Hắn còn nhớ rất rõ chuyện năm đó.
Hắn còn nhớ rất rõ năm đó ở Thiên Tuyệt Cốc hoa đào nở rộ rất đẹp, cơ hồ nở rực cả một phương trời, khi đó bọn hắn còn chưa biết tới cái gì là tình cảm cái gì là nhân tính, cái gì là ghen tị, chỉ biết khi đó bọn họ thực thích ở bên nhau, cơ hồ ngày nào cũng rủ nhau đi đâu đi đó, cùng nhau
ngắm cảnh, cùng hưởng lạc nhân sinh, vui vui vẻ vẻ bên nhau, khi đó mọi
người mới hạnh phúc làm sao.
Nữ Oa lúc đó có thể xem như là một
nửa mẫu thân của bọn hắn. Mà hắn lúc đó cũng chưa biết cái gì gọi là mẫu thân, chỉ nghe nàng nói mẫu thân là người đã đem lại sinh mạng này cho
bọn hắn. Mà quả thực sinh mạng này đúng là do nàng ban cho, bọn hắn nếu
như không được hấp thu linh khí nàng toát ra thì không biết mấy trăm mấy ngàn năm nữa bọn hắn mới có thể hóa thành nhân hình và sở hữu pháp lực
cường đại như vậy.
Nói chung bọn hắn có được như hôm nay đều là do nàng ban cho.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy nàng tuy không xinh đẹp như Âm Thần và Yêu Thần
nhưng lại vô cùng đáng yêu, đáng yêu tới mức hắn không kìm được mà luôn
đối xử với nàng tốt hơn mọi người một chút.
Sau này hắn mới biết đó gọi là thích.
Có một lần Nữ Oa sẩy chân, hắn chỉ là theo phản xạ đưa tay ra đỡ, ai ngờ
dụng lực không chính xác, vì vậy mà cả hai lăn ra đất, môi chạm môi.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy cả người tê dại, trái tim giật mạnh một cái, hai
tai nóng lên, không kìm được mà đưa lưỡi ra liếm nhẹ một cái lên môi
nàng, nàng ngay lập tức như bị điện bắn mà bật ra khỏi người hắn, cả
khuôn mặt đỏ lừng lên nhìn như quả cà chua, trừng hắn một cái rồi chạy
đi, để lại hắn nằm ở dưới đất không hiểu mô tê gì.
Sau này hắn mới biết đó gọi là rung động.
Lúc đó mọi người đều nhìn thấy, nhưng hiểu được thì không có mấy người, trừ Yêu Thần và Minh Thần là hai kẻ khác biệt quái thai ra thì không ai
biết tình hình của hắn.
Nằm dưới đất, trong đầu hắn lại cứ nghĩ
tới đôi môi vừa mềm vừa ngọt kia, cảm giác không tệ. Hắn là kẻ thẳng
thắn, muốn gì liền nói, nói không được mới dùng biện pháp mạnh hơn. Vì
vậy hắn đi thỉnh giáo Minh Thần.
Minh Thần là một kẻ tính cách kì quái, lúc nào cũng thấy hắn mỉm cười nhưng thật lòng hay không thì
không ai biết, chỉ cần ngươi không có đụng đến giới hạn của hắn thì sẽ
sống yên ổn, nhưng chỉ cần ngươi đụng đến mấu chốt của hắn thì chuẩn bị
hưởng thụ cuộc sống sống không bằng chết đi. Hắn đã từng thấy Minh Thần
ra tay chỉnh một bán thần là con lai giữa Long tộc và Phượng Hoàng tộc,
khi đó bán thần kia hình như là mắng Âm Thần cái gì đó, sau đó liền bị
Minh Thần hung hăng chỉnh cho chết, bây giờ đã muốn trở thành một kẻ phế nhân dưới vùng đất hỗn độn kia.
Vùng đất hỗn độn là do một lần
Nữ Oa cảm thấy nhàm chán nên tạo ra, tùy vào tạo hóa mà biến thành, có
thể nói vùng đất hỗn độn chính là Lục Giới sau này.
Khi thấy hắn
tìm tới, Minh Thần cười như kiểu sớm biết hắn sẽ đến tìm, đây chính là
thứ khiến người khác cảm thấy e ngại hắn, tuy nhiên cái cảm giác e ngại
này đối với bọn họ cơ hồ không có.
Minh Thần thực sự rất thần bí, hắn cái gì cũng có thể biết, ngoại trừ Nữ Oa ra thì hắn chính là người
có trí thông minh và nhận thức sớm nhất đám người bọn họ, vì vậy có việc gì cũng đều là tìm hắn đầu tiên. Mà lần này đương nhiên cũng không
ngoại lệ, hắn ( Minh Thần) đã sớm đoán được hắn ( Ma Thần) sẽ đến tìm.
Hắn còn nhớ rất rõ năm đó Minh Thần đem hắn đi xuống vùng đất hỗn độn, cho
hắn biết cái gì gọi là nhân tính, cái gì gọi là tình ái, sau đó liền đem hắn trở về.
Sau đó, hắn liền đi tìm Nữ Oa, nói với nàng rằng bản thân thích nàng.
