Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 25

Đạt Ma Kiệt nhất định phải có được đứa bé trong lòng Công Tôn Sách, gã dừng lại trong phút chốc, lại nhảy lên đánh về hướng Công Tôn Sách, Gia Luật huynh đệ cùng Triển Chiêu cả người tê dại, căn bản không giúp được gì, mà Bàng Thống bên kia còn chưa tỉnh lại, mọi người lo lắng, nhưng lại không có cách nào.

Đến gần rồi, Đạt Ma Kiệt còn chưa ra tay, Bao Chửng từ dưới đất lảo đảo bò dậy, quơ hai tay cản đường gã. “Hòa thượng thối, ngươi đừng mơ tưởng…… mơ tưởng đụng vào cục cưng của Công Tôn đại ca!”

Đạt Ma Kiệt như sợ hãi Bao Chửng, không dám bước về phía trước, nhưng thần tử Thiên Mang ở ngay trước mắt cũng không bằng lòng, Đạt Ma Kiệt tức giận, lông mày cũng dựng thẳng, “Ngươi muốn chết!” nghiến răng nghiên lợi mắng, Đạt Ma Kiệt lùi về sau chừng mười bước, đứng lại, đem mười ngón tay cùng đặt lên hồng ấn trên trán, hai mắt xình xịch như tỏa ra ánh lửa.

“Bàn Nhược chư Phật…… Bàn Nhược chư Phật…… Bàn Nhược mã mã hoanh…… Đại phi thiên long…… Thế trang địa đà……” (đừng hỏi, tui cũng không hiểu)

Đạt Ma Kiệt niệm chú ngữ, trời đất đột nhiên thay đổi, hôn thiên ám nhật, mây đen cuồn cuộn, che lấp núi non trùng điệp xung quanh, tuyết mới vừa rồi còn nhẹ nhàng rơi xuống, bỗng cuốn theo cuồng phong trở thành tuyết phiến sắc bén như dao, rơi xuống dưới, xẹt qua da liền cắt thành một vết thương nhỏ máu, kích thích từng trận đau nhói lạnh như băng.

Mọi người đều không thể mở mắt, chỉ đành phải cố gắng che kín đầu, hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, Đạt Ma Kiệt bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Thiên Nhãn mở!”

Theo tiếng hô to của Đạt Ma Kiệt, giữa trời đột nhiên vang lên tiếng sấm “đùng đùng” đinh tai nhức óc, tia chớp hung dữ như muốn bổ giữa trời một rãnh sâu, chợt lóe lên khiến trời đất sáng rõ như ban ngày, mượn ánh sáng này, mấy người nhìn lại, đều kinh hãi trợn mắt.

Sau khi mười ngón tay Đạt Ma Kiệt rời đi, trên trán vốn chỉ có một vết hồng, lúc này đã hé mở ra, bên trong khe vậy mà lại lộ ra một con ngươi đỏ như máu, còn xoay chuyển từng vòng từng vòng, chỉ liếc mắt thôi cũng khiến người ta sởn tóc gáy.

“A… A… A……” Bao Chửng bỗng nhiên thảm thiết kêu lên, hắn che trán mình, nhào xuống đất không ngừng quay cuồng, từ khe hở giữa các ngón tay hắn không ngừng chảy máu, đến khi thả tay xuống, chỉ thấy vết sẹo hình trăng khuyết trên trán Bao Chửng rách một vết thương sâu hoắm, trong nháy mắt máu bắn ra, tràn đầy đất.

“Bao đại ca! Bao đại ca! Bao Chửng! Bao Chửng! Ngươi làm sao vậy!” Tất cả mọi người sốt ruột hô lên.

Gia Luật Văn Tài bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng hô về phía Bao Chửng: “Bao Chửng! Pháp lực của Đạt ma Kiệt kia là từ con mắt đỏ của gã……”

Lời còn chưa dứt, Gia Luật Văn tài đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn, phun ra một ngụm máu, cả người ngã gục xuống đất.

Đạt ma Kiệt thấy Gia Luật Văn Tài nhìn ra căn nguyên pháp lực của gã, liền dùng độc chiêu chế phục Gia Luật Văn Tài trước, xoay đầu lại nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng Công Tôn Sách, lúc này bắt lấy thần tử Thiên mang đã dễ như trở bàn tay, chẳng qua mình cần dốc toàn lực dùng thiên nhãn áp chế sức mạnh của Bao Chửng, cho nên không thể tự do hành động, Đạt Ma Kiệt suy nghĩ một chút, nhớ tới một người.

