Thiên Tuyết ngồi bệt giữa đường không buồn đứng dậy mặc kệ mọi người xung quanh chỉ trỏ bàn tán, nàng vừa đau lại vừa tức, đưa tay xoa những chỗ vì tiếp đất nên ê ẩm. Thời nào cũng trộm với cướp, nàng mà bắt được tên đó thì sẽ đập cho hắn một trận nhừ tử. Cái tên chết bầm chết dập…cái tên khốn kiếp…
Thiên Tuyết đang lầm rầm mắng thì “Phịch” – túi bạc yêu quý đột nhiên rơi ngay trước mặt nàng.
Mắt nàng sáng bừng, hai tay chụp vội túi bạc, khuôn mặt còn đang nhăn nhó bỗng chốc tươi tỉnh, chẳng lẽ tên móc túi ấy có lương tâm nên quay lại trả cho nàng?
Thiên Tuyết cảm động ngước đầu nhìn lên, vừa kịp nhìn đến khuôn mặt cũng đang chằm chằm nhìn nàng thì đã bị hắn túm lấy áo phi thân lên cao. Chớp mắt, nàng đã đứng trong một căn phòng vô cùng rộng rãi, đẹp dẽ.
Bên cửa sổ có nam nhân đeo mặt nạ bạc đang ngồi nhìn về phía nàng, miệng vẽ một đường cong nhàn nhạt.
Thiên Tuyết ngẩn người, không nghĩ lại gặp hắn. Nàng phấn khởi reo lên:
“Vũ ca ca”.
Cả thân hình nhào qua phía Long Thần Vũ tay bắt mặt mừng, chỉ thiếu ôm chầm lấy hắn mà nhảy nhót giống như trước đây nàng thường làm khi lâu ngày gặp lại bạn cũ.
Long Thần Vũ đưa tay ấn Thiên Tuyết ngồi xuống ghế định hỏi chuyện thì Thiên Tuyết đã nhanh nhảu:
“Huynh ở đây sao? Hôm trước bỏ đi chẳng thèm nói câu nào, ta còn nghĩ chắc không có lần thứ hai gặp huynh, nào ngờ nhanh như vậy lại gặp rồi”.
“Đệ…” – Thần Vũ vừa mở miệng thì Thiên Tuyết đã đứng phắt dậy, tiến tới phía Đỗ Kỳ rối rít nói:
“Huynh là bằng hữu của Vũ ca ca sao? Đạ tạ huynh giúp ta lấy lại túi bạc. Ta còn tưởng bản thân xui xẻo đến nơi rồi. May nhờ có huynh. Ta là Thiên Bảo, gọi huynh thế nào đây?”
“Đỗ…Đỗ….” – Đỗ Kỳ gãi đầu gãi tai lúng túng đáp lời. Tình huống này hắn không rõ lắm. Thiếu niên thân phận thế nào lại có thể tỏ ra thân thiết với vương gia nhà hắn? Hắn theo vương gia đã lâu cũng chưa từng gặp qua người này, lại còn nhiệt tình chào hỏi hắn. Nhất thời Đỗ Kỳ không biết nên làm thế nào mới đúng.
Thiên Tuyết đem hai từ lắp bắp của Đỗ Kỳ nghĩ là tên, liền cười lớn:
“Huynh tên Đỗ Đỗ sao? Thật đáng yêu nha!”
Đỗ Kỳ có điểm không thích ứng được, lén đưa mắt nhìn Long Thần Vũ.
Vương gia mặt đen lại nhưng hình như không có nổi giận. Đỗ Kỳ thấy vậy thì yên tâm phần nào, hắn nhìn Thiên Tuyết cười hì hì. Thiếu niên này còn nhỏ nhưng đã đẹp đến nỗi hắn có chút ghen tỵ. Đặc biệt đôi mắt rất dễ làm cho người khác phải chìm sâu vào đó, khiến người khác tức khắc liền có thiện cảm.
