*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ân Thịnh cau mày: "Anh làm gì ở đây?"
Tư Đồ Bách mỉm cười, lấy từ móc treo trên tường xuống một cái áo choàng ngủ đưa cho nam nhân trên giường: "Đến mới cậu cùng dùng bữa sáng."
Ân Thịnh xốc chăn đứng dậy, áo ngủ màu trắng khiến thân hình y gầy thêm một chút.
"Tôi không thích người khác bước vào phòng ngủ của mình."
Y nói có ý nhắc nhở rồi thuận tay cầm áo choàng mặc vào, tay vuốt sơ mái tóc rối, vòng qua Tư Đồ đi xuống lầu.
Tư Đồ không thèm bận tâm lời nói vừa rồi, cũng đi theo sau y. Ngân thấy vậy liền thuận thế nhảy vào lòng ngực Tư Đồ, hắn cũng không phản đối ôm nó xuống cầu thang.
Một bàn trà nhỏ được đặt ngay ngắn trong phòng khách, là Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị chuẩn bị, hai người họ cố tình bày một bữa ăn sáng tinh xảo một chút cũng vì muốn Ân Thịnh có thể hạ hỏa sau khi bị ép rời khỏi giường.
Y vào phòng tắm nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, sau đó cùng mọi người ngồi xuống ăn điểm tâm.
Đã rất lâu không cùng người khác dùng bữa, ý nghĩ đó vừa thoáng vụt qua chợt khiến Ân Thịnh có chút kinh ngạc.
Đã rất lâu?Không đúng...Y chưa từng cùng người khác dùng bữa bao giờ. Nhưng tại sao khi bốn người bọn họ cùng ngồi một bàn ăn chung lại khiến y cảm thấy bản thân dường như đã từng làm điều này?
Ngân chạm nhẹ đuôi lên mu bàn tay y, Ân Thịnh liền định thần trở lại, y bỏ vào miệng một miếng trứng chần rồi thuận tay nhét cho Ngân một miếng bánh bông lan nhỏ.
"Ngày hôm qua thực sự đã làm phiền cậu rồi." – Hồ Diệp hớp vài muỗng cháo, nhìn Ân Thịnh cười ngượng.
Vương Tiểu Nhị thật ra từ đầu tới cuối đều rất tự nhiên, thậm chí sáng sớm nay còn dùng vòi sen trong phòng tắm để mà tắm rửa sạch sẽ.
Ân Thịnh cảm thấy bản thân đáng ra nên cảm thấy tức giận mới phải, bởi những người này đây thật không biết phân biệt cao thấp, nhưng kỳ quái làm sao, y rốt cục vẫn không thể tức giận nỗi lấy một giây.
Nhìn thấy Vương Tiểu Nhị đang trưng ra bộ mặt cười hề hề ngốc nghếch, y liền quy tội cho Vương Tiểu Nhị rằng bởi do cậu thoạt nhìn trông rất giống một loài chó, mà bản thân y lại thích thú vật, vậy nên mới không muốn tính toán so đo với cậu.
"Hôm nay các người định sẽ làm gì?"- Uống xong ly sữa, Ân Thịnh nhìn Tư Đồ dọn dẹp bàn ăn một cách nhanh nhẹn, tay áo hắn xắn đến tận khuỷu tay để lộ ra làn da rám nắng săn chắc.
"Không biết nữa." Hồ Diệp thành thật lắc đầu: "Manh mối có thể dùng đều bị đứt đoạn."
Vụ án của Mao Đại Sinh tạm không bàn tới vì vốn Mao Mẫn đã hủy án, bọn họ cũng không có chứng cớ thành lập vụ án. Hiện giờ, vụ án của Trương Linh bên ngoài nhìn vào cũng chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, có thể nói bây giờ bọn họ không còn lý do gì để có thể can thiệp vào đời tư nhà họ Mao.
Vương Tiểu Nhị nằm sấp xuống bàn, một đêm ngon giấc cộng với tắm vòi sen vào sáng nay cũng giúp cậu lấy lại tinh thần không ít.
Gương mặt trẻ tuổi đã không còn xanh xao, mái tóc gọn gàng trông có chút nghịch ngợm cứng đầu nhưng nều sờ vào sẽ thấy thực chất từng sợi tóc đều vô cùng mềm mại. Cũng giống như tính cách của Vương Tiểu Nhị, tuy đôi lúc có hơi xúc động lỗ mãng nhưng lại là một cậu nhóc rất hiểu chuyện cũng không kém phần tốt bụng.
