Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 57

Tần Duyệt nghe được câu ‘Đương nhiên là làm thịt ngươi!’ của Thiên Tung thì trong lòng sợ hãi đến vô hạn, tốc độ của Thiên Tung thật sự quá nhanh, ông chỉ kịp sử dụng kiếm khí ngăn ở trước người. Thế nhưng dưới bụng một cơn đau nhức kịch liệt truyền đến cấp cho Tần Duyệt một thông tin: xong rồi!

Tần Duyệt căn bản không thấy Thiên Tung ra tay như thế nào, bởi vì lưỡi dao sắc bén trí mạng cắm trên bụng ông kia không phải là Kiếm Khí, mà là Tỏa Hồn chủy Thiên Tung giấu sau Chư Thần Dực! Tần Duyệt đến chết cũng chưa từng nghĩ đến mình lại chết dưới vũ khí mình khinh thường nhất!

Lúc mọi người thấy Tần Duyệt từ không trung rơi xuống vẫn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng áo bào nhuốm màu máu trước người Tần Duyệt nói lên một sự thực không thể chối cãi: ông đã bị đánh bại! Bị một tiểu cô nương mười bốn tuổi đánh bại! (Thiên Tung ở Thánh môn một năm, cho nên mười bốn tuổi rồi.)

Khiếp sợ! Toàn trường chính thức khiếp sợ! Nhưng khiếp sợ không chỉ chấm dứt như vậy. Thiên Tung biết Tỏa Hồn chủy danh xưng thiên hạ xuất hiện là có máu chảy, dĩ nhiên đã chặt đứt cơ hội sống của Tần Duyệt, thế nhưng Thiên Tung muốn không chỉ là Tần Duyệt bỏ mình, mà là kéo ra thế lực núp sau lưng ông ta. Xem ra chính mình phải thể hiện đao kỹ của mình rồi!

Chỉ thấy Thiên Tung trong nháy mắt thu hồi Chư Thần Dực, phóng về hướng Tần Duyệt ngã xuống.

"Nàng ta muốn làm gì?"

"Tần Duyệt trưởng lão cũng sống không được bao lâu nữa, chẳng lẽ nàng ta còn không bỏ qua cho Tần trưởng lão sao?"

"Trời ạ! Tốc độ thật là nhanh!"

Mọi người thấy Thiên Tung bay về phía Tần Duyệt, cũng trợn to mắt nhìn, không biết nàng muốn làm gì, nhưng sau đó, mọi người lập tức hối hận tại sao phải trợn mắt lớn như vậy, thị lực phải tốt như vậy! Thì ra là sau khi Thiên Tung đuổi theo Tần Duyệt, bên phải cầm Tỏa Hồn chủy, linh hoạt lướt qua mấy chục nhát quanh người ông ta, nhìn ở trong mắt mọi người, chỉ cảm thấy từng mảng ánh sáng trắng thoáng qua thân thể Tần Duyệt.

"Rầm!" Thi thể Tần Duyệt rốt cuộc ngã xuống. Thiên Tung cũng tựa như tiên nữ dừng lại bên cạnh thi thể Tần Duyệt. Quần áo của nàng vẫn trắng tinh như cũ, dường như một chút máu tanh của thế gian cũng không thể dính vào nàng nửa phần, vẻ mặt lạnh nhạt giống như đang nhàn nhã đi dạo, không chút nào nhìn ra vừa mới trải qua một cuộc đại chiến.

Nhưng khi mọi người thấy Tần Duyệt dưới chân Thiên Tung thì dạ dày cũng không nhịn được muốn cuồn cuộn phun trào. Trời ạ! Đây là người sao? Quả thật chính là một bãi huyết nhục! Tần Duyệt đã sớm không còn nhìn ra được diện mạo vốn có, cả người chỉ còn lại máu đỏ khiến người ta sợ hãi. Nhất là đôi mắt của Tần Duyệt, con ngươi lồi ra, điển hình cho cái chết không nhắm mắt!

Thấy cảnh như vậy, đệ tử Thánh môn chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, tứ chi phát run. Nhưng đám người Tề Thiên Sách mặt không đổi sắc, mặc dù, Thiên Tung đem thi thể Tần Duyệt róc xương lóc thịt quả nhiên tàn nhẫn máu lạnh. Nhưng bọn họ đều tin tưởng Thiên Tung làm như thế, quyết không chỉ vì trả hận. Bọn họ vẫn gắt gao chú ý động tĩnh trên trận, bởi vì trong không khí tràn đầy máu tanh này, mọi người cũng cảm nhận được một loại áp lực mưa gió đang muốn kéo tới.

