Mặc dù Thiên Tung đã từng thấy người có sắc đẹp khuynh quốc nhưng cũng khó tránh khỏi khen ngợi dung mạo và khí độ của hai người này.
Nam tử đứng bên trái là người vừa mới nói chuyện. Hắn có đôi chân mày như ngọn núi, hai mắt như ánh trăng trong trời đêm, thâm thúy mà xa xăm, sống mũi như được điêu khắc tỉ mỉ, đôi môi căng mọng hơi hơi nhếch lên, mang theo một loại hương hoa say lòng người. Hơn nữa hắn mặc trên người bộ áo màu vàng đơn giản, lịch sự tao nhã như hoa cúc mùa thu, tuấn dật sáng chói. Đây không thể nghi ngờ là một nam tử nét đẹp không ai sánh bằng.
Nhưng thực sự hấp dẫn Thiên Tung lại là nam tử khác, dù đã tám năm không gặp nhưng nàng vẫn nhận ra hắn. Hắn chính là người năm đó ra tay ngăn cản Tần Chính giết nàng, hắn chính là người thấy nàng rơi xuống vách núi đã lộ vẻ mặt đau lòng. Hắn vẫn như vậy, thuần khiến như hạt tuyết đầu mùa, không nhiễm chút bụi trần. Chẳng qua vẻ tuấn tú non nớt ngày xưa nay đã biến thành xinh đẹp tuyệt sắc, đôi mắt từng khiến cho Thiên Tung cảm thấy vô cùng an ổn, chính trực nhìn thẳng vào nàng, dường như muốn nhìn thấu nơi sâu nhất trong tâm hồn nàng.
"Tại hạ Nguyệt Tiêu Nhiên, không biết cô nương và tại hạ có từng gặp nhau bao giờ chưa?" Trong giọng nói của Nguyệt Tiêu xuất hiện một chút run rẩy ngay chính hắn cũng không phát hiện.
Thiên Tung hơi hơi nhíu mi, lạnh lùng nói: "Không có."
"Vậy sao?" Vẻ mặt Nguyệt Tiêu rõ ràng ảm đạm đi đôi chút, thì thào nói nhỏ: "Ta quả nhiên là mong muốn xa xôi, ta làm sao còn có thể gặp lại nàng ấy được."
Nghe được lời của hắn, trái tim Thiên Tung không hiểu sao đau đớn co rút lại, trong lúc nhất thời không khí có chút gượng gạo.
"Ha ha, Tiểu Nhiên, chuyện qua lâu vậy rồi, ngươi cũng đừng nghĩ nữa." Nam tử mặc áo vàng vỗ vỗ vai an ủi Nguyệt Tiêu, sau đó, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vị tiểu cô nương này, tại hạ là bạn của hắn. Vừa rồi có thể có chút mạo phạm, nàng cũng đừng trách hắn. Hắn nha, vài năm trước chỉ gặp qua một cô bé có một lần đã nổi điên tìm kiếm suốt tám năm, gặp ai cũng phải hỏi thăm một phen. Cũng do dung mạo của người đó có thể có mấy phần tương tự nàng thôi. Nàng đừng để ý."
Thiên Tung nghe Nguyệt Tiêu Nhiên tìm mình tám năm, ít nhiều cảm thấy chút cảm động, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Ta sẽ không để ý." Nàng hướng Nguyệt Tiêu Nhiên cười nhu hòa, mà uy lực của nụ cười này trực tiếp khiến hai người kia nhìn đến ngây dại. "Tiêu Nhiên đại ca, tin rằng huynh nhất định sẽ tìm được nàng ấy, hơn nữa ta tin tưởng, mặc dù chỉ gặp mặt một lần, nhưng nàng ấy nhất định cũng còn nhớ rõ huynh!" Thiên Tung rất ít khi an ủi người khác, nhưng đối với Nguyệt Tiêu Nhiên này - người đã cho nàng ấm áp thời điểm nàng tuyệt vọng, khiến nàng có một loại cảm tình tốt kì lạ.
Nguyệt Tiêu Nhiên không biết tại sao, nụ cười tuyệt mỹ của tiểu cô nương trước mắt này và nụ cười lúm đồng tiền khiến hắn khó quên năm đó càng ngày càng giống. Trong lòng dễ dàng bị tiểu cô nương này lặng lẽ xâm chiến, một loại cảm giác động tâm tràn ngập lồng ngực hắn.
"Ừm, ta cũng tin tưởng như vậy!"
