Sau khi người của Thánh môn rời đi, cả nhà trọ nhất thời rơi vào không khí quỷ dị. Lúc này, thần sắc đám người của tứ đại công hội nhìn hai người Thiên Tung đã hoàn toàn khác trước. Vẻ mặt kia giống như là sói đói thấy được dê béo! Làm như hai người Thiên Tung là những kiếm tu giả không dùng đến mà sau lưng lại có chỗ dựa lớn vậy, thật không tưởng tượng nổi. Hơn nữa xem thái độ của hai người với Thánh môn, con dê này thật đúng là không phải béo bình thường! Nhất là Công hội kiếm tu giả và công hội Kiếm Khí, người của Thánh môn vừa mới bước ra khỏi cửa, bọn họ đã không kịp chờ đợi đứng lên.
"Vị tiểu thư này, ta là phó hội trưởng của công hội kiếm tu giả Tần Tang, vị này là trưởng lão của công hội kiếm tu giả ta Lý Hoa", Tần Tang chỉ chỉ Lý Hoa bên cạnh nói, "Tại hạ xem tiểu thư tu vi bất phàm, chẳng biết có thể cho biết phương danh?"
Thiên Tung phát hiện, Tần Tang hỏi xong lời này, dường như lỗ tai của tất cả mọi người đều dựng lên muốn nghe một chút nàng rốt cuộc xuất thân từ đại gia tộc nào. Thiên Tung đem phản ứng của mọi người thu vào trong mắt, tự nhiên cũng biết toan tính của bọn họ: xem ra tứ đại công hội đã ném ra một cành ô liu [1] cho mình rồi! Thiên Tung mặc dù không có hứng thú gì với tứ đại công hội, nhưng người đoạt bảo dù sao cũng rất nhiều, nếu có thể mượn lực lượng của tứ đại công hội giúp mình quét sạch trở ngại, nàng sao lại không làm đây? Tâm niệm hơi đổi, một cái tên đã bật thốt khỏi miệng.
[1]: biểu tượng cho hòa bình
"Mục Niệm Ngữ." Thần sắc Thiên Tung như cũ lạnh băng, chẳng qua là giữa hai đầu lông mày mang theo chút tình cảm phức tạp.
Bạch Ngân nghe được cái tên Thiên Tung nói ra, trong bụng cả kinh. Hơi có chút nghi ngờ nhìn Thiên Tung một cái. Trong lòng thì thầm: ngữ là ngôn, Niệm Ngôn, Mộ Niệm Ngôn, Mộ Ngôn, Niệm Mộ Ngôn! [2] Chẳng lẽ muội ấy vẫn còn lo lắng cho nam tử bị đặt trong tháp Thánh Môn sao? Đừng nói Bạch Ngân suy nghĩ, dường như tất cả mọi người trong nhà trọ cũng đang suy nghĩ Mục gia này rốt cuộc là gia tộc ẩn thế nào.
[2]: ta giải thích đoạn này chút xíu @@
Niệm: nhớ, nhớ nhung
[慕]: có hai cách đọc là Mục và Mộ (Mục Niệm Ngữ = Mộ Niệm Ngôn)
Niệm Mộ Ngôn: nhớ Mộ Ngôn
"Còn vị công tử đây?" Tần Tang nhìn Thiên Tung hỏi không ra kết quả, vội chuyển hướng tới Bạch Ngân.
Bạch Ngân ôn nhu nhìn Thiên Tung một cái, ưu nhã nói, "Tại hạ gọi Mục Luyến Vũ."
Thiên Tung nghe Bạch Ngân nói tên cũng là khẽ ghé mắt, nàng cực kì thông minh có thể nào nghe không ra ‘Vũ’ là bầu trời, thiên không, dịch ra có nghĩa lã yêu thiên! Rõ ràng trong danh tự kia chứa đựng phần nhu tình sâu sắc, cho dù thanh khiết lạnh lùng như Thiên Tung, trên mặt cũng không nhịn được ửng đỏ. Ánh mắt của Bạch Ngân dĩ nhiên không bỏ qua vẻ mặt yêu kiều này của Thiên Tung, ánh mắt cũng càng phát ra ôn nhu.
Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Thiên Tung và Bạch Ngân. Bạch Ngân tất nhiên đối với người đột nhiên cắt ngang màn ‘liếc mắt đưa tình’ này của hắn và Thiên Tung rất là bất mãn. Ngược lại Thiên Tung ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc lẫn khâm phục. Người tới chính là Duẫn Thiên Diệu.
"Niệm Ngữ tiểu thư, Luyến Vũ công tử, tại hạ xem hai vị tu vi bất phàm, muốn cùng hai vị kết giao bằng hữu, không biết tại hạ có thể ngồi ở đây không?" Duẫn Thiên Diệu hết sức lễ độ nói, mái tóc màu vàng dưới ánh mặt trời càng phát ra chói mắt.
"Dĩ nhiên!" Thiên Tung nhìn Duẫn Thiên Diệu gương mặt tuấn tú như thiên thần, trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng giống như Thần Đế của Tề Thiên Sách. Có lẽ là tưởng niệm làm hại, nàng đối với Duẫn Thiên Diệu này lại sinh ra một phần thân thiết.
"Niệm Ngữ tiểu thư, ta mới vừa thấy người dùng chính là linh hồn Kiếm Khí. Công hội Kiếm Khí ta chuyên thích thu nạp nhân tài có Kiếm Khí đặc biệt, không biết Niệm Ngữ tiểu thư có hứng thú gia nhập hay không." Duẫn Thiên Diệu tính cách khẳng khái, vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề.
"Gia nhập công hội Kiếm Khí?" Thiên Tung nhíu nhíu mày, tiếp theo cười đến giống như một con hồ ly, "Gia nhập công hội kiếm khí có ích lợi gì sao?"
Duẫn Thiên Diệu bởi vì ngồi tương đối gần Thiên Tung, trực tiếp bị vẻ mặt đáng yêu ngẫu nhiên toát ra của nàng làm cho choáng váng. Duẫn Thiên Diệu trong lòng cũng âm thầm thấy kỳ lạ, nữ tử này thoạt nhìn cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, mặc dù cũng là mỹ nhân, nhưng đối với người nhìn quen mỹ nhân như hắn mà nói cũng không coi là gì. Nhưng khí chất trên người nữ tử này cùng với nụ cười chớp động trong mắt, tao nhã thế gian thật sự ít có. Hắn cảm thấy mới vừa rồi tim của mình rõ ràng rung động mấy cái.
"Nếu người và vị Luyến Vũ công tử này gia nhập, tuyệt đối sẽ không hạn chế hai vị gì cả, các người có thể đảm nhiệm chức vụ trưởng lão danh dự của chúng ta. Bất kể ở nơi nào, cũng có thể hưởng thụ sự phục vụ của công hội Kiếm Khí. Chỉ cần công hội Kiếm Khí gặp nạn, các người trở lại giúp một tay là được rồi!" Duẫn Thiên Diệu kiên nhẫn giải thích.
Ai ngờ bọn Thiên Tung vẫn chưa trả lời, Tần Tang kia đã vội vàng chạy như điên tới, nhìn hai người Thiên Tung nói: "Hai vị, hay là suy nghĩ đến công hội kiếm tu giả chúng ta một chút trước đi! Nếu các người tới công hội kiếm tu giả ta, ta bảo đảm địa vị của các người tuyệt đối cao hơn so với trưởng lão bình thường! Hơn nữa, còn có thể tùy ý ra vào kiếm tu các xem xét các sách cổ về chiêu thức của chúng ta, hưởng thụ tài nguyên của công hội kiếm tu giả. Thế nào?"
Kỳ thực, thời điểm Tần Tang nói đến kiếm tu các, sắc mặt những công hội khác bao gồm cả Duẫn Thiên Diệu đều biến đổi lớn. Kiếm tu các là nơi kiếm tu giả thiên hạ tha thiết ước mơ, nơi đó có rất nhiều sách cổ về chiêu thức quý giá. Tự do ra vào kiếm tu các là khái niệm gì, điều đó đại biểu ngươi có thể tùy ý học tập loại chiêu thức ngươi cần. Loại điều kiện này, trong mắt tứ đại công hội, nếu cự tuyệt, đây tuyệt đối là đầu bị cửa kẹp qua.
