Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 12

Dọc đường trở về coi như thuận lợi, chẳng qua là thường xuyên có thể thấy tướng sĩ giục ngựa chạy như điên về kinh thành đưa chiến báo, bóng dáng nhanh như gió, tiếng vó ngựa khiến lòng người chấn động, tầng bụi đất cuồn cuộn nổi lên phía sau, bụi còn chưa lắng xuống, người ngựa đã biến mất vô ảnh.

Bao Chửng ở trong xe ngựa mơ màng ngủ, Công Tôn Sách cũng cảm thấy vô cùng buồn chán, nâng rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, sắc trời đang lúc trưa, mặt trời treo cao.

“Triển Chiêu, chúng ta bây giờ đã tới đâu rồi?”

Triển Chiêu giục ngựa đi tới, suy nghĩ một chút, “Đại khái sắp tới kinh thành rồi đi?”

Công Tôn Sách nhướng mày nghĩ ngợi chốc lát, “Triển Chiêu, huynh thấy hay là đi vòng qua đường khác đi.”

“Tại sao?” Triển Chiêu không hiểu hỏi. “Huynh cùng Bao đại ca đã lâu chưa tới kinh thành rồi, dù sao cũng không vội, chúng ta cứ đi dạo một chút đi.”

Công Tôn Sách kiên trì nói, “Vẫn là vòng đường khác đi. Bao Chửng ở kinh thành sẽ bị nhận ra, huynh không muốn lại để huynh ấy có quan hệ gì với quan trường hoàng gia nữa, nhanh chóng về Lư Châu hưởng cuộc sống thành nhàn mới là lựa chọn tốt nhất.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, những năm gần đây Bao Chửng cùng Công Tôn Sách vì tra án mà có thiên thương tiêu vạn lũ liên hệ với quan trường hoàng gia, chỉ còn thiếu bồi mạng, còn không bằng nhanh chóng rời khỏi, không đi kinh thành cũng tránh phải thêm rắc rối.

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu liền vòng ngựa, hướng về phía đường nhỏ phía đông mà đi.

Lại đi thêm chừng nửa ngày, người đi đường dần dần thưa thớt rất nhiều, cảnh trí cũng càng ngày càng xinh đẹp thanh nhã.

Công Tôn Sách nhìn xung quanh, “Thì ra là nơi này.” Triển Chiêu vội tiến lên hỏi, “Công Tôn đại ca biết nơi này sao?”

“Ừm,” Công Tôn Sách gật đầu một cái, “Nơi này là vườn trà cánh kinh thành khoảng hai mươi ba mươi dặm, nổi tiếng về sản xuất trà Long Đảm, trung thu hàng năm Hoàng Thượng hay tới nơi này tĩnh tâm thưởng trà, bất quá bây giờ còn sớm, Hoàng Thượng sẽ không tới đây, đúng là thời gian thanh tĩnh nhất.”

Triển Chiêu nhìn sắc trời không còn sớm, “Không bằng ở đây một buổi chiều đi, còn có thể nềm thử trà Long Đảm nổi tiếng xa gần.”

Lại mất một chút thời gian đi vào, bỗng nhiên xa xa đối diện xuất hiện một đội nhân mã, màu vàng kia dưới ánh mặt trời trở nên dị thường bắt mắt, mười mấy tùy tùng đều là cẩm y hoa phục, như chúng tinh phủng nguyệt () bao lấy xe ngựa ở giữa, trên nóc xe lưu tô () vàng kim nhẹ nhàng đong đưa, xa cách mà đầy uy nghiêm. (?)

() Chúng tinh phủng nguyệt: như các ngôi sao vây quanh mặt trăng, hiểu nghĩa đen là vậy

() lưu tô: cuối chương có hình minh họa

Nhìn phong thái này không phải hoàng thân cũng là quý tộc. Triển Chiêu vừa định đem xe ngựa chạy sát ven đường tránh đi, lại không nghĩ đội nhân mã kia lại trực tiếp chạy về phía đoàn người Triển Chiêu, thoáng chốc đã vây bọn họ lại.

Không nghĩ tới lại xảy ra tình huống này, Triển Chiêu vội vàng nắm chặt Cự Khuyết bên hông cảnh giác.

