Thiên Ý

Chương 168

Tròng một gian phòng nhiều giường của y viện, Liễu Thiên vừa mới tỉnh lại thì bắt đầu đánh giá lại cơ thể mình. Sau khi cảm nhận thì hắn khẳng định là cơ thể không có tổn hại gì nhiều. Chỉ là vết thương đã làm hắn mất quá nhiều máu, cơ thể hắn bây giờ vẫn chưa bình phục hoàn toàn, hắn lúc này ngồi dậy được nhưng muốn đi lại thì là chuyện không thể.

Thế là Liễu Thiên ngồi trên giường nhìn lại gian phòng mình đang nằm thì thấy trong đây có cả thảy mười cái giường bệnh chia là hai phía trái phải, hắn nằm bên phải, giường thứ ba từ cửa vào. Xung quanh chỗ này cũng có khá nhiều đệ tử đang nằm trị thương, nhìn qua tất cả rồi so sánh thương thế thì hắn là nhẹ nhất rồi. Vì chỗ này ai đấy đều băng bó nhiều chỗ hoặc kín thân thể nhìn thảm thiết vô cùng.

Nhìn quanh một lượt thì Liễu Thiên thấy một nữ y sư đang đi lại trong phòng kiểm tra các bệnh nhân. Nữ y sư này dáng người nhỏ nhắn, tóc tai buộc cao, miệng bịt khăn trắng, quần áo trên người cũng màu trắng được buộc quấn gọn gàng sạch sẽ.

“Ngươi tỉnh rồi! Sao có cảm giác ngứa ngáy chỗ băng bó không?” Nữ y sư kia cầm một quyển sổ đi đến trước mặt Liễu Thiên nhỏ nhẹ hỏi.

Liễu Thiên nhìn nữ y sư này bịt mặt ở mỗi đôi mắt nhưng chỉ dựa vào đôi mắt và giọng nói hắn cũng xác định được nữ y sư này chỉ tầm mười ba tuổi đổ lại.

“Ta bỗng cảm thấy ngứa quá, y sư giúp với!” Liễu Thiên lúc này bất trợt nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu nói.

“Ngứa ư, sao có thể!” Tiểu cô nương kia đầy vẻ không tin chạy lại.

Cô tuy vẫn là y đồ nhưng tay nghề băng bó vết ngoại thương là rất cao, trước nay thực hành nhiều lần rồi nhưng chưa có trường hợp nào bị tác dụng phụ. Vừa rồi hỏi chỉ là lấy câu làm quen thôi nên khi nghe Liễu Thiên nói bị ngứa thì nàng cảm thấy ngạc nhiên và có lo lắng vô cùng.

Tiếp đến tiểu cô nương bày ra vẻ mặt lo lắng chạy lại liền nâng tay Liễu Thiên lên kiểm tra, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Sao ngươi thấy đau không? Ngứa ở chỗ nào?”

“Ta ngứa toàn thân, y sư có thuốc gì cứu với!” Liễu Thiên ngứa ngáy kêu cứu, trông hắn như rất thống khổ vậy.

“Ta không phải là y sư, mà làm sao ngươi lại ngứa toàn thân được?” Nữ y sư kia lắc đầu giải thích rồi lại hỏi.

“Không phải y sư? Vậy cô làm gì ở đây? Không phải y sư thì ta ngứa chết rồi! Trời ngứa quá! Không chịu được!” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi rồi lại giãy dụa đau khổ ăn vạ.

“Ta la y đồ thôi, ngươi ngươi thế nào lại ngứa được, ta ta không thể nhầm được!” Nữ y sư kia thấy Liễu Thiên làm ầm lên thì lại vội vàng giải thích rồi lại lo lắng mà ấp úng như muốn giữ Liễu Thiên lại nhưng lại sợ hắn đau vậy.

“Y đồ? Vậy ta ngứa thì phải làm sao bây giờ!” Liễu Thiên khẽ lầm bẩm rồi lại kêu lên.

“Để ta đi gọi y sĩ đến, ngươi cố chịu!” Tiểu cô nương kia lại vội vàng nói rồi toan chạy đi.