"Không bằng chúng ta tương kế tựu kế."
Vương tiểu Nhị đưa tay trêu chọc Ngân, vừa châm chước nói:"Chuyện lần này hung thủ chắc chắn không muốn cảnh sát nhúng tay vào, không bằng chúng ta để chuyện này lắng xuống, có lẽ hung thủ sẽ vì vậy mà nới lỏng cảnh giác."
"Tôi không nghĩ rằng một quỷ sư sẽ phải lo sợ đến đám cảnh sát tầm thường chúng ta." Tư Đồ vừa rửa xong chén bát từ bếp bước ra, lấy khăn giấy lau nước trên tay, rồi ngồi xếp bằng xuống: " Dù vụ án có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chúng ta không có lấy một chứng cứ, hung thủ căn bản là không cần phải bận tâm."
Hồ Diệp bất lực: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?". Không lẽ cứ vậy mà buông tay, mặc cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đó quả thật đã đánh động không ít tới lòng tự trọng của cảnh sát bọn họ.
"Gậy ông đập lưng ông." Tư Đồ nhướng mày: "Dùng cách mà Ân Thịnh đã nói lúc trước, khiến cả đám nhà họ Mao tưởng là bị ma quỷ quấy rầy."
Vương Tiểu Nhị vẫn không biết "Cách đã nói lúc trước." là gì. Đó là cách mà khi Tư Đồ, Hồ Diệp, Ân Thịnh cùng Mao Mẫn bàn bạc trong quán cà phê đã từng nhắc qua.
Ân Thịnh suy nghĩ một chút, cũng nhận ra đây là phương pháp duy nhất để có thể tìm ra sơ hở của vụ án, liền gật đầu đồng ý.
"Vậy xuống tay với ai trước tiên đây?"
Ngón tay Tư Đồ gõ nhẹ lên bàn, nhẹ nhàng mỉm cười: "Bắt đầu từ Mao Hâm đi."
Bàn bạc xong xuôi, bốn người bọn họ liền khởi hành đến cảnh cục. Trên đường đi Hồ Diệp có gọi điện cho Mao Hâm, nói cho hắn biết khám nghiệm pháp y đã hoàn thành, xác của Trương Linh đã được chuyển đến nhà tang lễ, yêu cầu hắn ta tới đó gặp mặt bởi cảnh sát còn một vài vấn đề cần trao đổi thêm.
Mao Hâm vừa đồng ý, Tư Đồ liền theo kính chiếu hậu nhín thoáng qua Ân Thịnh đang ngồi ở ghế sau.
"Cậu muốn làm gì?"
"Nhà tang lễ là một địa điểm tốt." Ân Thịnh chậm rãi nói: "Năng lượng dùng được tương đối phong phú, quang cảnh cũng rất dễ khiến đối phương lo sợ."
Vương Tiểu Nhị một chút cũng không muốn hỏi cho rõ "Năng lượng dùng được" là gì. Cậu nhìn đồng hồ trên tay, muốn tìm lý do xuống xe, bởi bây giờ căn bản là cậu ta không muốn bị ngất xỉu thêm một lần nào nữa đâu.
Như biết được cặn kẽ tâm tư Vương Tiểu Nhị, Hồ Diệp chờ cho xe chạy gần đến cảnh cục đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Nhị, cậu vào cảnh cục bàn lại với Tiểu Lý, nếu Mao Mẫn hoặc bất cứ người nào nhà họ Mao đến thì hai người các cậu thay chúng tôi giải quyết."
"Rõ!"
Tinh thần Vương Tiểu Nhị lập tức phấn chấn, khi Tư Đồ dừng xe ở ven đường, cậu một bước liền xông ra ngoài, hướng cảnh cục mà đi cũng không quay đầu lại.
Tư Đồ lắc đầu thở dài, rồi lại nổ máy xe tiếp tục tiến về nhà tang lễ.
Nửa tiếng sau, ba người họ cùng Mao Hâm gặp mặt. Nghe nói Trương Linh không có người thân nào khác, Mao Hâm xem như là người thân duy nhất của cô, vì thế bia mộ cùng hũ tro cốt của cô đều do một tay hắn ta lo liệu.
