Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Chương 16

Dư San thấy Bạch Thiên Trương dẫn một người đàn ông vào phòng ngủ, hoảng hồn ngã ngồi xuống đống sách đang chất đầy dưới mặt đất. Bạch Thiên Trương nhanh tay lẹ mắt đỡ cô bạn dậy, mời Ngôn Mạch vẫn đang đứng ở cửa vào. Trái lại Ngôn Mạch rất tự nhiên, vượt qua một đống đồ linh tinh, nhìn ngó xung quanh tìm một chỗ ngồi.

Bạch Thiên Trương vội vàng bảo Ngôn Mạch ngồi xuống ghế của cô, nhìn kĩ lại, ặc… Trên mặt ghế là đồ lót cùng với mấy đồ cá nhân của cô. Thiên Trương vô cùng bối rối, dùng tốc độ như bão lốc vo một đống quần áo ném lên trên, cô lau mồ hôi đang nhễ nhại, cầu mong Ngôn Mạch không nhìn thấy, nhìn sang bên cạnh, ở mép giường trên đang có nửa chiếc áo lót rủ xuống, dây đai màu hồng phấn đang đung đưa qua lại ngay trên đỉnh đầu Ngôn Mạch, rất có nguy cơ rơi xuống tiếp xúc thân mật với tóc của anh.

Bạch Thiên Trương hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, không kịp suy nghĩ, vội vàng kéo tay Ngôn Mạch ra khỏi nơi nguy hiểm, đến khi anh đã ngồi xuống ghế, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, cô mới giật mình nhận ra mình đang nắm tay anh, lập tức buông ra như bị điện giật. Ngôn Mạch mỉm cười nhìn cô, Bạch Thiên Trương tự cảm thấy da mặt dày của cô gần đây có xu hướng mỏng đi, hai bên má đã ửng hồng.

Để che giấu sự căng thẳng của chính mình, Bạch Thiên Trương rót cho Ngôn Mạch một cốc nước, giải thích với anh: “Trong phòng không có cốc dùng một lần, ừm, đây là cốc của em.” Nhìn Ngôn Mạch cầm chiếc cốc ngẩn người, cô còn nhấn mạnh: “Anh yên tâm, rất sạch, em đã rửa rồi.”

Ngôn Mạch chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô, đôi môi mỏng giống như cười mà không phải cười, chậm rãi nói: “Không phải anh lo lắng có sạch hay không, mà là anh đang nghĩ, hóa ra đây là cốc của em.” Nói xong, anh uống một ngụm nước bằng chiếc cốc cô vẫn dùng hàng ngày. Trong đầu Bạch Thiên Trương nổ ầm một tiếng, mặt đỏ tới tận mang tai, rốt cục cô đã làm gì vậy! Sao cô có cảm giác như mình đang đùa giỡn đại thần!

Cô nghĩ, vẫn nên lơ đại thần đi thì tốt hơn, vì vậy cô cười gượng gạo nói với Ngôn Mạch: “Vậy, anh ngồi đây một lát nhé, em đi sắp xếp hành lí. Khát thì… À, chán thì rút quyển sách trên giá mà xem.”

Nói xong cô vùi đầu vào đống hành lí giả vờ bận rộn không ngóc đầu lên được, đang sắp xếp thì bên cạnh có một cánh tay thon dài, rắn chắc chen vào, tiếng nói trong trẻo của Ngôn Mạch gần ngay bên tai: “Để anh giúp em.”

Sự tập trung của Bạch Thiên Trương đã bị bàn tay kia hấp dẫn, ngón tay dài trắng, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ, tầm mắt từ bàn tay hướng lên trên, chủ nhân của bàn tay đang ngồi xổm, cúi đầu thu xếp đồ đạc. Từ góc độ này, Bạch Thiên Trương chỉ có thể nhìn thấy lông mày đẹp đẽ của anh, cùng với hàng mi dày và sống mũi cao thẳng. Trên người anh có một loại khí chất cường tráng, sạch sẽ.