Trong lòng Công Tôn Sách nảy lên dự cảm không tốt, càng muốn tránh né ai, lại càng dễ đụng phải người đó.

Trong chiếc xe ngựa kia truyền ra giọng nói đầy từ tính. “Cố nhân đã vào giấc mộng của ta, cho ta thấy tướng mạo để nhớ lại.” Ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi, nói xong, người trên xe một tay vén rèm cửa lên, mày cao mắt phượng, thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nhưng giữa đôi mày kia lại tựa hồ như đã trải qua tang thương không ai biết. “Công Tôn Sách, sao vậy? Tìm được Bao Chửng rồi, đến chào hỏi với trẫm cũng không muốn liền lập tức trốn về Lư Châu hưởng thanh nhàn, coi như từ quan làm dân, chẳng lẽ liền thật sự thành người dưng với trẫm sao?”

Công Tôn Sách biết hắn là ai, cũng biết lần này nói gì cũng trốn không thoát, chỉ đành phải lay Bao Chửng dậy, từ trên xe ngựa bước xuống, cùng Triển Chiêu ba người quỳ xuống hành lễ.

“Thảo dân Công Tôn Sách, Triển Chiêu, Bao Chửng, khấu kiến ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

() Ngô hoàng: Hoàng thượng của chúng ta

Triệu Trinh được nội thị đỡ xuống xe, cười nhẹ nói, “Không cần khách khí, bình thân.”

Mấy người đứng lên, Công Tôn Sách theo bản năng hơi khom người, tránh để Triệu Trinh nhìn thấy bụng đã hơi phình lên của mình.

Bất quá lực chú ý của Triệu Trinh cũng bị Bao Chửng hấp dẫn qua, hắn đi tới phía trước, đưa tay đỡ lấy vai Bao Chửng, trong mắt toát ra tâm tình phức tạp. “Bao Chửng…… thật không nghĩ ngươi còn sống, trẫm ngày đêm khó ngủ…… vẫn luôn cảm thấy áy náy……”

Bao Chửng sợ hãi nhìn Triệu Trinh, lại nhìn Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu. “Ta…… ta…… Công Tôn đại ca… Triển huynh đệ……” nói xong, Bao Chửng rụt người lại, tránh khỏi tay Triệu Trinh, trốn phía sau Công Tôn, như đứa nhỏ sợ hãi hé ra nửa khuôn mặt nhìn Triệu Trinh.

Tay Triệu Trinh dừng lại giữa không khí, hắn luống cuống nhìn Bao Chửng. “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Công Tôn Sách chỉ đành phải kể lại chi tiết, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Bao Chửng kể từ sau khi nhảy vực, lại mất trí nhớ, cử chỉ hành động như một đứa trẻ, có thất lễ mong Hoàng Thượng đừng trách móc.”

Triệu Trinh ngây ngẩn một hồi lâu, mới nặng nề thở dài, “Đều do trẫm, đều do trẫm!” Triệu Trinh đột nhiên quay người nói với tùy tùng, “Lập tức trở lại kinh thành gọi ngự y tốt nhất tới cho trẫm.”

Triệu Trinh quay đầu nói với hai người Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu, “Mấy ngày nay bởi vì tình hình chiến sự mà trẫm tâm trạng bất an, cho nên đến nơi này thanh tĩnh lại, không nghĩ Lưu đại nhân lại mang về cho trẫm một tin tức tốt như vậy, lần này trẫm nhất định sẽ dốc toàn lực trị khỏi cho Bao Chửng, các ngươi đều theo trẫm vào cung đi.”

Triển Chiêu vừa định mở miệng, Công Tôn Sách vội vàng cản cậu ở phía sau, tỏ ý cậu không cần nói nhiều. Lúc này nếu tùy tiện từ chối ý tốt của Hoàng Thượng, khó tránh khỏi sẽ dẫn tới hoài nghi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Vườn trà vốn là một địa phương nhỏ, bất quá bởi vì Hoàng Thượng thường xuyên tới đây thưởng trà tĩnh tâm, cho nên mới xây dựng ly cung (), kích thước ly cung cũng không phải là quá lớn, bất quá chim sẻ dù nhỏ vẫn đầy đủ ngũ tạng. Bên trong đình đài lầu các, ao hồ cá chim, phòng nghị chính, dưỡng tâm các nên có đều có. Cảnh trí thanh nhã tuyệt diệu, rất có tinh túy của vùng Giang Nam sông nước xinh đẹp.