Minh Thần đã nói, nữ tử luôn muốn tìm sự an toàn, đối với nữ tử thứ nhất
phải dịu dàng, thứ hai là phải thẳng thừng, không nên lòng vòng tìm
phiền não.
Vì vậy hắn liền đứng trước mặt nàng nói ' Ta thích nàng '
Nàng nói ' Tiểu tử ngốc, tới tận bây giờ mới phát giác, làm ta tốn biết bao nhiêu thời gian! '
Hắn khi đó mới nhận ra là nàng đã thích hắn từ lâu, nhưng sợ hắn không thích mình nên mới phải dùng chiêu nước ấm nấu ếch.
Mà thời gian nàng chờ câu này của hắn là hơn năm trăm năm.
Sau đó hắn và nàng liền trở thành phu thê của nhau, trong cả thần giới cũng chỉ nhóm bọn họ là biết, còn lại chỉ là nghĩ rằng hắn và nàng chỉ là
thân nhau một chút mà thôi.
Hắn rất phục nàng, nàng luôn luôn bày ra những thứ mà người khác không thể nghĩ đến.
Nàng nói một đời một kiếp một đôi nhân, hai ta phải thành thân thì cái này mới tính.
Vì vậy hắn và nàng thành thân.
Nàng nói thành thân là phải bái thiên địa trước.
Hắn không hiểu, nàng chính là người tạo nên mọi thứ, thiên địa so với nàng
không hơn, vì sao phải bái? Tuy nhiên hắn vẫn nghe nàng mà bái thiên
địa.
Nàng nói bái xong phải động phòng.
Hắn không biết động phòng là cái gì, nhưng hôm sau mới biết hóa ra động phòng chính là cầu hoan ở vùng đất hỗn độn.
( Vì lúc này vùng đất hỗn độn chỉ mới phát triển ở thời người tiền sử, họ chưa biết động phòng, chỉ đơn thuần như kiểu tìm bạn lữ giống mấy cái
truyện thú nhân ấy =)))
Nàng nói hoàn thành tất cả, ta chính là
thê tử của chàng, chàng chính là phu quân của ta. Chàng có thể gọi ta là lão bà, ta cũng gọi chàng là lão công.
Hắn nghe lời, khi nào cũng gọi nàng là lão bà.
Chỉ cảm thấy lúc gọi lên cứ có cái gì đó rất thỏa mãn.
Sau đó mọi thứ bắt đầu tiến hóa, con người liền phân chia chủng tộc, dần
dần hình thành nên Lục giới thuở sơ khai, bán thần cũng dần dần trở nên
có linh trí hơn, dần dần cảm nhận được nhân tính. Lòng tham cũng được
hình thành.
Đến khi vùng đất hỗn độn trở thành giới tu chân thuở
sơ khai, bán thần bắt đầu rục rịch, gây nên sóng gió ở Thần giới. Nữ Oa
vì không muốn thấy nhân loại gặp cảnh sinh linh lầm than mà đem toàn bộ
cặn bã thế giới hấp thu, linh hồn hư hại.
Minh Thần nói chỉ có
đem những cảm xúc tiêu cực này đặt vào một cái bình chứa mới cứu được
nàng. Mà bình chứa này hiển nhiên chính là những thần thuần huyết như
bọn họ.
Hắn là lão công của nàng, đương nhiên sẽ không tiếc cái
mạng này để cứu nàng, nhưng ai ngờ Âm Thần lại muốn thay thế hắn. Trải
qua một hồi dằng co, hắn mới không cam lòng đưa vị trí kia cho Âm Thần.
Nhưng ai ngờ nhân lúc bọn họ không để ý, đám cặn bã kia liền bị Yêu Thần hấp
thu. Nàng vì bọn hắn mới nguyện ý trở thành bình chứa.
Lúc đó hắn nghĩ Yêu Thần là vì bọn hắn.
BỌN HẮN mà không phải là NÀNG.
Nhưng xem ra hắn quá đơn thuần, vốn nên nhận ra tất cả, nhưng hắn cố ý xem
nhẹ sự thật kia nên mới dẫn đến kết cục bi ai sau này.
Giờ nhớ lại, hắn vẫn cảm thấy hối hận không thôi.
Dường như hắn thấy lại quá khứ, khi đó, bọn họ vẫn còn vui vui vẻ vẻ cùng
nhau ngắm hoa đào ở Thiên Tuyệt Cốc, hắn và nàng ân ái tay nắm tay, tựa
như không bao giờ xa cách.
Thấp thoáng nghe thấy tiếng cười trong trẻo năm đó của nàng...
” Lão công, cái này gọi là nhẫn cưới, khi hai người thành thân liền
đeo cái này cho đối phương, tượng trưng cho đời đời kiếp kiếp, tình phu thê ân ái không thể nào tách rời.... “
” Ta đeo cho chàng, sau đó chàng phải đeo cho ta, chúng ta liền có thể hạnh phúc về sau...”
” Lão công, ta thực sự rất yêu chàng, rất yêu rất yêu rất rất yêu....”
*
*
*
Liễu trưởng lão giật mình tỉnh giấc, cười khổ không thôi, theo thói quen
vuốt ve hòn đá trên cổ, trong mắt toát ra nhu tình và đau đớn.
Tiếng nói về đêm phá lệ nổi bật....
- Lão bà, ta thực sự nhớ nàng.....