Thư đáo dụng thời phương
hận thiếu. (*)
(*) Thư đáo dụng thời
phương hận thiếu: theo mình đoán thì là sách vở đến lúc cần sử dụng thì lại
không thấy đâu, giống như tình cảnh Bạch Thiên Trương lúc này, lúc cần thiết
thì không nghĩ ra được gì.
Bạch Thiên Trương hối
hận, bình thường cô xem bao nhiêu tiểu thuyết, đã từng phân tích rất tỉ mỉ gian
tình giữa các nam nữ chính, cái gì mà “Ba mươi sáu kế”, “Binh pháp Tôn Tử”, đến
thời khắc mấu chốt sao lại không nhớ được gì cả.
Không sao không sao, cô
tự an ủi mình, trong tay cô còn có một con át chủ bài. Một khi có Ngôn Mạch
trong tay, cô có thể nam đánh Võ Đang, bắc đá Thiếu Lâm, chấp tất cả kẻ vô địch
thiên hạ!
Cố Niên nhấp một ngụm cà
phê, ánh mắt xa xôi nhìn vào dòng xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt mơ
màng thẫn thờ, có một chút gì đó phiền muộn. Bạch Thiên Trương phỉ nhổ, xí, giả
vờ sâu lắng ai chả biết, tự dưng không ốm mà rên, làm như Lâm muội muội gặp
chuyện rơi lệ, cô tưởng mình đang đóng phim đấy à.
Cố Niên hoài tưởng xong,
quay đầu mỉm cười: “Thiên Trương, cô biết không, Ngôn Mạch hồi nhỏ…”
“Dừng lại!” Bạch Thiên
Trương uống một ngụm lớn nước trái cây, khoát tay với Cố Niên: “Ừm, tôi biết rõ
chuyện của hai người, Ngôn Mạch đã kể với tôi rồi. Ha ha, có điều thanh mai
trúc mã, hai đứa trẻ vô tư cũng chưa chắc sau này muốn ở bên nhau? Trái lại tôi
cảm thấy cuối cùng rất có khả năng thanh mai là thanh mai nhà khác, trúc mã
cũng là trúc mã nhà khác.”
“Vậy sao?” Cố Niên vén
tóc ra sau tai, “Anh ấy nói với cô như vậy?”
Bạch Thiên Trương cảm
giác não cô bị chập mới có thể chơi trò “Vậy sao” “Phải vậy không” này với Cố
Niên, giống như người nhận ám hiệu. Vì vậy cô quyết định xé lớp vỏ nhã nhặn,
giơ tay lên: “Tôi biết tại sao hôm nay chị lại tới tìm tôi. Không nói đến việc
trước kia hai người không có gì, mà cho dù là có gì, thì cũng đã qua rồi. Con
người quan trọng là phải sống ở hiện tại, tôi chỉ cần hiện tại và tương lai của
Ngôn Mạch về phần quá khứ của anh ấy, tôi không có hứng thú muốn biết, càng sẽ
không để chuyện cũ năm xưa làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi. Cho nên
chị Cố Niên, tôi nói thẳng, nếu tôi là chị, chắc chắn tôi sẽ không dây dưa thế
này, càng làm vậy, anh ấy sẽ chỉ càng chán ghét chị, chi bằng đừng để tình cảm
ngày bé của hai người bị biến chất thì thực tế hơn.”
Cố Niên giật mình nhìn
lên: “Thiên Trương, e rằng cô hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi tới là muốn xin lỗi
cô.”
Bạch Thiên Trương 囧, tình
huống gì thế này? Tính toán ba mươi sáu kế để tấn công kẻ địch… Cô đang lạt mềm
buộc chặt hay giả ngu không điên đây?