Nguyệt Tiêu Nhiên và Thiên Tung giống như bạn tốt nhiều năm không gặp, nhìn nhau cười. Cảnh này vừa vặn kích thích Mục đại công tử của chúng ta. Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, nữ tử thấy hắn, không phải là kinh ngạc thét chói tai, cũng là ánh mắt chan chứa sắc xuân. Nhưng tiểu cô nương trước mắt đối với hắn không phản ứng gì, như thế cũng coi như cho qua đi, đã thế lại còn không nhìn đến hắn. Phỏng chừng nếu hắn không nhắc tới mình, ngay cả người anh em kia cũng đã quên béng bên cạnh mình còn có một người sống sờ sờ là hắn đây cũng nên. Hắn cũng không biết, trong lòng mình không thoải mái ở chỗ nào, nếu trước đây hắn còn cảm thấy vui mừng vì người bạn của mình đã chịu thân cận với một nữ tử khác, nhưng hôm nay, chẳng lẽ thật sự vì hắn không được chú ý tới nên trong lòng mới cảm thấy khó chịu như vậy sao?
"Khụ khụ, tiểu cô nương, nói lâu như vậy, nàng tên là gì?" Mục Nhạc Ca cắt ngang hai người đối diện.
"Tề Thiên Tung." Đối với Mục Nhạc Ca, dù sao cũng là bạn của Nguyệt Tiêu Nhiên, dĩ nhiên nàng cũng sẽ không quá lạnh nhạt.
"Tề Thiên Tung?" Nguyệt Tiêu Nhiên và Mục Nhạc Ca dường như đồng thanh, "Nàng chính là Tề Thiên Tung!" Đại danh của Tề Thiên Tung hai ngày nay dường như đã lan truyền khắp nội viện Thánh môn rồi. Tuổi nhỏ nhất, thiên phú dọa người, cái này không cần phải nói. Trọng yếu nhất là, nàng có một ca ca yêu muội muội đến điên cuồng. Hơn nữa Tề Thiên Sách ngày hôm qua cũng đã cảnh cáo khắp nội viện, xem còn ai dám trêu chọc tiểu ma thần này.
Nguyệt Tiêu Nhiên và Mục Nhạc Ca hai người vừa mới đàm luận về Tề Thiên Tung này, thật không ngờ chưa gì đã đụng phải. Duyên phận, quả nhiên thực kỳ diệu.
"Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, nghe danh không bằng gặp mặt!" Mục Nhạc Ca có chút tiếc nuối nghĩ: Nếu ta có một muội muội như vậy, ta cũng phải sủng ái đến tận trời!
"Ta gọi nàng là Thiên muội được không?" Nguyệt Tiêu Nhiên có chút ngượng hỏi.
"Tất nhiên được! Ta còn ước gì có thêm vài ca ca nữa là!" Thiên Tungđối với thiếu niên trong veo như nước này cảm thấy cực kỳ thân thiết.
"Ta. . . . . . Ta không phải là muốn làm ca ca của muội!" Nghe ThiênTung nói như thế, giọng điệu của Nguyệt Tiêu rất gấp gáp, còn mang theo hai phần nói lắp.
"Tiêu Nhiên, sao ngươi lại nói lắp vậy! Thật là, gọi Thiên muội nghe có chút xa lạ! Ta gọi nàng Tiểu Thiên, thế nào?" Mục Nhạc Ca cực kỳ chờ mong nhìn Thiên Tung.
Ai ngờ Thiên Tung chỉ nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Không muốn!" Kỳ thật, Thiên Tung ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong mắt lại lộ ra chút vui vẻ. Không vì nguyên nhân gì khác, Mục Nhạc Ca này khiến nàng nhớ tới Bạch Ngân. Nhớ rõ Bạch Ngân cũng thích gọi nàng Tiểu Thiên.
"Tại sao? Tại sao ta không thể gọi nàng là Tiểu Thiên?" Mục Nhạc Ca rất là bi thương nhìn Thiên Tung, bộ dạng vô lại kia, lại so với Phi Dạ có chút giống nhau.
"Tiểu muội ta nói không muốn tức là không muốn! Cái tên hoa hoa công tử Mục Nhạc Ca ngươi ở đây sụt sùi cái gì!"
Chỉ nghe có tiếng cười thanh thúy vang lên, trong nháy mắt, Tề ThiênSách, Tề Thiên Ngạo và Tề Thiên Duyệt đã xuất hiện trước mặt ba người Thiên Tung.