“À! Không cần! Ta hết ngứa rồi!” Liễu Thiên nghe đến việc nàng ta gọi cấp trên thì không khỏi giật mình vội chặn lại.

“Người lừa ta! Ngươi thật xấu!” Tiểu cô nương nghe vậy liền đứng lại và rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.

“Nha đầu này biết bị mình lừa nhưng lại chẳng giận gì cả, hiền vậy!” Liễu Thiên trong lòng thầm nghĩ.

“Y đồ đại nhân, không biết khi nào ta có thể rời khỏi đây?” Liễu Thiên lúc này nghiêm túc hỏi.

“Ngươi bị thương khá nặng nhưng vết thương không có biến chứng hay độc tố nên chữa trị qua một hồi cộng thêm một số thảo dược thì gần như đã lành lại. Nếu ngươi muốn về thì có thể về được rồi, nhưng ta nghĩ ngươi cứ ở đây nghỉ thêm một ngày nữa thì tốt hơn.” Thiếu nữ kia ánh mắt trìu mến từ từ nói rồi cuối cùng lại đưa ra đề nghị.

“Cảm ơn! Vậy cứ nghỉ thêm chút đã, à ngươi tên gì?” Liễu Thiên lúc này khẽ gật đầu nói rồi lại hỏi.

Tiểu cô nương kia nghe vậy hơi cúi đầu có vẻ ngại ngùng, nàng cũng không có nói gì mà quay người đi ra ngoài luôn.

“Ê! Sổ của ngươi!” Liễu Thiên cầm quyển sổ bên cạnh lên gọi.

Tiểu cô nương đang ngại ngùng đi ra ngoài nghe thấy vậy lại cúi cúi đầu quay lại chỗ Liễu Thiên.

Nàng đưa tay ra định lấy cuốn sổ thì Liễu Thiên lại thu tay lại, hắn cố nhìn rõ gương mặt của thiếu nữ này rồi từ từ nói: “Ta là Liễu Thiên, chúng ta có thể làm bạn được không?”

Chẳng hiểu sao hôm nay Liễu Thiên bỗng muốn trêu ghẹo tiểu cô nương trước mặt. Hắn chỉ biết tiểu cô nương này đem lại cho hắn một cảm giác thân quen khó tả nên hắn không thể buông tha cho nàng được.

Thiếu nữ kia nghe Liễu Thiên đề nghị làm bạn thì giật mình lùi lại mấy bước rồi lại thật nhanh đi lên đưa tay dật cuốn sách trong tay Liễu Thiên.

“A!”

Thiếu nữ kia giật lấy thì lại bị Liễu Thiên giữ lại, khi nàng giật mạnh thì Liễu Thiên lại kêu lên khiến nàng phải thả cuốn sổ ra ấp úng nói: “Đưa ta! Ta ta phải đi trình báo với y sĩ!”

“Ài! Nghe nói Y Viện huấn luyện y thuật có điều giới rất nghiêm, chẳng lẽ cấm cả kết bạn sao?” Liễu Thiên thở dài rồi tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

“Ta hôm nay được ngươi chữa trị cho một lần, mai sau sẽ còn làm phiền!” Liễu Thiên để quyển sổ xuống bên phải giường mỉm cười nói.

Thiếu nữ kia nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu với câu nói của Liễu Thiên nhưng nàng rất nhanh lắc đầu rồi đưa tay với lấy cuốn sổ.

Ngay lúc này nhanh như cắt, Liễu Thiên đưa tay phải lên khẽ khéo khăn che mặt của thiếu nữ kia xuống. Động tác của hắn quá nhanh mà thiếu nữ kia đang tập trung vào cuốn sổ nên không chú ý đã bị hắn lấy khăn che mặt xuống.

Khoảng khắc này dường như dừng lại, Liễu Thiên hai mắt mở to nhìn dung nhan người thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ kia thì vội vàng cầm cuốn sổ rồi rất nhanh đưa lên che mặt rồi quay ngoắt người đi.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc kia Liễu Thiên đã nhìn rõ được khuôn mặt của thiếu nữ này. Một gương mặt xinh xắn dễ thương vô cùng, đôi mắt thơ mộng, hai mày mảnh mai, cái mũi dọc dừa nho nhỏ, đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn nhìn mềm mại vô cùng, gò má có phần mũm mĩm mịn mà như má trẻ con vậy, nói chung là rất dễ thương.

