Đến khi Bạch Thiên Trương
vào lại Viêm Hoàng Kỳ Tích đã là nửa tháng sau. Trong nửa tháng này, lúc thì cô
ôm quyển sách ngoại khoa bìa màu xanh trắng, lúc thì là sách nội khoa dày như
cục gạch xem say mê không biết trời đất là gì, đúng là thiên hạ vô song.
Cuối cùng cũng xong thi
cử, đến kì nghỉ đông, Bạch Thiên Trương cảm xúc dâng trào ngồi trước máy vi
tính, con chuột nhanh chóng di chuyển tới biểu tượng Viêm Hoàng Kỳ Tích nhưng
lại không dám kích vào. Cô sợ chỉ cần cô vừa vào, hệ thống sẽ đưa ra hai dòng
thông báo tráng lệ: Vũ Thoa Phong Lạp và Thiên Trương Nhục Cốt Đầu tình cảm rạn
nứt, tuyên bố ly hôn; Thiên Trương Nhục Cốt Đầu bị đuổi ra khỏi thị tộc Thượng
Thiện Nhược Thủy. Nếu thật sự có thông báo đó, cô không thể nào lăn lộn trong
trò chơi được nữa rồi.
Cô tự làm công tác tư
tưởng một lúc lâu, cuối cùng nín thở gõ mật mã tài khoản, chờ đợi hình ảnh hiện
ra.
Tiếng nhạc quen thuộc
vang lên, Bạch Thiên Trương trừng mắt đợi hồi lâu, tốt lắm, đợi mãi không thấy
hai thông báo kia. Lúc này không hiểu sao cô cảm thấy rất vui mừng, bắt đầu
giương nanh múa vuốt, hoành hành ngang dọc trong trò chơi.
[Thị tộc] Thấy Chết Không
Cứu: Chị dâu rốt cuộc đã tới rồi! Anh nhớ em muốn chết a a a!
[Thị tộc] Thần Chơi Đêm:
Thiên Trương được nghỉ rồi à?
[Thị tộc] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Ừm, được nghỉ rồi. Chào mọi người.
[Thị tộc] Phong Nguyệt Vô
Yên: Chị dâu, tộc trưởng đâu? Nửa tháng nay anh ấy không lên, thành chiến trong
tộc lâu lắm rồi không đánh.
[Thị tộc] Tỉnh Giấc Không
Thấy Vợ Đâu: Đúng đấy, Thiên Trương, tên tộc trưởng đó chết ở đâu rồi?
[Thị tộc] Hoa Mai Tàn
Khốc: Chị dâu, chị với lão đại vẫn nên kiềm chế, đừng vận động kịch liệt quá
lâu.
Trong lòng Bạch Thiên
Trương thoáng hụt hẫng, không còn lòng dạ nào phản bác lại lời nói cố ý bẻ
cong, mập mờ của Hoa Mai Tàn Khốc, Ngôn Mạch cũng đã lâu không lên sao? Không
phải anh thật sự đã hiểu lầm chứ? Hay là anh đã xảy ra chuyện gì, bị ốm à? Cô
chợt cảm thấy mờ mịt, hơi sốt ruột, cảm giác nóng lòng này khiến cô bỗng nhận
ra, hóa ra vị trí của Ngôn Mạch trong lòng cô quan trọng hơn nhiều so với cô
nghĩ.
[Thị tộc] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Tôi cũng không biết, nửa tháng này tôi bận thi cử, anh ấy cũng
không liên lạc. Vậy Cách Thức Hóa đâu rồi? Bọn họ quen nhau đấy.
[Thị tộc] Thấy Chết Không
Cứu: Tôi biết rồi! Lão đại đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc!
[Thị tộc] Phong Nguyệt Vô
Yên: Cách Thức Hóa cũng lâu rồi không lên.
[Thị tộc] Thần Chơi Đêm:
Thấy Chết Không Cứu anh cứ ở một bên mà hóng đi! Đừng có làm ồn!
[Thị tộc] Thấy Chết Không
Cứu: Em xem thường anh, em khinh khi anh, em khinh bỉ anh, tôi muốn đi chết!
[Thị tộc] Tỉnh Giấc Không
Thấy Vợ Đâu: Thiên Trương đừng quá lo lắng, có lẽ cậu ta có việc gì.
Mọi người trong tộc bắt
đầu khua môi múa mép an ủi Bạch Thiên Trương, thế nhưng cô vẫn cảm thấy những
lời an ủi nhẹ nhàng đó chẳng hề có tác dụng, cô nhìn chằm chằm vào dãy số vẫn
còn hơi xa lạ trên màn hình điện thoại, cuối cùng ấn xuống.
Ngôn Mạch đang ngồi thừ
ra nghe cấp dưới báo cáo về bản thiết kế, trong đầu toàn là hình ảnh đêm hôm
đó, chàng trai kia cúi đầu dịu dàng sửa lại khăn quàng cổ cho Thiên Trương, đó
là nguyên nhân Thiên Trương không chịu đồng ý làm bạn gái anh. Họ đều còn trẻ,
còn có thể cuồng nhiệt trong những năm tháng tuổi thanh xuân, anh so với bọn họ
thì không còn nhiều thời gian như thế. Cho nên nửa tháng qua anh không dám lên
Viêm Hoàng Kỳ Tích, sợ rằng vừa lên sẽ nhận được tin thông báo Thiên Trương
muốn ly hôn với anh. Nếu không lên, anh còn có thể tự lừa dối mình, tự nói với
mình rằng Thiên Trương đã được gả cho anh.
Anh đem những lời này kể
với Đỗ Khanh Cách, khi ấy Đỗ Khanh Cách không thể tin được nhìn anh: “Ngôn
Mạch, cậu đã đạt đến cảnh giới nhất định của tự ti rồi đấy. Đây mà là cậu sao?
Đầu óc cậu bị cửa kẹp rồi à? Điều kiện của cậu so với những sinh viên đó, không
biết là tốt hơn bao nhiêu sao! Hơn nữa cậu mới hai mươi lăm, cũng còn rất trẻ
mà? Thời nay nhiều nữ sinh chỉ muốn gả cho người giàu có, thậm chí là ông già
hom hem cũng chả sao, bằng điều kiện của cậu, nhiều người muốn ăn sạch rồi ấy
chứ!”
Ngôn Mạch thất bại thở
dài: “Nhưng mà Thiên Trương không phải loại người đó.”
Đỗ Khanh Cách không còn
biện pháp, trước nay anh chỉ thấy người ta sa vào lưới tình thì hay thẩn thơ,
lải nhải, nhưng không ngờ Ngôn Mạch đã đến mức độ không thể cứu vãn nổi. Anh
chỉ có thể thở dài, hết sức ủng hộ Ngôn Mạch.
Ngôn Mạch vẫn còn đang
chìm đắm trong nỗi buồn đau sầu não không cách nào kiềm chế, đột nhiên điện
thoại di động rung lên, anh uể oải nhìn lướt qua, đang chuẩn bị để kệ thì bất
chợt cả người giống như gà bị chọc tiết, mắt nhìn thẳng chằm chằm, anh ra hiệu
cho nhân viên trong cuộc họp tạm dừng, cầm di động đi nhanh ra ngoài.
Ngôn Mạch cứng đờ ấn nút
nghe, đang giữa mùa đông mà tay cầm điện thoại còn đổ mồ hôi ướt đẫm, anh cố
gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh: “Alô, xin chào.”
Bạch Thiên Trương ở đầu
bên kia nuốt nước miếng, nói thật, toàn thân Ngôn Mạch từ trên xuống dưới có
một loại khí chất bức người, đặc biệt giọng nói của anh khiến người nghe cảm
thấy có gì đó bị chèn ép, cô hơi chột dạ hỏi: “Ngôn Mạch, em là Thiên Trương.
Ừm, nghe đám người Thần Chơi Đêm nói đã lâu anh không lên, ừm, có phải là có
chuyện gì không? À, ý em là, ừm, có phải anh không khỏe ở đâu không?”
Bên kia điện thoại im
lặng thật lâu, Bạch Thiên Trương đang định vỗ điện thoại một cái xem có phải đã
bị hỏng rồi không thì thanh âm trầm thấp hàm chứa ý cười của Ngôn Mạch truyền
tới: “Thiên Trương, anh có thể hiểu là em đang quan tâm đến anh không?”
