Thiên Vị

Chương 7

Editor: Flower Nhật

Từ lần đến nhà Jung YunHo, Min Hyo Chan cứ cách một ngày là lại gọi đến, nói muốn gặp JaeJoong. Kim JaeJoong đã sớm bị điệu waltz làm mệt muốn chết, liền nói với nàng không có thời gian, sau đó trực tiếp đem điện thoại tắt đi, thật phiền.

JaeJoong mỗi ngày đều phải theo lão sư học cái quỷ gì vũ đạo, rồi lại chuyển chuyển xoay xoay. Nhiều khi đi trên đường, xém chút nữa là cậu theo thói quen xoay một vòng, thật là cơ hội tốt để ChangMin chỉ thẳng mặt cậu mà nhe răng cười ha hả.

“A a a a a a! Mẹ nó cái gì mà cứ chuyển chuyển hoài, đầu đều muốn rớt ra luôn, còn khiêu cái gì được nữa. Tinh hoa cái khỉ gì không biết.” JaeJoong lần thứ n phát điên gào thét.

“JaeJoong thiếu gia, kỳ thật chỉ cần kiên nhẫn hơn một tí nữa là được rồi.”

“Ta thao! Lão tử ta còn muốn kiên trì tới khi nào?! Ông nói câu này đến lần thứ mấy rồi? Rõ ràng là gạt người!”

“JaeJoong thiếu gia bớt giận.” Lão sư bị dọa đến sắp khóc.

“Dù sao cũng không cần nói nhiều! Ông còn dám bảo tôi chuyển thêm lần nữa, tôi liền bóp chết ông, rồi đem xác ông quăng lên đỉnh núi hóng gió.” JaeJoong giơ ngón giữa lên hung hăng chửi.

Lão sư đáng thương bị dọa đến một câu cũng không nói được, chỉ có thể rưng rưng nhìn YunHo cầu cứu. Jung YunHo nhìn JaeJoong lên cơn, thoáng nhíu mày, sau đó phất tay ý bảo lão sư đi trước, rồi chậm rãi đi lại bên cạnh JaeJoong, nói:

“Tay.” Rồi đưa tay ra chờ cậu.

JaeJoong nhìn YunHo ngẩn người, tiếp theo thần thôi quỷ sử thế nào mà lại đưa tay mình lên. Khi bàn tay lạnh lẽo của YunHo nắm bàn tay nho nhỏ ấm áp của JaeJoong, cậu cảm thấy như có điểm tê dại chạy quanh người, nhưng rất nhanh, cảm giác đó liền biến mất.

Sau đó, lúc YunHo ôm thắt lưng JaeJoong, mặt cậu đỏ đến lợi hại, rồi mơ hồ nhảy theo sự chuyển động của hắn. JaeJoong giờ phút này đầu óc trống rỗng, chỉ có trên lưng cùng tay truyền đến nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của YunHo.

Bởi vì cứ xoay xoay xoay, JaeJoong lại thất thần, cuối cùng chân trái vướng chân phải, ngã mạnh vào lòng YunHo. YunHo cũng rất tự nhiên, ôm chặt JaeJoong. Khi đó, JaeJoong thấy hình ảnh mình trong mắt hắn!

JaeJoong giật mình vì khoảng cách quá gần của hai người, cậu đẩy YunHo ra muốn đứng thẳng lên, nhưng YunHo vẫn ôm chặt thắt lưng của JaeJoong, không có ý định thả lỏng, ngược lại còn kéo cậu gần hơn về phía mình. JaeJoong kinh ngạc nhìn YunHo càng lúc càng gần, mặt cậu đỏ đến tưng bừng, ngay cả cổ cũng đỏ.

Đột nhiên, môi truyền đến một xúc cảm lạnh lẽo lạ lẫm. JaeJoong biết, đó là môi YunHo. Nhưng mà cậu không phản ứng gì, ngoan ngoãn để YunHo ôm hôn.

Cảm giác được đầu lưỡi YunHo đang chậm rãi khai mở hàm răng của mình, nhưng JaeJoong vẫn đứng im không phản ứng. Loại cảm giác này thật kì lạ, cậu cùng Min Hyo Chan tuy có hôn qua, nhưng còn chưa thân mật đến tình trạng này.

YunHo nâng đầu JaeJoong, làm nụ hôn càng thêm sâu. Kim JaeJoong cũng ngẩng mặt, đón tiếp hắn, vốn bàn tay đang che ở trước ngực YunHo cũng không tự giác nắm chặt lấy áo hắn. Vô ý thức, ngốc nghếch đáp lại.

Không biết qua bao lâu, YunHo rốt cục buông cậu ra. Kim JaeJoong đỏ mặt kinh ngạc nhìn hắn, lắp bắp mãi mà không xong, sau nửa ngày mới phun ra được một câu:

“Tôi về phòng trước.” Lập tức đẩy YunHo ra chạy như bay về phòng.

