bắt đầu rồi, nam nhân vẫn như cũ thờ ơ, phảng phất không còn chút hứng thú gì với mọi chuyện chung quanh.

Sau khi tháo lớp thạch cao, Tư Đồ ở trong nhà Ân Thịnh cầm nạng khập khiễng đuổi theo y.

"Thịnh, nói cho anh nghe một chút a."

"Thịnh..."

Ân Thịnh bị hắn làm phiền một hồi, dứt khoát ngồi xuống ghế dựa, đem bịt mắt đeo lên.

Lúc trước Tư Đồ bởi vì không thể xuống giường, vậy nên miễn là y đứng ở một khoảng cách nhất định, Tư Đồ có muốn phiền y cũng phiền không tới. Tình huống hiện tại lại hoàn toàn bất đồng.

Ân đại sư lại cũng có một ngày phải chạy trốn như đà điểu Châu Phi...

Tư Đồ quả thật cảm thấy như được mở mang tầm mắt, hắn thở dài ngồi xuống bên cạnh, đưa tay muốn lấy bịt mắt của nam nhân xuống, lại bị Ân Thịnh một phát bắt được cổ tay.

Tư Đồ cũng không từ bỏ, cứ ngấm ngầm phân cao thấp với y, giằng co một lúc, Tư Đồ bất đắc dĩ: "Anh hôn em đó nha."

Hắn nói, người cũng đã tiến đến gần rồi. Chỉ là chân không tiện, động tác có chút cứng ngắc cũng có chút chậm chạp.

Ân Thịnh giơ năm ngón tay chộp lấy mắt nam nhân, lập tức xốc bịt mắt lên.

Đôi mắt ánh lên tia lãnh đạm, chân mày khẽ nhíu.

"Chân anh không thấy đau à?"

"Đau." Tư Đồ chớp chớp, tức khắc giả bộ đáng thương: "Nhưng mà nhìn dáng vẻ này của em càng khiến anh cảm thấy đau hơn."

Ân Thịnh quay lưng lại với hắn:"Những câu nói như thế này lấy đi mà lừa gạt phụ nữ."

Tư Đồ vội lắc đầu: "Anh không ngoại tình đâu, chỉ dùng để lừa em thôi."

Ân Thịnh nhịn không được cười, lại lập tức thở dài: "Tôi để Trình Khải Tiêu chạy mất."

Tư Đồ ngồi xuống: "Ân."

"Nghe nói Hồ Diệp và Tiểu Nhị bị cấp trên giáo huấn?" Thậm chí ngay cả Tiểu Nhị cũng bị giáo huấn, có thể thấy được chuyện lần này thật sự rất nghiêm trọng.

Tư Đồ bởi vì bị thương nên thoát khỏi kiếp nạn phun mưa, nhưng nghe nói cũng đã nhận được điện thoại giáo huấn riêng rồi.

"Bởi vì vụ án đã chuyển giao cho tổ trọng án, kết quả chúng ta lại lén lút điều tra, tuy rằng tự mình phái người đi tìm chứng cứ bắt người..."

Tư Đồ dừng một chút: "Nhưng vào lúc mấu chốt lại để người chạy mất."

Theo như lời giáo huấn của cấp trên, nếu đã giao vụ án cho tổ trọng án, bọn họ tất nhiên không nên can thiệp. Mà đã phạm quy thì thôi đi, còn để người chạy mất. Truyền thông hiện tại liên tiếp đưa tin phàn nàn năng lực làm việc của lực lượng cảnh sát quá kém, chỉ biết đem tiền thuế của dân tiêu phí, không lo làm chính sự.

Tổng cộng có bảy người chết, lại để hung thủ ngay tại trước mắt chạy thoát.

Nghe nói lúc ấy có phóng viên bí mật theo đuôi lực lượng cảnh sát, tận mắt chứng kiến Ân Thịnh để hung thủ rời đi mà lại không có đuổi theo.

Ân Thịnh đau đầu nhắm mắt, Tư Đồ giúp y xoa xoa huyệt thái dương.

"Thôi được rồi, nếu em đã làm vậy, nhất định là có nguyên nhân riêng của em. Chúng ta rồi sẽ sớm bắt được bọn họ thôi."

"Nhưng có thể..." Ân Thịnh dừng một chút: "Có thể cũng bởi vì vậy, về sau càng có thêm nhiều người vô tội bỏ mạng."

Y có lẽ không nên xử trí theo cảm tính, nhưng...Ân Thịnh là lần đầu tiên cảm thấy ủ rũ đến như vậy.