Cố Niên lại nói tiếp:
“Ừm, tôi muốn xin lỗi cô. Cô biết đấy, gần đây tôi cũng say mê Viêm Hoàng Kỳ
Tích, vì vậy cũng luyện một tài khoản, vừa khéo, tài khoản đó…” Cô ta cười ác
ý, “Tên là Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên. Đã từng cùng cô đánh phó bản, cô còn nhớ
chứ?”
Trong lòng Bạch Thiên
Trương chợt lạnh lẽo, Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên chính là Cố Niên? Người trộm
tài khoản của Ngôn Mạch…
“Ừm, tôi có thể thăng cấp
nhanh như vậy, may mà nhờ có Ngôn Mạch dẫn đi.”
Bạch Thiên Trương thầm
phản bác: Nói dối! Rõ ràng Ngôn Mạch đã từng nói tài khoản của anh bị người ta
lấy trộm, nhất định là Cố Niên làm! Hừ, cô ta bịa ra kế này cũng quá ấu trĩ
rồi.
Cố Niên nhìn qua sắc mặt
của Bạch Thiên Trương, nói tiếp: “Ha ha, tôi vốn cũng muốn gia nhập Thượng
Thiện Nhược Thủy, kết quả Ngôn Mạch nói sợ cô hiểu lầm, cho nên để tôi gia nhập
Danh Nhân Đường. Như vậy bởi vì là thị tộc đối địch, nếu lúc nào đó bị cô nhìn
thấy tôi và anh ấy cùng một tổ đội, anh ấy cũng sẽ dễ giải thích hơn. Về sau
tôi nghĩ, chúng tôi làm thế là lừa gạt cô, thật sự rất có lỗi, cho nên tôi thấy
vẫn nên đến xin lỗi cô thì tốt hơn.”
Bạch Thiên Trương nhớ tới
lời nói của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, nói rằng Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên từng
nói thích Vũ Thoa Phong Lạp, hiện giờ xem ra thật đúng là không thoát khỏi liên
quan. Cô yên lặng nhịn xuống khí huyết đang cuồn cuộn, cho dù đầu ngón tay bất
giác đã bắt đầu run rẩy lạnh người, nụ cười trên môi vẫn rất ngọt ngào: “Chị Cố
Niên suy nghĩ quá nhiều rồi, thực ra có gì đâu, thật sự không cần xin lỗi. Việc
này, thực ra Ngôn Mạch đã nói với tôi rồi, anh ấy nói muốn dẫn dắt một người
bạn, tôi cũng không để tâm, hóa ra người đó là chị. Ha ha, đó là việc nên làm,
chị là bạn từ nhỏ đến lớn của Ngôn Mạch, cũng coi như thân thiết hơn người
ngoài, tôi với Ngôn Mạch nên dẫn dắt chị mới phải.”
Cả hai người phụ nữ đều
bắt đầu mở to mắt nói dối. Cố Niên cẩn thận dò xét sắc mặt Bạch Thiên Trương,
thực ra trong lòng Bạch Thiên Trương đã bắt đầu lung lay, nhưng cô vẫn kiên
quyết không để lộ ra sắc mặt, trong giây phút này, cô vẫn suy nghĩ theo hướng
tích cực: Ừm, đã trải qua sự việc này, có lẽ về sau khi cô bảo vệ luận văn, đối
mặt với gương mặt mẹ kế của người hướng dẫn, có thể mặt không đổi sắc tim không
đập nhanh rồi… Bất kể nói gì, tập trung vào mục tiêu! Kế ly gián của Cố Niên
tan vỡ!
Cố Niên cười có chút miễn
cưỡng, cô nhóc này, ứng xử không tệ, khua môi múa mép như lò xo, chính cô lại
bị biến thành người ngoài.
Bạch Thiên Trương nhìn
dáng vẻ tươi cười lâu rồi chưa được ăn đòn của Cố Niên, bắt đầu cảm thấy ngứa
răng, âm thầm quyết định, nếu cô ta lại tiếp tục giở thủ đoạn gì, cô sẽ biến
thành cầm thú kéo cô ta đập đầu cùng chết.
Đôi mắt Cố Niên lay động,
giống như vô tình mà cố ý gạt khăn quàng cổ ra, còn nghiêng nghiêng người về
phía Bạch Thiên Trương, không phụ hi vọng của cô, hai mắt Bạch Thiên Trương trợn
trừng, ngây dại nhìn dấu răng nhàn nhạt năm tháng trên cổ Cố Niên.
Cố Niên ra vẻ kinh ngạc:
“Ôi, ngại quá, để cô nhìn thấy rồi. Xấu lắm phải không? Ha ha, khi đó tôi với
Ngôn Mạch còn nhỏ tuổi, chưa biết chừng mực, đùa giỡn quá thì chẳng còn biết
giới hạn, cái này có một chút nhưng mà rất đau, dấu răng vẫn còn cho đến tận
bây giờ, để cô chê cười rồi.”
Bạch Thiên Trương cảm
thấy lục phủ ngũ tạng đã bắt đầu đảo lộn, cố gắng ra sức khuyên bảo chính mình:
Nhẫn nhịn nhẫn nhịn, bình tĩnh bình tĩnh. Không thể để cô ta tiếp tục nói, vì
vậy cô ra vẻ trấn tĩnh, uống một ngụm nước trái cây, trả lời bằng một từ rất
vạn năng: “Vậy sao?”
Bạch Thiên Trương đoán
trúng mở đầu, nhưng không thể biết được kết cục. Cô không ngờ một câu “Vậy
sao?” này lại khơi gợi hồi ức của Cố Niên, cô ta bắt đầu làm bộ thẫn thờ vô
hạn: “Đúng vậy. Khi đó Ngôn Mạch đúng thật là trưởng thành sớm. Ừm, hai người
qua lại lâu như vậy, chắc hẳn cô cũng phải biết chứ?”
Bạch Thiên Trương đang
nghe, nghe tiếng tiếng thủy tinh giòn giã “rắc” một tiếng, đó là âm thanh ly
nước trái cây bị bóp vỡ. Cô cố hết sức để nụ cười của mình không trở nên dữ
tợn, nhẹ nhàng linh hoạt nói: “Ha ha, tôi thật sự không biết đấy. Anh ấy rất
tôn trọng nguyện vọng của tôi, đối với người thực sự yêu, thực sự quan tâm, đương
nhiên sẽ không tùy tùy tiện tiện mà…” Đáp lại được cô ta, lại vừa không cần nói
cũng biết, ý tứ là Cố Niên quá không tự trọng, quá tùy tiện, đồng thời nghĩa là
Ngôn Mạch không thật sự coi cô ta là người trong lòng.
Cố Niên nheo mắt lại,
thầm nghĩ khả năng đối đáp của con nhóc này cũng khá thật, dù không thuận lợi
lắm nhưng cũng khiến cho trong lòng cô ta có điều vướng mắc là được. Hơn nữa
cũng cảm thấy không còn gì muốn nói nữa, liền đứng dậy cáo từ.
Bạch Thiên Trương gắng
gượng cười vẫy tay chào, ngay khi Cố Niên vào xe biến mất, cô đột nhiên cảm
thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, gục đầu xuống bàn không dậy nổi.
Lần này yêu đương với
Ngôn Mạch, cô từ bị động lúc ban đầu, càng về sau đã càng hiến dâng trái tim
mình, chỉ biết đến trước mắt hạnh phúc ngọt ngào mà đã quên, ngọt ngào ở dưới
bụi gai. Đối với Ngôn Mạch, cô thật sự hiểu rõ sao, hiểu được gia cảnh, quá
khứ, tính tình của anh sao? Ngôn Mạch đã từng kể về chuyện cũ với Cố Niên cho
cô, nhưng cũng không có một đoạn này. Cô phải tin ai? Cô có thể tin tưởng Ngôn
Mạch không?
Bạch Thiên Trương vừa
nghĩ, vừa sa vào chán ghét bản thân không thể kiềm chế. Trước kia cô còn chế
giễu, khinh thường những nữ nhân vật chính vướng mắc tình cảm trong phim và
tiểu thuyết, hóa ra thật sự đã đến lượt cô, giờ mới hiểu được mùi vị của nó.
Hạt giống hiềm khích một khi đã nảy mầm, tất cả những suy nghĩ tiêu cực sẽ là
phân bón, nhanh chóng sinh trưởng đâm rễ, nở ra một đóa hoa to lớn, mục nát,
đen tối, vừa sung mãn vừa oanh liệt.
Bạch Thiên Trương bị đả
kích nặng nề, nghĩ tới Cố Niên, nghĩ tới cha mẹ của Ngôn Mạch, nghĩ tới bối
cảnh của cả hai gia đình, sau khi than ngắn thở dài, hồn xiêu phách lạc đi ra
ngoài.
Đèn đường đã lên rực rỡ,
Bạch Thiên Trương vì đã có chút nản lòng, đi đường cũng xiêu vẹo, không có nhịp
điệu.
Ninh Tần trông thấy một
cô gái đang nghiêng ngả đi tới, gương mặt rất quen, nhìn kỹ lại, hóa ra là Bạch
Thiên Trương. Cô uốn tóc xoăn, mặc váy, rõ ràng là đã bỏ công sức, có điều vẻ
mặt kia là đã xảy ra chuyện gì, sao lại giống như nhà có tang vậy?
Cô càng tới gần, đầu cúi
thấp, mất hồn mất vía, tất nhiên cũng đi thẳng qua bên cạnh cậu, có xu hướng
muốn tiếp xúc thân mật với cột điện phía trước. Ninh Tần vội vươn tay kéo cô
lại: “Này, cô không sao đấy chứ?”
Bạch Thiên Trương ngẩng
đầu trừng mắt, mù mịt: “Ồ, Ninh Tần, là cậu à. Sao cậu lại ở đây? Không phải
cậu nên ở thành phố H sao?”
Ninh Tần nhếch nhếch khóe
miệng, buông tay đang kéo cô ra: “À, tôi tới đây chơi.” Lại dò xét sắc mặt Bạch
Thiên Trương, nhìn thật sự rất khó coi, rốt cục nhịn không được hỏi: “Cô làm
sao vậy?”
Bạch Thiên Trương đầu đầy
vạch đen, cô đã gặp được nội dung cốt truyện PK Tiểu tam máu chó nhất, vẫn là
không muốn làm vấy bẩn tâm hồn đóa hoa của Tổ Quốc. Vì vậy ỉu xìu phất phất
tay: “Không có gì.”
Kết quả cô còn chưa kịp
chào hỏi và biểu lộ tình cảm bạn bè lâu ngày với ô dù Ninh Tần thì ô dù Ngôn
Mạch nhanh chóng xuất hiện. Hóa ra sau khi đi mua quần áo, uốn tóc với Bạch
Thiên Trương về, Dư San nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không ổn, vội nhắn tin thông
báo cho Ngôn Mạch, vì vậy, Ngôn Mạch vội vàng chạy tới đã thấy được tình cảnh
sau: Cô vợ của anh bộ dạng tủi thân sắp khóc, bên cạnh là một chàng trai cao
ráo trẻ tuổi đang đứng nhìn cô ân cần, nhìn hai người như sắp sửa phát triển
thành cầm tay nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ, im lặng đến nghẹt thở.
Ngôn đại thần bước nhanh
tới, kéo Bạch Thiên Trương ôm vào lòng, cách khỏi Ninh Tần, chừa ra một khoảng
cách an toàn. Sau đó cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy? Ai bắt nạt em?”