Nghĩ đến đây, Đạt ma Kiệt liền thấp giọng niệm pháp chú.

Công Tôn Sách bỗng cảm thấy phía sau mình đột nhiên có một luồng khí lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại, đúng là…… đúng là……

Bàng Thống!?

Chẳng qua lúc này Bàng Thống giống như một cái xác không hồn, hai mắt trống rỗng, chỉ có tứ chi hoạt động, hắn từng bước từng bước, đi về phía Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, y giãy giụa lui về phía sau, không, không! Y như dự cảm được Bàng Thống sẽ làm gì.

“Không!” Công Tôn Sách kêu thảm, ôm chặt bọc nhỏ vào lòng, dùng hết toàn lực vẫn không cách nào ngăn được Bàng Thống cướp đi đứa con mới sinh từ trong lòng mình, mắt thấy Bàng Thống lại từng bước từng bước ôm bé con đang oa oa khóc lớn về phía Đạt ma Kiệt, Công Tôn Sách cảm giác tim mình đau như bị cắt thành hai nửa, cơ hồ đau đến bất tỉnh.

“Không! Bàng Thống! Đừng… Đừng… Đó là con của ngươi mà! Là thân cốt nhục của ngươi! Đừng……” Công Tôn gào khóc đến tê tâm liệt phế, gắng sức từng bước từng bước bò theo hướng Bàng Thống, dưới mặt đất đầy tuyết lê theo một đường thật lớn, phía dưới không ngừng chảy ra máu đỏ tươi nhuộm đỏ tuyết trắng, giống như tim y, máu chảy thành sông.

“Bàng Thống! Dừng tay!” Gia Luật huynh đệ cùng Triển Chiêu luôn miệng gào to, nhưng Bàng Thống vẫn không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này Bao Chửng cố nén đau đớn trên trán, vùng vẫy bò dậy, xông lên ôm chặt eo Bàng Thống, điên cuồng gào lên: “Đại bàng Giải! Ngươi tỉnh lại đi! Đó là con trai ngươi mà! Không thể giao nó cho tên hòa thượng xấu xa kia!”

Bàng Thống cả người chấn động mạnh, sững sờ đứng đó, Đạt ma Kiệt thấy Bao Chửng lại muốn phá chuyện cảu mình, vội vàng lại dốc hết sức niệm pháp chú, Bàng Thống bị pháp chú không chế, bỗng kêu thảm mấy tiếng, vịn đầu cả người không ngừng run rẩy, vật lộn nửa ngày, Bàng Thống khom lưng nhấc Bao Chửng từ trên người mình lên, đá ra ngoài đến mấy trượng, lại tiếp tục nặng nề đi về phái Đạt ma Kiệt.

Sắc mặt Đạt ma Kiệt hung ác vặn vẹo, âm trầm điên cuồng cười: “Đúng rồi! Đúng rồi! Mau đứa nó cho ta! Bắt nó cho ta!” Vừa nói vừa vươn ma trảo về phía bé con đang khóc lớn trong lòng Bàng Thống.

Mà lúc này Công Tôn Sách gần như sắp ngất.

Bàng Thống quỳ gối trước mặt Đạt ma Kiệt, chậm rãi nâng tay, dâng bé con tới trước Đạt ma kiệt.

“Ha ha ha ha! Thần tử Thiên Mang… rốt cuộc…” Đạt Ma Kiệt đặt toàn bộ tâm tư lên người đứa bé, không chú ý tới ánh mắt Bàng Thống mới vừa rồi còn trống rỗng đột nhiên khôi phục ánh sáng, khi Đạt ma Kiệt đưa tay muốn bắt lấy đứa bé, Bàng Thống đột nhiên rụt tay lại, Đạt ma Kiệt bắt hụt, gã sửng sốt trong nháy mắt, Báng Thống lấy tốc độ nhanh như chớp rút một đoản kiếm từ dưới, đâm thẳng lên trán Đạt Ma kiệt, mũi kiếm lập tức xuyên qua con mắt máu kia, “phụt” một tiếng, máu văng khắp nơi, Đạt Ma Kiệt “A A” hét thảm, cả người co giật vặn vẹo, nhưng gã không cam tâm, vấn muốn kéo một người chết theo, vươn tay muốn bắt lấy cái bọc trong tay Bàng Thống, Bàng Thống ném bọc đi, vừa đúng rơi vào người Bao Chửng, nhưng cứ như vậy hai tay Bàng Thống mở ra, trước ngực hoàn toàn trống, Đạt Ma kiệt hét lớn một tiếng, thiền trượng trong tay chợt rung lên, đỉnh cuối thiền trượng lập tức bay ra, lộ ra mũi nhọn sắc bén bên trong. Đạt ma Kiệt đâm thẳng thiền trượng, ngay giữa ngự trái Bàng Thống, cơ hồ đâm xuyên ngực, Đạt Ma Kiệt lại liều mạng rút thiền trượng ra, vết thương trước ngực Bàng Thống lập tức phun một cỗ máu tươi, văng vào tuyết, nhuộm thành từng mảnh hồng.