Ba người bọn Ân Thịnh đứng ngoài đại sảnh chờ còn Mao Hâm cùng nhân viên nhà xác tiến vào nơi hỏa táng, chờ cho đến khi bóng hắn ta khuất hẳn Ân Thịnh mới quay sang nói với hai người bên cạnh: "Tôi đi đây."
Tư Đồ gật đầu, thật tự nhiên đưa tay chỉnh lại ngay ngắn khăn choàng trên cổ Ân Thịnh: "Có chừng mực một chút, đừng dọa chết người."
Ân Thịnh cau mày nhìn hắn một cái, rồi cũng xoay người đi vào nơi hỏa táng.
Ở phía cuối dãy hành lang là một căn phòng rất lớn, có thể còn to hơn mấy cái đại sảnh cộng lại.
Nhân viên nhà xác đã đi vào trong hỏa táng Trương Linh, chỉ còn Mao Hâm đang ngồi chờ ngoài cửa, hắn ta ngồi dựa vào dãy ghế đặt sát tường, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Thân hình phốp pháp đã thế còn mặc thêm áo khoác dày bên ngoài, thoạt nhìn trông càng thêm tròn trĩnh.
Ân Thịnh đứng cách đó không xa, nơi này vốn không có cửa sổ, không một tia sáng nào có thể lọt vào, không khí trông rất ảm đạm. Chợt y nghe thấy từ sau cánh cửa lớn truyền đến những thanh âm rầm rầm cực đinh tai nhức óc.
Đèn điện trên hành lang chợt nhấp nháy rồi vụt tắt. Ân Thịnh đứng trong bóng tối, nhìn nhìn xung quanh, y đưa tay thọt vào túi áo lấy ra một mảnh gỗ be bé rồi từ túi vải treo ở thắt lưng lấy ra một lư hương nhỏ.
Lư hương nhỏ kia được chạm khắc rất tinh xảo bằng kỹ thuật điêu khắc rỗng*, lớp bên ngoài như được dát vàng, bề ngoài hình bầu dục thoạt nhìn rất giống một quả bí ngô.
Ân Thịnh thuần thục đặt miếng gỗ nhỏ trên tay vào lư hương, chưa tới nửa phút, một mùi thơm kỳ lạ từ lư hương chầm chậm tỏa ra.
Ân Thịnh tựa vào vách tường, đem lư hương nhỏ treo trước thắt lưng, ngẩng đầu lên liền thấy hành lang vốn dĩ trống trải không một bóng người, bây giờ đã bắt đầu xuất hiện những bóng hình mờ nhạt.
Những cái bóng này không thấy rõ được diện mạo, chỉ có thể thấy một màu trắng mông lung phảng phất tách biệt với mọi thứ xung quanh. Ân Thịnh vung tay lên, từ trong tay áo bay ra một tấm bùa chú màu vàng, y đem bùa chú đó vò vò trong lòng bàn tay, sau đó dùng bàn tay có bùa chú chỉ vào một cái bóng trắng.
Bóng trắng bị chỉ điểm đột nhiên đứng yên, những cái bóng khác xung quanh nó biết điều tản ra.
Ân Thịnh đứng trong bóng tối, nhẹ nhàng nói: "Đi dọa người đó một chút...". Nói xong, ngón tay liền chỉ về phía nam nhân đang ngồi một mình ở đằng kia.
Dừng một chút, y lại nói thêm: "Đừng dọa chết."
Bóng trắng kia lắc lư thân mình, liền nghe lời tiến về phía Mao Hâm.
Ân Thịnh vẫn như cũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt y dõi theo bóng trắng đang ngày một tiến đến cạnh Mao Hâm, nó dần dần hiện ra rõ rệt giữa không trung.
Cái bóng trắng đó trông giống như bị ai đổ sơn lên đầu vậy, nó từ từ chuyển màu từ đầu tới chân, từ trắng sang đỏ dần, một màu đỏ quỷ dị như máu.
Mao Hâm cảm thấy dường như có ai đó thổi hơi vào tai mình, nổi da gà đứng dậy, hắn ta hoảng hốt quay đầu ─────
"A!!!"