"Đại ca, nhị ca, tam ca!" Thiên Tung rất là cao hứng nhào vào trong lòng Tề Thiên Sách. Điều này khiến hai anh em Thiên Ngạo và ThiênDuyệt mất hứng bĩu môi. Càng đừng nói Nguyệt Tiêu Nhiên với Mục Nhạc Ca, nhìn thấy đãi ngộ khác biệt rõ ràng như thế, trong lòng cũng không kềm chế được dâng lên chút chua xót.
"Thiên Sách ngươi đó, ngươi đâu cần coi ta tệ hại như vậy!" Mục Nhạc Ca đối với câu ‘hoa hoa công tử’ Thiên Sách vừa mới nói rõ ràng rất là bất mãn.
"Hừ, Mục Nhạc Ca huynh còn dám trách đại ca ta, chúng ta còn chưa tìm huynh tính sổ đó, ta cho huynh biết, huynh ít gieo tai họa cho tiểu muội nhà ta đi." Tề Thiên Ngạo rất là tự nhiên nện cho Mục Nhạc Ca hai cái, cũng không để ý tới Mục Nhạc ở đằng kia nhe răng nhếch miệng.
"Tiêu Nhiên, sao ngươi có thời gian đến đào viên này? Đại hội Thánh môn sắp bắt đầu, ‘Cọp mẹ’ của Nguyệt gia các huynh Nguyệt Lâm trưởng lão hẳn phải khẩn trương bắt huynh về bế quan mới đúng?" Tề Thiên Duyệt nghi ngờ hỏi.
"Chúng ta lần này tới đây chính là muốn nói cho mọi người biết, đại hội Thánh môn lần này xảy ra chút biến cố. Có thể sẽ trở nên cực kỳ kịch liệt!" Nhắc tới đại hội Thánh môn, vẻ mặt Nguyệt Tiêu Nhiên bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Nói đến đây, Tề Thiên Tung mới biết, thì ra mấy người này biết nhau, hơn nữa rất có thể thuộc loại ‘huynh đệ đồng môn thân thiết’.
"Lần này Tần gia vì đại hội Thánh môn có thể sẽ lấy ra cả vốn gốc! Lúc trước, người thắng được mười người là có thể tiến vào tầng cao nhất trong tháp Thánh môn. Điểm này năm nay như cũ vẫn không thay đổi, tuy nhiên người đạt được hạng nhất còn có thể giành được một hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên - bảo vật của Tần gia!"
"Hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên? Mấy ông già thất phu Tần gia kia rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế? Chẳng lẽ bọn họ không sợ, lúc diễn ra đại hội, sẽ có người ngoài đến cướp hạt sen sao!" Tề Thiên Ngạo tức giận nói.
"Hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên là cái gì? Rất quý giá sao?" Thiên Tungnghiêng đầu hỏi. Nào ngờ nàng như vậy lại thêm chút kiều mị, chút xinh đẹp thanh tú, mắt mũi chuyển động, thiên kiều bá mị. Mọi người nhìn thấy đều sửng sốt.
"Ta biết!" Mục Nhạc Ca tích cực nói, chỉ sợ người khác đoạt mất cơ hội khoe khoang của hắn. Đối với hành vi nịnh nọt này, mọi người hoàn toàn khinh bỉ. Nguyệt Tiêu Nhiên còn lùi sang bên cạnh vài bước, trên mặt thể hiện vẻ: ta không biết người này!
"Liệt Hỏa Hồng Liên có thể nói là năng lượng hỏa cực hạn, là bảo vật cực kỳ hiếm có trong trời đất. Mà hạt sen Hồng Liên lại cần trăm năm mới thành hình, ngàn năm mới có thể ra hạt tiếp theo. Hạt sen này đối với người tu luyện nguyên tố hỏa mà nói đúng là một bước lên trời. Nó chẳng những có thể luyện tủy nung xương, còn có thể tăng công lực. Nói cách khác, một Kiếm Thánh cấp một sau khi dùng hạt sen có thể biến thành Kiếm Tông cấp chín."
Khiếp sợ! Nghe xong lời Mục Nhạc..., Thiên Tung mới chính thức cảm thấy khiếp sợ! Xem ra đại hội Thánh môn lần này thật đúng là tắm trong mưa máu.
"Nhưng Thánh môn làm vậy có lợi ích gì đâu? Bọn họ sao có thể tốt bụng như vậy, đem báu vật này dâng ra được?" Tề Thiên Ngạo có chút nghi ngờ nói.