Bạch Thiên Trương nghe
thấy tiếng cười gợi cảm, dễ chịu, trong lòng như có pháo hoa nổ tung, đỏ mặt
lắp bắp giải thích: “À, thực ra em với Bùi Lăng Sơ không có gì cả, thật đấy,
cậu ấy là chủ tịch hội sinh viên, em là trưởng ban văn nghệ, khụ, tóm lại chính
là như vậy…”
Ngôn Mạch kiên nhẫn nghe
xong lời giải thích lộn xộn của Bạch Thiên Trương, trong lòng như có một dòng
nước ấm áp dạt dào, sự bất an dao động trước đó, cuối cùng đã được cô xoa dịu,
bình tâm lại.
Anh nói: “Anh không sao,
công ty có chút việc, nhưng hôm nay xong xuôi rồi. Tối về anh sẽ vào trò chơi –
lúc đó em có ở đấy không?
Sau khi nhận được câu trả
lời khẳng định, Ngôn Mạch quẳng đi tâm tình phiền muộn trước đó, mặt mày hớn hở
quay vào phòng họp, cười cười nhận xét bản thiết kế. Cấp dưới ngơ ngác nhìn
nhau, vừa rồi vẻ mặt Ngôn Thiếu vẫn còn u ám sầu não giống như ai đang thiếu nợ
anh cả trăm vạn, bây giờ lại vui mừng như là mới tham ô được cả trăm vạn, chỉ
có thể nói, không phải bọn họ không theo kịp thời đại mà là thế giới thay đổi
quá nhanh…
Bạch Thiên Trương xấu hổ,
đỏ mặt cúp điện thoại, ngồi ngẩn ngơ hồi lâu, nghĩ nghĩ, cô mở bảng tên nhân
vật, chọn danh xưng vợ chồng, trên đỉnh đầu lấp lánh mấy chữ to: Nương tử của
Vũ Thoa Phong Lạp. Cười ngây ngô thật lâu, sau đó cô kéo Thiên Trương Nhục Cốt
Đầu đến Ninh Hải chờ BOSS.
Tại mỗi địa điểm trong
Viêm Hoàng Kỳ Tích đều được bố trí một con BOSS, đánh bại chúng không chỉ được
trang bị mà còn có thể là đạo cụ nhân dân tệ trong Thương Thành, vì thế từ
trước tới giờ, người chơi vẫn thích chiếm một vị trí và ngồi đợi. Thời gian cập
nhật BOSS lại chậm nên thường thấy người chơi đến phục kích từ rất sớm. Do đó,
có vô cùng nhiều người muốn tranh cướp BOSS, không thể tránh được việc PK ác ý,
hồi đẳng cấp của Thiên Trương còn thấp, mỗi lần cô chờ BOSS đều bị người ta
đánh ngã. Có lúc cô vất vả lắm mới đánh được cho cột máu của BOSS biến thành
màu đỏ, cuối cùng lại bị người chơi đẳng cấp cao hơn giết chết, cướp BOSS của
cô, cô chỉ còn biết nhìn thành quả cả ngày tan thành mây khói. Mỗi lần nhớ lại
nhưng chuyện xưa bi thảm này, Bạch Thiên Trương không hiểu sao vẫn cảm thấy
chua xót, thê lương.
Nhưng bây giờ không còn
giống ngày xưa, Bạch Thiên Trương nhếch môi cười sung sướng, cô đã có chỗ dựa,
có một ông chồng đại thần rất oai phong. Bạch Thiên Trương đi đánh BOSS cấp 40,
BOSS cấp 100 thì cần có tổ đội mới đánh được, một mình cô chỉ có thể đi hành hạ
mấy con BOSS đẳng cấp kém đáng thương.
Tại một ngóc ngách không
có người chơi phục kích, Bạch Thiên Trương thoải mái xuống ngựa, bắt đầu ngồi
xuống. Chờ chưa được bao lâu, trên bản đồ xuất hiện một điểm màu lục đại diện
cho người chơi, dần dần di chuyển về hướng này. Đến khi người này xuất hiện
trước mặt, cô sửng sốt. Đát Kỷ Quyến Rũ, Pháp sư cấp 102 ngồi trên lưng thú
Thủy Vân màu tím, từ trên cao nhìn xuống Bạch Thiên Trương.