Thiên Tuyết còn đang nhiệt tình cảm tạ ân nhân thì bỗng cả thân hình bị một lực kéo rất mạnh kéo thẳng về phía sau, áp nàng ngồi ngay ngắn trên ghế. Thiên Tuyết chau mắt phẫn nộ nhìn qua Long Thần Vũ, lần nào cũng thế, nàng y hệt con búp bê trên tay hắn, hết túm lại quăng lại kéo. Vừa nãy gặp lại hắn vì quá vui mừng nên nàng quên mắt cái sự tưng tửng đáng ghét của hắn. Thật tức chết nàng!
Long Thần Vũ đã có dịp thỉnh giáo qua độ nhiều lời cùng sự tùy hứng của Thiên Tuyết, nên hắn tuy có hơi sa sầm mặt nhưng thái độ lại rất ung dung. Hắn để Thiên Tuyết náo động một hồi sau đó mới phóng một sợi tơ nhỏ quấn quanh thắt lưng kéo nàng về lại vị trí cũ.
“Tại sao đệ lại ở đây? Vẫn còn chưa có về nhà?” – Long Thần Vũ cuối cùng cũng nói được hết câu cần nói.
“Ta…” – Thiên Tuyết ngập ngừng. Nàng vốn không biết đường về, nếu nói ra có phải sẽ bị cười cho thúi mũi không. Hơn nữa dù sao nàng cũng chưa có ý định quay về.
Thiên Tuyết lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào thì chợt có một con bồ câu bay tới đậu ngay cửa sổ, thu hút sự chú ý của Long Thần Vũ và Đỗ Kỳ. Nàng tò mò nhìn theo Đỗ Kỳ đi về phía bồ câu. Hắn đưa tay ra, bồ câu liền đậu lên tay hắn, xem ra là loại bồ câu được huấn luyện để đưa thư.
Đỗ Kỳ rút mảnh giấy để trong một ống nhỏ được cột chặt dưới chân bồ câu rồi đưa về phía Long Thần Vũ. Long Thần Vũ lướt qua vài chữ trên mảnh giấy rồi đưa nó lại cho Đỗ Kỳ, hắn trầm trầm nói:
“Vài ngày nữa khởi hành đi kinh thành”.
Kinh thành? Bọn họ đi kinh thành sao? Thiên Tuyết hóng hớt cho vui không ngờ lại hóng được thông tin quan trọng, trong lòng nàng lập tức nảy sinh chủ ý mới.
Kinh thành là nơi phồn hoa nhất, thông tin cũng nhiều nhất, nàng sẵn tiện vừa đi du ngoạn vừa thăm dò ngọc bội, nhất cử lưỡng tiện. Việc quan trọng là làm thế nào để bám theo được Long Thần Vũ, như vậy nàng sẽ không sợ một mình buồn bã, hơn nữa có thể ứng trước của hắn vài khoản chi phí, ăn ở, đi lại còn cả việc an toàn dọc đường cũng sẽ đảm bảo hơn.
“Tiểu Bảo!”
Thiên Tuyết mải nghĩ ngợi không nghe lọt tai được âm thanh nào, một lúc sau mới phát hiện Long Thần Vũ đang gọi nàng.
“Sao lại ngẩn người ra vậy? Đệ đến giờ này còn không chịu về nhà?”
“Nhà của ta ở kinh thành ” – Thiên Tuyết lập tức dựa theo quyết định vừa đưa ra, trả lời.
“Kinh thành?” – Long Thần Vũ như cười như không hỏi lại.
“Không phải huynh cũng đi kinh thành sao? Thật trùng hợp, chúng ta chung đường rồi, chi bằng đi cùng nhau.” – Thiên Tuyết đưa ra đề nghị.
Long Thần Vũ điềm nhiên nói: “Đệ tự mình đi đi”.
