Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 5

Công Tôn Sách vịn tường nôn khan nửa ngày, nhưng trừ nôn ra chút nước trà, không còn gì khác. Thật vất vả cảm giác ghê tởm mới thoáng lắng xuống, lúc này mới ngừng lại một chút, trong đầu ù ù, tay chân đều có chút tê dại run run.

Triển Chiêu cùng Xuân Đào chạy tới, đều bị làm sợ hãi, chỉ thấy Công Tôn Sách sắc mặt trắng bệch, mắt ầng ậng nước, vịn tướng như sắp không nhịn được mà ngất đi.

“Công Tôn đại ca, huynh làm sao vậy?” Triển Chiêu vội vàng đỡ lấy thân thể Công Tôn Sách.

“Huynh không sao,” Công Tôn Sách lắc đầu một cái, yếu ớt đáp.

“Đã như vậy rồi mà còn nói không sao!” Xuân Đào cao giọng trách cứ, quay lại mắng Bao Chửng, “Đều tại huynh, cứ bắt Công Tôn công tử ăn cái gì bánh bao thịt lớn, huynh xem đi, ăn ra hoạ rồi đi?” (họa: tai họa)

Bao Chửng tủi thân vò góc áo, “Tôi không cố ý, tôi đâu biết ăn bánh bao thịt lớn có thể nôn đâu?”

Công Tôn Sách phất phất tay, ý nói Xuân Đào không nên trách Bao Chửng. Nói đến, Công Tôn Sách trong lòng cũng đã nghi ngờ nhiều ngày nay, không biết xảy ra chuyện gì, bản thân gần đây dạ dày không tốt, cái gì cũng không muốn ăn, hơn nữa còn trở nên vô cùng thích ngủ, trước kia toàn là mình thức dậy rửa mặt thay quần áo chỉnh tề xong, rồi đi đánh thức Triển Chiêu, nhưng bây giờ đổi thành mỗi sáng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào, Triển Chiêu tới gõ cửa phòng mình mới tỉnh lại được. Hết thảy đều rất kỳ quái.

“Tìm đại phu xem qua chút đi!” Triển Chiêu nói.

Công Tôn Sách lắc đầu không muốn, mình có thể là vì quá mệt mỏi mới như vậy, không cần làm phiền người khác đã tối rồi còn phải đi tìm thầy thuốc.

“Không được, không được, có bệnh xem bệnh! Nếu không đợi đến khi bệnh nặng sẽ rất phiền toái!” Xuân Đào vừa định quay đầu bảo Bao Chửng đi mời thầy thuốc, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng Bao Chửng.

“Tên Đại Bao chết tiệt này, thấy bản thân gây hoạ, chạy còn nhanh hơn thỏ! Để xem tôi lát nữa xử lý hắn thế nào!” Xuân Đào dữ tợn mắng.

Triển Chiêu đỡ Công Tôn Sách ngồi xuống ghế đá, bản thân chạy đi rót trà nước cho Công Tôn Sách súc miệng, Xuân Đào cũng vội vàng chuẩn bị khăn nóng cho Công Tôn Sách lau mặt.

Công Tôn Sách ngồi xuống, lúc này hô hấp mới dần vững lại. Chẳng qua y không phát hiện đằng sau có người đang từ từ tới gần.

Bàng Thống, từ nãy vẫn đứng ở nơi không xa không gần quan sát hết thảy. Thực ra trong lòng hắn so với ai khác đều lo lắng vạn phần, nhưng Công Tôn Sách bị Triển Chiêu Xuân Đào Bao Chửng mấy người bao lấy gió thổi không lọt, mình muốn tiến đến nhìn một chút cũng không được.

Lúc này Công Tôn Sách đang ở trước mắt, bóng lưng gầy gò tựa như vẫn còn vì trận nôn vừa rồi mà nhìn yếu ớt mảnh mai run run. Gió đêm lạnh lẽo, y chỉ mặc một bộ trường y trắng thật mỏng, gần như có thể nhìn thấu xương bả vai. Triển Chiêu dù sao cũng là trẻ con, sao có thể chăm sóc chu đáo được.

Muốn tới đó, Bàng Thống không nhịn được đi về phía trước, đem áo ngoài của mình cởi ra nhẹ nhàng đắp lên vai Công Tôn Sách, Công Tôn Sách giật mình, vội quay đầu nhìn lại, bản thân đối diện với ánh mắt sáng ngời của Bàng Thống. Công Tôn Sách khẽ hít vào, cũng không từ chối ý tốt của Bàng Thống, chẳng qua lại cúi đầu nhìn hòn đá dưới đất, dưới ánh trăng vằng vặc, hòn đá sau nhiều năm bị mài mòn, chỗ trũng vào lưu lại nước mưa mấy ngày trước, Công Tôn Sách nhìn thấy bóng bản thân trong nước, cũng thấy đôi mắt cô đơn lặng yên đứng sau lưng kia.

