"Thiếu niên này lớn lên thật sự xuất sắc, bộ dáng tuấn mỹ thật là hiếm thấy."
Người nam tử mặc một bộ hồng y mang mặt nạ Mạn Đà La nhìn chằm chằm Phượng Cửu phía dưới, ánh mắt mang theo vài phần cực nóng.
Thành chủ nghe được lời này, ánh mắt hơi lóe, cười nói: "Quỷ Y các hạ có lẽ không biết, ở trong Lục Đạo thành có chỗ gọi là Tuấn Nam Phường, dung nhan của tất cả nam nhân nơi đó đều rất xuất sắc."
"Nam tử trong Tuấn Nam Phường, sao có quý khí và tà mị của thiếu niên này? Thiếu niên này mới là cực phẩm!"
Ánh mắt "Quỷ Y" cực nóng dừng ở trên cổ tay tuyết trắng của Phượng Cửu phía dưới, tầm mắt nhìn theo hướng lên trên, đảo qua phần cổ duyên dáng của hắn, lại thu vào đáy mắt dung nhan tinh mỹ tuyệt luân có mang theo hơi thở tà mị yêu nghiệt, càng nhìn, trong lòng càng thêm xao động.
Thành chủ Lục Đạo thành vừa nghe được lời này, cũng âm thầm líu lưỡi.
Hắn dường như chưa từng nghe nói, Quỷ Y có sở thích đoạn tụ? Nhưng từ khi hắn tiếp xúc với Quỷ Y tới nay, lại phát hiện hắn thật ra không có hứng thú gì đối mỹ nhân, nhưng đối tuấn nam thì lại rất chú ý.
Chỉ là, nếu như người bình thường khen thì tốt. Rốt cuộc, trong Tuấn Nam Phường muốn dạng nam nhân nào mà không có? Nhưng nếu đánh lên chủ ý vào thiếu niên hồng y phía dưới, hắn lại có chút do dự.
Tuy rằng hắn muốn cầu xin chút dược từ Quỷ Y, tìm mọi cách nịnh hót với Quỷ Y, nhưng, hắn thân là thành chủ Lục Đạo thành, hành sự tất nhiên không thể khác người quá mức, nếu không, ảnh hưởng cũng sẽ quá lớn.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn còn đang do dự, đã nghe thấy giọng nói của Quỷ Y truyền đến.
"Thường thành chủ, nếu như ngươi có thể giúp ta, mang thiếu niên này tới trong tầm tay ta, như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."
Nghe vậy, thành chủ ngẩn ra, nhìn về phía Quỷ Y bên người. Những lời này của Quỷ Y chính là tương đương với một lời hứa hẹn, với hắn mà nói, đây chính là một cơ hội.
"Được! Ta sẽ suy ngẫm biện pháp." Hắn gật đầu lên tiếng, đã thấy "Quỷ Y" bên người kinh ngạc nhìn xuống phía dưới, thấy vậy, hắn cũng quay đầu nhìn xuống.
Ba gã hộ vệ lần lượt xông vào trong sân, vung đao công kích thiếu niên hồng y, muốn bức hắn phải buông tay đang bóp cổ ra, nhưng không ngờ, hắn xoay người một cái, dùng thiếu gia Liễu gia để ngăn cản, khiến thiếu gia nhà mình trở thành cái khiến thịt.
"A!"
"Thiếu... thiếu gia!"
Tên hộ vệ cả kinh, sắc mặt đều tái nhợt, sợ tới mức cả người run rẩy. Ngay lúc này liền bị Phượng Cửu dùng một chân đá ra trúng đầu, cả người hôn mê bất tỉnh.
Hai người khác muốn tiến lên, nhưng lại không dám dùng đao, sợ sẽ khiến thiếu gia nhà hắn bị thương. Nhưng chỉ sau một vài cú đá, cũng bị Phượng Cửu đánh bay, kêu thảm nằm trên mặt đất, không tài nào đứng lên.
Mà lúc này, sắc mặt Liễu thiếu gia đã tái nhợt không còn chút máu, sau lưng bị ăn một đao nên máu tươi dũng tràn ra, nhiễm hồng quần áo hắn. Hắn đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng cố tình, yết hầu vẫn đang còn bị chế trụ, không thể nào tránh thoát.
Lúc này, Phượng Cửu nhìn chằm chằm thiếu gia Liễu gia, ý thức được sợ hãi nên đang run rẩy, giọng nói lười biếng mang theo hơi thở thị huyết, nói: "Cứ như vậy bóp chết ngươi thì thật sự quá dễ dàng cho ngươi, không bằng, ta đổi phương pháp khác?"
"Ngươi... ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi phải biết rằng... ta... nếu như ta chết rồi ngươi cũng không sống được!" Liễu thiếu gia run giọng nói.
"Để ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết là như thế nào?"
Giọng nói vui vẻ của Phượng Cửu truyền ra mang theo lạnh lẽo. Giọng nói rơi xuống, nàng bất chợt chuyển tay nắm chặt hai tay của hắn, xoay người và uốn hai tay hắn ra phía sau lưng hắn. Hai tay hắn, những nơi bị tay nàng sờ qua, chỉ nghe thấy từng tiếng xương cốt phát ra răng rắc, cùng với đó là một tiếng kêu thảm thiết thê lương chói tai, vang lên nhiều lần.
Cho đến khi nàng ngừng tay, khi mọi người nhìn tới Liễu thiếu gia ở trên mặt đất, sôi nổi hít hà một hơi!