Thiên Tuyết nghẹn lời một giây, tên này, hắn là vô tình mới nói thế hay rốt cuộc đã nhìn ra ý đồ của nàng? Mặc kệ, lần này nàng nhất định phải đi cùng hắn.
“Chúng ta có duyên như vậy, chắc chắn ông trời định sẵn rồi, là bằng hữu rồi, là tình thân rồi. Nay tiện đường lên kinh thành, đi cùng nhau chẳng phải chuyện tốt sao?” – Thiên Tuyết chính xác là bộ dạng thấy người sang bắt quàng làm họ.
“Ta với đệ bèo nước gặp nhau, có duyên cũng được, không có cũng không sao. Bạc đã lấy lại rồi. Đệ đi đi” – Long Thần Vũ nói ra lời tuyệt tình không chút áy náy, khiến Thiên Tuyết nghe đến mà khóc không ra nước mắt. Nhưng cớ làm sao nàng lại có cảm giác hắn nhìn thấu tim gan phèo phổi của nàng vậy.
Thiên Tuyết nhìn vào đôi mắt dài của Long Thần Vũ, cố tìm ra một ít manh mối, người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nghĩ gì sẽ thể hiện hết trong đó. Nhưng ngoài việc thấy nó đen thui như hai viên bảo thạch, lại gây cho nàng cảm giác lành lạnh ra thì chẳng có phát hiện gì.
Thiên Tuyết phụng phịu ra mặt.
Lúc này Long Thần Vũ mới ung dung lên tiếng:
“Nói! Đệ vì sao muốn cùng ta lên kinh thành? Tốt nhất nên thành thật, nếu không đừng nói tình thân ngay cả chút duyên bèo nước ta cũng phủi sạch.”
Thành thật? Thiên Tuyết khẽ đảo mắt, hắn nói vậy có ý gì, chút tính toán nhỏ nhoi của nàng hắn cũng nhìn ra? Coi như hắn lợi hại, nhưng ai lợi hại hơn ai còn chưa biết được. Nàng nhất quyết không chịu thua hắn.
Thiên Tuyết bỗng ngoạc miệng gào to: “Òa òa òa”
Long Thần Vũ đang ung dung bị dọa cho đơ người, suýt làm rớt chén trà trên tay. Đỗ Kỳ một bên cũng nhảy dựng lên.
“Đệ lại diễn trò gì vậy?” – Long Thần Vũ gắt.
“Huynh chạm vào nỗi thương tâm của ta”.
Long Thần Vũ nhíu mày, hắn tuy có chút kinh nghiệm ứng phó với Thiên Tuyết nhưng không nghĩ tới Thiên Tuyết biến đổi sắc thái còn nhanh hơn cả lật tay, sắp tới muốn bày ra loại biểu tình gì đây?
Thiên Tuyết một bộ dáng thật thà kể lại câu chuyện của mình:
“Quê nhà ta quả thật ở kinh thành. Năm đó, mẹ ta vì mâu thuẫn với cha ta bèn ôm ta bỏ đi. Bỏ đi liền bỏ cả mười mấy năm trời. Từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa từng được nhận tổ quy tông. Nay mẹ không còn, nên ta muốn đến nơi ta đã sinh ra một lần. Cũng không biết còn người quen họ hàng gì ở đó không?”.
Thiên Tuyết đưa khuôn mặt đáng thương nhìn Long Thần Vũ. Long Thần Vũ nhướn mắt ý nói tiếp tục hơn nữa còn phảng phất kiểu việc này liên quan gì đến ta.
Thiên Tuyết trong lòng bắt đầu hậm hực mài dao nhưng vẫn tiếp tục nói:
“Nhìn huynh ta biết ngay là lắm tiền nhiều của hơn nữa thân thủ lại tốt. Khi biết huynh sẽ đi kinh thành, ta liền nảy ra ý định đi cùng huynh. Như thế ta sẽ không phải lo ăn lo mặc, cũng không lo sợ kẻ xấu dọc đường. So với việc ta đơn thương độc mã chẳng phải tốt hơn nhiều sao?”