Nhưng thật bất hạnh, Thiên Tung chính là người đầu bị cửa kẹp qua. Nàng liếc Tần Tang một cái, chậm rãi nói: "Ta cự tuyệt!"
Có lẽ loại điều kiện này trong mắt người khác là giá trên trời, nhưng trong mắt nàng thật sự không coi vào đâu. Trước không nói Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết lưu lại Chư Thần quyết và Thánh Kiếm quyết cho nàng, chỉ là trong Ám Ma Huyễn, sách cổ chiêu thức quý hiếm không dưới mấy trăm bộ, hơn nữa mỗi một bộ đều là trân quý của Ám Ma Tộc. Thiên Tung như thế nào lại tiếp nhận loại điều kiện không có ý nghĩa này?
Nhưng Tần Tang dĩ nhiên không thể chấp nhận đáp án này, ông hơi có chút tức giận hỏi, "Tại sao? Người có biết chiêu thức trong kiếm tu các đều là thế gian khó cầu hay không?"
Tần Tang còn chưa nói hết, đã bị Thiên Tung cắt ngang, "Chiêu thức thế gian khó cầu của ông, ta chướng mắt! Bất quá, ta cự tuyệt lời mời của ông không phải bởi vì điều kiện của ông không đủ mê người. Mà là", Thiên Tung hơi dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tần Tang một cái, "Bởi vì, ta xem ông không vừa mắt!"
Trời đất chứng giám! Thiên Tung nói ra lời này thực sự bởi vì nàng chán ghét Tần Tang họ gì không được, cố tình họ Tần, hơn nữa dáng dấp của ông ta so với Tần Duyệt đã chết kia có mấy phần giống nhau, cho nên mới đưa tới câu ‘Ta xem ông không vừa mắt’ của Thiên Tung!
Thế nhưng, những lời này nghe vào trong tai của tứ đại công hội hoàn toàn nhầm ý rồi! Mọi người nhìn Duẫn Thiên Diệu, lại nhìn Tần Tang một chút. Nếu hai người này đứng chung một chỗ, đừng nói, Tần Tang quả nhiên nhìn không vừa mắt! Cho nên, người của tứ đại công hội lập tức từ trên người Thiên Tung tìm ra hai tin tức hữu dụng: thứ nhất, hai người kia ngay cả chiêu thức cũng chướng mắt, thực lực phía sau có thể thấy được cực kỳ to lớn; thứ hai chính là, nữ tử lạnh lùng mà sáng ngời thoạt nhìn là chủ tử này thích trai đẹp!!! (Phong: *Bụp! Té ghế* =]])
Thiên Tung không biết ngay lúc này nàng đã bị dán nhãn sắc nữ, thế nhưng, bối cảnh sau lưng của nàng cũng càng khiến tứ đại công hội kiên định lôi kéo nàng về.
Tô Tuân nhìn Tô Ngọc Cẩn ngồi bên cạnh một chút, khẽ thở dài một cái nói: "Ngọc Cẩn! Con cũng đi lôi kéo Mục Niệm Ngữ đó một chút đi, thế lực sau lưng nàng ta đối với sự phát triển sau này của công hội luyện đan chúng ta tuyệt đối có lợi!"
Tô Ngọc Cẩn nghe nói như thế, khuôn mặt công tử nho nhã nhất thời đỏ bừng, chọc cho Tô Ngọc Linh bên cạnh hắn cười khanh khách. Động tĩnh bên này của bọn họ trong nháy mắt đưa tới sự chú ý của Thiên Tung.
Thiên Tung vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy nam tử ôn nhuận gọi Tô Ngọc Cẩn khuôn mặt đỏ bừng di chuyển về phía nàng, không sai! Chính là di chuyển! Nhưng thực ngặt nghèo chính là, trên khuôn mặt đỏ bừng của hắn không có nửa phần thần sắc không cam chịu. Điều này khiến người khởi xướng Tô Tuân cũng có chút buồn bực.
Bên kia, bọn người Tiêu Hãn cũng có động tác bàn bạc ~ hơn nữa động tác còn rất lớn! Tiêu Hãn trực tiếp bị đẩy ra.
Trong lúc Thiên Tung còn chưa rõ ràng tính huống, Duẫn Thiên Diệu, Tô Ngọc Cẩn và Tiêu Hãn đã ngồi vào bên cạnh nàng. Thiên Tung nhìn một đám mỹ nam đột nhiên vây tới, có chút không hiểu, đây là ý gì?
"Khụ khụ, cái đó, . . . . . . Niệm Ngữ cô nương, người có nguyện ý hay không, có nguyện ý hay không gia . . . . . . gia nhập công hội luyện đan. Làm, . . . . . . , . . . . . . Làm trưởng . . . . . . trưởng lão danh dự của công hội luyện đan!" Tô Ngọc Cẩn lên tiếng đầu tiên, bất quá những lời này nói thật đúng là gập ghềnh, cả ngày Thiên Tung cũng lao lực thay hắn.
"Nè! Nữ tử! Xem vũ khí của ngươi rất mạnh mẽ, dù sao linh hồn Kiếm Khí của ngươi cũng cùng một dạng với võ tu giả chúng ta, rất có hình dạng, không bằng ngươi gia nhập công hội võ tu giả đi! Ta là người thô kệch, sẽ không nói lời hay, sau này có ta thì có ngươi! Mọi người đều là anh em, thấy thế nào?!" Lời này của Tiêu Hãn rất có mùi vị nam tử chính trực, khiến Thiên Tung rất là tán thưởng.
Nhưng loại hành động này của bọn họ khiến cho Thiên Tung càng phát ra hoài nghi, không khí hiện giờ nói thế nào cũng cảm thấy là lạ. Lúc này, Bạch Ngân giảm thấp âm giọng xuống nhìn Thiên Tung nói: "Chỉ sợ bọn họ là hiểu lầm ý của muội!"
Thiên Tung còn chưa hiểu cái gọi là ‘hiểu lầm muội’ là có ý gì. Chỉ thấy Duẫn Thiên Diệu kia nhích lại gần. Lại thấy đuôi lông mày hắn khẽ nhếch, môi đỏ mọng hơi cong lên, hình tượng Thần Đế tuấn ngạn dĩ nhiên trong nháy mắt lập tức biến thành phong tình vạn chủng, quyến rũ xinh đẹp, hắn hơi thở thơm như hoa lan nói: "Niệm Ngữ, nàng vẫn chưa trả lời ta đấy! Ta chính là người đầu tiên đưa ra lời muốn mời nàng!"
Thiên Tung thấy bộ dạng ‘quyến rũ người’ trắng trợn của Duẫn Thiên Diệu, trong lòng mới hiểu được ý định của tứ đại công hội. Nàng không nhịn được muốn gầm lên mắng to: Mẹ nó! Mỹ nam kế! Tứ đại công hội này thật đúng là bằng giá nào cũng phải đạt được, không ngờ dùng mỹ nam kế với ta!
Thiên Tung đang muốn giải thích một chút trong sạch của mình, thì nghe tiếng vó ngựa chạy như bay từ nơi xa truyền đến. Trong lúc nhất thời, bất kể là chiến đoàn, thương nhân vây ngoài nhà trọ hay là người của tứ đại công hội đều khẩn trương đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa!
Chỉ chốc lát sau, đã thấy bốn con ngựa to lớn mạnh mẽ dừng ở ngoài cửa, bốn thanh niên hình dáng cao lớn từ trên ngựa tung người xuống, chạy thẳng vào trong nhà trọ. Bọn họ động tác mặc dù hết sức nhất trí, nhưng Thiên Tung từ ký hiệu trên người bọn họ vẫn phát hiện, bọn họ theo thứ tự là người của tứ đại công hội!!! "Báo cáo phó hội trưởng (trưởng lão)! Có thuộc hạ bên trong cốc phát hiện phía tây Vạn Linh sơn xuất hiện ánh sáng màu vàng kim đầy trời!"
Bốn gã nam tử cường tráng đều quỳ một chân trên mặt đất, giọng nói to rõ. Hơn nữa, trong giọng nói của bọn họ cũng tuyên bố một sự thật giống nhau! Thần bảo Vạn Linh sơn đã xuất hiện!