Lúc này, mọi người lại không hẹn mà cùng nhìn về phía bên kia. Ở nơi đó U Minh, Tiểu Hồ và mấy người Tiêu Tịch chiến đấu cũng chuẩn bị kết thúc. Luồng khí đen được U Minh thả ra đã hoàn toàn đem Tiêu Tịch, Lục Ẩn, Nguyệt Hoa Dung vây ở bên trong. Kiếm khí của bọn họ cũng bị Tiểu Hồ dùng khí băng phong bế. Mắt thấy mấy người Tiêu Tịch đã trở thành dê đợi làm thịt. Đúng lúc này, Tiêu Tịch đột nhiên liều mạng hướng về Mục Thiên Thành hô: "Mục Thiên Thành! Ông còn không mau tới đây giải cứu chúng ta, Thánh môn ngũ tông đoàn kết như tay chân, chẳng lẽ ông muốn nhìn ngũ tông chịu diệt môn sao!"

Nghe được lời ấy của Tiêu Tịch, Thiên Tung cũng không khỏi nhìn về hướng Mục Thiên Thành. Giờ phút này vẻ mặt của Mục Thiên Thành rất là phức tạp. Thiên Tung là con gái của Mục Tiêm Tuyết, điều này khiến tâm lý của ông khi nhìn Thiên Tung vừa áy náy vừa cao hứng. Dòng máu ruột thịt là thiên tính không lừa được người, còn nhớ lần đầu tiên khi ông nhìn thấy Thiên Tung thì trong lòng đối với tiểu cô nương lạnh như băng này đã sinh ra yêu mến khó có thể nói thành lời, hiện giờ càng như vậy. Nhưng Thiên Tung sau khi đánh chết Tần Duyệt còn khoét thi, chuyện này tất cả đều chính mắt mọi người nhìn thấy, thân là trưởng lão Thánh môn, không thể không để ý tới, ông giống như lại lâm vào tình cảnh tình nghĩa lưỡng nan tám năm trước. Khi đó, mình nhất thời nhẫn tâm đổi lấy tám năm đau khổ, chẳng lẽ lần này còn muốn mình vứt bỏ tình nghĩa ruột rà sao? Không! Nếu con gái của Mục Tiêm Tuyết không chết, đó chính là trời cao cho mình một cơ hội chuộc tội, mình sao lại nhẫn tâm đi bức bách huyết mạch của Mục gia!

Vẻ mặt từ do dự biến hóa đến kiên định của Mục Thiên Thành dĩ nhiên đều bị Thiên Tung nhìn vào trong mắt, nàng mặc dù không có cảm tình đối với Mục Thiên Thành, cũng không thể không thừa nhận lúc này, lão ngoan đồng này đã trông thuận mắt nàng hơn nhiều!

"Mục Thiên Thành, ông muốn phản bội Thánh môn sao?" Tiêu Tịch vừa nhìn vẻ mặt của Mục Thiên Thành, trong lòng càng phát ra hốt hoảng.

"Ồn ào quá!" Thiên Tung bực mình trở tay, phát ra ba luồng kiếm khí, kiếm khí xuyên qua kết giới bóng tối của U Minh, trực tiếp bắn thẳng đến trên người ba người Tiêu Tịch không hề có sức phản kháng.

"A!" Mấy người Tiêu Tịch hét thảm một tiếng, lập tức từ không trung ngã xuống. Lần này quả nhiên khiến cho bọn họ bị thương nặng, nhưng tính mạng không đáng lo. Thiên Tung mặc dù hận Thánh môn thấu xương, nhưng cũng không thể quên Nguyệt Tiêu Nhiên, Lục Thăng và Tiêu Ngọc Thương đã quan tâm giúp đỡ nàng. Nàng luôn luôn ân oán rõ ràng, nên trả tất nhiên phải trả.

Mắt thấy mấy người Tiêu Tịch té ngã gần chết, Thiên Tung, U Minh và Tiểu Hồ lơ lửng giữa không trung, ngưng mắt nhìn phía dưới, lạnh lùng nói: "Hừ! Đây chính là Thánh môn ngàn năm di tích đó sao? Bất quá chỉ như vậy thôi!"