Công Tôn Sách ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Chuyện ngày đó…… Ta và ngươi coi như một giấc mộng đi!”

“Có ý gì,” Bàng Thống nheo mắt lại, giọng nói bỗng trở nên trầm thấp khàn khàn.

Mộng, là hư ảo, là giả, khi tỉnh lại hoàn toàn chưa từng xảy ra, cho dù…… cho dù…… Trong lòng thật lâu cũng không thể quên được, ngọn lửa trong lòng khi mộng kia, dịu dàng lưu luyến, mười ngón tay giao nhau thật chặt ý loạn tình mê.

Sau mấy tháng ly biệt, gặp lại, vậy mà nói với ta, đem hết thảy trước kia coi là một cơn mộng dài? Bàng Thống đột nhiên cảm thấy bản thân đủ ngu xuẩn.

Bàng Thống chầm chậm, gật đầu một cái, hồi lâu sau, từ kẽ răng nặn ra vài chữ, “Ta hiểu.”

Công Tôn Sách rũ mi mắt xuống, trong mũi đột nhiên cảm thấy cay cay.

Yên tĩnh không kéo dài quá lâu, rất nhanh từ cửa khách *** truyền tới tiếng Bao Chửng.

“Nhanh lên chút, nhanh lên chút! Nhường đường! Đệ mời thầy thuốc tới rồi!”

Dọc đường Bao Chửng chạy vào khách ***, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn hắn trân trối, cùng với một ông lão râu tóc bạc phơ trên lưng hắn.

Ông lão tóc bạc nhưng vẫn khoẻ mạnh kia ở trên lưng Bao Chửng hô to: “Đại Bao! Đại Bao! Ngươi…… Ngươi mau buông ta xuống! Cửa y quán của ta còn chưa kịp đóng đâu!”

Đợi đến khi Bao Chửng thả ông lão xuống hậu viện, Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu cơ hồ đồng thanh hô: “Kim Quỹ đại phu!”

Kim Quỹ đại phu vuốt vuốt râu, nheo mắt nhìn hồi lâu, chần chờ hỏi: “Các ngươi là……”

Triển Chiêu hưng phấn chạy tới, “Kim đại phu, ông không nhận ra cháu sao, cháu là Triển Chiêu! Còn có Công Tôn đại ca! Bao đại ca ông không phải cũng không nhận ra chứ?”

Kim Quỹ khẽ nhíu mày, khó khăn suy nghĩ nửa ngày, “Ta, ta hình như có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ rõ lắm.”

Công Tôn Sách nói với Triển Chiêu: “Trí nhớ Kim đại phu đã sớm không tốt, đệ quên rồi sao?”

Kim Quỹ được Bao Chửng đỡ ngồi xuống, cười ha ha nói: “Được vị tiểu ca này nhắc, ta hình như nhớ ra một chút rồi. Các ngươi không phải là Công Tôn công tử cùng Triển thiếu hiệp ngày trước ở Phượng Hoàng trấn phá án Phương Hoàng cầu hôn sao?”

“Vậy ngài…… Ngài sao lại tới đây? Ngài không phải là……” Công Tôn Sách không muốn nhắc tới chuyện đau lòng của Kim Quỹ, nhưng vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ của mình.

“Ta vì tư tâm báo thù, mà sát hại ba đồ đệ của mình, đúng ra nên bị báo ứng trừng phạt, nhưng chru Hoàng ân trọng như núi, niệm tình ta tuổi già, là kẻ gần đất xa trời, vì vậy đặc xá ta hồi hương dưỡng lão, tự hối tội lỗi bản thân. Nhưng là…… ta, ha ha, ta ngảy cả nhà cũ của mình cũng không nhớ rõ! Cho nên ta cứ đi như vậy, một đường làm nghề y. Cuối cùng tới Song Hỉ trấn này, cùng Đại Bao huynh đệ nhất kiến như cố (vừa gặp đã như bạn cũ), kết làm huynh đệ kết nghĩa, sau đó ta ở lại đây, mở một y quán nho nhỏ, hành y tế thế, coi như an ủi tâm ta cùng ba đồ nhi.”

Triển Chiêu nói khẽ với Công Tôn Sách: “Thì ra là Kim đại phu với Bao đại ca mới đầu cũng chẳng ai nhận ra ai.”

“Được nhỉ,” Xuân Đào hung ác kéo tai Bao Chửng nói, “Tôi nói sao chỉ chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng huynh đâu, thì ra là đi mời thầy thuốc, hừ hừ, huynh coi như có chút lương tâm, thế này Xuân Đào tỷ tôi phải đãi huynh thật tốt!”

Bao Chửng vừa đau đến nhe răng nhếch miệng, vừa ha ha cười ngốc nghếch nói, “Đệ chỉ cần bánh bao, bánh bao thịt lớn!”