Nếu nói vẻ đẹp của Thương Quan Nhu Vân là lộng lẫy tinh xảo không khuyết điểm, thì thiếu nữ này chính là mộc mạc giản đơn tạo lên sự vượt trội. So ra thì khó nói ai xinh hơn ai nhưng Liễu Thiên vẫn thích vẻ đẹp của tiểu cô nương này hơn là Thượng Quan Nhu Vân.

“Ngươi thật vô lễ!” Tiểu cô nương kia có vẻ tức giận nhưng cũng không to tiếng.

“Xin lỗi! Chỉ là ta không biết tên thì muốn biết mặt ngươi thôi! Ta chỉ muốn làm bạn thôi! À nói thật ngươi thật xinh đẹp!” Liễu Thiên vẻ mặt áy náy chân thành nói.

“Ta ta đi đây!” Tiểu cô nương kia gương mặt đỏ lên ấp úng nói rồi vồ lấy cái khăn ôm theo cuốn sổ rất nhanh chạy đi trong ánh mặt chăm chú của Liễu Thiên.

Nàng đi rồi, Liễu Thiên thầm thở dài một cái, ánh mắt nhìn quanh phòng một lượt.

“May là những bệnh nhân khác đều đang bị thương rất nặng nên chưa có ai tỉnh lại nếu không thì chò mèo vừa rồi của mình thật sự làm người khác ngứa mắt. Biết đầu có kẻ còn lao lên cho mình một trận.” Liễu Thiên lắc đầu thầm nhủ.

“Ài thật xinh đẹp, xem tuổi tác cũng chỉ tầm Liễu Thuyên mà thôi!” Liễu Thiên lại thở dài lẩm bẩm.

“Mà nhắc mới nhớ, mai đã là ngày tông môn cho đệ tử về thăm gia tộc! Mình cũng phải về thôi! Không biết năm nay mọi người có về đông đủ không?” Liễu Thiên thầm tính toán.

Liễu Thiên ngồi nghĩ vớ vẩn một lúc thì cũng bước xuống giường. Hắn khi này cử động thử vài lần cánh tay trái của mình thì thấy không còn đau nữa thì khẽ hài lòng.

“Quả nhiên có nguyên thần và linh dược điều trị thật hiệu quả, chỉ một ngày mà vết thương lớn như vậy mà gần như đã liền lại.” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi nhìn ngó xung quanh một lượt thì cũng tìm được giày của mình.

Hắn ngồi xuống sỏ giày, lấy quần áo trong chỉ giới ra mặc vào chuẩn bị rời khỏi y xá này.

“Ngươi về luôn ư? Ta nhìn sắc mặt người thì vẫn chưa khỏe hẳn đâu, hay là cứ ở đây nghỉ ngơi đi!” Liễu Thiên đang định đi ra ngoài thì tiểu cô nương vừa rồi lại đi vào, nàng khi này lại che kín chỉ để hở ra đôi mắt.

“Ngươi quan tâm ta ư? Vậy được ta sẽ ở lại đây!” Liễu Thiên đang định đứng dậy đi thì lại ngồi lại giường vẻ mặt thì đầy đắc ý và vui sướng.

“Ta quân tâm ngươi làm gì? Chỉ là ngươi là bệnh nhân nên ta phải quản thôi!” Tiểu cô nương kia lúc này tuy có ngại ngùng nhưng không đến lỗi luống cuống như trước, nàng vừa đi lại vừa từ từ giải thích.

“Vậy ư? Chán thật! Ngươi thật xinh đẹp nhưng đáng tiếc là ta có việc không thì cũng nằm lại đây để ngươi quan tâm mấy ngày!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại tỏ vẻ tiếc nuối.

“Ngươi toàn ăn nói linh tinh, để y sư biết được thì người sẽ giáo huấn ngươi một trận đó!” Tiểu cô nương kia tỏ vẻ không vui rồi mang vị y sư nào đó ra dọa Liễu Thiên.