Song Bàng Thống vẫn không buông đoản kiếm trong tay, ghì chặt kiếm vào con mắt máu kia của Đạt ma Kiệt, thân thể hắn cao lớn như núi vững như thạch bàn không ngã, theo màu sắc con mắt máu kia của Đạt Ma Kiệt ngày càng nhạt, Gia Luật huynh đệ cùng Triển Chiêu cảm thấy thể lực trong người dần dần khôi phục, Triển Chiêu đi đầu, chạy về hướng đó.

Ba đường kiếm, mang theo ánh sáng lạnh lẽo, xuyên họng, xuyên ngực, xuyên bụng……

Triển Chiêu cùng Gia Luật huynh đệ tự chia thành ba hướng, dùng trường kiếm đam thủng thân thể Đạt Ma Kiệt, Đạt Ma Kiệt phun máu, vùng vẫy vài cái.

Ba người đồng loạt rút kiếm, chỉ thấy một cỗ máu đen trào ra, thân thể Đạt ma Kiệt từ từ ngã xuống đất, nằm giữa tuyết, cuối cùng cả xương cốt cùng y phục đều cháy đen.

Mọi người thở hổn hển, Gai Luật Tuấn Tài nhìn một đống trên tuyết, nói, “Quả nhiên là yêu quái.”

“Bàng Thống!” Công Tôn Sách hô, lảo đảo chạy đến bên Bàng Thống sắp ngã xuống đất, ôm chặt lấy đầu Bàng Thống, lớn tiếng la lên: “Bàng Thống! Bàng Thống! Ngươi sao rồi! Ngươi mau tỉnh lại!”

Mọi người vội vàng chạy tới, Gia Luật Văn Tài nắm cổ tay Bàng Thống, một lát sau, sắc mặt Gia Luật Văn Tài trầm xuống, hắn không muốn nói với Công Tôn Sách sự thật tàn khốc, vết thương của Bàng Thống là xuyên ngực, đã không thể cứu.

“Bàng Thống! Bàng Thống!” Công Tôn Sách thất hồn lạc phách hô, “Ngươi mở mắt đi!”

Công Tôn Sách tay đầy máu, còn cố gắng che lên vết thương của Bàng Thống, “Đừng! Bàng Thống! Bàng Thống!”

Có lẽ nghe được tiếng gọi của Công Tôn Sách, Bàng Thống chậm rãi tỉnh dậy, hắn mở mắt, thấy Công Tôn Sách mặt đày nước mắt, Bàng Thống khó khăn cười, giơ bàn tay đầy máu đen, run rẩy lau khuôn mặt Công Tôn.

“Công Tôn Sách…… Đừng khóc……”

Trước mắt là khuôn mặt ngày đêm mong nhớ, giống hệt người tuấn tú trong mơ, “Công Tôn Sách…… Ta… xin lỗi…… Hại người đau lòng vì ta……”

Bàng Thống cố gắng nhìn thật rõ, nhưng tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.

Công Tôn bắt lấy tay bàng Thống, ép lên má mình, nước mắt chảy dài. “Bàng Thống… Bàng Thống……”

Bàng Thống bỗng đưa tay vào trong áo, như muốn tìm cái gì, một hồi mới rút ra, Công Tôn Sách qua đôi mắt đẫm lệ nhìn, kia hẳn là……

Khăn lụa trắng nhiễm máu đỏ tươi, hai con uyên trên đó đã sớm biến thành phượng hoàng máu……

Công Tôn Sách chợt nhớ tới điều gì, “Bàng Thống…… ngươi…… chẳng lẽ…… chẳng lẽ……”

Hắn cố tình trở lại cũng chỉ là vì chiếc khăn lụa này, nhưng nếu trực tiếp nói ra ý định của mình, bọn Triển Chiêu nhất định sẽ không để hắn trở về.