Nhưng vào lúc này, dị biến đột ngột xảy ra!

Phía Tây tháp Thánh môn, trong nội viện Tần thị Thánh môn, năm luồng ánh sáng rực rỡ đột ngột từ dưới đất nhô lên, nhanh chóng lao về hướng Thiên Tung. Năm luồng ánh sáng rực rỡ kia theo thứ tự là năm màu kim, lục, lam, hồng, vàng, từ xa nhìn lại xinh đẹp như cầu vồng. Thế nhưng, bất kể là Thiên Tung lơ lửng trong không trung hay là đám đệ tử trước tháp Thánh môn đều cảm nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có. Loại áp lực như trên đỉnh Thái Sơn này khiến cho mọi người bao gồm cả Tề Thiên Sách đều cùng nhau lui về phía sau một bước.

Ba người Thiên Tung mặc dù đứng ngạo nghễ trong không trung như cũ, nhưng U Minh và Tiểu Hồ đều không thể không thả ra kết giới dị thú tiến hành chống cự.

"Nguy rồi! Không ngờ đã khiến bọn họ ra rồi!" Mục Thiên Thành nhìn ‘cầu vồng’ nhanh chóng mà đến, trong mắt tràn ngập lo lắng nhìn Thiên Tung, lại ngoài ý muốn thấy được Thiên Tung lộ ra một chút cười lạnh.

"Hừ! Rốt cuộc cũng ra rồi!" Đây chính là con át chủ bài của Thánh môn! Nét mặt Thiên Tung mặc dù không biến sắc, trong lòng lại âm thầm cảnh giác.

Trong nháy mắt, năm luồng ánh sáng kia đã dừng lại đối diện với đám người Thiên Tung. Kim, lục, lam, hồng, vàng năm tầng ánh sáng dần dần tản đi. Năm bóng người rõ ràng xuất hiện trước mặt mọi người.

Năm người này, bốn nam một nữ. Trong đó có hai lão giả áo trắng, đứng ở hai bên, tưởng mạo bọn họ rất là kỳ lạ, rõ ràng đã râu tóc bạc trắng, nhưng làn da bóng láng, khuôn mặt tuấn mỹ, có thể so với thiếu niên, là một điển hình của mặt trẻ tóc trắng. Mà ỡ giữa hai vị lão giả là một người mặc áo xanh, một người mặc áo đen, đều là mặt mũi lạnh lùng, vóc người hơi có vẻ nhỏ thấp, bộ dạng chừng bốn mươi tuổi, hơn nữa hai người này nhìn kỹ lại có tám phần tương tự, khiến cho người ta không nhịn được nghi ngờ, đây không phải là hai anh em chứ. Đứng ở giữa bốn người là một nữ tử, nhìn qua cũng đã hơn ba mươi tuổi, tóc đen như than như thác, da trắng nõn, khuôn mặt quyến rũ, mặc trên người áo bào bó màu xanh da trời, khiến cho bà cả người thoạt nhìn lẳng lơ, thành thục xinh đẹp.

Ánh mắt Thiên Tung kể từ khi bắt đầu tiếp xúc với năm người, trong lòng lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo. Nhìn không thấu! Nhìn không thấu! Tu vi của năm người này nàng hoàn toàn đều nhìn không thấu, trên người của bọn họ phảng phất có một lỗ đen, ngăn trở bên ngoài dò xét, nếu không phải là năm người họ để lộ ra khí tức của mình, có lẽ mình căn bản không cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ.

Lúc này, Thiên Tung mới biết mình cuối cùng là coi thường Thánh môn ngàn năm di tích. Năm người này tuyệt đối là cường giả cấp bậc Kiếm Thần! Thiên Tung và U Minh Tiểu Hồ liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy được khiếp sợ từ đáy mắt đối phương. Bọn họ nghĩ Thánh môn tuyệt đối sẽ có Kiếm Thần trợ trận, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ lại có thể có đến năm! Kiếm Thần là khái niệm gì, trên khắp Đại lục Thánh Thiên cũng chỉ có một vị quốc sư của Thánh Thiên công nhận là Kiếm Thần mà thôi. Thế nhưng, Thánh môn không ngờ cất giấu năm Kiếm Thần!

Hơn nữa, theo quan sát của Thiên Tung, năm người này cũng không phải là Kiếm Thần đơn giản như vậy, từ khi khí tức của bọn họ phóng ra ngoài, nguyên tố thuộc tính của năm người này chia ra làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại. Mà năm loại nguyên tố thuộc tính vừa vặn là năm loại nguyên tố cơ bản. Thiên Tung đột nhiên nghĩ đến nội dung tường thuật bảy nguyên đồng thể cùng dung hợp trong Càn Khôn Áo Nghĩa. Nếu chiêu thức của năm người này hợp nhất, năng lượng kia mạnh mẽ tuyệt đối không cách nào tưởng tượng đâu đấy!

Cho tới nay, Thiên Tung cảm giác tất cả đều ở trong lòng bàn tay mình, nàng cũng đã đủ mạnh mẽ. Nhưng vào lúc này nàng mới biết lực lượng của mình còn kém xa không đủ để đối mặt với kẻ thù. Tuy nhiên, Thiên Tung cũng không phải một người sẽ hối hận với quyết định của chính mình, cũng không phải một người đối mặt với khó khăn lựa chọn cúi đầu! Năm người bọn họ mạnh mẽ thì thế nào, cản đường của nàng, nhất định sẽ phải trả giá thật nhiều!

"Là ngươi mới vừa dõng dạc nói Thánh môn bất quá chỉ như vậy sao?" Nữ tử áo xanh mở miệng hỏi.

"Đúng thì sao?" Thiên Tung vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Ha ha, thú vị, lại có người dám giết thuộc hạ của chúng ta, chắc là danh tiếng của Cửu Trọng Cung chúng ta quá lâu không dùng đến, nên mới khiến người ta đánh tới đất dưới mí mắt chúng ta. Ta nói tiểu muội muội, lá gan của ngươi thật đúng là lớn đó!" Nữ tử áo xanh vừa nói, vừa lắc lắc thân hình như rắn nước của mình, nhìn qua cũng có hai phần xinh đẹp.

"Ấy! Lão thái bà à, bà gọi ai là tiểu muội muội!" Thiên Tung căn bản không để ý tới kiêu ngạo của những người kia, mà là hơi giễu cợt nói.

"Lão. . . . . . Lão thái bà? !" Nữ tử áo xanh nghe Thiên Tung nói như thế, thiếu chút nữa ngất đi. Ai không biết Nguyệt Mị Nương bà quan tâm nhất là dung mạo của mình, mặc dù tu luyện tới Kiếm Thần, tuổi tác cũng sẽ không tăng. Thế nhưng bà dù sao cũng đã gần bốn mươi tuổi, sợ nhất chính là người khác nói bà già. Hiện giờ, Thiên Tung gọi bà là lão thái bà, chính là đâm vào vết thương của bà, muốn không giận cũng không được.

"Hừ! Tiểu yêu nữ này, giết Tần Duyệt trưởng lão, phá hủy tháp Thánh môn, lấy trộm Thiên Dương châu, tội ác tày trời." Nữ tử áo xanh nhìn mấy người xung quanh nàng một chút nói, "Hôm nay khiến cho năm người chúng ta đồng loạt ra tay, nhất định phải đem yêu nữ này chặt thành trăm mảnh!"

“Được!" Những người kia đồng thanh nói.

U Minh cùng với Tiểu Hồ thấy mấy người kia sẽ động thủ với Thiên Tung, vội vàng ngăn ở trước người Thiên Tung, thả ra kết giới của mình.

"Hừ! Thứ ánh sáng bằng hạt gạo cũng dám cùng với nhật nguyệt tranh nhau phát sáng?" Chỉ thấy lão giả mặc áo xanh cùng với lão giả áo đen trong năm người đồng thời phất tay, hai luồng kiếm khí nguyên tố mộc và nguyên tố hỏa mênh mông đánh về phía U Minh và Tiểu Hồ. Kiếm khí này hoàn toàn không giống với tổ hợp kiếm khí của hai người Trần Trung trong tháp Thánh môn. Luồng kiếm khí này vừa tiếp xúc với kết giới của U Minh và Tiểu Hồ lập tức giống như đại hỏa hừng hực, đem kết giới của U Minh và Tiểu Hồ bức bách không ngừng thu nhỏ lại.

Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói cực kỳ xinh đẹp từ trên bầu trời truyền tới, "Ai dám động đến Tiểu Diệp Diệp của ta!"
Bình Luận (0)
Comment