Bạch Thiên Trương 囧, chờ
BOSS mà lại thành ra chờ kẻ thù à. Đát Kỷ Quyến Rũ chính là em gái trong thị
tộc đã xúi huynh trưởng đá cô ra khỏi tộc, cũng chính là tên đầu sỏ khiến cho
quá khứ của cô trong trò chơi là một kiếp sống mưa máu gió tanh, ầm ầm dậy
sóng.
Đát Kỷ Quyến Rũ ngồi trên
ngựa không nhúc nhích, Bạch Thiên Trương theo nguyên tắc địch bất động ta bất
động, cũng ngồi im, nhưng âm thầm nâng cao cảnh giác.
Hai bên căng thẳng hồi
lâu, Đát Kỷ Quyến Rũ đột nhiên xuống ngựa, mở thần đạo, tăng thêm trạng thái
bảo vệ cho bản thân. Trong nháy mắt, Bạch Thiên Trương cũng nhanh tay mở ma
đạo, triệu hồi thú địa ngục, Toàn Cơ Ảnh và chiến hồn Mèo Xiêm La, toàn thân ở
trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Quả nhiên, Đát Kỷ Quyến
Rũ bắt đầu tạo ra thác nước băng liên hoàn, đó là kĩ năng tấn công chí mạng của
Pháp sư, người chơi nào lượng máu hơi thấp một chút, chỉ cần bị một chiêu này
cũng sẽ quỵ. Bạch Thiên Trương mỉm cười, trước đó cô đã mở Hình Thương, chuyển
bộ phận tiếp nhận tấn công của mình lên người thú địa ngục, mà thú địa ngục đã
được cô tăng thêm thuộc tính hoàn trả, tất cả những tổn thương trên người sẽ bị
đẩy ngược trở lại cho Đát Kỷ Quyến Rũ, vì thế cột máu của Bạch Thiên Trương dù
xuống đến màu vàng nhưng vẫn trụ được, còn cột máu của Đát Kỷ Quyến Rũ cũng bị
sụt rất nhiều. Bạch Thiên Trương nhân lúc kĩ năng công kích của đối phương đang
vào thời gian nghỉ (cool down), trước tiên xác định vị trí Đát Kỷ Quyến Rũ,
tung ra kĩ năng cuồng loạn, có thể nhìn thấy thắng lợi trong tầm tay.
Nhưng nhìn thấy thì nhìn
thấy, chưa thực sự nắm bắt được. Lúc đó anh hùng vô cùng kịp thời đến cứu mỹ
nhân, nhưng không phải cứu Bạch Thiên Trương, mà là Đát Kỷ Quyến Rũ. Cột máu
của Đát Kỷ Quyến Rũ chỉ còn chút ít cuối cùng, đột nhiên tăng lên mãnh liệt như
kỳ tích, Bạch Thiên Trương nhìn Mục sư vừa tiếp máu cho cô ta, âm thầm ngửa mặt
lên trời rủa một tiếng.
Mục sư kia chính là chồng
của Đát Kỷ Quyến Rũ, Trụ Vương Hoang Đường. Lần đầu tiên Bạch Thiên Trương nhìn
thấy cái tên này cảm thấy thật sự hết cách, một người là Trụ Vương Hoang Đường,
một người là Đát Kỷ Quyến Rũ, hai người này không kết làm phu thê thì cô cũng
đến nước đấm ngực dậm chân. Hóa ra lúc nãy Đát Kỷ Quyến Rũ ngồi bất động trên
ngựa chính là sợ một mình đánh không lại, đi gọi người giúp đỡ. Mục sư dùng ma
đạo tàng hình đến sát gần cô đánh lén, Pháp sư thì đánh ở phía xa, Bạch Thiên
Trương một lần nữa hoa lệ nằm ngay đơ nơi đồng không mông quạnh, lần này không
thể không bạo phát, cô nghẹn ngào nhìn trang bị cao cấp bị nổ tung, chính là
của Vũ Thoa Phong Lạp tặng cô.
Trước kia Bạch Thiên
Trương hết sức nhẫn nhịn việc gia tộc Muội Muội đuổi giết, chuyện bị Đát Kỷ
Quyến Rũ vu oan cũng cười cười cho qua, cũng hiểu sự việc càng dây dưa càng
lớn, cảm thấy trong trò chơi không cần phải quá tích cực. Thế nhưng tượng đất
cũng có tính khí của đất, bị bắt nạt, sỉ nhục đến mức này, cuối cùng Bạch Thiên
Trương đã nổi giận.