*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MimiBeta: Mimi*****
Tư Đồ Sênh thấy cô nàng xuất hiện với mái tóc đen thì có chút mất tự nhiên, khi đến gần cố ý nhìn kỹ một chút, mới xác nhận là màu nhuộm.
Hoa Độc Hậu sắc bén hỏi: ”Anh đang nhìn cái gì?”
Tư Đồ Sênh đáp lời: “Tóc cô nhuộm rất đẹp.”
Đáy mắt chợt lóe tinh quang, Hoa Độc Hậu mỉm cười nói: ”Anh có biết màu tóc nguyên bản của tôi là màu gì không?”
Tư Đồ Sênh nói: ”Vàng?”
“Là tím.” Cô đáp.
Tư Đồ Sênh không tin, cười cười: ”Tôi thích hoa Violet.” Nói xong, cậu liền cảm thấy lời này thực dễ khiến người khác hiểu lầm, vì thế có phần xấu hổ.
Hoa Độc Hậu lơ đễnh, tiếp tục nói: ”Anh trai tôi cũng vậy.”
Tư Đồ Sênh: “Về anh nhà, tôi chỉ có thể nghĩ đến Tử Long (*).”
(*) Tử Long: rồng tím mà cũng là một nhân vật hoạt hình: Dragon Shiryū. (chú thích hình)Hoa Độc Hậu cười nói: “Đó là một bộ phim hoạt hình rất thú vị.”
“Cô thích xem phim hoạt hình?”
“Đúng vậy, phim hoạt hình của các anh rất có ý nghĩa.”
Tư Đồ Sênh cho rằng ‘các anh’ mà Hoa Độc Hậu nói chính là chỉ người châu Á, vì vậy cũng không nghĩ nhiều.
Cô lại nói: ”Tôi còn rất thích những ca khúc của các anh. Ví dụ như bài《Tôi là nữ sinh》, 《 Bài ca sức khỏe》… Xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng, xoay cái cổ, lắc cái mông…” Vừa nói cô vừa khẽ ngâm nga.
Tư Đồ Sênh đảo mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh: “Nhà của hai người hiện tại có phần khiêm tốn.”
Hoa Độc Hậu chế giễu nói: ”Để tránh bị kẻ trộm nhớ thương.”
Tư Đồ Sênh - Kẻ đã từng ‘nhớ thương’ chỉ biết cười gượng.
Hai người cười cười nói nói lên lầu, bầu không khí phi thường hài hòa thoải mái. Tư Đồ Sênh nghĩ, nếu như phương thức bọn họ gặp nhau không kỳ dị như vậy, nếu anh trai cô gái này không đưa ra vụ đánh cược hà khắc kia, nếu cuộc hội ngộ của hai người tự nhiên như cậu với Anh Hạo Hanh, có lẽ đã rất khác biệt.
Ít nhất… loại bỏ những nhân tố râu ria bên ngoài, cậu rất có hảo cảm với cô gái này.
Hoa Độc Hậu dẫn Tư Đồ Sênh lên tầng thượng.
Hôm nay gió có hơi lớn, Tư Đồ Sênh ôn nhu săn sóc mà bước lên chắn trước người Hoa Độc Hậu, ngăn trở gió mạnh đập thẳng vào cô. Hoa Đắc Thiên ngồi dưới mái hiên che nắng, bộ dáng khôi ngô mà cứng nhắc như một bức phù điêu của anh ta, khiến cho Tư Đồ Sênh thả chậm cước bộ theo bản năng.
“Anh.” Hoa Độc Hậu hì hì cười, khẽ gọi.
Hoa Đắc Thiên chậm rãi quay đầu, sắc mặt bỗng chốc rất khó coi.
Tư Đồ Sênh liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc nhẫn đen xì đeo trên ngón tay của đối phương, rõ ràng chính là một trong bốn hình ảnh mà Thẩm Ngọc Lưu gửi tới! Vì thế cậu vui vẻ mở lời: ”Nếu hôm nay không tiện, hôm khác tôi đến cũng được.”
Hoa Độc Hậu níu cánh tay cậu, kéo lại gần chỗ Hoa Đắc Thiên: “Anh, là em mời anh ấy tới.”