Nghe thấy giọng nói quen
thuộc, Bạch Thiên Trương cảm thấy cảm xúc chuẩn bị bùng phát. Kết quả Ngôn Mạch
hỏi một câu như vậy, không hỏi còn hơn, cảm xúc của cô lập tức vỡ tung, loại
cảm xúc này, bình thường người ta vẫn gọi là phẫn nộ.
Cô vung nắm đấm đánh vào
bả vai Ngôn Mạch: “Ai bắt nạt em? Ai bắt nạt em hả?! Còn không phải anh với Cố
Niên sao! Chuyện của anh với cô ta, dựa vào đâu mà liên quan tới em? Nếu như
anh còn chưa bỏ được cô ta thì sao còn chọc vào em làm gì!” Sau khi đánh xong
dừng lại một lát, nghĩ thấy không đúng, vẫn nên hỏi rõ thì tốt hơn, vì vậy cô
hùng hổ tóm áo Ngôn Mạch: “Em hỏi anh! Dấu răng kia của Cố Niên! Là chuyện gì
xảy ra?”
Ngôn Mạch kinh ngạc, sau
đó trầm mặc, cuối cùng nói một câu: “Là anh có lỗi với cô ấy.”
Bạch Thiên Trương cũng
bắt đầu trầm mặc theo Ngôn Mạch, trái tim đang trông mong hi vọng của cô,
thoáng cái đã nguội lạnh, dưới ánh đèn, gương mặt anh tuấn kia, gương mặt cô đã
từng vuốt ve, bờ môi đã từng hôn cô, ấy vậy mà giờ phút này lại tĩnh mịch, trầm
lắng. Đến khi Ngôn Mạch nói ra một câu ngắn ngủi kia, Bạch Thiên Trương bỗng
cảm thấy mệt mỏi, cô chán nản buông tay anh, xoay người rời đi.
Cô không muốn khóc trước
mặt Ngôn Mạch.
Ngôn Mạch lại kéo lấy cô,
bắt được hai tay của cô, lập tức nhận được một loạt những cú đấm đá của cô.
Ninh Tần chỉ ở một bên đứng nhìn, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhìn Bạch
Thiên Trương có chút không khống chế được, Ngôn Mạch lại sống chết không buông,
bèn tiến lên khuyên bảo: “Anh này, trước tiên anh cứ buông Thiên Trương ra đã,
anh cứ như vậy sẽ làm cô ấy bị thương.”
Ngôn Mạch cảm thấy khó
thở, anh vội vàng chạy đến, không biết rõ có chuyện gì, chỉ thấy Bạch Thiên
Trương và cậu con trai này đang lôi kéo, đã không hiểu lại bị một trận đấm đá
của cô, tức thì cũng gắt gỏng, sa sầm mặt: “Thiên Trương là bạn gái tôi, còn
chưa tới lượt cậu phải lo!”
Bạch Thiên Trương vốn
định đi, nghe thấy lời này, sợ Ninh Tần bị liên lụy, vội vàng quay lại giải
thích: “Không liên quan đến cậu ấy, anh đừng có giận cá chém thớt!”
Ngôn Mạch nghe thấy Bạch
Thiên Trương bảo vệ Ninh Tần, trái tim băng giá trong lòng lại nổi cơn ghen,
anh vốn không dám khẳng định tình cảm của Bạch Thiên Trương, bởi vì từ đầu đến
cuối đều là anh chủ động, quá mức nhiệt tình, mà Bạch Thiên Trương vẫn chỉ bị
động tiếp nhận, lúc này bị đả kích như vậy, cảm xúc lo được lo mất lại dâng
lên, nhất thời xúc động nói ra một câu khiến anh hối hận cả đời: “Em thích cậu
ta có phải không!”
Anh vừa thốt ra, cả hai
bên đều sợ đến ngây người. Bạch Thiên Trương chợt mở to hai mắt, sau đó cười
khổ: “Ngôn Mạch, anh xem, hóa ra giữa chúng ta, ai cũng không có đủ lòng tin
với đối phương.”