YunHo im lặng nhìn bóng dáng cậu, đứng tại chỗ vươn ngón cái vuốt ve môi mình, tựa hồ như nhớ về nụ hôn lúc nãy.

Mà bên này, JaeJoong ở trong phòng hung hăng đem chính mình ném lên giường, sau đó túm chăn trùm kín lại, tâm kinh hoảng không nhẹ.

Vừa mới đó là làm sao vậy? Môi chạm môi? Cùng Jung YunHo hôn môi?!

“A a a a a a a a a.” JaeJoong một phát đá văng chăn, đập đầu vào gối.

“JaeJoong thiếu gia, ngài làm sao vậy?” JunSu kinh ngạc nhìn JaeJoong lại lên cơn.

“Hyung… Hyung…” JaeJoong đẩy gối ra, ‘Hyung hyung’ cả ngày cũng không nói được gì.

JunSu nhìn nhìn JaeJoong mặt đỏ bừng, cười cười nói:

“À, cái kia JunSu vừa mới thấy nha.”

“MO!? Em thấy cái gì!?” JaeJoong lập tức chạy lại nắm chặt áo JunSu.

JunSu buồn cười vì hành động trẻ con của JaeJoong, nhẹ nhàng kéo tay cậu ra, nói:

“Thấy thiếu gia cùng JaeJoong thiếu gia hôn môi.”

“A! Muốn chết muốn chết!! Má ơi, làm sao bây giờ?!” JaeJoong nói xong, lại ngã phịch lên giường.

“Kỳ thật JaeJoong thiếu gia cũng không chán ghét đi.” JunSu hỏi, là ngữ khí khẳng định.

Kim JaeJoong không trả lời, nằm trên giường lăn qua lăn lại. Vừa lúc này ChangMin đẩy cửa vào, thấy được một hình ảnh quỷ dị: JunSu nhìn JaeJoong cười trộm, mà JaeJoong đang nằm ngay đơ trên giường.

“Ngu ngốc, bệnh thần kinh lại phát tác à.” ChangMin nói xong, đặt mông ngồi trên giường JaeJoong.

“Cút.” Thái độ rõ ràng không có hứng thú.

“Anh ta làm sao vậy? Cứ như chết rồi ấy.” ChangMin ngẩng đầu.

“JaeJoong thiếu gia vừa mới…” JunSu chưa kịp nói hết đã bị JaeJoong bịt mồm, rồi cậu trừng mắt nhìn ChangMin thuyết giáo:

“Liên quan gì đến thối nát tiểu tử nhà nhóc chứ? Chuyện người lớn, con nít đừng xen vào.”

“Thôi đi, anh lớn hơn ai.” ChangMin khinh thường liếc JaeJoong.

“Này, ý gì?” JaeJoong nhướn mày.

“Nếu so về tâm trí của anh mà gọi là người lớn, thì tui đây chẳng phải thành ông lão rồi sao?” ChangMin điệu bộ vênh vênh tự đắc.

Quả nhiên, JaeJoong lập tức bị ngữ khí của ChangMin chọc đến điên lên, nhưng mà ChangMin lại lon ton chạy ra khỏi phòng, làm JaeJoong đang tức giận cũng chỉ có thể tiếp tục nằm ngay đơ trên giường.

Từ sau hôm cùng YunHo hôn môi, JaeJoong ngày nào cũng ngoan ngoãn theo sát lão sư luyện vũ. Vô luận chuyển nhiều hay ít vòng, cậu cũng không dám bùng nổ bản lĩnh thô tục của mình. Nhờ vậy mà lão sư mới có vài ngày yên lành.

Gần đến ngày tổ chức tiệc, bước nhảy của JaeJoong càng lúc càng tiến bộ, quan hệ cùng YunHo cũng khá hơn. Nhưng mà mỗi khi cậu thấy YunHo là bất giác mặt lại đỏ.

Buổi tối hôm nay chính là tiệc rượu, đám Yuno đang ngồi trong phòng khách chờ JaeJoong biến thân thành nữ nhân. Bên trong vọng ra giọng JaeJoong lần thứ n điên cuồng hét lớn, nhân viên trang điểm rốt cục cũng bước ra với khuôn mặt đen thui.

Dưới đây là trích một phần nhỏ trong quá trình hóa trang của JaeJoong.

“Này! Quần áo kiểu quái gì thế này? Nặng muốn chết!”

“JaeJoong thiếu gia, đây mới là áo của phụ nữ.”

“Phụ nữ cái nhà cô! Tôi là đàn ông.”

“Này, tóc dài như vậy làm cái quỷ gì a.”

“JaeJoong thiếu gia, dài như vậy mới có thể tạo kiểu được.”