Hoa Đắc Thiên giương mắt: ”Cậu ta đồng ý cưới em sao?”
“Ừm, đồng ý.” Cô nói.
Tư Đồ Sênh khẽ nhíu mày, lại nghe Hoa Độc Hậu tiếp lời: “Thế nhưng em không đồng ý gả cho anh ấy.”
Hoa Đắc Thiên nói: ”Em thích cậu ta.” Ngữ khí của gã vô cùng khẳng định.
Hoa Độc Hậu: “Làm sao anh biết?”
“Chúng ta là anh em sinh đôi, anh có thể cảm nhận được.” Bọn họ là song thai, từ nhỏ đã có thể cảm ứng được hỉ nộ ái ố của nhau. Hoa Đắc Thiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay em gái mình, nhìn vào bàn tay gầy guộc trơ xương của cô, vẻ mặt khó nén được bi thương.
Hoa Độc Hậu chậm rãi nói: ”Có lẽ, đó không phải cảm giác của em đâu.”
Hoa Đắc Thiên ngẩn ra.
Hoa Độc Hậu: “Các anh tâm sự đi. Bất kể thế nào, em hy vọng sau khi em ra đi, các anh sẽ là người thân cận nhất của nhau.” Nói đoạn, cô đặt tay Hoa Đắc Thiên và tay của Tư Đồ Sênh vào cũng một chỗ, tự rút tay mình ra, tủm tỉm rời đi.
Tư Đồ Sênh cảm giác được vùng da bị Hoa Đắc Thiên chạm vào kia tựa hồ muốn bốc cháy, lại hận không thể lập tức rụt về.
Chính là cậu còn đang nghĩ, song Hoa Đắc Thiên đã có hành động rồi. Gã bỏ tay Tư Đồ Sênh ra, đen mặt nói: ”Độc Hậu rất thiện lương, cậu đừng hòng lợi dụng em ấy!”
Tư Đồ Sênh hỏi ngược lại: “Biết em gái mình thiện lương như vậy, sao anh không học theo cô ấy một chút?”
Hoa Đắc Thiên trầm mặc một lát, đáp: “Tôi phải bảo vệ em mình.”
“Dù là tổn thương người khác.”
Hoa Đắc Thiên cười lạnh. Thời gian của Hoa Độc Hậu không còn nhiều, điều này sự thật khiến gã quẫn bách hệt như con thú hoang bị vây hãm, hoàn toàn mất hết vẻ bình tĩnh ung dung thường ngày, trái lại trở nên nóng nảy và bộp chộp, tràn đầy công kích. Gã hung tợn mà trừng mắt nhìn Tư Đồ Sênh: “Nếu Độc Hậu mang theo tiếc nuối rời đi, tôi sẽ hủy diệt thế giới này! Tôi sẽ làm như vậy!”
Nhìn vào đáy mắt tràn ngập hung quang của đối phương, trái tim Tư Đồ Sênh hơi hơi co rụt lại. Hủy diệt thế giới là một công trình vĩ đại, song giờ khắc này, cậu cư nhiên tin tưởng người kia có thể làm được.
Hoa Đắc Thiên lẩm bẩm: “Độc Hậu đi rồi, vũ trụ này không có gì đáng để lưu luyến nữa.”
Cụm từ ‘vũ trụ này’ nghe thật là cổ quái. Tư Đồ Sênh cảm thấy gã đã loạn trí đến phát điên rồi, tuy nhiên vẫn kiên trì nói: “Tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này.”
Hoa Đắc Thiên đảo mắt nhìn qua, khí thế âm u lạnh lẽo, cứ như thể ngay giây tiếp theo liền đem cậu đi chôn.
“Nếu em gái ngài nguyện ý…” Tư Đồ Sênh cố ý đảo mắt dáo dác xung quanh một vòng, sau đó nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay Hoa Đắc Thiên, làm bộ như bất ngờ nảy sinh hứng thú, chỉ vào nó, nói, “Nếu cô ấy nguyện ý cầm chiếc nhẫn này cầu hôn tôi, tôi sẽ cân nhắc một chút.”
“Cân nhắc một chút?” Hoa Đắc Thiên âm trầm hỏi lại.