() Ly cung: cung điện bên ngoài của vua khi ra ngoài vi hành.

Mấy người không còn cách nào chỉ đành điều khiển xe ngựa đi theo phía sau xe ngựa của Hoàng Thượng tới ly cung. Triển Chiêu tới bên cạnh xe ngựa, nhỏ giọng gọi Công Tôn Sách, “Công Tôn đại ca, Lưu đại nhân kia báo với Hoàng Thượng chuyện của Bao đại ca, sao lại không thương lượng với chúng ta một chút.”

Công Tôn Sách bất đắc dĩ cười cười, “Thực ra lúc Lưu đại nhân sắp đi có nhắc với huynh một chút, bất quá bị huynh từ chối khéo, không nghĩ ông ấy vẫn nói, xem ra ông ấy đối với Hoàng Thượng quả nhiên là ‘trung tâm một lòng’.”

Triển Chiêu nói: “Đều tại đệ, sớm biết đã không đi con đường tới kinh thành này, cho dù phải đi đường vòng đưa Bao đại ca về Lư Châu cũng còn tốt hơn.”

Công Tôn Sách cười nói, “Đệ tự trách làm gì, cái này gọi là, là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh! Ông trời đã định chúng ta phải gặp Hoàng Thượng, chúng ta trốn tới đâu cũng vô dụng!”

Đi không tới nửa canh giờ liền tới ly cung.

Triệu Trinh đem mấy người Bao Chửng Công Tôn Sách Triển Chiêu sắp xếp tới Thiện Tâm Các, lại cho gọi ngự y tới chẩn bệnh cho Bao Chửng, kết quả chẩn bệnh Công Tôn Sách không cần hỏi cũng biết, chính là đầu bị va chạm tạm thời mất trí nhớ, cần phải điều dưỡng lâu dài. Triệu Trinh hỏi lúc nào thì có thể khỏi, trả lời của ngự y cũng ngàn bài một điệu, thời gian dài ngắn khó nói, bất quá Bao công tử người tốt tự được trời giúp, có hồng phúc của Hoàng Thượng che chở, tất có thể sớm ngày khỏi hẳn, vì Hoàng Thượng san sẻ ưu lo. Một bộ nịnh nọt Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu cũng có thể thuộc lòng như cháo.

Hôm nay trời mát mẻ, tâm trạng Triệu Trinh cũng không tệ, vì vậy gọi mấy người Bao Chửng Công Tôn Sách Triển Chiêu đến lương đình trong vườn hoa uống trà ăn điểm tâm, tiện nghe một chút quan điểm của Công Tôn Sách về tình hình chính trị đương thời.

“Hoàng Hà nhiều năm lên tục ngập lụt, xung quanh kinh thành khắp nơi đều có thể thấy nạn dân, không biết Công Tôn ái khanh có thượng sách nào không?”

Công Tôn Sách cố ý mặc y phục rộng để che giấu bản thân đang mang thai. Y khom người nói: “Từ xưa tới nay Hoàng Hà vẫn luôn là con sông khó trị nhất, thần tài sơ học thiển, không hiểu đạo lý trị thủy lắm, bất quá thần cảm thấy có thể học theo Đại Vũ trị thủy, lấy khơi thông làm đầu, như hiện tại chỉ ngăn dòng tuyệt không phải kế hoạc lâu dài.”

() Đại Vũ: tức Hạ Vũ, một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc cổ đại nổi tiếng về việc chống lũ. (Wikipedia)

Triệu Trinh gật đầu một cái. “Còn có, về phần nạn dân,” Công Tôn Sách nói tiếp: “Hoàng Thượng có thể cho quan phủ mở đợt cháo cứu tế, ngoài ra Hoàng Thượng không phải muốn sửa chữa lại Cẩm Dương Cung sao, có thể chọn những nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh từ những nạn dân kia để làm công, thanh toán tiền công mỗi ngày, cũng có thể cho bọn họ một con đường sống. Như vậy nạn dân tất nhiên sẽ an định lại, hơn nữa dân chúng thiên hạ cũng sẽ sâu sắc cảm nhận được Hoàng Thượng là người thương dân như con.”