“Ai,” Kim đại phu nói với Bao Chửng, “Vừa ôn chuyện xong, ngươi vội vội vàng vàng đem ta mang tới, rốt cuộc là ai bị bệnh?”

“Đúng rồi đúng rồi, thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng nhất,” Bao Chửng vội vàng đem Công Tôn Sách nhét lại xuống ghế đá, “Kim đại phu, ông giúp Công Tôn đại ca xem xem, huynh ấy nhìn như rất không thoái mái!”

Thấy bộ dạng kinh ngạc của Bao Chửng, Công Tôn Sách bất đắc dĩ cười nói, “Không sao, chỉ là dạ dày có chút không tốt thôi.”

“Ta xem một chút, ta xem một chút.” Kim Quỹ cười híp mắt kéo tay Công Tôn Sách, hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên, nếu chỉ là dạ dày không tốt thì không sao, Kim Quỹ một bộ thông thạo.

Nhưng mà, rất nhanh, Kim lão tiên sinh vừa rồi còn híp mắt dương dương tự đắc dần dần mất đi vẻ thoải mái, biến thành loại vẻ mặt không tin nổi, đôi mắt híp dần trợn to ra, hơn nữa càng ngày càng tròn, càng ngày càng tròn.

“Này, cái này, làm sao” Kim Quỹ há mồm cứng lưỡi, ông “chậc” một tiếng đứng lên, đi vòng vòng trong hậu viện khách *** ba vòng, quay trở lại, lại ngồi xuống nắm tay Công Tôn Sách, “Ta xem lại một chút.”

Lần này thời gian chẩn mạch dài hơn, Kim Quỹ vuốt râu nhanh hơn, ông bỗng nhiên nhảy lên, xoay người chạy tới giếng nước bên cạnh hậu viện, lấy thùng nước múc lên nước giếng lạnh như băng hất lên mặt, trên mặt còn bọt nước chưa kịp lau khô, đã chạy về, kéo tay Công Tôn Sách, “Ta xem lại chút.” Kim Quỹ giọng như sét đánh.

Trong lòng Công Tôn Sách “lộp bộp” một chút, chưa từng thấy Kim đại phu chẩn bệnh không bình thường như vậy, chẳng lẽ…… chẳng lẽ mình thật sự mắc phải bệnh gì nghiêm trọng rồi. Nghĩ đến đây, Công Tôn Sách như bị dội một chậu nước đá, lạnh từ đầu đến chân.

Triển Chiêu Bao Chửng Xuân Đào lại càng gấp, rốt cuộc là làm sao, Kim đại phu sao không nói gì!

Bàng Thống ở một bên tuy ngoài mặt một chút cũng không đổi, nhưng bên trong đã sớm như lửa đốt, hắn không dám tưởng tượng……

“Ta nhất định là lão hồ đồ, lão hồ đồ!” Kim Quỹ lẩm bẩm tự nói, nhưng một lát sau ông lại lắc đầu nói, “Không thể nào, không thể nào, ta sao có thể sai ni, ta không thể đến cái này cũng nhìn lầm được?”

Yên lặng trong chốc lát, Kim Quỹ từ từ thu tay lại, chần chờ nói với Công Tôn Sách: “Công Tôn công tử, có thể…… có thể nói chuyện chút không?”

Công Tôn Sách mờ mịt nhìn Kim Quỹ, lại đem ánh mắt chuyển sang Xuân Đào.

Xuân Đào lúc này mới chợt hiểu, “A, hiểu, hiểu! Kim đại phu, mời qua bên này!”

Lầu hai khách *** trong một gian phòng khách, Kim Quỹ, Công Tôn Sách hai người ngồi đối diện nhau.

Kim Quỹ đứng lên, đi đến cửa, nhìn xung quanh một lượt, xác định không ai nghe lén, lúc này mới đóng cửa quay người lại.

“Công Tôn công tử, này…… ta thật không biết mở miệng thế nào……”

Công Tôn Sách tận lực áp chế giọng nói run rẩy: “Kim đại phu, không sao, tôi…… tôi đã chuẩn bị tâm lí rất tốt, dù là tôi bị bệnh hiểm nghèo gì, đó cũng là do mạng tôi đã định, tôi sẽ…… tôi sẽ thản nhiên chấp nhận, ngài không cần ngại cứ nói thẳng cho tôi biết đi!”

Kim Quỹ lưỡng lự thật lâu, “Hầy” một tiếng, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn, lúc này mới mở miệng nói ra từng chữ: “Mạch tượng của công tử, không phải là bệnh hiểm nghèo gì. Mà là, mà là – Hỉ – mạch!”

Công Tôn Sách cho rằng tai mình nghe nhầm, “Ngài, ngài nói gì? Tôi nghe không hiểu?”

“Ta là nói, Công Tôn công tử có hỉ mạch, công tử đã có thai, đã hơn hai tháng!” Kim Quỹ cắn răng một cái, giậm chân, nói ra những lời dễ hiểu nhất.
Bình Luận (0)
Comment