"Cuối cùng tại sao lại để hắn chạy thoát?" Tư Đồ hỏi: "Tuy rằng anh rất tin tưởng em có nguyên nhân của riêng mình, nhưng những người khác cần có một lời giải thích."

Ân Thịnh trầm mặc hồi lâu: "Trình Khải Tiêu có lời nguyền chết chóc."

"Đó là cái gì?"

"Thuật cấm kỵ của Trung Quốc cổ đại, còn được gọi là mắt âm dương, thế nhưng so với mắt âm dương càng thêm lợi hại." Ân Thịnh nói: "Dùng nọc độc của rắn hổ mang, hòa trộn cùng vô số đan dược đã luyện qua và bùa chú, cuối cùng đem hỗn hợp nhỏ vào trong mắt."

"Đau quá!" Tư Đồ theo bản năng híp mắt: "Bộ không thấy đau hay sao?"

"Đau." Ân Thịnh gật đầu: "Trên sách viết, người có được lời nguyền chết chóc, cần trải qua bảy bảy bốn chín ngày đau đớn kịch liệt, con mắt mỗi đêm tựa như bị ai đó dùng dao khoét, cả đêm sẽ không thể ngủ yên. Nếu như thất bại, bảy bảy bốn chín ngày này sẽ kéo dài vô hạn, người không chịu được thà rằng tự mình khoét mắt ra."

"Nếu như thành công thì sao?"

"Một đôi mắt thành công, mắt trái màu xám, liên thông dương gian, mắt phải màu vàng liên thông âm gian. Nếu như đối mặt cùng một người, lại kết hợp với bùa chú, lúc đó cánh cửa âm gian sẽ mở ra, người bị hạ bùa chú sẽ bị quỷ sai cưỡng ép kéo hồn vào địa phủ."

Tư Đồ thoáng cái ngây ngẩn: "Sẽ lập tức tử vong?"

"Lập tức." Ân Thịnh nghiêm mặt gật đầu: "Có điều lời nguyền này cả đời cũng chỉ có thể dùng được một lần, sau khi sử dụng, sẽ vĩnh viễn mất đi thị giác, đồng thời tuổi thọ giảm đi phân nửa, cả đời còn lại phải sống trong đau khổ."

Tư Đồ nắm chặt tay Ân Thịnh: "Em đã nhìn vào mắt hắn?"

Tư Đồ hắn vừa nghĩ tới tình cảnh lúc đó của Ân Thịnh liền hãi hùng khiếp vía, Trình Khải Tiêu bị dồn ép tới bước đường cùng nhất định sẽ không tiếc điều gì kéo Ân Thịnh cùng xuống mồ chôn chung! Có thể lúc hắn còn đang ngồi trong bệnh viện, đã vô tri vô giác cùng Ân Thịnh âm dương cách biệt!

"Vậy nên tôi mới để cho hắn chạy mất..." Ân Thịnh chậm rãi nói: "Tôi không có dũng khí cùng hắn đối mặt."

Y cũng không dám nghiệm chứng tính xác thực của cặp mắt kia.

"Hô..."

Tư Đồ vùi đầu vào đầu gối nam nhân, thở hắt một hơi: "Những thời điểm như vậy không cần đến dũng khí đâu."

"Cũng còn may em không có..."

Hắn dùng sức nắm thật chặt bàn tay thon dài kia: "Nếu như em hy sinh bản thân, anh nhất định sẽ hận em cả đời."

Cho dù y có bị kéo xuống địa phủ, hắn cũng sẽ bằng mọi giá tìm y trở về cho bằng được.

Ân Thịnh xúc động tâm tư, ngón tay xoa xoa đầu tóc đen của hắn. Từng sợi tóc nhẹ đâm vào lòng bàn tay, rõ ràng là cứng rắn như vậy, lại có thể khiến tâm can như mềm nhũn.

"Mất đi Trình Khải Tiêu, Kim Đại Chung sẽ mất đi một trợ lực lớn." Ân Thịnh lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không biết rốt cuộc tôi làm như vậy là đúng hay sai..."

"Mất đi một Trình Khải Tiêu, còn có thể có vô số Trình Khải Tiêu khác." Tư Đồ ngẩng đầu, hôn lên đầu ngón tay Ân Thịnh: "Dã tâm của Kim Đại Chung lớn như vậy lão hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua."

"Chúng ta nhất định sẽ bắt được lão." Tư Đồ kiên định nói: "Vì những người bị hại vô tội kia, nhất định phải tự tay bắt lấy lão!"

...

Nửa tháng sau, tổ trọng án công khai sự kiện đã trải qua lần này cho truyền thông, đương nhiên rất nhiều tình tiết đều là hư cấu cùng che dấu, nhưng cũng đã thuận lợi dùng một số lý do vô cùng hợp tình hợp lý để ổn định truyền thông.

Lực lượng cảnh sát cũng thông qua truyền thông phát lệnh truy nã Trình Khải Tiêu, đồng thời nhấn mạnh việc Trình Khải Tiêu cầm đầu tổ chức xã đoàn tàn ác, khuyến cáo người dân không nên dễ dàng tin tưởng và tuyên truyền tư tưởng mê tín dị đoan, phải tin tưởng vào quốc gia cùng sức mạnh của khoa học kỹ thuật mới là đúng đắn.

Mà những đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ tai nạn giao thông của nhóm Tư Đồ sau khi bị phát tán trên mạng xã hội, đã được lực lượng cảnh sát xóa đi từng cái một, sự kiện này cũng dần dần bị mọi người đưa vào quên lãng.

Về sau, đoạn video đó được xem là một trong số mười tám món đồ lạ kỳ của thành phố A.

Thời điểm nhóm Tư Đồ kết thúc kì nghỉ phép, việc đầu tiên làm sau khi trở về cảnh cục chính là liên lạc với tổ trọng án.

Lần này xem như tổ trọng án vì muốn phá án nên đã lừa bọn họ một vố, mà cuối cùng mũi dùi vô cùng hoàn hảo chỉa thẳng lên người các thành viên ban hội đồng quản trị của trung tâm mua sắm cỡ lớn cũng tức là nơi đã phát hiện ra xác chết kia, đồng thời cũng ngầm ám hiệu với truyền thông rằng Trình Khải Tiêu cùng Kim Đại Chung có mối quan hệ chủ tớ với nhau.

Tuy rằng công ty Kim Đại Chung rất nhanh mở buổi họp báo đem tất cả mọi chuyện đổ cho Trình Khải Tiêu, nhưng sức ảnh hưởng của dư luận dần khiến tình hình làm ăn của một vài nhà máy sản xuất công nghiệp quy mô lớn dưới tay Kim Đại Chung bắt đầu dao động.

Nhạc Chương cũng thuận buồm xuôi gió, đem mấy chỗ đầu tư bất động sản có dấu hiệu ma quỷ chẳng lành của Kim Đại Chung triệt để đánh tới.

Mà sau cái lần ở trung tâm thương mại đó, không còn nhìn thấy Hạng Quý Hiên xuất hiện nữa.

...

"Hạng Quý Hiên rốt cuộc có phải là nằm vùng của tổ trọng án hay không?" Ngày mùa hè tựa như lửa đốt, ve sầu kêu vang tứ phía, trên đường cao tốc không ngừng bốc lên hơi nóng.

Vài chiếc xe hạng nặng không thể không dừng lại ven đường, dùng nước hạ nhiệt cho lốp xe.

Xe của Tư Đồ mới vừa lái qua một trạm thu lệ phí, đi tới thành phố L sát bên để điều tra manh mối của vụ án.

"Có lẽ phải, cũng có lẽ là không phải." Tư Đồ quay kính xe xuống, ngậm lên điếu thuốc.

Ân Thịnh đem thuốc lá trên miệng hắn xuống dập tắt: "Đóng cửa kính lại! Hơi điều hòa bay ra ngoài hết bây giờ!"

Tư Đồ bất đắc dĩ: "Lạnh em cũng sợ, nóng em cũng sợ..."

Thực sự là một năm 365 ngày đều ngồi lì trong phòng có máy điều hòa...

Ân Thịnh ngã lưng vào ghế dựa, Tiểu Nhị đột nhiên từ phía sau ló đầu ra khỏi khoảng trống giữa hai chỗ ngồi.

"Hạng Quý Hiên có phải là nằm vùng hay không không quan trọng, quan trọng là làm sao bắt giữ được Kim Đại Chung."

Ân Thịnh kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu mà lại chủ động quan tâm đến vụ án vậy sao?"

Tư Đồ cũng liếc mắt nhìn cậu qua kính chiếu hậu, cau mày: "Tiểu Nhị, quầng thâm dưới mắt cậu đậm thật."