Đỗ Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt, cằm muốn rớt luôn xuống đất. Bao năm lăn lộn giang hồ của hắn cũng chưa từng thấy qua kiểu người thế này.
Long Thần Vũ nheo mắt quan sát Thiên Tuyết, nhếch khóe miệng hừ vài tiếng:
“Nói đệ thành thật không ngờ lại thành thật ngoài dự liệu của ta. Hóa ra ta trong mắt đệ cũng có giá trị lợi dụng lớn đó chứ. Mắt nhìn người không tồi đâu”.
“Đương nhiên!” – Thiên Tuyết đắc ý cười lớn.
Long Thần Vũ không để tâm đến thái độ của Thiên Tuyết, hắn hờ hững nói: “Đệ lo tính xa gần lại không nghĩ tới việc chính ta sẽ hại đệ sao?”
“Không đâu, chúng ta là bạn tốt, huynh lẽ nào lại đi hại ta. Ta tin tưởng huynh nên mới quyết định bám theo huynh mà”.
“Tin?” – Long Thần Vũ nhấn giọng – “Chỉ gặp nhau một lần liền nói tin, ta nên nói đệ ngốc hay là ngây thơ?”
Long Thần Vũ mâu quang không chớp nhìn chằm chằm vào Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết cũng cảm nhận được, nam nhân trước mặt nàng vốn không phải người tầm thường. Chỉ e nàng có toan tính gì đều bị hắn nhìn ra. Nhưng những lời nàng nói đến tám phần là suy nghĩ thật của nàng. Hắn có nhìn cả ngày thì cũng thế.
Thiên Tuyết giở giọng năn nỉ:
“Xin huynh, giúp ta đi. Huynh giàu như thế, thêm ta thì cũng chẳng thiệt hại gì to lớn. Hơn nữa sau này ta có nhiều tiền sẽ hoàn trả đầy đủ toàn bộ chi phí cho huynh, đảm bảo không thiếu một đồng. Giúp ta đi, Vũ ca ca!”
Thiên Tuyết chớp đôi mắt đen láy phóng tia mị hoặc. Ta vừa dùng nhan sắc nam nữ đều yêu của ta, vừa dùng lời nói hợp tình hợp lý của ta, không tin huynh không đồng ý.
Đỗ Kỳ đứng một bên nhìn thấy cảnh này lảo đảo suýt ngất. Tiểu tử to gan lớn mật, lần đầu tiên hắn thấy có người lúc thì gào lúc thì cười lúc lại giở trò mè nheo trước mặt vương gia. Nhưng đáng nói hơn là vương gia vẫn cứ để yên cho người này làm càn, không phải theo lẽ thường thì sẽ một phát hất văng ra xa trăm thước rồi sao.
Đỗ Kỳ nào biết được Long Thần Vũ vốn đã bị khuôn mặt của Thiên Tuyết làm cho mơ hồ. Hắn mỗi lần nhìn Thiên Tuyết lại luôn có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, hắn luôn nhìn thấy nàng ấy trong ánh mắt của Thiên Tuyết.
Mặc dù lý trí đã nỗ lực chống đỡ nhưng đến sau cùng vẫn là đầu hàng. Nỗi niềm của hắn thầm lặng tích tụ mười năm nay cứ ngày một lớn, ngày một sâu; nay chỉ cần bắt gặp một chút hình ảnh thoáng qua liền không có cách nào kháng cự, như những đốm lửa nhỏ âm ỉ dưới lớp tro tàn, đến khi có một ngọn gió thổi qua liền bùng lên mãnh liệt.
Nhưng càng như vậy hắn lại càng cảm thấy mất mát, hụt hẫng xen lẫn thất vọng.
Chung quy lại vẫn không phải là nàng!