Triệu Trinh gật đầu lia lịa, trên mặt lộ ra mỉm cười hiếm thấy, “Công Tôn Sách, trẫm quả nhiên không nhìn lầm khanh, giờ trong triều chỉ toàn là một đám phế vật ăn không ngồi rồi, suốt ngày chỉ biết a dua nịnh hót, đến lúc thật sự cần dùng đến chúng, thì cái gì cũng không giúp được.”

Triệu Trinh lại nhìn Bao Chửng ngồi một bên cúi đầu ăn điểm tâm, “Nhưng nếu Bao Chửng có thể khôi phục trí nhớ, có hắn cùng Công Tôn ái khanh làm tay phải tay trái của trẫm, vậy trẫm có thể an tâm rồi.”

Bao Chửng nghe thấy Triệu Trinh gọi tên mình, liền ngẩng đầu cười ha ha, mấy ngày nay ở chung, hắn không xem Triệu Trinh là Hoàng Thượng, chẳng qua cảm thấy vị tiểu ca ca mặc hoàng bàohay nhìn mình này, rất chăm sóc chiếu cố hắn, cho nên Bao Chửng cũng dần thả lỏng, suốt ngày gọi loạn Hoàng đế tiểu ca ca, hiếm thấy Triệu Trinh cũng không tức giận, còn càng thương yêu luyến tiếc Bao Chửng.

Bao Chửng cầm một khối điểm tâm trong đĩa. “Bánh bao hồng này ăn ngon nha, mấy người sao cứ nói nói, không ăn nha, nào nào nào, mau ăn! Nếu không đệ sẽ ăn sạch đó.”

() Bánh bao hồng: thặc ra tui muốn giữ nguyên là “phấn bao bao” lắm, nghe dễ thương gì đâu……

Triệu Trinh cầm một khối điểm tâm, thấy buồn cười, “Cái gì mà bánh bao hồng, đây là bánh Quế Hoa Phù Dung.”

Công Tôn Sách cùng Triệu Trinh nói nửa ngày, cũng cảm thấy bụng có chút đói, mới nhớ ra cũng nên ăn một chút gì đó, bụng lúc này cũng bị đá một cái, xem ra nhóc con cũng đói bụng, đang ý kiến với y đây. Công Tôn Sách đưa mắt nhìn lại, điểm tâm trên bàn đủ loại tinh xảo, dân gian khó gặp. Trước mặt Bao Chửng là một đĩa bánh Quế hoa phù dung cùng một đĩa Đào Nhân Liên Tử tô đã bị tiêu diệt một nửa.

() Đào Nhân Liên Tử tô: bánh xốp nhân đào, hạt sen (chắc vậy)

Trước mặt Công Tôn Sách bày một mâm bánh bơ thạch anh (?), y lấy một miếng ăn, quả nhiên hương vị ngọt ngào trơn trượt, vào miệng đã tan, hơn nữa một chút cũng không ngấy. Công Tôn Sách cảm thấy ngon, bất tri bất giác ăn thật nhiều, uống ngụm trà, lại vươn tay cầm một miếng bánh hạt dẻ thơm lừng bỏ vào miệng, mới nhận ra Triệu Trinh đang nhìn mình, trên mặt một bộ khó tin.

Công Tôn Sách có chút xấu hổ, mặt cũng đỏ. Triệu Trinh cũng cười không sao cả, “Không nghĩ một thời gian không gặp, khẩu vị của khanh lại trở nên tốt như vậy, trước đây khi mời khanh cùng Bao Chửng Triển Chiêu ăn há cảo, khanh là người ăn ít nhất trong cả bọn.”

Trong lúc đang tán gẫu, đột nhiên một nội thị vội vội vàng vàng chạy tới, “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng! Khởi bẩm Hoàng Thượng, có tướng sĩ mang chiến báo trở về, đang đợi ở bên ngoài!”

Nhịp tim Công Tôn Sách chợt tăng nhanh, chiến báo? Có thể có tin của hắn hay không? Triển Chiêu nhìn ra Công Tôn Sách tâm tư bất an, vội đè lại hai tay đang khẽ run của y, giúp y chống đỡ.

Triệu Trinh cũng rất gấp gáp, “Mau! Mau để hắn vào báo!”

Nội thị chạy ra, không lâu sau mang theo một vị tướng sĩ vào, người kia vừa nhìn thấy Triệu Trinh, liền lập tức quỳ một chân xuống.

“Thần Lưu Thời Tiệp khấu kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vận tuế vạn tuế vạn……”

“Được rồi được rồi,” Triệu Trinh phất tay chặn lời hắn, “Miễn mấy thứ lễ nghi này đi, mau bẩm báo tình hình chiến đấu.”

“Rõ!” Tướng sĩ kia thở hổn hển, “Mùng tám tháng bảy giờ Tý, Bàng nguyên soái suất lĩnh tướng sĩ Phi Vân Kỵ tập kích ban đêm Liêu quân đang đóng quân ở Trác Châu, đánh cho Liêu quân không kịp ứng phó, đã thu được Trác Châu. Nguyên soái đã phái Trần tướng quân cùng hai vạn binh mã đóng lại Trác Châu, hiện giờ quân ta tinh thần dâng cao, Nguyên soái tiến về phương Bắc, muốn thu phục Thiệu Châu cùng thành trấn xung quanh.”

Triệu Trinh nghe vậy vui mừng khôn xiết, vỗ tay if lớn: “Tốt! Tốt! Bàng Thống quả nhiên không để trẫm thất vọng! Thật là quá tốt! Trẫm phải ăn mừng một phen! Nào, Bao Chửng, Công Tôn Sách, Công Tôn Sách… Công Tôn Sách?”

Triệu Trinh quay đầu lại, mới phát hiện sắc mặt Công Tôn Sách không đúng. “Công Tôn Sách, khanh làm sao vậy?”

Sắc mặt Công Tôn Sách tái nhợt, trên trán toát mồ hôi. Y mờ mịt nhìn Triệu Trinh, mới lên tiếng: “Hoàng Thượng, thần… thần có chút không thoải mái… muốn xin được lui trước……”

Triệu Trinh vốn đang cực kỳ vui mừng, nhưng lại thấy bộ dáng Công Tôn Sách không giống như đang giả vờ, không khỏi có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn gật đầu đống ý thỉnh cầu cảu Công Tôn Sách.

Triển Chiêu vội vàng đỡ Công Tôn Sách, mang theo Bao Chửng trở về Thiện Tâm Các. Vừa mới sắp xếp Công Tôn Sách ở trên giường xong, Triển Chiêu lại chạy đi rót một chén trà, đưa cho Công Tôn Sách. Triển Chiêu ân cần nhìn y. “Công Tôn đại ca, huynh không sao chứ? Bàng Thống đánh thắng, huynh nên vui mới phải, sao lại……”

Công Tôn Sách uống một ngụm trà, vô lực tựa vào gối, “Huynh không sao, Triển Chiêu…… huynh muốn ở một mình yên tĩnh chút……”

Triển Chiêu thoáng cái sửng sốt, lại yên lặng hồi lâu, cái gì cũng không nói đi ra khỏi phòng, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Công Tôn Sách nằm một mình một hồi, mới chậm rãi lấy ra mảnh lụa trắng từ trong áo, bên trên có hai con Uyên sóng đôi bơi trên mặt nước.

Thập lý Bình Hồ sương mãn thiên…… Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên……

Ngươi thắng trận, ta nên vui mới đúng, nhưng…… tại sao…… tại sao…… trong lòng ta ngược lại lại loạn muốn chết…… vẫn luôn cảm thấy ngươi càng ngày càng xa ta……

Bàng Thống, ngươi cả ngày liều chết xung phong chiến trường, mỗi khi đêm dài vắng lặng, khi mệt mỏi ngươi có từng nhớ tới ta? Có từng nhớ tới…… đứa con chưa sinh của mình……

Tay lại xoa lên cái bụng đã lộ rõ, Bàng Thống, ngươi biết không, lần này con rất ngoan, yên lặng, một chút cũng không quấy.

Một chút này, ta làm thế nào để ngươi biết?
Bình Luận (0)
Comment