Bạch Thiên Trương nhìn đủ rồi, lại cúi đầu nhìn đống hành lí, kinh ngạc nói: “Anh thật là lợi hại!” Mỗi một tấc không gian trong vali đều được lợi dụng, đồ vật sắp xếp vô cùng ngăn nắp, khác một trời một vực với kiểu sắp xếp thê thảm, bạ đâu nhét đó của Bạch Thiên Trương.

Dư San ló đầu qua, ánh mắt lấp lánh như sao nhìn Bạch Thiên Trương ở bên cạnh đại thần, Ngôn Mạch buồn cười giải thích: “Thường xuyên đi công tác cho nên có kinh nghiệm, không có gì lợi hại đâu.”

Cuối cùng Bạch Thiên Trương cũng sắp xong hành lí, Ngôn Mạch cũng giúp Dư San chỉnh đốn lại đồ đạc, chẳng mấy chốc đã là giữa trưa. Ba người quyết định tới căng-tin gần đó giải quyết vấn đề no ấm.

Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, cái gì gọi là kẻ thù không đội trời chung, cái gì gọi là đánh cược sinh tử, tóm lại, lúc Bạch Thiên Trương gặp Tống Văn Phỉ, trong đầu tuôn ra một đống thành ngữ đẫm máu. Tống Văn Phỉ kinh ngạc khi nhìn thấy Ngôn Mạch, Bạch Thiên Trương lại có thể được một người đàn ông tốt như vậy bao nuôi sao? Bị lòng đố kị ghen ghét mãnh liệt nhấn chìm, cô ta cười tươi như hoa, cố tình bắt chuyện thân mật với Bạch Thiên Trương: “Ôi, Thiên Trương, anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Không giới thiệu một chút à?”

Cả Bạch Thiên Trương và Dư San đều căng thẳng như đứng trước mặt kẻ thù, cô sợ Tống Văn Phỉ sẽ nói lung tung gì đó. Cô thì không sao, đằng nào cũng đã quen với những lời đồn đại nhảm nhí. Cô chỉ sợ danh dự của Ngôn Mạch bị tổn hại, dù gì anh cũng là nhân vật có tiếng, nếu như lời đồn bao nuôi nữ sinh mà truyền ra sẽ không tốt cho anh.

Tống Văn Phỉ nhíu mày, khiêu khích hỏi: “Sao? Không tiện giới thiệu à? Chẳng lẽ là người có thân phận không thể tiết lộ?”

Chỉ trong nháy mắt, Ngôn Mạch đã hiểu ra giữa Bạch Thiên Trương và Tống Văn Phỉ không có thiện cảm, anh chủ động vươn tay ra, nở nụ cười tươi rói, ấm áp: “Bạn học, xin chào. Tôi là bạn trai của Thiên Trương.”

Bạch Thiên Trương giật mình, kinh ngạc nhìn anh, Tống Văn Phỉ cũng bị những lời này làm nghẹn họng, cô ta cũng đưa tay ra nắm chặt tay Ngôn Mạch, tiếp đó không cam chịu, cố tình nói xấu: “Nói vậy, Thiên Trương là bạn gái của anh? Nhưng mà, không biết là loại bạn gái nào nhỉ?”

Ngôn Mạch trả lời thản nhiên: “Loại bàn chuyện hôn nhân, chờ Thiên Trương tốt nghiệp, tôi sẽ cưới cô ấy.”

Bạch Thiên Trương bị một quả bom dội cho choáng váng, đầu óc mờ mịt như rơi vào sương mù, mãi không thể mở lời.

Tống Văn Phỉ nghe được câu trả lời này, cũng không nói được gì, đành phải vội vàng bỏ đi.

Lúc đó trong nhà ăn tuy có ít sinh viên, nhưng tốc độ của những lời đồn đại vẫn luôn không thể tưởng tượng được. Không lâu sau, trong đại học W lại lan truyền một câu chuyện: Bạch Thiên Trương không phải được bao nuôi, mà là sắp gia nhập hàng ngũ các bà nội trợ. Đương nhiên, đó là chuyện sau này.

Một bữa cơm thực sự Bạch Thiên Trương chẳng cảm thấy có hương vị gì, trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói kia: “Tôi sẽ cưới cô ấy, tôi sẽ cưới cô ấy”, cô hoảng sợ khi phát hiện ra bản thân lại cảm thấy có chút thích thú, nhưng nghĩ đến khả năng Ngôn Mạch nói những lời này chỉ vì để bảo vệ cô, cô lại thấy hơi thất vọng.

Ăn xong bữa chiều, ba người quay trở lại phòng ngủ, Ngôn Mạch dừng lại trước cửa kí túc xá, dịu dàng nói: “Thiên Trương, anh phải đến khách sạn đặt phòng.”

Bạch Thiên Trương theo bản năng, cảnh giác trợn tròn mắt, phòng khách sạn? Anh muốn làm gì?

Ngôn Mạch nhìn Thiên Trương như một chú mèo hoang đang xù lông, không khỏi bật cười: “Em nghĩ cái gì vậy? Anh phải ngủ bù, anh không muốn buổi tối đưa em về lại xảy ra tai nạn giao thông.” Lúc này Bạch Thiên Trương mới nhớ ra cuộc trò chuyện với Ngôn Mạch tối qua, sáng sớm anh đã đến, nhất định là đã đi suốt đêm, đến bây giờ vẫn chưa được chợp mắt, cô cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ đen tối của chính mình, lúng ta lúng túng nói: “Anh đi đi.”

Ngôn Mạch nhẹ nhàng cười: “Ừ, sáu giờ tối anh đến đón em.”

Xe lửa của Dư San bảy giờ tối xuất phát, hai người chán chường quay về phòng ngủ, Dư San lấy máy tính ra lên mạng, Bạch Thiên Trương thì ở một bên đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng Dư San kêu lên sợ hãi: “Thiên Trương, Viêm Hoàng Kỳ Tích muốn hợp khu!”

Bạch Thiên Trương ném sách, lại gần xem, quả nhiên trên đầu trang chủ của Viêm Hoàng Kỳ Tích là một thông báo trang hoàng đỏ chói. Server của Bạch Thiên Trương là khu mười bảy Đoạn Ngọc Nhai, trang chủ nói rằng nửa tháng sau sẽ sáp nhập với khu mười lăm Lang Gia Cốc.

Dư San rất hưng phấn: “Hà hà! Đến lúc đó lại sắp sửa có một màn mưa máu gió tanh!”

Sáu giờ tối, Ngôn Mạch đã có mặt dưới kí túc xá của Thiên Trương, hiên ngang tiến vào phòng ngủ của cô, giúp hai cô gái khiêng các vali hành lí lớn nhỏ xuống dưới lầu. Dư San vốn định tự đi tới nhà ga, nhưng Ngôn Mạch vẫn cứ kiên trì, nói là đằng nào cũng tiện đường nên nhân thể đưa cô đi luôn. Nhưng không một ai chú ý, trong bóng tối dưới lầu kí túc xá, Bùi Lăng Sơ yên lặng nhìn thấy tất cả, ánh mắt lại càng toát lên vẻ thâm trầm.

Tới nhà ga, Dư San không ngừng cảm ơn Ngôn Mạch, sau đó mới qua cổng soát vé. Lúc trở lại trong xe chỉ còn lại Bạch Thiên Trương và Ngôn Mạch, hai người cảm thấy không khí có phần ngượng ngập.

Ngôn Mạch liếc mắt thấy Thiên Trương đang ngồi cứng đờ bên ghế lái phụ, khóe miệng khẽ cong lên: “Nếu chán thì em nghe nhạc đi. CD ở trong đấy.” Bạch Thiên Trương “à” một tiếng, trong lòng thầm cảm kích sự săn sóc của Ngôn Mạch, cô chọn một chiếc đĩa bỏ vào đầu, thong thả thưởng thức âm nhạc du dương trong xe.

Cô bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện: “Ngôn Mạch, nhà anh ở đâu? Gia đình như của anh chắc là giáo dục rất nghiêm khắc nhỉ?”

“Nhà anh ở thành phố N. Thực ra cũng bình thường, không quá nghiêm khắc như em nghĩ đâu. Nói đúng ra ba anh là nhà giàu mới nổi, nhờ nắm được thời cơ mà phát tài thôi, chẳng có gì để mà quá sùng bái cả.”

Bạch Thiên Trương nghe anh nói vậy nhưng cô cảm thấy sự thanh cao toát lên ở anh vẫn không thể nào che giấu được, cô khẽ mỉm cười.

Ngôn Mạch hỏi: “Em thì sao?”

Bạch Thiên Trương nghĩ nghĩ, nói: “Ba em là luật sư, mẹ là giáo viên, một gia đình rất bình thường.”

Hai người cứ như vậy hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới biển, Ngôn Mạch siết chặt tay lái, miệng hết mở ra lại khép lại, mấy lần như vậy, cuối cùng anh lấy hết dũng khí, mắt không dám nhìn Thiên Trương, chỉ nhìn thẳng phía trước, nói: “Thiên Trương, lúc trưa anh nói muốn cưới em, là thật đấy.” Sau đó giống như phạm nhân đang chờ tòa tuyên án, thấp thỏm bất an chờ Bạch Thiên Trương trả lời.

Đợi hồi lâu, người bên cạnh lặng yên không tiếng động, chỉ có tiếng nhạc. Ngôn Mạch quay đầu nhìn lướt qua, Bạch Thiên Trương đang nghiêng đầu trên ghế ngủ gật, ánh sáng ngoài cửa sổ thỉnh thoảng xẹt qua trên mặt cô, lấp lánh, khuôn mặt mỹ lệ vô cùng mê người. Anh thở dài một hơi, bất đắc dĩ cười khổ.

Đến khi Thiên Trương tỉnh lại thì xe đã dừng. Cô đang nằm ở chỗ ngồi phía sau, trên người đắp áo khoác của Ngôn Mạch, trên áo dường như vẫn còn vương vấn mùi hương của riêng anh. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, bên ngoài cửa sổ cách đó không xa là tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, có một người nhân viên phục vụ đang đứng. Không thấy Ngôn Mạch, có lẽ anh đi mua đồ.

Đang nghĩ ngợi thì cửa xe chợt mở ra, Ngôn Mạch mang theo mấy chiếc túi ngồi vào, dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt anh dường như có chút mỏi mệt, nhìn thấy Thiên Trương đã tỉnh thì ngây người, lập tức đưa cho cô mấy chiếc túi: “Em đói bụng không? Anh mua trà sữa với bánh trứng đây, đói thì ăn một chút. Có muốn đi nhà vệ sinh không?”

Bạch Thiên Trương yên lặng lắc đầu, nhận lấy đồ ăn, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Ngôn Mạch nhìn đồng hồ: “Ba giờ, còn ba tiếng nữa mới đến nơi. Em ăn xong ngủ tiếp một lát, khi nào đến anh gọi.”

Bạch Thiên Trương ăn xong, thực sự lại cọ cọ trên ghế ngồi, tìm một tư thế thoải mái định tiếp tục ngủ.

Qua kính chiếu hậu, Ngôn Mạch nhìn thấy động tác của cô, cười hỏi: “Không sợ anh đưa em đến vùng núi xa xôi bán đi à?”

Bạch Thiên Trương thì thầm trong mơ màng: “Anh sẽ không.”
Bình Luận (0)
Comment