Thập lý Bình Hồ sương mãn thiên…… Thốn thốn thanh ti sầu hoa niên…… Đối nguyệt hình đan vọng tương hỗ…… Chích tiện uyên uyên bất tiện tiên……

“Ngươi từng nói, thấy khăn lụa như thấy ta…… chờ ta trở lại……”

“Ngươi… Ngươi… sao lại ngu ngốc như vậy……” Công Tôn Sách nắm chặt chiếc khăn đầy máu trong tay Bàng Thống, ức chế không được khóc lên.

“Lúc ngươi… sinh…… ta cũng đã nhớ tới… nhưng… ta… ta… phạm sai lầm lớn… với ngươi… ngươi nói, ta…… còn thể diện gì…… để gặp ngươi nữa……” Bàng Thống cố sức thở hổn hển.

“Đây không phải ngươi sai!” Công Tôn Sách ôm chặt thân thể Bàng Thống.

Bàng Thống nhắm mắt lại rồi mở ra, hắn nói, “Cho ta… cho ta… nhìn con……”

Bao Chửng đứng một bên vội vàng ôm bé con tới, Bàng Thống trong giây phút đón lấy bé con, trong mắt lóe ra ánh mắt vô cùng dịu dàng, rốt cuộc…

Cho ta nhìn con thật ra nào…… con trai… ta……

Mấy người đứng xung quanh không nhịn được đỏ mắt. Công Tôn Sách ruột gan đau từng khúc, đau đến không muốn sống.

Đột nhiên cục cưng trong bọc như cảm ứng được xung quanh, cũng “oa oa” khóc lên, chính là lúc này rơi ra vài giọt nước mắt, nước mắt trong suốt, chảy xuống từ khuôn mặt nhỏ nhắn, tí tách rơi lên ngực Bàng Thống.

“A…” Bàng Thống bỗng nhiên ngẩng đầu rên rỉ một tiếng, không phải bởi vì đau đớn, mà là… mà là… có một loại cảm giác rất kỳ quái……

Ấm áp…… lát sau lại như lửa nóng, tê tê dại dại, có chút đau, có chút nhột.

Tất cả trợn mắt há mồm nhìn ngực Bàng Thống, phía trên dần dần bị một mạt ánh sáng nhu hòa màu đỏ nhạt bao phủ, Công Tôn Sách không dám tin mở to hai mắt, chần chờ mở áo Bàng Thống, mọi người vừa nhìn……

Vết thương vốn bị thiền trượng của Đạt Ma Kiệt đâm xuyên, lú này chỉ còn lại một vết sẹo màu đỏ sậm, hơn nữa màu sắc còn đang nhạt dần.

“Chẳng lẽ là…… nước mắt của đứa bé……”

Gia Luật Văn Tài thốt lên, ngay sau đó hắn lại bắt lấy tay Bàng Thống, mạch bình thường mạnh mẽ, hoàn toàn không sao rồi!

“Thật sự không tin được, nếu không phải chính mình tận mắt nhìn thấy, không ai dám tin đứa bé Thiên Mang mang tới lại có thần lực như vậy.” Gia Luật văn tài cảm khái nói.

Hết thảy đều như một giấc mơ, Công Tôn Sách vui mừng phát khóc, ôm con tựa vào bên cạnh Bàng Thống, lầm bầm, “Không sao rồi… không sao rồi……”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, thì ra sương mù trên không trung đã tan hết, bầu trời xanh như nước Thiên Trì (?) lộ ra, trong suốt như nụ cười trong mắt Công Tôn Sách.

Bàng Thống mở rộng hai tay ôm chặt Công Tôn Sách cùng bé con vào lòng.

Đáp ứng ta… đừng rời khỏi ta……

Ta đáp ứng ngươi… không bao giờ rời khỏi ngươi nữa… Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi… bảo vệ con chúng ta……

Ba chúng ta…… vĩnh viễn ở bên nhau……

Cả đời cả kiếp……

Không……

Là… đời đời… kiếp kiếp……

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment