Từ Phong nheo mắt lại. Sự tình hôm nay hắn cũng đoán được phần nào. Nhưng hắn chưa từng cho rằng nó mãnh liệt như vậy.
Với những con người đó, hắn hiểu rõ một phần. Họ chưa quá tín niệm hắn. Mà bây giờ vấp phải rạn nứt thì cái tín niệm nhỏ bé, còi cọc, thiếu sức sống ấy lập tức vỡ tan tành cũng là điều hiển nhiên.
Đến tình cảnh này hắn phải làm gì? Muốn họ một lòng trung tâm ư? Quá viễn vông. Cho họ 2 lựa chọn: Một là ở lại, hai là rời đi? Như vậy toàn bộ bọn họ đều bỏ đi, không còn ai ở lại phải vậy không? Xin lỗi, hắn không làm được điều cao cả ấy. Hắn đang cần người!
Thế giới này có bao nhiêu câu chuyện đẹp? Không ai biết rõ.
Thế giới này có bao nhiêu hiền nhân, anh hùng… là không hoàn hảo? Hầu như không có. Ai ai cũng đều là không chút tì vết, không có chỗ nào để chê. Ai cũng biết vậy, ai cũng nghĩ thế.
Tuy nhiên, chúng ta cần phải xét ở khía cạnh khác toàn diện hơn. Con người không phải thần thánh, cho nên “thần thánh hóa” một người để làm gương thật sự là quá mức. Thần thánh chưa chắc đã hoàn hảo, con người nhất thiết phải hoàn hảo hơn thần thánh hay sao? Nên nhớ bất cứ ai cũng có sai lầm, bất cứ ai cũng có mặt trái. Tuyên truyền giác ngộ thì được, nhưng xin đừng thổi phồng quá mức. Bởi vì nhìn vào như vậy thật sự chỉ thấy quá giả tạo.
Không ai hoàn hảo là điều ai cũng không thể phủ nhận. Những vị chủ tướng càng không thể trăm phần trăm tốt đẹp.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Không vị tướng nào không đạp lên thi thể của vô số quân địch. Không một vị tướng nào không tàn nhẫn và độc ác. Dĩ nhiên là tàn nhẫn và độc ác với quân địch và những kẻ chống đối. Phải hiểu rằng một vị tướng không có 2 cái tính cách đặc trưng ấy thì có lẽ thân thể đã nằm dưới mặt đất và linh hồn đã nằm trên bàn thờ từ lâu.
Từ Phong cảm thấy chán ghét. Hắn tự biết mình không thích hợp làm một vị chủ tướng. Hắn có tàn nhẫn, nhưng hắn không có mềm dẻo. Có thể ví von là có co mà chẳng có giãn. Hắn không thích những con người không nghe theo mệnh lệnh, căm ghét những con người coi thường chủ tướng. Có thể hắn gia trưởng, cũng có thể hắn độc đoán. Nhưng có gì là quan trọng? Điều quan trọng nhất là chiến thắng, đoạt lấy một mảnh giang sơn cho mình.
Từ cơ thể hắn, khí tức sát phạt trải qua một lần lột xác bắt đầu không ngừng phiêu dật. Như một dòng sông rộng lớn đè ép vể phía 500 con người bên dưới.
Với ánh mắt sắc bén, Từ Phong nhìn về 400 con người đang run rẩy bên dưới mà lạnh giọng:
“Lời nói của ta chỉ có một. Kẻ không phục tùng mệnh lệnh: Giết!”
Lời nói của hắn vừa vang lên, 100 con người áo giáp đủ màu đồng thời thả ra ánh mắt lạnh lẽo mà trầm giọng:
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Đứng giữa những khí thế mạnh mẽ đang khóa chặt thân thể, những người còn lại đều lộ ra vẻ sợ hãi. Không có gì chấn nhiếp những con người tàn bạo mà ngang ngược này bằng việc có thể ảnh hưởng đến sống hay chết của họ.
Chỉ có những con người trải qua làn ranh sống còn, chỉ có những con người một lần từ bên bờ tử vong trở về mới quý trọng cuộc sống. Họ là thế! Họ không chỉ quý trọng, họ còn muốn phấn đấu vươn lên. Thậm chí nhiều người cảm thấy gấp gáp hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ họ cảm thấy vội vàng như lúc này. Chưa bao giờ họ cảm thấy được tầm quan trọng của thời gian như bây giờ. Họ bò ra từ đó, họ nhận ra một đống đạo lý lớn, hơn ai hết họ không muốn chết!
Từ Phong cảm nhận đã đủ nên hắn lặng lẽ thu lại khí thế. Tuy vậy hắn vẫn không thể không để ý đến bọn họ.
Hắn có chút nhức đầu. Xem ra tình huống quá bết bát rồi. Xem ra hắn chỉ còn cách lật ra con bài tẩy. Tuy biết rằng vẫn còn sớm, tuy biết rằng hắn vẫn có thể cầm cự cho đến phút cuối mới lật ra con bài tẩy ấy. Nhưng giờ này hắn lật bài ra không phải vì hắn, mà vì hắn cần phải cho họ một liều thuốc an thần.
Sau khi suy nghĩ kĩ, hắn quyết định.
“Tất cả thu thập tất cả vật dụng. Hôm nay chúng ta cần phải chuyển trại!”
Dưới uy hiếp của hắn, 400 con người kia lục tục tản ra thu thập.
Từ Phong nhìn những bóng người bận rộn mà trầm giọng:
“Thụy Mặc.”
“Có thuộc hạ!”
“Lập tức gửi bồ câu đưa tin cho Cung Thanh. Bảo hắn trước giữa canh 1 phải có mặt ở đây.”
“Rõ.” – Thụy Mặc cung kính đáp lại.
…
Thời gian dần trôi qua. Sáng sớm cũng trở thành buổi ban trưa. Giữa cái nắng gắt bất thường của đầu đông và cái rét lạnh vốn có của nó, sau trận chiến đấu gay go, sơn trại Địch Sơn lại nhộn nhịp và náo nhiệt.
“Bên kia… Bên kia…”
“Đằng kia còn cái gì không?”
“Phía trái, nhanh chóng nâng lên.”
“Bên đó đã thu thập xong chưa?”
Bỗng lúc này phía đằng xa có tiếng “rầm rập” vọng lại. Một đội nhân mã vũ khí sáng lòa xông tới.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Quân địch? Quân địch tấn công.”
“Địch tấn công. Nhanh chóng đánh trống cảnh báo!”
Vốn đang thu thập vật dụng, họ hoảng sợ la hét. Ngay sau đó, họ vứt bỏ tất cả vật dụng đang cầm trên tay xuống đất mà hoảng loạn chạy trốn.
Từ Phong đứng ở khu trung tâm mà không nhìn nổi cảnh tượng này. Dù gì bọn họ cũng là những người trải qua trận chiến sinh tử không phải sao? Thế thì thế quái nào lại trở nên “đụng chút là vỡ” như vậy? Hắn giận dữ rống lên:
“Yên tĩnh! Tất cả yên tĩnh! Là quân đội của chúng ta chứ không phải quân địch!”
Tiếng náo loạn giảm dần. Những kẻ cầy sấy cũng dần trở nên bình tĩnh.
Rất nhanh đội binh mã nọ tiếp cận tường rào sơn trại Địch Sơn.
“Là đại nhân Cung Thanh.”
“Đúng. Là đại nhân Cung Thanh.”
“Xem ra đây đúng là người của chúng ta.”
Khi đã xác định chính xác là quân mình, họ thở phào nhẹ nhõm. Mọi áp lực cũng theo cơn gió nhẹ bay đi...
“Dừng lại!” – Cung Thanh quát lớn.
Cả đoàn quân như một bức tường sắt trầm tĩnh dừng lại. Đội hình nghiêm chỉnh đến từng thước đo.
Từ đầu đoàn quân, Cung Thanh nhảy xuống ngựa. Sau khi chỉnh lại y phục một thoáng, hắn bước từng bước chỉnh tề hướng về trung tâm sơn trại.
Kể ra Cung Thanh hắn nhận được mệnh lệnh của Từ Phong rất lâu rồi. Nhiệm vụ chính của hắn chính hắn tạo ra một đội quân riêng, xây dựng một căn cứ thứ hai. Cộng thêm cướp bóc từ các gia tộc giàu có cũng như tiếp thu thường dân các thôn xóm và những người thợ lành nghề. Thực tế, hơn 3 tháng trước, nhiệm vụ của hắn đã bắt đầu như thế.
Ban đầu hắn còn không hiểu vì sao. Nhưng nhìn tình cảnh sơn trại Địch Sơn giờ này, hắn cũng có thể âm thầm khâm phục Từ Phong. Rõ ràng thủ lĩnh Từ Phong của hắn đã suy tính tới bước xấu nhất là thế này. Rõ ràng người thủ lĩnh trẻ tuổi đã chân chính bắt đầu mưu sự từ rất lâu. Phải chăng thủ lĩnh của hắn chính là biết trước cơn bão tố rối loạn này? Như vậy thì phải cần một đầu óc siêu việt như thế nào?
Thậm chí hắn còn liên tưởng chiến loạn mới đây là do một tay người trẻ tuổi tạo dựng. Sở dĩ hắn có ý nghĩ như vậy là bởi vì ngay cả hắn cũng bị Từ Phong biến thành một con cờ hành động trong đêm tối thì liệu rằng hắn có phải là con cờ duy nhất? Hắn càng liên tưởng nhiều, hắn lại càng phát lạnh. Như vậy cũng quá đáng sợ rồi.
Từng bước chân đều đặn như một tiết tấu nhưng nội tâm Cung Thanh lại không hề yên tĩnh.
Tuy nhiên Cung Thanh đã suy nghĩ quá nhiều. Từ Phong bố trí hắn cũng chỉ là con cờ cứu mạng, con bài mấu chốt và duy nhất mà thôi. Còn việc gây nên chiến loạn như bây giờ? Từ Phong chưa có cái khả năng ấy.
“Thuộc hạ bái kiến đại nhân.” – Cung Thanh bước tới trước mặt Từ Phong rồi khuỵu gối xuống. Sau đó cúi đầu, nghiêm túc mở lời.
“Đứng lên đi.” – Từ Phong bình thản đáp lại.
Ban đầu giao nhiệm vụ bí mật này cho Cung Thanh, Từ Phong cũng từng đắn đo và suy tư một thời gian dài. Dĩ nhiên hắn sợ Cung Thanh bị lợi ích và quyền lực che mờ mắt mà phản bội. Nhưng giờ phút này xem ra Cung Thanh vẫn còn rất tỉnh táo. Từ Phong ghi nó vào lòng.
“Tạ ơn đại nhân.”
“Được rồi. Đã đến đây thì sau đó do ta chỉ huy đi.” – Từ Phong lạnh nhạt nói, cùng lúc, hắn lơ đễnh nhìn vào hai mắt Cung Thanh.
“Vâng, đại nhân.” – Cung Thanh cung kính lui về bên trái nhường đường.
Từ Phong gật đầu. Cái gật đầu chấp nhận thái độ vô cùng tốt của Cung Thanh. Thế nhưng với Cung Thanh lại khác, hắn chỉ đơn thuần cho rằng đại nhân chỉ là tỏ vẻ tán thành vậy thôi.
Từ Phong vận chuyển nội lực, hắn lớn tiếng nói:
“Tất cả nghe lệnh. Ngay tức khắc sắp xếp đội hình vận lương số 2 theo sau ta.”
“Tuân lệnh.”
...
Nơi đây là một vùng trũng có ba mặt tựa lưng vào núi, phía trước có một con suối nhỏ vắt ngang. Địa điểm này chính là ở một lần Từ Phong bê bết vết máu đi nhầm vào. Chính là hắn lúc mới nhìn vào cũng phải cảm khái rằng đây chính là một địa điểm tốt.
Bất cứ thành lũy nào xây thành, hay là bất kỳ thế trận tường đồng vách sắt được tạo nên đều xa xa không bằng “địa lợi”. Tại một địa điểm có địa lợi tự nhiên, chỉ cần là một người thống lĩnh có đầu óc mà chuyên về phòng thủ, thì khi hắn bắt tay bố trí, xây dựng nơi đây thành một trận tuyến phòng thủ thì đó mới là cực kỳ khủng bố. Đó mới là cơn ác mộng của quân địch. Đó mới là những trận đau đầu dành cho chủ tướng phe kia.
Phải biết rằng để xây dựng một thành lũy giữa thảo nguyên bao la để chống trả quân địch thì không chỉ tốn kém vật tư, tiền bạc, mà còn hao tốn thời gian rất lâu. Còn dựa thế địa lợi, lại là ngược lại. Như nơi này chẳng hạn. Từ Phong chỉ cần dựng tường rào phòng thủ phía trước mặt – nơi bờ suối, là đã tạm ổn. Thế nhưng nếu chân chính cải tạo đến tột cùng thì nó xứng với hai chữ “hiểm địa”, hay với sáu chữ “có vào mà không có ra”.
Quân địch muốn công phá thì hoặc là bỏ giá lớn mà tấn công chính diện. Hoặc là trả giá cao mang đá và gỗ lên 3 đỉnh núi cao kia mà thả xuống. Nhưng liệu có vị tướng nào ngu ngốc xây dựng nhà ở và tập kết quân ở ngay dưới chân ngọn núi đó không? Đáp án là không. Tất nhiên họ phải tránh ra khoảng vài chục thước để đề phòng những cuộc tiến công như thế.
Vì thế mà ở một cái phòng tuyến “địa lợi” như thế này, 99% là phải tấn công chính diện. Muốn tấn công một thế trận phòng thủ, điều cốt yếu nhất là phải nhớ là binh lực phải gấp 5 lần đối phương trở lên. Dĩ nhiên là trừ khi ngươi gặp những người chủ tướng “trẻ người non dạ” dễ dụ. Còn không? Tốt nhất đừng sử dụng tiểu thông minh kẻo bị phản tác dụng.
Mưu kế có thể thành công nếu ngươi hiểu kĩ về tên chủ tướng bên địch và toàn bộ đám cấp dưới của hắn. Khi không hiểu rõ mà lại đâm đầu vào thì chẳng khác gì là đi nộp mạng. Nếu thắng thì cũng là may mắn mà thôi. Giống như Từ Phong vậy. Cuộc đột kích ở trận chiến trước đối với hắn là hoàn mỹ không tì vết, nhưng đáng tiếc hắn chẳng hiểu rõ chủ tướng đối phương. Đối phương là kẻ nham hiểm chuyên xuất bài hiểm ác cho nên hắn trở thành một con cừu non trên dĩa thức ăn.
Đạo lý này hoàn toàn có thể mang vào thực tiễn mà áp dụng. Chúng ta có thể hiểu là khi không hiểu rõ đối phương thì tốt nhất là dùng chân tâm mà đối đãi với họ. Đừng tự cao cho mình thông minh mà đụng ai cũng lừa dối cho được. Tiểu thông minh?? Bạn bè là không thể, gia đình là không nên, đối với lão cấp trên thì không mơ mộng như vậy mới là tốt.
Ngươi thật tâm, họ cũng sẽ đối với ngươi thật tâm. Đương nhiên là ngươi phải thật tâm một quãng thời gian dài để chờ đợi họ mở lòng tiếp nhận ngươi. Ngươi không thể thật tâm trong buổi gặp mặt lần đầu mà hi vọng họ mở lòng. Đó là mơ tưởng viễn vông.
Ngoài ra, nhân ngoại hữu nhân! Thế gian này người tài nhiều vô số kể. Có thể họ không tài giỏi ở lĩnh vực này, nhưng ở lĩnh vực khác, họ chính là một tay quét ngang cũng nên. Đừng bao giờ khinh thị ai mà hãy đối xử với họ như khi ngươi đối xử với một vị thần chí cao!
Trên cuộc đời này, đó là đạo lý giản đơn mà sâu sắc nhất khi đối nhân xử thế. Hầu như mọi người đều biết, tuy nhiên chẳng mấy ai làm. Lý do? Rất đơn giản, con người là động vật phức tạp. Việc đơn giản mà cứ phức tạp hóa lên. Ngươi thu lại một chút tự tôn thì sẽ chết? Ngươi đối xử với họ cao lên một tí thì sẽ chết? Ngươi nhã nhặn và lịch sự cúi đầu, khom lưng chào hỏi họ thì sẽ mất mặt? Vân vân... Đối với một con người, có quá nhiều câu hỏi như thế đập vào mặt.
Đó là chưa kể con người luôn tự cho mình vĩ đại, luôn tự cho mình là đỉnh của chuỗi thức ăn mà đâm ra kiêu ngạo. Chỉ vì một chút tiền bạc cầm trên tay hay một tí quyền lực đang nắm mà sản sinh lòng tự cao và cái gọi là “thể diện”.
Thật đáng tiếc! Thế gian này vốn không có bằng hữu mãi mãi mà chỉ có lợi ích trói chặt. Một lúc nào ngươi khóc liệu có ai khóc cùng ngươi hay là họ đứng cười?
Nó chính là như vậy. Cứ tự đắc trên trời để rồi mãi mãi khóc một mình. Thật tệ hại!
Thế thì tại sao ngươi không thật tâm đối xử với mọi người? Chỉ cần ngươi đối xử với mọi người tử tế và thật tâm, cho dù là khi người giàu có hay khi ngươi bần hàn, họ đều sẽ đối xử tốt với ngươi.
Thế còn cái gì mà khi có tiền thì có bạn bè, khi hết rồi thì không có ai? Câu trả lời chính là “đồ rẻ tiền”. Cái gì ngươi dùng tiền mua được thì đều cần dùng tiền để duy trì, thậm chí là bảo trì và tu sửa. Và khi ngươi không còn cái khả năng ấy nữa thì “chào nhé, chào nhé...” là điều dễ hiểu.
Một gia đình hạnh phúc là một gia đình có mọi thành viên đối xử thật tình với nhau. Một tình bạn tốt đẹp là một tình bạn có hai hoặc nhiều con người đối xử thật tâm. Và một con người thành công lại là một con người sống với triết lý chân thành. Chân thành với mọi người xung quanh, chân thành với gia đình, chân thành với bạn bè, và chân thành với... chính mình.
Cuộc sống chỉ thoải mái khi con người ta tự cảm thấy thoải mái. Và đáp lại, chính là mang hơi thở ấm áp ấy lan tràn đến xung quanh.
Từ Phong cũng thế mà thôi. Tuy hắn có điểm tàn nhẫn và máu lạnh. Nhưng đối đãi với cấp dưới, hắn luôn mang thật tâm của mình ra. Đừng cho rằng chỉ vài tháng mà 1.000 con người kia nguyện ý đồng sinh cộng tử với hắn là không hợp lý hay phi lô-gic. Ngươi nghĩ vậy thì ngươi là một trong những kẻ đáng thương trên trần đời.
Ngươi có người yêu rồi chứ? Ngươi có đối xử thật tâm với cô ta? Có mà, có phải không? Thế khi ngươi ngã, cô ấy có đến bên trợ giúp không? Không sao? Vậy đầu tiên hãy xét lại xem ngươi có phải đối xử với cô ấy một cách chân thành hay không. Và cái điều thứ hai, chính là ở bản thân cô ta. Ngươi không thể mong một con người dối trá sẽ giúp đỡ ngươi khi ngươi gặp bước đường cùng chứ?
Mà nói thật ra thì: “Nếu ngươi chân thành đối xử với cô ta mà ngươi gặp tình huống này thì chỉ có 2 trường hợp xảy ra. Trường hợp một, ngươi và cô ta chẳng khác gì, khỏi cần ngụy biện (Đây là đạo lý ông bà đúc kết được đấy – “Người như thế nào thì cặp với người như thế ấy”). Trường hợp hai, ngươi còn quá non dại, tát thẳng vào mặt ngươi chính là: “Ngươi ngu quá rồi!”...".
Vì thế, mọi việc đều hợp lý. Những con người thành thật gặp cảnh khốn cùng được ngươi đối xử chân thành thì qua một thời gian, họ nhất định hết lòng hết dạ đi theo ngươi. Nhất là ở dưới một chế độ nặng về nhân, lễ, nghĩa, trí, tín thế này.