*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MimiBeta: Mít*****
Vì đuổi bắt Trương Duy Triêu, hệ thống cameras giao thông toàn thành phố đều chăm chăm nhắm vào những chiếc xe tương tự. Nhận được manh mối về lộ trình bỏ chạy của đối tượng mà Tư Đồ Sênh cung cấp, Anh Hạo Hanh đã lập tức báo cho cảnh sát giao thông. Song ba tiếng dã trôi qua mà vẫn cứ không có bất cứ động tĩnh gì, thực sự khiến người ta có chút phiền não.
Chờ mãi không có tin tức, Anh Hạo Hanh lại chủ động gọi tới cục cảnh sát.
“Người đâu? Bắt được chưa?”
Đầu dâu bên kia vừa tiếp máy đã vội vã nói một tràng.
Anh Hạo Hanh giúp đối phương tổng kết lại: “Gã vứt bỏ xe bỏ trốn? Cho nên chỉ tìm được xe, không bắt được người? Tiếp tục tìm, nhất định phải nhanh chóng tìm được!”
Trương Duy Triêu đã xuất hiện trong bệnh viện, điều này chứng tỏ gã đang nhắm vào Giang Thành Nghiệp và Giang Lệ Hoa.
Vừa nghĩ tới chuyện có một tên điên ẩn mình ở một nơi bí mật nào đó, chuẩn bị xuống tay với mẹ và cậu mình, anh liền cảm thấy lo lắng đứng ngồi không yên. Cuối cùng vẫn là nhịn không được, anh gọi tới công ty bảo an để thuê thêm hai mươi mấy vệ sĩ nữa.
Không lâu sau, Giang Lệ Hoa gọi điện tới hỏi tội, “Con xem chỗ mẹ là khu vực sắp bị khủng bố hay sao? Làm gì mà phái người tới liên tục như thế?”
Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc nói: “Cẩn tắc vô ưu.”
“Chỗ này của mẹ chật kín người rồi!”
“Mẹ có thể phân tán bọn họ ra, hình thành vành đai bảo vệ trong và ngoài.”
Giang Lệ Hoa nói: “Sau đó mỗi lần mẹ ra ngoài còn phải phái một người ra ngoài hô lên một tiếng ‘Khởi giá’ đúng không?”
Anh Hạo Hanh nhận thấy thái độ của Giang Lệ Hoa tương đối cường ngạnh, liền mềm giọng nói: “Con lo lắng cho mẹ và cậu thôi.”
Giang Lệ Hoa tiếp lời: “Như trước là đủ rồi.”
Anh Hạo Hanh còn muốn nói điều gì đó, nhưng Giang Lệ Hoa đã đưa điện thoại lại cho Anh Hành Sơn.
Anh Hành Sơn tiếp máy: “Quá khoa trương.”
Anh Hạo Hanh lui một bước, đáp: “Có thể phái bọn họ ra ngoài tìm Trương Duy Triêu.”
Anh Hành Sơn nghĩ một chút rồi nói: “Để ba nói với mẹ con.” Đây hiển nhiên là ngầm đồng ý.
Anh Hạo Hanh cúp máy, ngồi ở trên ghế sa lông, nhìn bốn phía xung quanh một chút, đột nhiên cảm thấy căn phòng này hơi lớn, lại có phần vắng vẻ, dường như thiêu thiếu một cái gì đó. Liên tục vuốt ve từ trên xuống dưới chiếc điện thoại di động, sau đó anh dừng lại, nhấc máy gọi một cú điện thoại.
“Lại có chuyện gì?” Khi Tư Đồ Sênh tiếp máy, tựa hồ dang nhai nuốt một thứ gì đó.
Anh Hạo Hanh hỏi: “Vậu đang làm gì?”
“… Ăn cơm!” Tư Đồ Sênh cố gắng nuốt thức ăn xuống cổ họng, bất đắc dĩ nói, “Đừng bảo với tôi anh gọi điện là để hỏi vấn đề này!”
Anh Hạo Hanh tiếp lời: “Tôi chỉ là muốn báo cho cậu biết, tìm được xe của Trương Duy Triêu rồi.”
Tư Đồ Sênh hiểu ý: “Nhưng không tìm thấy anh ta.”
“Ừ.”
Tư Đồ Sênh nói: “Được, tôi đã biết, cảm ơn. Về sau, những chuyện như thế này không cần gọi điện thoại, nhắn tin là được rồi.”
Anh Hạo Hanh lại hỏi: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”
“Tôi đã nói tôi đang ăn cơm.”
“Ăn cơm ở đâu?”
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi cũng đói bụng.”
“…”
“Tôi mời.”
“Nhà hành Nhật Bản ở phía đông Đông đường Hồ Nam.”
Khi Anh Hạo Hanh tới nơi thì Tư Đồ Sênh đã ăn xong, đang nói chuyện phiếm với nhân viên bán hàng trong tiệm.