“Tôi liền… đồng ý.” Vì hoàn thành nhiệm vụ, Tư Đồ Sênh đành bất chấp tất cả.
Hoa Đắc Thiên nheo mắt lại, đứng lên, đi về hướng Hoa Độc Hậu đã ly khai, được nửa đường, gã bất ngờ dừng lại nhìn Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh nghiêm túc đứng yên tại chỗ.
Hoa Đắc Thiên hỏi: ”Quan hệ giữa cậu và Anh Hạo Hanh là như thế nào?”
Tư Đồ Sênh trả lời: ”… Bạn bè.”
Hoa Đắc Thiên lại nói: “Tránh xa gã ta một chút. Bằng không, tôi không đảm bảo gã có thể sống đến ngày mai.”
Không biết Hoa Đắc Thiên nói gì với Hoa Độc Hậu, một tiếng sau, cô cầm chiếc nhẫn đen như mực kia tới đây.
Tư Đồ Sênh hóng gió ở tầng thượng một tiếng đồng hồ, cảm thấy chính mình đã bị hong thành một miếng thịt khô.
“Anh thật sự sẽ đồng ý cưới tôi?” Hoa Độc Hậu nhận thấy ánh mắt đối phương vô cùng cổ quái.
Mà Tư Đồ Sênh vẫn chằm chằm nhìn vào chiếc nhẫn trên tay cô, sau đó chậm rãi gật đầu.
Hoa Độc Hậu nhẹ nhàng nói: ”Sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ là em rể của anh trai tôi, lúc tôi chết rồi, anh sẽ chiếu cố anh ấy chứ?” Thời điểm cô nói những lời này, biểu tình phi thường nghiêm túc, một mực nhìn thẳng vào đáy mắt Tư Đồ Sênh, không bỏ qua bất cứ biến hóa cảm xúc nào, dù là rất nhỏ.
Tư Đồ Sênh thản nhiên đáp: ”Đương nhiên.”
Hoa Độc Hậu nhẹ nhàng thở ra một tiếng, chậm rãi cúi người, cầm lấy tay Tư Đồ Sênh, nhẹ nhàng hôn xuống. Sau đó cô đưa chiếc nhẫn ra, hỏi: ”Có nguyện ý cưới tôi không?”
Tư Đồ Sênh mìm cười, nhận lấy chiếc nhẫn, đeo lên tay mình. Tuy rằng đối với cậu, nói dối là chuyện bình thường như cơm bữa, thế nhưng thời khắc này, cậu không muốn lừa gạt Hoa Độc hậu.
“Bộp bộp bộp…”
Tiếng vỗ tay vang lên từ ngoài cửa.
Tư Đồ Sênh mỉm cười nhìn lại, sau đó, nụ cười có chút cứng đờ.
“Sao vậy?” Hoa Độc Hậu vẫn luôn chú ý tới biểu cảm trên mặt Tư Đồ Sênh, cho nên sắc bén nhận ra biến hóa nội tâm của cậu.
Tư Đồ Sênh nhìm chằm chằm vào chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay Hoa Đắc Thiên: “Vì sao vẫn còn cái khác?”
Hoa Độc Hậu cười cười: “Nó không phải nhẫn, mà là… một loại sản phẩm đặc biệt của quê nhà chúng tôi. Chúng tôi có rất nhiều.”
Ba chữ ‘có rất nhiều’ giống ba hòn núi lớn đè nặng trong lòng Tư Đồ Sênh. Cậu cười gượng, hỏi: “Nhiều bao nhiêu?”
“Tôi một, anh một, anh trai một, còn có…” Cô xòe bàn tay đếm đếm, ”Tổng cộng có mười hai cái đi.” Nói xong, Hoa Độc Hậu lại lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay của mình.
Hoa Đắc Thiên lúc ấy đang dựa vào cạnh cửa, chợt lên tiếng: “Em hẳn là nên để cậu ta đeo nó cho em.”
Nụ cười của Tư Đồ Sênh rất thiếu tự nhiên.
Hoa Đắc Thiên hoài nghi nhìn cậu: “Cậu không nguyện ý?”
Tư Đồ Sênh nói: ”Tôi cho rằng nhẫn kết hôn phải rất đặc biệt.”
