CHƯƠNG 29
Xác định Mạc Dương Thần đã đi xa, Tương Hiểu Vũ mở mắt, giật giật thân thể, không đau ! Bí dược trong cung thật tốt, nhanh như vậy mà cơ thể đã cơ bản khôi phục như bình thường.
Y vừa vén màn lên, “Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Tương Tài tử.” Thượng Đức dẫn theo vài thái giám cung nữ đừng bên giường, trừ bỏ Thượng Đức, trong tay những người khác cầm y phục Ti Y phòng đưa tới và những công cụ rửa mặt chải đầu.
“Mọi người buổi sáng tốt lành!” Tương Hiểu Vũ tinh lực dư thừa nói.
A, thanh âm này sao lại quen đến vậy? Thượng Đức trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rõ ràng trừng to mắt, tròng mắt như sắp rơi xuống đất, hắn chỉ vào Tương Hiểu Vũ thét to: “Tương Hiểu Vũ? !”
“Thượng Đức? !” Khác với Thượng Đức kinh hách, Tương Hiểu Vũ thốt ra ngữ khí kinh hỉ. Dù sao Vân Tường cung là tẩm cung của lịch đại hoàng thượng, diện tích đương nhiên không phải cung điện bình thường có thể sánh bằng, không được tuyên triệu thì muốn tìm một người là vô cùng khó. Thượng Đức có thể nói là bằng hữu tốt nhất trong số những bằng hữu không quá nhiều của y, y biết Thượng Đức làm việc trong Vân Tường cung, nhưng không ngờ mình có thể gặp được y, vì hai người làm ở hai cung khác nhau, nên nếu không hẹn trước thì rất khó gặp mặt.
Muốn làm bằng hữu với Tương Hiểu không phải chuyện dễ, vì sao à? Mọi người đừng quên tính cách Tương Hiểu Vũ, mỗi khi y rãnh rổi lại vội vàng tìm công việc hoặc đi vòng vòng xem có ai muốn mượn tiền không để cho vay nặng lãi. Cho dù buổi tối mọi người đều ở cùng một cung nhưng cũng rất khó thấy mặt y, có thể nói chỉ có chuyện y đi tìm ngươi, hoặc giả những lúc ăn cơm ngươi mới tìm được y.
“Ngươi! Nguyên lai ngươi chính là Tương Tài tử vừa được lập hôm qua!” Vừa nói xong câu này, Thượng Đức chợt nhớ tới hiện tại người bị mình chỉ tay vào mặt không phải là tên thái giám tham tài kia, mà là chính phẩm tài tử Hoàng Thượng tự mình phong ( Thủy: cho dù hiện tại cũng là một tài tử tham tài), hắn lập tức quỳ xuống đất cầu xin: “Thỉnh Tương Tài tử thứ tội, nô tài không phải cố ý.”
“Thượng Đức, mau đứng lên.” Tương Hiểu Vũ tự mình nâng Thượng Đức dậy, “Cho dù ta là tài tử cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta, bất luận thân phận thế nào thì ta vẫn là Tương Hiểu Vũ a.”
“Vâng, nô tài biết.”
“Thượng Đức a, về sau ở trước mặt ta không cồn tự xưng nô tài, cũng đừng gọi ta là Tương Tài tử, chúng ta đều có xuất thân giống nhau, ta với ngươi dùng tự xưng được rồi, các ngươi cũng vậy.” Tương Hiểu Vũ chỉ thái giám cung nữ có mặt, “Mọi người cứ như trước kia mà nói chuyện với ta là được rồi.”
“Hảo, vậy nghe lời người, nếu như vậy, Hiểu Vũ mau để chúng ta giúp ngươi rửa mặt chải đầu thay y phục thôi, Hoàng Thượng trước khi lâm triều đã cho ta một thánh chỉ, nói chờ ngươi thức dậy sẽ tuyên đọc cho ngươi nghe.” Thượng Đức tin tưởng những lời này của Tương Hiểu Vũ là xuất phát từ nội tâm, thân là một trong những bằng hữu tốt nhất của y, hắn cũng có một trình hiểu biết nhất định về y, tuy y tham tài, nhưng làm người lại không hề có tâm cơ.
Tương Hiểu Vũ rửa mặt chải đầu xong, Thượng Đức mở thánh chỉ tuyên đọc: “Tương Hiểu Vũ tiếp chỉ!”
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phong Tương Hiểu Vũ làm chính tứ phẩm tài tử, ban thưởng ngụ ở Vân Hiên trai, thái giám hai người cung nữ hai người, mỗi tháng nguyệt ngân là mười hai lượng hoàng kim, ngọc như ý hai đôi, ngọc bội mười khối, khâm thử!”
“Tạ Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vận tuế!”
Tương Hiểu Vũ tiếp nhận thánh chỉ liền cùng Thượng Đức đi đến Vân Hiên trai. . . . . .
Hết đệ nhị thập cửu chương