Hắn tê tâm liệt phế kêu lên thảm thiết, nhưng đều bị thanh âm rầm rầm phía sau cửa át đi mất.
"Cô cô cô cô!" Mao Hâm căn bản là không dám nhìn nữa, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, dùng hết sức bình sinh ôm đầu: "Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!"
Thân thể tròn vo của kia đã dán chặt vào cửa, không còn đường để đi mới tuyệt vọng nói: "A Linh? Là A Linh sao? Anh anh anh anh anh thực xin lỗi em! Anh xin lỗi em! Em đừng giết anh cầu xin em đừng giết anh! Anh cũng không muốn như vậy đâu! Anh không hề muốn mọi chuyện phải đến nông nỗi này!!"
Chân mày Ân Thịnh nhướng lên, lẳng lặng nghe nam nhân kia kêu la: "Anh biết em chết rất oan uổng, anh...Người em nên tìm không phải là anh, em nên tìm Mao Mẫn! Là nha đầu đó, em nên tìm là nha đầu đó!"
Ân Thịnh mấp máy môi, nói vừa đủ nghe: "Là ai?"
Hồn ma kia nhận được tín hiệu, nãy giờ nó không buồn lên tiếng, nhưng khi vừa nghe thấy mệnh lệnh của Ân Thịnh liền nhắn lại: "Là ai..."
Thanh âm khàn khàn như tiếng vỏ cây nứt ra, Mao Hâm nhắm chặt mắt, mãnh liệt lắc đầu.
"Anh không biết! Em em em em em đi mà tìm Mao Mẫn ấy!"
Ân Thịnh nhíu mày, muốn hỏi lại lần nữa, đột nhiên cảm thấy có một làn gió hung ác truyền tới trên đỉnh đầu.
Ân Thịnh không hề chần chừ liền nhảy qua một bên, một mũi tên kim loại bóng loáng sắc nhọn vừa vặn cắm phập vào nơi y vừa đừng lúc nãy.
Cùng lúc đó, vài tia sáng giữa không trung phóng tới đâm xuyên hồn ma kia, ngay tức khắc nó liền bị tiêu tán. Ân Thịnh cảm thấy lòng bàn tay nóng như lửa đốt, y vội vàng buông tay, bùa chú màu vàng trong tay rơi xuống đất cháy thành tro bụi.
Ân Thịnh nheo mắt, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một linh hồn vạm vỡ lơ lửng giữa không trung, diện mạo và hình dạng của nó hiện ra rất sắc nét, thậm chí có thể thấy rõ khuôn mặt hung dữ bặm trợn, sau lưng nó vắt một cung tên lớn.
Nhưng cái chính là vẫn không thấy kẻ điều khiển nó.
"Ngươi rốt cục là quỷ sư phương nào?" Ân Thịnh trầm giọng hỏi.
Vào đúng thời điểm này lại tới quấy nhiễu y, không cần phải hỏi cũng biết kẻ điều khiển nó đích thị là hung thủ.
Mao Hâm ở đằng kia đã sớm hôn mê bất tỉnh, trên hành lang chỉ còn mỗi Ân Thịnh giương mắt nhìn chằm chằm hồn ma to lớn trước mặt.
Đối phương không trả lời, chỉ giương cung tên lên, lắp một mũi tên vàng chói vào dây cung rồi giương lên nhắm thằng về phía Ân Thịnh.
Nhưng Ân Thịnh vẫn không hề né tránh, trong ống tay áo lại bay ra vài đạo bùa chú khác nữa, khóe miệng y cong lên, nói: " Ngươi nghĩ rằng chỉ với một chút bản lĩnh nhỏ nhoi như vậy thì có thể làm thương tổn đến ta hay sao?"
Như có thể nghe hiểu được lời y nói, động tác của hồn ma kia liền có chút chần chừ, đồng thời nó cũng nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân nên liền chậm rãi buông cung rồi dần biến mất giữa không trung.
*Điêu khắc rỗng: là một hình thức điêu khắc đặc biệt mà vật điêu khắc được phân thành nhiều lớp chồng lên nhau, từng lớp từng lớp điêu khắc thật tinh xảo lõm vào trong. (Cái này mình cũng không biết dịch sao cho chính xác, mấy bạn cứ coi hình để hiểu rõ hơn.)
Hình này là một mảnh ngà voi được điêu khắc theo hình thức rỗng.