Nhìn vào vẻ mặt tươi cười của cậu ta, không hiểu vì sao Anh Hạo Hanh lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt. Thuận tay cầm một cái menu ở bêm cạnh, anh gõ nhẹ lên đầu Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh không vui nói: “Anh làm gì vậy?”
Anh Hạo Hanh chen vào giữa cậu và người bán hàng, ngồi xuống, cúi đầu nhìn thực đơn: “Chỗ này có món gì ngon?”
Người bán hàng tủm tỉm cươi, đáp: “Sashimi tươi sống, lẩu thịt bò thơm ngon. Hai món này đều là món tủ của cửa hàng chúng tôi.”
Anh Hạo Hanh gõ xuống mặt bàn trước mặt Tư Đồ Sênh: “Tôi đang hỏi cậu.”
“…” Tư Đồ Sênh nói, “Sashimi tươi sống, lẩu thịt bò thơm ngon. Hai món này đều là món tủ của cửa hàng bọn họ.”
Anh Hạo Hanh cười nhạo nói: “Cậu là chim Anh Vũ sao? Bộ não chỉ nhỏ như cái móng tay vậy à?”
Tư Đồ Sênh không nói gì mà nhìn chằm chằm vào đối phương: “…” Thanh niên này bề ngoài có bao nhiêu xán lạn thì nội tâm có bấy nhiêu âm u hắc ám! Mẹ anh ta nói đúng, mình có thể bao dung được cho anh ta đích thực là phải vạn lần cảm tạ!
“Một phần lẩu thịt bò, hai đĩa Sashima.” Anh Hạo Hanh cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Tư Đồ Sênh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi còn có việc, anh cứ từ từ ăn. Cám ơn bữa trưa anh đã mời!” Dứt lời, cậu nhấc mông dự định rời đi, nhưng lại bị Anh Hạo Hanh tóm được.
“Tôi thật sự có việc.” Tư Đồ Sênh bất đắc dĩ nói.
Anh Hạo Hanh đáp lời: “Chờ tôi ăn xong rồi cùng đi.”
Tư Đồ Sênh quả thực muốn chết: “Anh không biết tôi đi làm cái gì, sao mà đi cùng được?”
Anh Hạo Hanh nói: “Cậu nói cho tôi biết.”
“Tôi muốn đi sinh con, anh cũng đi cùng sao?”
“Tôi chờ cậu ở cửa phòng sinh.”
“Tôi đi nhảy sông tự vẫn, anh cũng theo cùng?”
“Tôi sẽ chụp ảnh, giúp cậu lưu lại thời khắc huy hoàng cuối cùng của cuộc đời.”
“…” Tư Đồ Sênh bởi vì cạn lời mà bại trận.
Trái lại Anh Hạo Hanh tâm tình cực tốt liên tục mỉm cười.
Khi nhân viên cửa hành bưng lẩu bò và Sashimi tới, Anh Hạo Hanh còn chưa kịp nâng đũa, Tư Đồ Sênh đã nhanh tay mà gắp một đống lớn vào trong đĩa của mình.
Anh Hạo Hanh buông đũa, nói với người bán hàng: “Mang thêm ba phần lẩu, năm phần Sashimi lên đây.” Sau đó anh quay sang đối diện với vẻ mặt cứng đờ của Tư Đồ Sênh, mỉm cười nói, “Đừng lo lắng, cứ thoải mái, chỉ cần cậu ăn no là được.”
Tư Đồ Sênh: “…” Cái ý tưởng phải liều mạng mà ăn cho đến chết, trên thực tế thật sự là… tương đối ngu xuẩn.
Xoa xoa cái bụng tròn xoe bước ra khỏi nhà hàng, Tư Đồ Sênh vịn tay lên cây cột, cố gắng dựng thẳng sống lưng, để tránh sashimi và thịt bò phun ra khỏi cổ họng.
“Cậu có khỏe không?” Anh Hạo Hanh mang theo một hộp sashimi đóng gói, đi theo phía đằng sau.
Tư Đồ Sênh nói: “Thật hy vọng tôi là lạc đà.” Có thể chứa thực phẩm chưa ăn hết vào bướu dự trữ.
Anh Hạo Hanh đáp lời: “Lạc đà chứa đựng chính là mỡ, cậu cố gắng hơn một chút, cũng có thể xuất ra vài ba cục.”
“…”
Tư Đồ Sênh hỏi: “Anh lái xe tới sao?”
“Ừ.”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Trung tâm thương mại.”
Sau khi đến trung tâm thương mại, Tư Đồ Sênh quen thuộc đi vào một cửa hàng quần áo nam, yêu cầu lấy một bộ đồ thời trang mốt nhất trong quán rồi đi vào phòng thay quần áo. Sau khi ngắm nghía vài cái cậu liền trực tiếp rút tiền ra mua. Tiếp đó, cậu lại rẽ vào một tiệm giày nam, mua một đôi giày thời trang nhất.
Anh Hạo Hanh khó hiểu hỏi: “Việc bận chiều nay của cậu chính là đi dạo phố?”