Thiên Tung trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, "Rất đơn giản, bọn họ làm như vậy có hai khả năng. Khả năng thứ nhất là muốn mượn đại hội lần này, gây ra hỗn loạn, để các tông môn khác sinh ra tranh đấu, làm ngư ông đắc lợi. Khả năng thứ hai là bọn họ đã nắm chắc phần thắng trong tay. Bảo vật như thế cho dù là dùng hoặc là lấy ra nhất định đều có người mơ ước, nói không chừng hiện giờ đã có người muốn đánh cướp hạt sen này rồi. Nhưng nếu nó trở thành phần thưởng trong đại hội thì lại khác. Coi như là giữ gìn tôn nghiêm của Thánh môn, các tông đồ khác cũng sẽ hiệp lực bảo vệ hạt sen này. Đợi đến lúc đại hội diễn ra thì Tần gia có thể cho đệ tử của mình danh chính ngôn thuận lấy lại. Như thế chẳng phải thuận cả đôi đường hay sao."
"Thiên muội thật sự là rất thông minh! Muội nói rất có đạo lý." Nguyệt Tiêu Nhiên từ đáy lòng khen ngợi.
"Hừ! Tần gia tính toán thật sự kĩ càng!" Tề Thiên Sách cười ngạo nghễ, rất khinh thường hành vi này của Tần gia." Họ cho rằng Tần gia của họ thật có thể như mong muốn sao?"
"Vậy cũng chưa chắc, Thiên Sách ngươi đừng quên Tần gia cũng có một thiên tài!" Nguyệt Tiêu Nhiên vẻ mặt có chút ngưng trọng.
"Ngươi là nói Tần Mộ Ngôn? Hắn đúng là một nhân tài!" Người có thể được Tề Thiên Sách nói như thế thực không nhiều lắm, Thiên Tungthầm nhớ kỹ tên này.
Đúng lúc này có tiếng đánh nhau truyền tới bên, mơ hồ có khuynh hướng càng ngày càng gần.
"Tử Nhan đại ca? Tử Du đại ca? Tề Phong? Tề Vũ?" Thiên Tung vừa nhìn thấy bốn người này lập tức há hốc miệng, hôm nay là ngày gì, sao mọi người đều đụng phải nhau!
"Thiên Tung!"
"Chủ nhân!"
Bốn người vừa thấy được Thiên Tung lập tức vội chạy như bay tới, tốc độ cực nhanh khiến người ta không kịp nhìn.
"Thiên Tung, hai anh em chúng ta đang tìm muội đấy. Nhưng lại bị anh em sinh đôi kia ngăn cản." Bạch Tử Nhan nhìn thấy Thiên Tung là mừng rỡ vô hạn, ngay cả khó chịu vừa rồi đều quên.
"Chủ nhân nói: người không muốn bị người khác quấy rầy! Bọn ta ngăn cản ngươi có gì sai?" Tề Phong và Tề Vũ cũng không hề nhượng bộ chút nào.
"Không cho người khác quấy rầy?" Hai người Bạch Tử Nhan nhìn một vòng nam tử tuyệt sắc vây quanh Thiên Tung, càng nhìn càng chướng mắt, nhịn không được nói: "Ngươi xem một chút đi, có bao nhiêu người đang quấy rầy chủ nhân nhà các ngươi? Sao hết lần này đến lần khác lại không cho chúng ta quấy rầy!"
"Đó là ca ca của chủ nhân!"
"Ca ca? Vậy bọn họ là cái gì?" Bạch Tử Du chỉ vào hai người Nguyệt Tiêu Nhiên chất vấn. Nhìn thấy Bách Tử Du chỉ vào mình và Nguyệt Tiêu Nhiên, Mục Nhạc Ca nhẹ giọng cười, "Thật sự xem ta là ‘quả hồng mềm’ thích nắm thế nào thì nắm à!"
Đang lúc ‘cuộc chiến’ lên tới cao trào, một giọng nói thành thục ưu nhã chen vào, "Ủa? Có phải ta tới không đúng lúc không, chẳng lẽ các con đang mở đại hội mỹ nam sao? Sao không gọi Mục Nham trưởng lão ta tham gia cùng, trưởng lão ta cũng là một soái ca đó!" (Phong: *té ghế* 50 cái xuân xanh rồi còn soái ca gì ông =]]]])