Thiên Vị

Chương 2

Editor: Flower Nhật

“Thiếu gia, hôm nay ngài không giống với mọi hôm.” YooChun đặt cà phê ở trên bàn, nói.

“Không giống chỗ nào?”

“Nếu bình thường có người nói với ngài như thế, chỉ sợ đã sớm sinh khí đi?”

“Tức giận? Chẳng phải rất thú vị sao?”

YooChun không nói gì thêm, im lặng đứng nhìn.

Jung YunHo, đó là một cái tên làm người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Bởi vì trong nhà nhiều thế hệ đều làm xã hội đen, YunHo cũng không thể thoát khỏi vận mệnh. Vì nối nghiệp, từ nhỏ hắn đã hiểu rõ toàn bộ loại người trên đời, từ nhỏ đã không có ai dám bất kính với hắn, không có bạn bè cùng hắn vui đùa, thậm chí căn bản nhất là gia đình ấm áp, hắn cũng không biết là cái gì. Giống như YunHo từ bé đã là một loài động vật máu lạnh. Bất quá sự thật, quả cũng là như thế.

Ví như hôm nay, giết tên trùm mafia kia,YunHo đã quên mất đây là người thứ mấy. Mặc dù trực tiếp ra tay không nhiều, nhưng hắn lần đầu giết người khi mới 7 tuổi.

Bắt đầu từ lúc 7 tuổi ấy, hai huynh đệ YooChun cùng JunSu đều đã đi theo hắn làm việc.

“YooChun.” YunHo gọi.

“Vâng, thiếu gia.”

“Cậu nói, có phải Kim JaeJoong kia rất thú vị hay không?”

“Cậu ta tên Kim JaeJoong?”

“Chẳng phải cậu ấy tự nhận vậy sao?”

YooChun thoáng cười cười, nói:

“Đúng vậy, là một người rất thú vị.” Quả thật rất thú vị, cư nhiên dám mắng Jung YunHo.

“Người như vậy không nhiều a.” YunHo cảm khái nói, trong đầu vẫn hiện lên bộ dáng của Kim JaeJoong.

“Thiếu gia, ngài tựa hồ đối với cậu ấy thực hứng thú. Cần…”

“Không.”  YunHo chán ghét nhíu mày.

“Ta không cần người vô dụng ở bên cạnh.” Nói xong bỏ vào phòng trong.

YooChun nhìn theo bóng dáng Jung YunHo, không nói gì. YunHo từ lúc hắn quen biết tới nay, đều là một người máu lạnh, có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Không cần để tâm.

“Baby, hyung đi làm, em ở nhà tự lo liệu đi.” Heechul đứng trước cửa, quay đầu nói với JaeJoong.

“Chờ một chút, em cũng muốn đi tìm việc làm, chờ em một chút.” Kim JaeJoong miệng ngậm bánh mì, lon ton chạy theo Heechul.

Heechul nói, không bằng đến chỗ quán bar của hắn cùng làm việc. JaeJoong nghĩ nghĩ, thấy hiện tại cũng không tìm được việc gì, thôi thì làm ở đó cũng được.

Cả hai cùng đi tới quán bar, sau khi nói chuyện với quản lý, quản lý nhìn qua bộ dáng của JaeJoong liền đồng ý cho cậu ở lại làm việc, bất quá JaeJoong lại yêu cầu ngày mai mới đi làm.

“Baby, lại muốn tìm nữ nhân kia sao? Nghe lời hyung, nên quăng cô ta sớm một chút đi, em không thích hợp có bạn gái.” – Heechul cười, nhéo nhéo mặt JaeJoong.

“Này, em đã nói bao nhiêu lần, em là nam nha. Hyung mau dẹp mấy cái ý nghĩ linh tinh ấy đi.” JaeJoong phẫn nộ nói.

“Ai bảo em lớn lên lại thành cái dạng này?”

“Chẳng phải hyung cũng giống vậy sao?” Nói xong, JaeJoong liền đi ra khỏi quán bar.

Lấy di động ra gọi cho Min Hyo Chan, Kim JaeJoong khóe miệng mỉm cười chờ nàng. Sau khi hẹn ở chỗ cũ, JaeJoong lập tức chạy đến công viên, trên đường còn không quên mua đồ uống yêu thích cho nàng.

Lúc JaeJoong đến thì Min Hyo Chan đang ngồi chờ ở ghế đá. Cậu bước nhanh hơn đến bên nàng, đưa đồ uống cho Hyo Chan, JaeJoong nói.

“Đến trễ.”

“Không sao.” Hyo Chan nhận đồ uống, cười cười đáp.

“Đúng rồi, tớ bị chủ nhà đuổi đi rồi, về sau đừng đến đó tìm tớ nữa.”

“Không có chỗ ở sao? Chỗ tớ vẫn còn phòng trống đó.”

“Không cần, đã có Heechul hyung rồi.”

“Vậy à.” Hyo Chan mất hứng trả lời.

Nàng không thích Kim Heechul, bởi vì Heechul không thích nàng, lúc nào cũng bảo JaeJoong chia tay nàng. Thật không biết đã đắc tội Heechul lúc nào, chỉ biết từ lúc bắt đầu, Heechul đã không thích nàng.

“Còn nữa, hiện tại tớ làm thêm ở quán bar của Heechul.” JaeJoong nói tiếp.

Min Hyo Chan gật gật đầu, lại nhíu mày.

“Tớ cũng biết Heechul hyung không thích cậu, nhưng tớ mới là mong hyung ấy không thích cậu, như vậy sẽ trở thành tình địch a.” JaeJoong lấy lòng nói.

Min Hyo Chan lúc này mới nở nụ cười, Kim JaeJoong trong lòng một phen nóng máu. Nữ nhân thực mẹ nó phiền toái, cả ngày chỉ biết cáu kỉnh. Nhưng cậu lại không dám biểu hiện ra ngoài, dù sao bản thân cũng từng khổ sở theo đuổi nàng.

“JaeJoong, hôm nay đừng về, qua nhà tớ đi.” Min Hyo Chan đỏ mặt nói.

Kim JaeJoong sửng sốt một chút, cậu hiểu rõ câu nói của Min Hyo Chan, nhưng trực tiếp từ chối thì lại không tốt tí nào. Hiện tại không nên vướng vào cái gì ***, chuyện gặp phải hôm qua vẫn làm cậu chưa hết sợ, nếu như bất cẩn thế nào lại sinh ra một đứa nhỏ thì lại phiền.

“Thế nào?” Hyo Chan chờ một thời gian dài không thấy JaeJoong trả lời, mở miệng hỏi lại.

“Tớ… đêm nay lỡ đáp ứng Heechul đến quán bar làm công rồi!”

Min Hyo Chan hiện tại vô cùng tức giận, không thèm nói lời nào với JaeJoong. JaeJoong cảm thấy thật phiền phức. Vốn tâm tình không tốt, mới tính tìm nàng tâm sự, ai ngờ khi gặp nhau, nàng chỉ lo nhăn nhó cáu kỉnh.

“Vậy nhé, tớ đi đây.” JaeJoong không buồn nhìn Hyo, cũng không cần nghe nàng đáp, đã lập tức chạy đi.

“Thiếu gia, người kia không phải Kim JaeJoong sao?” YooChun chỉ vào thiếu niên bên đường.

Jung YunHo vừa nghe tới ba chữ Kim JaeJoong là lập tức ngẩng đầu. YooChun kêu lái xe chạy chậm lại, đi phía sau JaeJoong.

JaeJoong bên kia tựa như một đứa bé, nghịch ngợm đá quanh thân cục đá, trên mặt thường thường lộ ra vẻ trẻ con đáng yêu. YunHo cảm thấy thật thú vị, một người làm sao lại có nhiều biểu tình như vậy được?

Ngay lúc YunHo định bước xuống xe dọa JaeJoong, thì một cô gái từ xa đột ngột chạy đến, lôi kéo tay JaeJoong làm nũng nói gì đó. Sau đó, JaeJoong cười cười. Cô bé kia nhón chân, khẽ hôn mặt JaeJoong, rồi hai người cùng nắm tay nhau đi.

Gương mặt YunHo hiện tại, làm người ta không dám nhìn thẳng. YooChun cũng chú ý tới biểu tình biến hóa trên mặt thiếu gia, giương mắt nhìn cô gái đi bên cạnh JaeJoong, này không phải bạn gái chứ?

“Thiếu gia, nữ nhân kia thật chướng mắt.” Ý hỏi YunHo có cần diệt trừ nàng hay không.

“Vốn là hai người không liên quan, thì chẳng việc gì phải để tâm.” YunHo thản nhiên đáp. Lái xe cũng thức thời gia tăng tốc độ rời đi.

YooChun gật gật đầu không nói gì nữa, nhưng mà YooChun cùng YunHo đều rất rõ ràng, sự tồn tại của người tên Kim JaeJoong kia ảnh hưởng rất nhiều đến YunHo, không thể bỏ qua được.

Mỗi người đều có người thuộc về mình, người muốn bảo hộ, người muốn quan tâm của riêng họ. Vốn YunHo từng nghĩ rằng trên thế giới sẽ không có cái gì có thể khiến mình dao động, nhưng từ sau lần gặp JaeJoong khi đó, hết thảy dường như thay đổi.

Cho nên YunHo mới nới với JaeJoong rằng, sự hiện hữu của cậu làm hắn cảm thấy thật phức tạp. Nhưng cho dù như thế, YunHo cũng không muốn đánh vỡ cuộc sống yên bình của JaeJoong. Bởi vì thân phận của hắn nguy hiểm như vậy, ngay cả ngày mai còn có thể thể sống hay không cũng không biết, hắn nghĩ có lẽ chỉ cần từ xa nhìn JaeJoong như vậy là đủ rồi. Cho đến hôm nay nhìn thấy cô gái kia, YunHo mới phát hiện ý niệm giữ cậu lại bên người lớn như thế nào!

YunHo không muốn đem JaeJoong cuốn vào cuộc sống của mình, nhưng lại càng không muốn trơ mắt nhìn JaeJoong kết hôn cùng nữ nhân khác.

Sẽ cho cậu một cơ hội nữa, Kim JaeJoong, nếu lần sau gặp lại cậu, tôi nhất định sẽ không để cậu trốn thoát!

YooChun im lặng nhìn khuôn mặt bình thản của YunHo, trong lòng thầm suy đoán địa vị của JaeJoong. Từ lúc YunHo để JaeJoong chạy đi, YooChun đã biết YunHo đối với người này rất đặc biệt. Nếu là một ai khác nói thế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Kim JaeJoong tuy rằng chỉ là một người bình thường, nhưng Jung YunHo đối cậu có điểm thật khó hiểu. Rốt cuộc JaeJoong hấp dẫn YunHo ở chỗ nào?

YooChun làm việc bên cạnh YunHo hơn mười năm, nhưng cho đến bây giờ hắn cũng không dám nói mình hoàn toàn hiểu hết YunHo. Tựa như hiện tại, hắn cũng thật không biết YunHo đang suy nghĩ gì. Bởi trên mặt YunHo, luôn luôn chỉ có duy nhất một biểu tình, thật làm người đoán không ra hắn rốt cuộc muốn gì.

“Thiếu gia, chúng ta đến quán bar rồi!”

Jung YunHo gật gật đầu, xuống xe đầu tiên.

Vừa đi vào quán bar, chủ quán liền nhiệt tình chạy ra tiếp đón, mang YunHo dẫn đến khu vip. YunHo trên mặt không cảm xúc đi theo phía sau.

“Baby, đã về rồi?” Heechul cười cười nhìn JaeJoong.

Kim JaeJoong gật đầu, ngồi xuống.

“Heechul, mang một chai rượu vang đỏ năm 83 đến khu vip.” Quản lí gọi.

Kim Heechul nhíu mày nhìn một đống rượu trong tay mình, lại nhìn JaeJoong đang ngồi thảnh thơi không gì làm, nói

“Baby giúp hyung một chút.”

“Được.” Kim JaeJoong lập tức đi qua lấy rượu trong tay HeeChul uống ngon lành.

“Ai bảo em uống? Hyung là nhờ em đi giao rượu” Heechul bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.

JaeJoong nhìn Heechul làm cái mặt quỷ, rồi lấy rượu đỏ đi vào khu vip. JaeJoong vừa đi vừa lúc lắc đầu theo điệu nhạc, đến khi đến trước của khu vip mới chỉnh trang y phục cho ngay ngắn, rồi gõ cửa vào.

Bởi vì ánh đèn mờ mờ, JaeJoong không thấy rõ người ngồi bên trong, cậu đưa rượu xong liền rời đi. Ngay lúc đó, JaeJoong thoáng thấy được sát thủ YooChun, cậu giật mình quay đầu lại nhìn.

Chết rồi! Này chính là thiếu gia mafia hắc ám a.

“Còn nhớ lần trước tôi nói gì không?” YunHo mặt không thay đổi, hỏi JaeJoong.

“Ngài… ngài nhận sai người rồi!” JaeJoong cố ý vặn vẹo thanh âm của mình, tính chạy ra ngoài cửa.

“Tôi dám khẳng định thiếu gia của tôi không có nhận sai người đâu, Kim JaeJoong tiên sinh.” YooChun vươn tay cản đường đi của cậu.

JaeJoong nghe hắn gọi đích danh tên mình, cậu run rẩy đảo mắt khắp phòng, tự hỏi có nên ngay tại đây đập đầu tự tử hay không…
Bình Luận (0)
Comment