Hoa Đắc Thiên cau mày: ”Là tự cậu chọn.”
Tư Đồ Sênh tiếp lời: “Tôi nghĩ chiếc nhẫn anh đeo là duy nhất.”
Hoa Đắc Thiên: “Nếu cậu không thích, tôi có thể cho người làm cái khác.”
Tư Đồ Sênh cúi đầu, uể oải nói: ”Nhưng vừa rồi Độc Hậu đã cầm cái nhẫn này cầu hôn tôi, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.”
Hoa Đắc Thiên bực bội: “Cậu muốn thế nào?”
Tư Đồ Sênh trả lời: ”Đưa tất cả những chiếc nhẫn tương tự cho tôi, đây là tín vật của tôi và Độc Hậu. Đương nhiên, không bao gồm chiếc nhẫn trên tay cô ấy.” Cậu tin tưởng, với sự tín nhiệm mà Hoa Độc Hậu dành cho mình, muốn lấy chiếc nhẫn còn lại không phải là việc khó.
Hoa Đắc Thiên nheo mắt.
Tư Đồ Sênh thấp thỏm trong lòng. Cậu ý thức được chính mình có hơi nóng vội. Tất cả tội phạm đều đặc biệt mẫn cảm với mình bằng chứng chống lại mình.
Hoa Đắc Thiên trầm mặc một lát, nói: “Còn chưa được.”
Tư Đồ Sênh chú ý người nọ dùng đến từ ‘còn’, ý là bây giờ chưa hoàn toàn tín nhiệm cậu, cho nên vô pháp đem chứng cứ giao cho cậu? Hay là, kỳ hạn mười một ngày nữa còn chưa hết, cho nên phải kéo dài? Ngoài mặt thì tỉnh bơ, thế nhưng trong lòng cậu quả thực đã nóng vội đến phát hỏa rồi.
Cậu phát tin nhắn khẩn cấp tới Thẩm Ngọc Lưu, báo cho đối phương biết có tới mười hai ‘cái’.
Sau khi nhận được tin, Thẩm Ngọc Lưu trái lại không thấy bất ngờ.
Cho dù lưu lạc tới hành tinh khác, thế nhưng Hoa Đắc Thiên và Hoa Độc Hậu cũng là hoàng tử, công chúa của thiên hà Redbud, món đồ quan trọng như thiết bị nhiễu sóng quét hình, không có khả năng chỉ đem theo một cái.
Tề Triệu nói: “Thiết bị nhiễu sóng quét hình bài xích lẫn nhau, trong vòng trăm mét, không thể đồng thời mở hai cái.”
Thẩm Ngọc Lưu hỏi: “Làm sao xác định thiết bị nào đang mở?”
Tề Triệu mở bản vẽ thiết kế của thiết bị nhiễu sóng quét hình thế hệ thứ sáu kia ra, chỉ vào một viên tròn nho nhỏ bên hông nó, nói: ”Đây là chốt mở.”
Thẩm Ngọc Lưu đánh dấu lại vị trí chốt mở trên tấm hình, gửi cho Tư Đồ Sênh, bảo cậu, trước tiên phải xác nhận tình trạng thiết bị trên ngón tay Hoa Đắc Thiên có mở hay không, nếu đang mở, hãy tiến hành bước tiếp theo. Tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.
Tư Đồ Sênh hồi đáp bằng một cái biểu tượng ‘choáng váng’.
Thẩm Ngọc Lưu đặc biệt động viên đối phương: ‘Cậu sẽ thành công. Tôi tiên đoán như vậy.’
Tư Đồ Sênh: ‘Cậu lại đang tính kế tôi cái gì hả?!’
Thẩm Ngọc Lưu: ‘Lời tôi nói là sự thật’.
Tư Đồ Sênh: … ‘Tôi bị dọa đến tiểu ra quần đấy. Có thể nói tiếng người không?’
Thẩm Ngọc Lưu: ‘Tuy rằng cậu rất ngu, nhưng tôi cảm thấy đối phương còn ngu hơn cậu’.
Tư Đồ Sênh: ‘Tôi cảm thấy lần này tôi có thể thành công’.