“Sao không cạo luôn cho nó nhanh đi. Mời cô về đây để làm cái gì không biết nữa.”

“Vâng, JaeJoong thiếu gia.”

“Váy gì mà ngắn thế này? Lão tử đời trước đắc tội cô à, sao cô lại gắn đồ vật này nọ lên người tôi.”

“JaeJoong thiếu gia, đây là vật tượng trưng của phụ nữ.”

“Muốn tôi mang cái này sao? Cô có bình thường không vậy?”

Cuối cùng, sau hơn nửa ngày oang oang chửi bới, Kim JaeJoong cuối cùng cũng bước ra.

Trên mặt là một tầng trang điểm nhẹ, tuy tô điểm không nhiều, nhưng làm đôi mắt to xinh đẹp càng thêm sống động.

Mái tóc giả kia không ngờ lại thích hợp kỳ lạ với khuôn mặt của JaeJoong, không có biến cậu giống như phụ nữ, nhưng lại toát lên vẻ yêu mị khó nói thành lời.

Quần áo lộ ra xương quai xanh tinh tế. Hơn nữa trên vai còn khoác một tấm lụa mỏng tôn lên bờ vai thanh mảnh. Bao nhiêu thanh tú của JaeJoong đều được khai thác triệt để.

Đôi chân dài trắng nõn không tỳ vết kết hợp với đôi giày cao gót màu vàng càng tôn lên nét xinh đẹp của cậu.

“Ôi mẹ ơi!” ChangMin nhìn JaeJoong không chớp mắt thốt lên, ngay cả bánh ngọt vừa tính bỏ vào miệng rớt xuống đất cũng không để ý.

JunSu nhìn JaeJoong từ lúc cậu mới bước ra cho tới bây giờ, ánh mắt không thể dời đi được, đang giúp YooChun rót trà cũng quên mất, làm trà đổ đầy lên người YooChun. Còn YooChun thì trợn to miệng, mặc kệ trà đổ đầy lên người mình, vẫn không nhúc nhích nhìn JaeJoong đang đứng trên lầu.

Jung YunHo theo tầm mắt mãnh liệt của mọi người, cũng nhìn về phía JaeJoong, đồng tử lập tức phóng đại vài lần. Sau đó, hắn bước tới ôm thắt lưng JaeJoong, kéo cậu vào phòng khách, nói với cả đám đang ngây ngốc:

“Các ngươi tính cứ như vậy sao?”

Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần, xấu hổ đi về phòng mình.

JaeJoong nhẹ nhàng tránh khỏi tay YunHo, cúi đầu hỏi:

“Thật sự… khó coi như vậy sao? Vì cái gì phản ứng của bọn họ lại kì quái như vậy?”

Jung YunHo vươn tay muốn xoa đầu JaeJoong, lại nhớ ra cậu mang tóc giả, không xoa được, bàn tay ở giữa không trung ngừng lại, sau đó dừng lại trước cái mũi tinh xảo của JaeJoong, nhẹ nhéo nhéo. Hắn nói:

“Cậu hiện tại ở cái dạng này, nữ nhân so ra đều kém.”

Kim JaeJoong lập tức mở to hai mắt nhìn YunHo hỏi lại:

“Sao… có thật là đẹp không?”

Thấy Jung YunHo gật đầu, JaeJoong nhè nhẹ mỉm cười, nụ cười đầu tiên trong đêm nay, khuynh thành khuynh quốc.

Đợi đến lúc YooChun cùng JunSu đã xuống hết, YunHo nắm tay JaeJoong, nói là đã đến giờ. Nhưng vẫn không thấy ChangMin đâu, cậu nghi hoặc hỏi, JunSu đơn giản trả lời là ChangMin thiếu gia sẽ không tham dự những buổi tiệc thế này.

YooChun ngừng xe trước một cái khách sạn xa hoa, tiếp theo JunSu xuống xe giúp Jung YunHo cùng Kim JaeJoong mở cửa. YunHo xuống xe trước, rồi quay người chờ JaeJoong. Hắn vươn cánh tay của mình, nói:

“Đưa tay.”

JaeJoong chần chừ một lát, rồi cũng đưa tay cho YunHo, cùng YunHo song song bước vào bữa tiệc.

Lúc đến lầu hai, YooChun và JunSu bước nhanh hơn, đi đến phía trước YunHo và JaeJoong, giúp hai người họ mở cửa.

Khi tiến vào sảnh, cậu nghe được tiếng hít không khí rất rõ ràng, còn có âm thanh rất lớn, thẳng tắp gọi ‘thiếu gia’.

Tiếp theo đó là vô số ánh mắt ngắm kỹ cậu, JaeJoong không tự nhiên khẩn trương ngẩng đầu lên. Tay YunHo lướt qua thắt lưng cậu, một phen ôm, một phen nhẹ giọng nói:

“Đừng khẩn trương, theo sát tôi. Đừng uống đồ uống người khác đưa cậu.”

JaeJoong hít một hơi thật sâu, gật đầu, theo YunHo tiến vào bên trong.

“Nga, thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng tới.” Một tên béo đầy mùi tiền lớn tiếng nói, sau đó cười to.

YunHo mặt không chút cảm xúc nhìn nam nhân kia, đại khái chú ý đến biểu tình của YunHo, nam nhân kia không cười nữa, cúi đầu xin lỗi YunHo.

“YooChun, JunSu”

“Vâng thiếu gia.”

“Xem chừng JaeJoong, ta đi lên nói vài câu.”

“Vâng.” YooChun cùng JunSu gật đầu, liền tách ra đứng ở hai bên JaeJoong.

Mà JaeJoong hiện tại ngơ ngác nhìn theo YunHo lên đài nói chuyện, nội dung gì cậu cũng không nghe được, bên tai chỉ còn lại giọng hắn ‘JaeJoong’. YunHo gọi mình là JaeJoong, không phải Kim JaeJoong.

“Cô là bạn gái của thiếu gia, Kim JaeJoong?” Một cô gái nóng bỏng đi đến trước mặt cậu, từ trên xuống dưới đánh giá cậu một phen.

“Buổi tối hảo, Jessica tiểu thư. Đây chính là bạn gái của thiếu gia chúng ta, JaeJoong tiểu thư.”

“Hừ!” Jessica khinh thường hừ một tiếng, nói với cậu:

“Đừng tưởng rằng hiện tại thiếu gia đối xử tốt một chút là thật sự thích cô, nói cho cô biết, sẽ có một ngày thiếu gia chán ghét cô. Chỉ được mỗi khuôn mặt. Đúng là một người xấu xí.”

Con mẹ nó, cô mới là người xấu xí!

JaeJoong trừng mắt muốn mở mồm ra mắng, thì bị một bàn tay ôm ngang eo phân tán tư tưởng, vừa quay đầu lại liền chạm vào môi YunHo. YunHo hôn nhẹ JaeJoong một lát, sau đó quay đầu nhìn Jessica:

“Nếu còn dám nói như vậy một lần nữa, cô sẽ vĩnh viễn biến mất.”

“Thiếu gia, em…”

“Ta không muốn nghe cô giải thích.” YunHo lạnh lùng nói xong, ôm JaeJoong bỏ đi, YooChun cùng JunSu cũng lập tức theo sau.

Chỉ chốc lát sau, YunHo lại đi nơi khác cùng người khác uống rượu. Bởi vì JaeJoong không muốn đi theo, nên YunHo để YooChun và JunSu lại bảo hộ cậu.

Giờ phút này JaeJoong đang mang vẻ mặt buồn bực, ngồi ở giữa sảnh. JunSu thấy thế liền hạ giọng nói với JaeJoong:

“JaeJoong thiếu gia, ở đây sẽ còn rất nhiều nữ nhân có gia thế thích thiếu gia. Vừa nãy chẳng qua chỉ là một trong đám đó, ngài đừng để ý.”

YooChun cúi đầu nhìn JaeJoong, cũng mở miệng nói chuyện:

“Ở đây hầu hết nữ nhân đều thích thiếu gia, nhiều người như vậy, JaeJoong thiếu gia ghen sao?”

“Ai… ai nói tôi ghen. Chỉ là bị mắng như vậy thật khó chịu mà thôi.” JaeJoong chột dạ sờ sờ cái mũi.

YooChun cười cười, tiếp tục nói:

“Kỳ thật thiếu gia cũng rất lo lắng a. Mọi ánh mắt nam nhân ở đây, đều chằm chặp nhìn về phía JaeJoong thiếu gia.”

Kim JaeJoong giương mắt lên nhìn, liền thấy được vô số ánh mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nhịn không được rùng mình một phát, cậu quệt quệt miệng hỏi:

“Bọn họ là khát khao quá độ sao?”

“Không đúng, là bởi vì chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp như JaeJoong thiếu gia.” YooChun sửa sai.

“YooChun chết tiệt, tôi là nam.” JaeJoong trừng mắt nhìn YooChun.

YooChun cùng JunSu cười khẽ ra tiếng, JaeJoong đánh mỗi người một quyền, gào:

“Cười này! Còn cười nữa tôi sẽ cho các cậu OVER luôn.”

YooChun với JunSu nghe xong lại cười còn nhiệt tình hơn, đem JaeJoong vốn đang tức giận cũng phải nở nụ cười, ba người cười thành một đoàn.

Đột nhiên YooChun để ý đến trong góc tối kia, có một nam nhân vẫn cứ chăm chú tham lam nhìn JaeJoong.
Bình Luận (0)
Comment