Tư Đồ Sênh giơ tay lên miệng làm động tá ‘kéo khóa’ ý bảo không thể nói.
Anh Hạo Hanh “Hừ” một tiếng.
Trong lúc chờ người bán hàng cắt bỏ nhãn mác, Tư Đồ Sênh lại dẫn Anh Hạo Hanh đi ra ngoài trung tâm thương mại, chạy tới khách sạn ba sao ở gần đó, vừa đi vừa dặn: “Từ giờ trở đi, tôi họ Giang, tên gọi Giang Kế Khai, ý nghĩa là tiếp bước người trước, mở đường cho người sau. Là một trong số những bà con thân thích xa cách mấy đời của cậu anh.”
Anh Hạo Hanh: “…”
Tư Đồ Sênh chạy tới cửa hàng rượu, nói: “Hiện tại anh hối hận vẫn còn kịp.”
Anh Hạo Hanh bước lên phía trước, dẫn đầu đẩy cửa ra: “Tôi thực muốn biết ông anh họ ‘bà con thân thích xa cách mấy đời’ của mình sắp sửa làm cái?”
Tư Đồ Sênh đi theo anh ta, thì thầm nói: “Đừng hối hận.”
Hai người bọn họ đi vào quán cà phê của khách sạn, muốn gọi hai tách cà phê. Lát sau, một co gái trẻ ăn mặc sườn xám Trung Hoa đeo trang sức văn nhã thướt tha bước tới. Cô gái vừa thấy Anh Hạo Hanh, liền nghi hoặc hỏi, “Anh ta là ai?”
Tư Đồ Sênh đáp: “Trợ lý của tôi.”
Anh Hạo Hanh: “…”
Cô gái cau mày: “Anh ta tới đây làm gì?”
Tư Đồ Sênh nói: “Thể hiện sự phô trương giàu có của tôi.”
Cô gái do dự một chút, lại nói: “Sẽ không ngứa ngáy tay chân mà làm chuyện xấu đi?”
Tư Đồ Sênh đáp lời: “Không đảm bảo anh ta sẽ không ngứa ngáy tay chân, nhưng có thể bảo đảm rằng bất kể thế nào cũng sẽ không phá hỏng việc lớn của cô.”
Cô gái hoài nghi quan sát Anh Hạo Hanh vài lần, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu, giơ tay đưa cho Tư Đồ Sênh một chiếc đồng hồ.
Tư Đồ Sênh thuận tay tháo xuống đồng hồ của mình ra, để vào trong túi áo, sau đó đeo cái đồng hồ mà cô đưa cho vừa đứng dậy, để mặc cô gái khoác tay mình đi ra ngoài.
“Từ từ.” Anh Hạo Hanh ngăn cản bọn họ lại, “Hai người còn chưa nói đi đâu, làm gì?”
Cô gái trẻ nghi hoặc nhìn về phía Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh giới thiệu: “Vị này chính là tiểu thư Hoàng Ngọc Lâm. Hôm nay, bạn trai cũ và bạn gái thân thiết nhất của cô ấy kết hôn.”
Một câu ngắn ngủn, nhưng lại hàm chứa cả ngàn vạn chữ gió tanh mưa máu.
Hoàng Ngọc Lâm cười lạnh, nói: “Nhờ phúc mà bọn họ ban tặng, mấy năm nay tôi dốc sức làm việc, cuối cùng đã mở được một công ty. Tuy là tôi cho rằng giá trị của một người phụ nữ không phải thể hiện ở người đàn ông của mình, thế nhưng chỉ số thông minh của tiện nhân kia lại không cách nào lý giải được chân lý ấy. Cho nên, tôi chỉ có thể sử dụng một phương thức khác để cho bọn họ biết, bà đây hiện tại sống sung sướng biết nhường nào!”
…
Không hiểu vì sao Anh Hạo Hanh lại cảm thấy cô gái này thực là hợp với mẹ mình.
Tư Đồ Sênh nói: “Cô ấy dùng mười vạn đồng để thuê tôi làm bạn trai cô ấy.”
Anh Hạo Hanh nhìn Tư Đồ Sênh một lượt, vừa nhìn xuống cái đồng hồ, hài lòng mà gật gật đầu, nói: “Đừng chỉ nói tôi là của trợ lý của anh, phải nói rõ tôi là em họ của anh chứ.”
Hoàng Ngọc Lâm trưng ra vẻ mặt mịt mờ, nhưng Tư Đồ Sênh lại vô cùng sáng tỏ. Cho dù cậu có tự tin sẽ làm cho đối phương tin tưởng mình thực sự là bà con xa của Giang Thành Nghiệp, song sức thuyết phục vẫn kém nhiều, hơn nữa căn cứ chính xác cũng kém xa so với cậu ấm giàu có bậc nhất thành phố thực sự này rồi.
Hoàng Ngọc Lâm nói: “Em họ là cái khỉ gì?”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Chính là một ‘cái khỉ’ đảm bảo tuyệt đối cho thành công của chúng ta.”