"Ân..." Tiểu Nhị ngáp dài một cái, lại chậm rãi thu người về chỗ ngồi phía sau: "Gần đây ngủ không đủ giấc."

Ân Thịnh lại càng kinh ngạc: "Có điều gì có thể khiến cậu ngủ không ngon sao?"

Tiểu Nhị từ trước đến nay chính là răng tốt bụng tốt ăn ngon ngủ yên a.

"Bởi vì sau khi trải qua chuyện lần trước, Cố Thành anh ấy đối với chuyện của Kim Đại Chung trở nên hết sức quan tâm."

"Vậy nên?"

"Anh ấy dạo gần đây làm việc bán thời gian cho một tòa soạn tại thành phố A, anh ấy cũng muốn tham gia vào vụ án này..."

Tư Đồ nở nụ cười: "Anh ta làm vậy cũng rất thông minh, không phải nói chứ, đợi đến ngày vụ án kết thúc, nhất định sẽ trở thành sự kiện làm chấn động dư luận cả thành phố A, nếu là do anh ta viết bài đăng tin, lúc ấy tuyệt đối sẽ nổi danh rồi!"

"Cố Thành anh ấy không phải nghĩ muốn nổi danh đâu." Tiểu Nhị có chút bất mãn: "Anh ấy chỉ là muốn vạch trần chân tướng thôi."

"Vậy nên cậu mới muốn cho Cố Thành nhìn thấy cậu nghiêm túc phá án?" Ân Thịnh cười: "Rốt cuộc cũng có người có thể khiến cậu chủ động cố gắng một chút."

Tiểu Nhị bĩu môi, dứt khoát nhắm mắt ngủ bù.

...

Ở một nơi khác, Kim Đại Chung hung hăng hút thuốc, ưỡn bụng lớn trừng mắt nhìn hai người trước mặt.

"Hai người các người đã làm cái gì hả?!"

Lão dùng tay đập bàn: "Thành quả của lão tử mất bao nhiêu thời gian gầy dựng, bị hai tên gia hỏa các người thành sự không đủ mà bại sự có thừa..." Lão dừng một chút, hít sâu nói: "Chuyện lần này coi như không tính, các người từ giờ đừng gây thêm tai họa nữa! Giữ kín bí mật một chút!"

Trước bàn có hai người đang đứng, một đeo kính râm, một mặc tây trang đen.

Trên mặt Trình Khải Tiêu lộ rõ nét bất mãn: "Bao nhiêu tội trạng đều đổ hết lên đầu tôi, bây giờ ngay cả cửa cũng chẳng thể bước ra."

"Còn không phải do anh làm mọi chuyện rối lên nên mới náo thành như vậy sao?" Kim Đại Chung phẫn nộ nói: "Tôi đã sớm nói không được lấy chút đồ vật quái lạ, anh muốn làm gì thì phái tổ chức thần bí của anh đi làm! Lén lút làm chết mấy người còn chưa tính, ai cho anh khiêu khích cảnh sát trắng trợn như vậy?!"

"Không phải ông đã đáp ứng giúp đỡ tiểu tử Đông Lục kia rồi hay sao?" Trình Khải Tiêu nói: "Kết quả tiểu tử kia một điểm hữu dụng cũng không có."

Kim Đại Chung tạm ngừng giây lát, đúng là đột nhiên nghĩ đến cái gì.

"Đông gia..."

Ngón tay lão gõ gõ mặt bàn, đảo mắt một vòng.

"Hạng tiên sinh, chuyện lần này nhờ vào cậu hết."

"Ân." Hạng Quý Hiên lạnh mặt gật đầu, sau đó liền đi mất.

Đợi được người đã ra ngoài, Kim Đại Chung mới xụ mặt xuống: "Từ sáng đến tối cả một biểu cảm cũng không có, mặt mũi sinh ra để làm gì cơ chứ."

Trình Khải Tiêu lạnh nhạt nói: "Chuyện lần này ầm ĩ như vậy, không biết có phải là có nội gián hay không đây?"

Kim Đại Chung liếc mắt nhìn gã: "Vấn đề này tạm gác sang một bên, bây giờ anh hãy cải trang, tự mình đến Đông gia một chuyến."

Lão dừng một chút, nói: "Giúp tôi chuyển vài lời đến cho gia chủ Đông gia."

Lời tác giả: Án này kết thúc, rốt cuộc cũng đem sự chú ý cùng mũi dùi hướng thẳng về phía Kim Đại Chung rồi! (^o^)/
Bình Luận (0)
Comment