“Y sư thì sao chứ, có y sư thì ta không được khen ngươi xinh đẹp ư?” Liễu Thiên bĩu môi nói.

“Ngươi! Thôi ta không nói chuyện nữa!” Tiểu cô nương này tỏ vẻ giận liền lắc lắc đầu quay sang chỗ bệnh nhân phía xa.

“À! Khoan đã! Ngươi có thể tháo băng cho ta được không, để lềnh kềnh thế này ta e là không tiện cho lắm!” Liễu Thiên thấy nàng rời đi thì vội vàng chặn lại chỉ vào cánh tay trái của mình đề nghị.

Tiểu cô nương kia nghe vậy liền nhìn vào đống băng trắng trên tay Liễu Thiên nhíu mày. Nàng cũng biết với Liên Vị cao cùng với việc dùng nguyên thần điều trị thì vết thương của Liễu Thiên đã gần như bình phục nhưng nếu nói bây giờ đã thao băng ra thì vẫn hơi sớm.

“Không cần lo lắng đâu! Ta cảm thấy rất khỏe, làm ơn giúp ta đi!” Liễu Thiên thấy vẻ mặt của thiếu nữ kia thì lắc đầu nói rồi lại năn nỉ.

“Được rồi! Dù sao ngươi cũng chỉ bị thương ngoài da!” Tiểu cô nương nghĩ nghĩ một chút mới gật đầu nói rồi từ từ đi lại gần đứng đối diện với Liễu Thiên.

Nàng nhìn vào cánh tay của Liễu Thiên một lượt rồi rất nhanh nàng đã tháo được nút thắt, tiếp đến nàng bắt đầu gỡ từng vòng một xuống.

“Ta nghe nói Y Viện nằm phía sau Nội Viện cơ mà, tại sao ngươi lại có mặt ở đây?” Trong lúc chờ đợi Liễu Thiên liền hỏi thăm chút sự tình liên quan đến tiểu cô nương này.

“Ngươi thì biết gì, đã vào Y Viện thì đều khởi đầu ở y đồ hoặc dược đồ. Mà giờ là cuối năm đang vào đợt thực hành nên dược đồ thì lại phải đi đến các vùng dược viện chăm sóc thảo dược, phân loại chế biến dược liệu. Còn y đồ thì lại được gửi đến các bộ phận trong tông môn để tập dược băng bó chữa trị. Ta học kém nên phải đi ra ngoại môn chữa trị cho đệ tử ngoại môn.” Thiếu nữ kia vẫn tập trung tháo băng nhưng cũng nhiệt tình giải thích cho Liễu Thiên.

“Trong Y Viện là chia ra là y thuật và luyện dược ư? Vậy ngươi vào đó bao lâu rồi? Phải có điều kiện gì thì mới được vào?” Liễu Thiên nghe vậy khẽ gật đầu rồi lại hào hứng hỏi.

“Ta ư? Ta vào Y Viện đến hôm nay cũng hơn một năm rồi còn điều kiện thì trước tiên ngươi phải thành nội môn đệ tử đã, sau đó lại làm một bài kiểm tra của y sư.” Thiếu nữ kia không hề giấu giếm nói.

“Vậy tu vi của ngươi bây giờ đang ở cảnh giới nào?” Liễu Thiên lại hỏi.

“Ta ư! Ta đang ở Khai Minh cảnh trung kỳ, quá thấp đúng không?” Thiêu nữ kia tỏ vẻ chán nản thở dài nói.

“Má! Vậy còn chưa hài lòng sao?” Liễu Thiên thầm mắng rồi lại hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười hai!”

“Ngươi bằng đó tuổi vẫn cảm thấy tu vi mình thấp thì ta thế nào?” Liễu Thiên cười cười hỏi.

“Ta lại khác, ngươi không biết bên trong nội môn nhân tài nhiều thế nào đâu? À xong rồi! Vết thương của ngươi?” Tiểu cô nương kia vừa nói vừa gỡ những lớp băng cuối cùng ra rồi nhìn thấy cánh tay của Liễu Thiên thì không khỏi trố to cặp mắt ngạc nhiên lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment